Thiên tài bảo bối: tổng tài không được đụng mẹ ta

Chương 142: Đỏ mặt. . . .



Edit + Beta: Tieumanulk

Nhưng rõ ràng là mã số điện thoại của Hàn Thiên Tuyết,trong điện thoại truyền tới lại không phải thanh âm của bạn tốt,mà là. . . . . . thanh âm lão gia tử.

“Tiểu tử,không ngờ đúng không.Lần trước chuyện giải tán tổ chức Ám Ảnh cậu lại dám trêu chọc ta,thế nào? Ta cho cậu thêm một tháng,nếu không thể xử lý làm ta hài lòng cậu biết kết quả thế nào rồi đấy.Thiên Tuyết là con gái ta,cậu là con nuôi ta,các người chỉ có thể để tôi sử dụng,các ngươi nhất định phải kết hôn,nhất định phải giải tán tổ chức Ám Ảnh.Nếu không sẽ có bao nhiêu người vì các người mà chết,các người cứ tính đi!Đây xem như là tối hậu thư cuối cùng cho cậu! Ha ha,nghe nói cậu lần này đối mặt với người thần bí nước Z đã trúng vài súng,suýt nữa bỏ mạng? Tư vị thế nào? Cho nên lần này ta không ngăn cản cậu,thậm chí cho cậu thời gian một tháng để chơi bời,cậu phải biết ta cũng rất có hứng thú đối với tư liệu trong két sắt nước Z,ngoan ngoãn nghe lời làm theo ý ta, nếu không. . . . . .” Thanh âm già nua xuyên qua điện thoại truyền tới,âm trầm kinh khủng.

Thanh Phong Tuấn mím môi im lặng không nói,hắn biết Hàn Thiên Tuyết tuyệt đối không chủ động rời khỏi Dạ Phi Phàm trở lại bên cạnh cha mình chỉ sợ bị bắt trở về.

Không cho hắn suy nghĩ nhiều,thanh âm già nua lần nữa vang lên: “Cậu phải biết quy định tàn khốc trong hắc đạo? Nghe nói cậu liều chết mang về một cô gái? Ha ha ta thật sự mong đợi,tiếp tục nửa không cần ta ra tay can thiệp ngược lại ta muốn xem cậu làm sao phục chúng,làm sao để các anh em đồng ý liều mạng vì cậu!”

Trả lời thanh âm kia là hoàn toàn yên tĩnh.

Thanh âm già nua tựa như giận giữ lại tựa như thất bại”Này,tiểu tử thúi,cậu hãy nhớ cho kỹ, ta chỉ cho cậu thời gian một tháng để xử lý kế hoạch trả thù,đây là tối hậu thư của ta!”

“Nhưng trước đó xin ông đừng tổn thương Thiên Tuyết cùng người cô ta yêu.” Thanh Phong Tuấn ánh mắt thâm thúy,trầm giọng trả lời,sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Có một số việc so với hắn tưởng tượng còn phức tạp hơn,để tận lực không dính líu người vô tội,xem ra hắn phải đẩy nhanh tiến độ.

Chuyện giết Lý Đường Bình hắn tuyệt đối không hối hận nhưng đầu mối lại bị cắt đứt,nên chỉ có thể dựa vào Tam hoàng tử Đông Phương Thước có thể tự do ra vào nước Z.

Mặc dù hắn không biết vì sao Đông Phương Thước trước đó vẫn không đồng ý điều kiện của hắn nhưng ở bệnh viện thấy Diệp Vị Ương hấp hối lại lập tức đồng ý,hắn không xem quá trình chỉ chú trọng kết quả.Kết quả là Đông Phương Thước đồng ý là được.Chuyện khác tạm thời không quá quan trọng bởi vì hắn đã không còn thời gian để phân tâm.





. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau khi Diệp Vị Ương bị đánh ngất xỉu lần thứ hai tỉnh lại nhưng không nhìn thấy Thanh Phong Tuấn,cô chống lên thân thể quan sát bốn phía,mới phát hiện các cánh cửa đều bằng kim loại,ngay cả vách tường cũng vậy!

Thử di chuyển thân thể,vết thương dường như đã đỡ hơn.Từ từ đi xuống giường,dùng hết sức cũng mở không ra cánh cửa kia.

Khi cô vô tình đụng phải cái nút,phía trên lập tức cho thấy hình mặt A Viễn.

“Chị dâu tương lai,chị đã tỉnh?”

Cửa tự động vừa được mở ra đã nhìn thấy nét mặt hưng phấn của A Viễn.

“A Viễn, đây là nơi nào?”

“Nơi này là tổng bộ tổ chức Ám Ảnh !”

