Thiên tài bảo bối: tổng tài không được đụng mẹ ta

Chương 165: Rơi nước mắt



“Cô nhất định phải thả Diệp Vị Ương,nếu không đừng nghĩ đến chuyện tôi hợp tác với cô.” Đông Phương Thước nói chuyện ngang ngược,khí thế thật khiến người không thể xem thường.

Ưu Việt tức giận quăng đi súng lục,bực bội nói: “Lý do!Cho tôi một lý do tôi thả Diệp Vị Ương mà tôi vẫn có lợi cho mình!”

“Thứ nhất cô phải tin cho dù không cần dùng Diệp Vị Ương uy hiếp tôi,tôi cũng rất thích hợp tác với cô,nếu không kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.Cô nghĩ kỹ lại xem,nếu như không phải tôi đặc biệt căm hận cha mẹ mình thì tôi sau khi phục hồi thị lực vẫn có thể làm hoàng thái tử nước Z tiếp tục tranh quyền cùng đại ca tôi sao?Nhưng tôi không làm thế,tôi lựa chọn bỏ tất cả đi theo con đường siêu sao cần gương mặt để kiếm tiền,bất hòa cùng gia đình.





Thứ hai từ ngày ấn ký đặc biệt trên người Diệp Vị Ương đã bị hủy hơn phân nửa không thể tiếp tục lợi dụng,nên cô chuyển sang điều tra Thanh Phong Tuấn biết được hắn có giữ một chiếc nhẫn đặc biệt mà Diệp Vi Ương đã thấy,cô không phải luôn muốn từ trên người cô ta biết vị trí chiếc nhẫn sao?

A,cô nghĩ đi,cô đã kiểm tra qua người Diệp Vị Ương,biết chiếc nhẫn không nằm trên người cô ta,vậy chắc chắn do cô ta dấu đi.Đã như vậy cho dù cô có ép cô ta ra sao,cô nghĩ cô ấy biết điều nói cho cô biết sao? Chỉ sợ Diệp Vị Ương không ngốc cùng lắm cô ấy nói lung tung địa điểm giấu để trêu chọc cô.Nhưng cô thả cô ấy thì lại là chuyện khác.

Thấy cô khẩn trương về chiếc nhẫn,Ưu Nhược Lan bị cô hành hạ sống không bằng chết nhết định cũng biết tầm quan trọng của nó,sau khi bà ta được thả nhất định sẽ bảo Diệp Vị Ương len lén đem chiếc nhẫn giấu ở một nơi an toàn hơn.

Nói cho cùng cô chỉ cần thả bọn họ cho bọn họ tự do,tiếp theo cho người theo dõi họ,biết đâu có hy vọng cướp được chiếc nhẫn.Tôi nói có đúng không,tự cô cẩn thận suy nghĩ thì sẽ biết thôi,nếu không cô thật ngu xuẩn.

Lại nói cô muốn dùng Diệp Vị Ương đối phó Thanh Phong Tuấn? Bây giờ mà còn muốn dùng cách đó ư?Cô ta lần này bỏ trốn đã khiến Thanh Phong Tuấn hiểu lầm chán ghét biết đâu còn trở mặt thành thù,cô tốt nhất không cần tốn công tính toán kế hoạch này làm chi.

Nếu như cô không biết nắm chặt thời gian làm theo cách tôi chỉ,Thanh Phong Tuấn là người thông minh,hắn gần đây một lòng muốn đối phó cô,cô muốn đi nước Z,bộ hắn không biết ra tay trước chiếm lợi thế sao?”

Hắn càng nói lông mày Ưu Việt càng nhíu chặt,tức giận đến muốn đánh người nhưng hai quả đấm rốt cuộc từ từ buông lỏng,suy nghĩ một lát Ưu Việt mới gật đầu, giọng nói không còn chuyên chế như lúc trước: “Được,rất tốt,tôi tin anh thử một lần,nghe theo anh nói,. . . . . . Tôi sẽ thả! Chỉ là ha ha. . . . . .” Ưu Việt cười lạnh.

Đông Phương Thước cau mày,mặt không còn kiên nhẫn,nếu không phải vì cô gái tên Diệp Vị Ương hắn không cần nhiều lời thế này ? Vì vậy rất khó chịu hỏi: “Cô cười cái gì?”





