Thiên quan tứ phúc (Quan trời ban phúc)

Chương 226


Tòa Tiên Kinh bay lên giữa không trung, rung động điên cuồng. Vô số hòn đá vẫn còn cháy rực rơi xuống nước.

Ban đầu, rõ ràng nó là một hòn đảo nổi, vậy mà bây giờ đã dựng ngược lên, hơn nữa còn nứt ra thành bảy, tám tảng đá lớn!

Có thần quan nói: “Có phải nó đã bị đánh sập rồi? Nên mới vỡ nát thành từng mảnh?”

Tạ Liên nói: “Sao có thể dễ dàng như vậy! Chỉ sợ là…”

Y còn chưa dứt lời, bảy tám tảng đá bị ‘vỡ nát’ kia liền dung hợp lại với nhau. Bức tượng thần vội đưa tay ra đỡ. Các thần quan mở to mắt tập trung quan sát, có người còn há hốc miệng.

Không phải tòa thành bị đập vỡ nát mà là nó đang tạo lại hình dạng! Sau khi tạo lại hình dạng… Liền biến thành một người khổng lồ cháy rực trong lửa!

Người khổng lồ bị đánh thức khỏi giấc ngủ, đứng thẳng giữa không trung. Những tòa kim điện bao trùm khắp thân thể nó trông như bộ áo giáp khảm vàng, khảm ngọc, không gì phá nổi. Nó thay thế Tiên Kinh, quay sang giằng co với bức tượng thần của Tạ Liên.

Phải nói là hai bên vô cùng đối lập. Tạ Liên so với người khổng lồ kia càng nhỏ bé đến mức đáng thương, chẳng khác nào một đứa trẻ đứng trước một người trưởng thành. Nếu bức tượng thần được ví như con quái vật lớn thì người khổng lồ kia chỉ cần hô một tiếng ‘Phá trời đạp đất’ chắc chắn sẽ chấn động hơn gấp năm, sáu lần, khiến người ta sợ dựng cả lông tóc, tưởng như một cái dẫm chân cũng hủy diệt được cả một thành trì!

Sau khi đã biến đổi hoàn toàn, người khổng lồ hơi nghiêng đầu, mở miệng phun lửa về phía bốn con cốt long, mạnh mẽ xuyên phá toàn bộ cột nước chúng tạo ra. Bốn con cốt long thấy tình thế không ổn liền lao xuống biển, chân phi trên mặt nước như đang chạy trên đất, lao thẳng về phía tượng thần.

Trên đỉnh đầu người khổng lồ là điện Thần Võ. Quân Ngô ngồi ngay ngắn trong điện, tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ.

Chúng thần quan thật sự hít thở không thông: “Thái tử điện hạ đừng đứng đó nữa! Chạy mau không chết bây giờ!”

“Đánh không lại, thật sự đánh không lại đâu! Tỉnh lại đi Thái tử điện hạ, nó to hơn ngươi gấp vài lần đó!”

Tạ Liên đáp: “Không thể cứ trốn mãi được. Đánh không lại cũng không thể trốn đi nơi nào khác.”

Chúng thần quan mới đầu còn ngẩn ra không hiểu gì, một lúc sau mới kịp phản ứng.

Quả thật, ngay từ đầu bọn họ đã luôn chạy trốn. Nếu không phải Hoa Thành cung cấp pháp lực, chỉ bằng pháp lực của bọn họ thậm chí còn không thể làm tượng thần cử động. Rốt cuộc vẫn phải đánh một trận.

Thay vì dẫn người khổng lồ kia tới chỗ nhiều dân cư, thà giải quyết mọi chuyện ngay tại đây đi. Ít nhất ở Hắc Thủy quỷ vực cũng không có một bóng người, sẽ không ảnh hưởng tính mạng dân thường.

Tuy rằng thân phận là thần quan nhất định phải suy xét hợp tình hợp lý, thế nhưng đối mặt với một người khổng lồ cháy rừng rực, phải đánh nhau sống chết với nó, đã thế còn đánh trên địa bàn của Hắc Thủy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Dù sao thì, việc mở miệng kêu Tạ Liên mau dẫn họ đến nơi nào đó nhiều người đi, đối với họ còn đáng xấu hổ hơn.

Tạ Liên nói: “Các vị bình tĩnh, đừng để ngã xuống dưới! Rơi vào biển quỷ lập tức sẽ bị chìm xuống!”

Người khổng lồ giơ bàn tay định bắt lấy tượng thần, Tạ Liên liền nhanh nhẹn tránh qua một bên, nhảy qua. Thần quan bám trên tượng thần lúc thì bị quay đến chóng mặt, lúc thì bay lên lúc thì ném xuống, giống như đang chơi trò chơi mạo hiểm, kêu thét chói tai. Những thần quan ở đây phần lớn đều không phải Võ thần, cả ngày chỉ ngồi trong điện, kể cả là Võ thần cũng ít ai từng chiến đấu trong tình trạng như vậy.