“Ám Ảnh? Đây là nơi nào,bốn phía lạnh lẽo kinh khủng,chẳng lẽ tôi đã chết,xuống địa ngục rồi sao?”

“Hả? ! Ha ha,không có chết không có chết,chị dâu đang tìm thiếu chủ đúng không?” A Viễn thấy Diệp Vị Ương nhìn chung quanh bèn hỏi thăm.

“Không có,tôi chỉ tò mò nơi này.”

“A,tất cả nơi này thiếu chủ sẽ nói với chị,chờ vết thương chị dâu khỏe hẳn,tôi sẽ đưa chị dâu tham quan chung quanh một chút mà chị hiện tại phải nghỉ ngơi thật nhiều.”

“Nhưng . . . . . . Tôi muốn về biệt thự trước kia.” Nơi đó so nơi này ấm áp hơn nhiều,với lại nơi này đâu cũng đều vươn vấn hơi thở hắc đạo.

Hiện tại cô thật nhớ ngôi nhà mà cô và Thanh Phong Tuấn ở chung,nơi đó rất ấm áp.

“. . . . . . Chị dâu,chị có phải. . . . . . đoán được chuyện gì? Chị đừng nghĩ lung tung nha.”

Diệp Vị Ương cúi đầu không nói lời nào.

“Chị dâu,thiếu chủ có thể có một số việc chưa thuận tiện nói cho chị biết nhưng không nói với chị không có nghĩa muốn tổn thương chị. Mặc dù người trong tổ chức biết anh ấy thời gian không dài nhưng tất cả mọi người đều rất thích hắn,sùng kính hắn,hắn cũng là người mà tôi tôn kính nhất.Trước kia chúng tôi chưa từng thấy anh ấy để ý qua người phụ nữ nào.Bởi vì để ý cho nên mới phải cẩn thận,mới có thể giấu giếm ân oán cùng thù hận đời trước.Thật ra chúng tôi không phải người xấu,chúng tôi chỉ giết người đáng chết! Trước kia mỗi lần thiếu chủ làm nhiệm vụ chưa bao giờ nhờ trợ giúp,bởi vì thân thủ anh ấy căn bản giỏi hơn chúng tôi,anh ấy rất lợi hại, thời điểm có một mình người khác cũng khó bắt được hắn.Tuy nhiên liên tục hai lần vì an toàn của chị,anh ấy phải điều một số lượng lớn thủ hạ Cũng bởi vì thế chúng tôi mới đến. . . . . Lần này,vì cứu chị mà lưng anh ấy phải chịu vài phát súng!”

A Viễn càng nói càng kích động giống như Thanh Phong Tuấn là người mà y sùng bái nhất bị hiểu lầm là chuyện không thể chấp nhận.Hắn lại không biết thật ra Diệp Vị Ương chỉ có chút xíu nghi ngờ chứ không biết rõ chân tướng,bây giờ nhìn biểu hiện của hắn ngược lại ở trong lòng xác định Thanh Phong Tuấn quả thật có chuyện gạt cô.

Chẳng qua Diệp Vị Ương cũng rất cảm động,cảm giác mình không cần suy nghĩ quá nhiều quá xa vời,chỉ cần quý trọng hạnh phúc hiện tại đã đủ,dù sao không phải bất luận kẻ nào cũng có thể làm được ở thời điểm nguy hiểm mà chịu ở lại,bảo vệ cô,đỡ đạn cho cô,đưa cô rời đi.

Nhưng nếu hai người trong lòng có đối phương chỉ cần có thể ở cùng nhau chết cũng ở cùng nhau thì tốt biết mấy,mặc kệ sống chết cũng không xa không rời! Chỉ cần hắn cảm thấy đáng,cô sẽ đánh cược tất cả tiếp tục ở lại bên cạnh hắn.

“Cám ơn cậu, A Viễn,cám ơn cậu nói cho tôi biết nhiều như vậy.”

“Ha ha,thật ra không cần cám ơn.À,phải rồi đám chúng tôi đáng lý còn phải cám ơn chị dâu tương lai,để cho thiếu chủ tôi còn có chút tính người!” A Viễn vừa nói vừa nhìn chung quanh,chỉ sợ sau lưng có người nói bậy thì thảm.

“Tốt lắm,chị dâu tương lai,em đi thôi,chị cứ nghỉ ngơi có chuyện rung chuông gọi em là được.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cứ như vậy Diệp Vị Ương lại nằm một ngày một đêm,vết thương không hề thấy đau,ngược lại rất nhớ Thanh Phong Tuấn,lo lắng vết thương của hắn.