Lời hắn nói không hề che giấu tia chán ghét giống như hiện tại đang nói chuyện cùng ruồi muỗi mình đầy vi khuẩn,điều này khiến Ưu Việt nổi nóng,cho nên cô bực tức nói: “Ha ha,hỏi tôi cười gì sao? Muốn tôi thả người cũng được,anh đã làm rối loạn một phần kế hoạch của tôi,vậy hãy để anh nhìn xong video cái đã,rất đặc sắc, chúng ta cùng nhìn xem Diệp Vị Ương giờ phút này khóc đáng thương thế nào! Nhất định thê thảm như trong tưởng tượng của tôi!”

Nói xong hình ảnh trước đó bị bấm ngừng lần nửa chiếu lên,phát ra nội hình ảnh một mình Diệp Vị Ương bị cô lập bên trong mật thất———

Trên mặt tường trắng dán một ít bưu thiếp và hình ảnh,nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát giác hình trong ảnh đều là một người,mỗi nét mặt trong hình đều có điểm tương đồng,đó là hình Diệp Vị Ương từ nhỏ đến lớn.

Nhưng những tấm hình đó Diệp Vị Ương ngó cũng không thèm ngó một lần.

Trong mật thất hiện tại giống như suy đoán của Ưu Việt,nước mắt không thể khống chế tràn mi ùa ra,mắt chớp cũng không chớp nhìn Ưu Nhược Lan trong màn hình có thể là mẹ ruộc cô.

Đoạn video kia được Ưu Nhược Lan tốn rất nhiều thời gian thậm chí nhiều năm ở bất kỳ nơi nào thu lại,ở trong đó có Ưu Nhược Lan từ trẻ tuổi rồi đến trung niên già nua,có nét mặt cương nghị của nữ chủ Huyết Sắc Điện Đường dần dần bị cướp đoạt quyền trở nên sa sút.

Diệp Vị Ương từ trong clip thấy được người mẹ bất kỳ thời điểm,thấy mẹ từ từ già đi,thấy mẹ không quan tâm bất cứ thứ gì,thấy mẹ đem rất nhiều chuyện cùng nguyên tắc thay đổi,có lúc mơ màng ngồi trên xe lăn nhìn vào màn hình nói chuyện,ánh mắt trống rỗng hơn phân nửa hi vọng có ngày nhìn được đứa con gái tên Diệp Vị Ương,hoặc hi vọng Diệp Vị Ương có một ngày xem được đoạn video bà tốn nhiều thời gian và tình cảm đã thu lại.

Đoạn video này cũng cho Diệp Vị Ương thấy được có nhiều thứ có thể thay đổi nhưng cũng có thứ mãi mãi không thay đổi,đó là tình mẹ dành cho đứa con gái,nhiều năm qua đi vẫn lặng lẽ yêu thương con.





Thật đấy,Diệp Vị Ương cảm thấy được người phụ nữ đó rất quan tâm cô.

Cô gái kia nói: “Con gái,người mẹ phái đi theo dõi bảo vệ con nói cho mẹ biết con thích vẽ tranh từ rất sớm,không hổ là con gái mẹ,mẹ còn có một thân phận thiết kế sư thế giới,con nhất định được di chuyền từ mẹ,mẹ đã nghĩ. . . . . . nghĩ sẽ có một ngày nắm lấy tay con,dạy con vẽ tranh.”

Người phụ nữ nói: “Con gái,con có mái tóc dài thật đẹp,vừa đậm lại vừa đen suôn thẳng mềm mại,mẹ thường nghĩ nếu như có con bên cạnh mẹ thật là tốt biết bao , mỗi ngày mẹ sẽ chải tóc cho con,cho con mặc giống như một vị công chúa,sau đó tuyên bố với tất cả thuộc hạ,kiêu ngạo nói cho bọn họ biết,đây chính là chủ nhân của các ngươi,đây chính là con gái của ta,tiểu công chúa của các người!”

Người phụ nữ còn nói: “Con gái,mẹ lại nghĩ có một ngày,mẹ có thể nắm lấy tay con đi tìm cha con,chúng ta sẽ sống như một gia đình bình thường,một ngày ba bữa mẹ sẽ nấu món ăn cho cả nhà.Nếu mỗi ngày có thể nấu cơm cho con và cha con ăn thì tốt biết bao,chúng ta. . . . . . là người một nhà. . . . . .”

Nghe đến đó nhìn đến cảnh ấy Diệp Vị Ương đã rơi nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status