Tạ Liên chợt nghe thấy Quyền Nhất Chân hô to: “Ngươi không có vũ khí! Ngươi nhất định cần một thứ vũ khí!”

Các thần quan cũng nhịn không nổi: “Đúng vậy Thái tử điện hạ! Không có vũ khí, ngươi rất khó đánh thắng!”

Tạ Liên nói: “Ta đang suy nghĩ, có thể lấy cái gì làm vũ khí chứ!”

Nhược Da hưng phấn xoay vòng quanh Tạ Liên, bay lên trước mặt y.

Tạ Liên đẩy nhẹ nó ra: “Cảm ơn, nhưng ta không thể dùng ngươi được. Ngươi quá nhỏ!”

Hoa Thành lên tiếng: “Muốn vũ khí cũng không phải không có. Trước hết cứ dùng tạm cái này đi.”

Hắn vừa nói xong, Tạ Liên liền nghe thấy vài tiếng rít gào. Bốn con cốt long vừa bị người khổng lồ phun lửa đốt, từ bao giờ đã vọt lên từ dưới đáy biển, vây quanh tượng thần.

Chúng thần quan kinh hãi: “Chúng nó muốn làm gì?!”

Tuy chúng vây quanh tứ phía nhưng lại không có ý định công kích. Trước mắt Tạ Liên, chúng lần lượt cắn lấy đuôi nhau, bốn con cốt long vốn đã dài liền hợp lại thành một con cốt long cực lớn!

Chúng nhảy dựng lên, bay thẳng về phía Tạ Liên. Y không cần nghĩ ngợi, điều khiển tượng thần giơ tay bắt lấy.

Tạ Liên thoáng ngạc nhiên: “Đây là…”

Cốt long tiên!

Giống như trước kia y vẫn điều khiển Nhược Da, việc thao túng thứ này cũng không khác, thật không thành vấn đề!

Tạ Liên giơ tay, cầm Cốt long tiên vụt thẳng về phía đầu người khổng lồ. Nó vội trở mình bắt lấy. Thế nhưng, chỗ nó bắt được đột nhiên đứt gãy khỏi Cốt long tiên. Tượng thần nhân cơ hội này lao lên, quật mạnh vào đầu nó. Người khổng lồ bị ăn một phát đau điếng, lập tức buông tay, mà con cốt long ban nãy bị nó bắt vội vã bơi về, một lần nữa nối lại trên tay Tạ Liên.

Cốt long tiên vừa thủ vừa đánh, cực kỳ linh hoạt, khi thì hai con tách ra, khi thì cả bốn con hợp lại. Hơn nữa, bản thân tượng thần cũng linh hoạt không kém, trở nên rất khó đối phó.

Chúng thần quan bị quăng đi quật lại trong cơn cuồng phong, đầu tóc rối xù, quần áo lệch lạc: “Thật đúng là quên mất, Thái tử điện hạ vẫn còn hai tay cơ mà!”

“Ta mới chỉ thấy bộ dạng rách nát của hắn, chưa nghĩ tới hắn vốn xuất thân là Võ thần!”

Quốc sư nói: “Chưa nghĩ tới thì thả tay nhảy xuống luôn đi. Không cần nịnh hót tâng bốc thứ rách nát.”

Tạ Liên: “Ấy, ha ha ha…”

Những con cốt long cắn đuôi nhau như một sợi xích sắt trắng toát, mạnh mẽ cuốn lấy đối thủ, khiến người khổng lồ thoáng chốc cúi mình.

Chúng thần quan thi nhau hô: “Mau mau mau, mau kéo nó xuống dưới biển!”

Chiến trường mà họ đang tranh đấu, ngay phía dưới chính là Hắc Thủy quỷ vực… Rơi xuống nước lập tức chìm!

Tượng thần nắm chặt lấy Cốt long tiên. Tạ Liên nghiến răng, dồn toàn lực: “Kéo xuống dưới!”

Người khổng lồ quả nhiên dần dần chìm xuống.

Chúng thần quan vội vàng chạy tới, bảy trăm tay tắm trăm chân cùng nhau truyền pháp lực cho tượng thần, hò reo: “Chìm! Chìm đi! Mau chìm xuống cho ta!”

Nghe thấy bọn họ trăm miệng một lời đều muốn dìm Quân Ngô xuống đáy biển, trong lòng Tạ Liên bỗng cảm thấy hơi lạnh lẽo. Y ngẩng đầu nhìn lên điện Thần Võ. Chẳng hiểu tại sao, dù hoàn toàn không thấy rõ biểu cảm của người trên đó, y vẫn cảm thấy dường như Quân Ngô đang cười lạnh một tiếng.