Nhưng từ ngày đánh ngất xỉu cô,Thanh Phong Tuấn cũng không thấy hắn tới thăm cô,sợ khi thấy hắn cô lại kích động,vết thương rách ra thì không tốt.

Diệp Vị Ương ấn chuông cửa,A Viễn chạy vào.

“A Viễn,tôi muốn gặp thiếu chủ các người.”

“Không được! Thiếu chủ giao phó phải để chị tĩnh dưỡng tốt!”

“Nếu cậu không đưa tôi đi,tôi sẽ tự mình đi tìm!” Diệp Vị Ương nói xong cũng bắt đầu tự mình xông loạn,chỉ là cánh cửa cô mở mãi không ra.Điều này khiến cô chán nản đánh mạnh một đấm lên tường,đánh đến tay đều đỏ.

“Chị dâu,chị dâu,chị đừng như vậy,những cánh cửa này đặc chế cảm ứng,chị mở không ra là đúng á!” A Viễn nôn nóng,nếu còn tiếp tục hắn chắc cũng sẽ bị đánh!

“Vậy cậu mau đưa tôi đi! Nhanh lên!Tôi muốn gặp thiếu chủ các người!Không đưa tôi đi,tôi về sau ở trước mặt hắn quạt gió thổi lửa,chỉ chọn tật xấu của cậu nói thôi đấy!” Diệp Vị Ương lần đầu tiên tà ác,cô an ủi mình xem ra sống cùng Thanh Phong Tuấn một khoảng thời gian dài,bị lây bệnh rồi,cô bắt đầu biết đe dọa A Viễn đáng thương.





Những lời này rõ ràng có tác dụng,không thể trái ý Diệp Vị Ương,A Viễn chỉ có thể nhắm mắt đưa cô đi. Hi vọng thiếu chủ đừng nổi giận.

Được đưa đến một gian phòng không khác phòng cô là mấy,nhìn thấy Thanh Phong Tuấn đang nằm trên giường,vẻ mặt dường như rất đau đớn,Diệp Vị Ương lập tức rơi nước mắt.Vết thương còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng!

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn có thể như vậy? ! Tại sao nhiều ngày rồi mà vẫn không khỏe hơn?!”

Diệp Vị Ương nằm ở mép giường,không dám đưa tay chạm Thanh Phong Tuấn,một người kiên cường như hắn lúc này lại níu chặt chân mày dường như rất đau!

Nhìn bộ dạng Thanh Phong Tuấn nhíu chặt lông mày anh tuấn, Diệp Vị Ương đau lòng.

Cô run rẩy hỏi A Viễn bên cạnh: “Hắn sao lại đau đớn thế này? Nơi này lắp đặt thiết bị cao cấp đáng lý phải có bác sĩ tốt nhất mới đúng,cậu mau gọi bác sĩ đến đây!”

Bất tri bất giác vì quan tâm Thanh Phong Tuấn,toàn thân cao thấp người cô toát ra một loại khí chất đặc biệt giống như khí thế của đại tỷ.

A Viễn rõ ràng ngẩn người,sau đó tranh thủ thời gian giải thích: “Ack. . . . . . chị dâu tương lai,đây là lần đầu thiếu chủ bị thương lúc làm nhiệm vụ,chúng tôi đã mời rất nhiều danh y chẩn bệnh cho anh ấy,tuy nhiên đều nhất trí nói lúc hắn đánh nhau bị dị ứng phấn hoa,bị thương tất nhiên phải dùng thuốc,cho nên. . . . . . hắn phải nhịn dược vật cùng vết thương đồng thời hành hạ. . . . . .”

Diệp Vị Ương nghe trong lòng cả kinh: “Chẳng lẽ không có biện pháp ngăn chặn sao?”

“. . . . . . Có thì có,mười mấy chuyên gia cùng nghiên cứu chế tạo một lọ thuốc mở,trước khi tôi tới thiếu chủ còn đang ngủ mê man,tôi không dám đánh thức hắn,cho nên đem thuốc đặt đầu giường. Hi vọng tỉnh lại. . . . . .”

“Đi ra ngoài!” Thanh Phong Tuấn chau mày ra lệnh trục khách.

A Viễn không nghĩ Thanh Phong Tuấn lại đột nhiên tỉnh,bị giọng nói đột nhiên của hắn làm cho giật mình.

“Tuấn,anh tỉnh rồi? Rất đau có đúng không?Em giúp anh thoa thuốc có được không?” Cho đến nghe Diệp Vị Ương quan tâm hỏi,Thanh Phong Tuấn dường như thở phào nhẹ nhõm.

Mà A Viễn cũng ngoan ngoãn đóng cửa.