Người khổng lồ bị kéo thẳng xuống đáy biển, ngọn lửa trên người vẫn không ngừng thiêu đốt, chìm vào nước cũng không chịu tắt, ngược lại còn tỏa ra ánh sáng dưới đáy nước đen kịt. Những con cốt long ra sức kéo nó chìm sâu hơn nữa, ánh sáng ấy mới dần dần biến mất.

Chúng thần quan đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, còn Tạ Liên lại hoàn toàn không dám buông lỏng cảnh giác.

Một lúc lâu không có động tĩnh gì. Tạ Liên chợt nhớ ra, y không nghe thấy tiếng Bùi Minh, cũng không nghe thấy Bán Nguyệt, sợ là đã bị kéo chung xuống đáy biển, sống chết không rõ.

Đột nhiên, trên mặt biển nổi lên từng đám bọt khí ùng ục,ùng ục.

Ùng ục, ùng ục, không ngừng lan rộng, bắn tung tóe lên cao, còn xả ra một làn khói trắng.

Nước biển bị đun sôi!

Tạ Liên đang định bay đi, bỗng nhiên, một bàn tay vọt lên khỏi mặt nước, nắm chặt lấy cổ chân của tượng thần. Tạ Liên lập tức cảm thấy thân thể bị kéo xuống.

Nửa trên của người khổng lồ đã nổi lên, tuy ướt đẫm nhưng vẫn không thể ngăn những ngọn lửa chiến một lần nữa bốc cháy. Cốt long tiên quấn lấy nó như xiềng xích, vậy mà vẫn không thể trói nó lại.

Tiếng cười của Quân Ngô văng vẳng khắp không gian, ẩn nấp ở đâu cũng có thể nghe được, không phải cười điên khùng, cũng không phải cười lạnh. Cảm giác không rõ ràng ấy làm người ta càng sởn tóc gáy.

Bị nó lôi kéo, nửa dưới tượng thần chìm vào trong nước sôi, khiến tất cả thần quan đều liều mạng bò lên thân trên. Ngay cả khi đứng trên đỉnh đầu tượng thần, Tạ Liên cũng hít thở không không, khí nóng bốc lên, mồ hôi liên tục đổ ra đến nỗi ướt đẫm người. Bây giờ mà bị kéo vào trong nước thì chỉ có thể bị nấu chín từ đầu đến đuôi!

Không được, mọi loại vũ khí khác đều không thể phát huy tối đa sức mạnh. Vẫn phải cần một thanh kiếm!

Bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng Quốc sư hốt hoảng: “Này này… Quyền bạn nhỏ, ngươi định làm gì? Sao lại quăng thi thể cho ta? Đợi chút! Ngươi làm cái gì đấy?!”

Tạ Liên cũng kinh hoàng, tay hơi buông xuống, hô to: “Kỳ Anh?!”

Y chỉ thấy được một bóng người chạy như bay trên chân tượng thần, lại nhảy sang cánh tay của người khổng lồ, lao thẳng tới đỉnh đầu nó.

Tạ Liên quát: “Kỳ Anh, quay lại!!”

Thế nhưng, Quyền Nhất Chân vốn không hề nghe lời người khác. Người khổng lồ phát hiện ra hắn đang chạy trên tay, liền lấy tay kia tóm lấy, không khác nào đang bắt sống một con muỗi. Động tác của nó vừa nhanh vừa chuẩn xác, ‘bang’ một tiếng, quả nhiên bắt trúng!

Rất nhiều thần quan sợ hãi hét lên, thế nhưng nếu nhìn kỹ lại, thực ra Quyền Nhất Chân vẫn còn đang chạy tiếp. Vừa rồi, đúng là hắn đã bị bắt trúng, chỉ là kịp nhảy qua khe hở giữa năm ngón tay người khổng lồ, nhờ vậy mới không biến thành thịt nát, nhảy qua rồi liền cắm đầu chạy.

Người khổng lồ tiếp tục tóm lấy, hai lần liên tiếp đều để hắn may mắn né được, thế nhưng tới lần thứ ba, chỉ e là không còn may mắn nữa. Chỉ cần trúng một chưởng này, chắc chắn sẽ bị bóp thành thịt nát!

Dù sao, Quyền Nhất Chân cũng đã đạt được mục đích. Hắn lập tức nhảy vào miệng một con cốt long đang quấn trên cổ người khổng lồ.

Hắn vừa mới chui vào, hai ngọn lửa ma trơi trong hốc mắt con cốt long đột nhiên sáng chói. Nó ngẩng cổ lên trời, thét dài, đuôi quấn lấy càng chặt. Tạ Liên hoàn toàn cảm nhận được tượng thần đang bị chèn ép trầm trọng bởi tiếng thét vang. Người khổng lồ dường như hít thở không thông, tay hơi buông lỏng, vô tình để tuột mất cổ chân tượng chần.