Sau khi A Viễn đi———

Thanh Phong Tuấn miễn cưỡng lẩm bẩm: “Không cần. . . . . .” Vết thương trên người hắn rất kinh khủng,hắn sợ hù dọa cô.

“Muốn! Anh nhất định phải bôi thuốc!Cởi quần áo!”

Nói xong Diệp Vị Ương cả khuôn mặt đều đỏ,bắt đầu không chút do dự cởi quần áo hắn,nhìn thấy vết thương trên người hắn,một giọt nước mắt trong khóe mắt lại rơi xuống.

Thanh Phong Tuấn thấy thế đưa tay tính toán cầm quần áo lần nữa mặc vào.

“Được rồi được rồi,em. . . . . . không khóc là được mà.” Diệp Vị Ương nghẹn ngào bảo đảm nói.

Hắn lúc này mới buông tay ra.

Thật vất vả mới bôi xong thuốc,thấy mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi nhiều ngày ngủ không ngon.Nhất định do vết thương trên người hành hạ ra thế này.

Diệp Vị Ương vừa áy náy vừa lo lắng nói: “. . . . . . Tuấn,anh ngủ đi,em sẽ ở nơi này với anh.”

Sợ chạm vào vết thương của hắn,Diệp Vị Ương nằm im không dám lộn xộn.

Thanh Phong tuấn đến gần gương mặt lung linh,mệt mỏi mấy ngày qua rốt cuộc khiến y chìm sâu vào giấc ngủ.

Kể từ lúc hắn không bỏ rơi cô,hắn đã khắc sâu vào trong nội tâm cô,trong lòng cô Thanh Phong Tuấn vô cùng lợi hại!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lại qua vài ngày,vết thương trên người Thanh Phong Tuấn rốt cuộc bình phục.

Diệp Vị Ương bôi thuốc xong cho hắn,thuận miệng mà hỏi: “Tuấn,đây rốt cuộc là nơi nào?”

“Phía dưới cùng mộ địa.”

Hả?Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ lại có đáp án thế này,Diệp Vị Ương kinh ngạc trợn to hai mắt: “Phía dưới cùng mộ địa? ! Khó trách u ám kinh khủng!”

Nói xong cô còn hít sâu hai cái,một chút cũng không cảm thấy mình ở phía dưới phần mộ.





Dường như nghĩ ra đều gì,cô lại hỏi: “Vậy. . . . . . Chúng ta vẫn phải ở lại nơi quỷ dị này sao? Bốn phía đều làm bằng kim loại?” Nếu quả thật là mộ địa,có Thanh Phong Tuấn ở cùng cô cũng không sợ.Đúng,Thanh Phong Tuấn quả nhiên thông minh,có thể nghĩ ra thành lập tổng bộ tổ chức ám ảnh ở nơi thế này,khó trách ngay cả ông lão cũng tìm không ra.Chẳng qua lại nói nếu như hiện tại chết rồi,cô và hắn được chôn một chỗ cũng rất tốt,rất tốt.

“Muốn trở về?” Thanh Phong Tuấn mỉm cười hỏi,con gái sợ ở nơi này cũng là chuyện đương nhiên .

“. . . . . . Cái đó. . . . . . Cũng không phải xem với …ai mới được. . . . . .” Diệp Vị Ương thật sự không biết làm sao nói ra suy nghĩ trong lòng,xấu hổ quá.

“Muốn về thì về.” Thanh Phong Tuấn nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười.

“Tuấn,nếu anh muốn ở lại,em cũng có thể. . . . . .Ô. . . . . .”

Lời cô còn chưa nói hết,môi đã bị che lại.

Hồi lâu mới nghe được Thanh Phong Tuấn khàn khàn ở bên tai cô ra lệnh: “Không được có lần sau!”

“Cái gì? !” Diệp Vị Ương bị hôn có chút hồ đồ hỏi.

“Về sau. . . . . . tuyệt đối không được ở trước mặt anh đỡ phát súng! Càng không cho phép ở trước mặt anh chảy nhiều máu như vậy!”

Thời điểm nói câu này Diệp Vị Ương thậm chí có thể cảm thấy thân thể Thanh Phong Tuấn đang run rẩy.Cảnh cô trúng đạn nhất định dọa hắn sợ rồi.

Chủ động ôm ấp lấy hắn,cô gật đầu mạnh một cái,sau đó hôn môi của hắn,rồi hai người lại bắt đầu dây dưa triền miên! Thời khắc mấu chốt. . . . . .

“. . . . . . Khụ khụ! Thiếu chủ,Hàn Thiên Tuyết tiểu thư lần nữa gọi điện thoại tìm ngài.” A Viễn không biết điều cắt đứt hai người yêu nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status