Vừa thoát ra, Tạ Liên lập tức bay lên không trung, cúi xuống dưới với với tay: “Kỳ Anh, mau tới đây! Đừng lại gần hắn!”

Quyền Nhất Chân bám lấy con cốt long, chẳng những không chịu buông ra mà còn hét lớn, dồn hết sức lực bám chặt hơn. Vô số vụn đá nứt vỡ rơi xuống. Người khổng lồ như mất hết kiên nhẫn, vùng lên khỏi mặt biển, lửa chiến một lần nữa bốc cháy hừng hực trên điện Thần Võ rồi lan tới toàn thân.

Con cốt long đang quấn trên cổ nó mang theo cả Quyền Nhất Chân bị chôn vùi vào biển lửa.

Tạ Liên hoảng hốt: “Kỳ Anh!!!”

Y lao về phía người khổng lồ, tung ra một chưởng, vụt nát cả Cốt long tiên!

Những khúc xương trắng bóng rơi xuống biển. Tạ Liên đang định đỡ lấy Quyền Nhất Chân kẹt trong đầu con cốt long, đột nhiên, người khổng lồ phản công, hất văng đầu con cốt long ra xa ba bốn dặm.

Với khoảng cách và tốc độ này, tượng thần hoàn toàn không có cách nào đỡ được. Chỉ e là vừa đuổi kịp, Quyền Nhất Chân đã cùng đầu con cốt long chìm xuống đáy mất rồi. Hơn nữa, mặt biển bây giờ chính là một nồi nước sôi, rơi vào lập tức bị luộc chín!

Tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, một con cá lớn với bộ xương trắng bóng vọt lên, bắt lấy đầu con cốt long, vội vàng quẫy đuôi bơi ra xa.

Thật đúng là hữu kinh vô hiểm. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, bỏ mặc người khổng lồ phía sau mà đuổi theo.

(Hữu kinh vô hiểm: gặp nhiều hoạn nạn nhưng may mắn không bị nguy hiểm)

Hàm răng con cốt long khẽ run lập cập, lúc đóng lúc mở. Quyền Nhất Chân nằm trong miệng nó chỉ bị bỏng vài chỗ, dù sao cũng là nhờ đầu con cốt long chắn một phần lửa thiêu nên vết bỏng không quá nặng, chỉ là bị thương, cần thời gian tĩnh dưỡng. Trong khi đó, cả bốn con cốt long hết bị thiêu rụi lại bị đánh, thi thể tan tác nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lửa vẫn còn thiêu đốt trên khúc xương.

Tạ Liên không nhịn được, lại cảm thấy chột dạ: “Chúng ta khiến linh vật canh cửa của Hắc Thủy bị đánh đến nỗi chết không toàn thây, thật sự không có vấn đề gì sao… “

Hoa Thành mỉm cười: “Yên tâm, không có vấn đề.”

Tạ Liên: “Rốt cuộc hắn nợ đệ bao nhiêu tiền vậy chứ… “

Chúng thần quan nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thảm của Quyền Nhất Chân, nói: “Thật là… Chưa từng nghĩ rằng Kỳ Anh điện hạ cũng rất dũng cảm, trong lúc nguy cấp liền dứt khoát xả thân chiến đấu… “

Tạ Liên chợt nhớ tới bình thường Quyền Nhất Chân ở thượng thiên đình bị mọi người ghét bỏ đến thế nào, khẽ lắc đầu.

Bỗng nhiên, phía sau lưng lại truyền đến tiếng động dồn dập. Y quay đầu nhìn, chỉ thấy toàn thân người khổng lồ đã cháy rực lên lửa hận. Nó không hề có ý định đuổi theo, ngược lại còn bay lên cao, xuyên thủng tầng mây, biến mất không dấu vết.

Chúng thần quan ngạc nhiên, tưởng như đã sống sót qua tai họa, vui sướng nói: “Hắn từ bỏ rồi, không còn muốn đuổi theo chúng ta sao?”

Tạ Liên linh cảm có chuyện không lành: “Tam Lang, làm thế nào mà hắn biến mất được?!”

Hoa Thành đáp: “Hắn khai triển Rút Ngàn Dặm Đất.”

Tạ Liên hoảng hốt: “Khai triển đi đâu vậy?”

Ánh mắt Hoa Thành chợt ngưng đọng: “… Hoàng thành.”

Sư Thanh Huyền vẫn còn ở đó phòng thủ pháp trận người sống!

______________

Cứ thấy thương Kỳ Anh quá:(((
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 21 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status