Thiên tài bảo bối: tổng tài không được đụng mẹ ta

Chương 166: Cút! tôi không muốn cặp lại cô! ……cô muốn nôn………



Nghe đến đó nhìn đến đây,Diệp Vị Ương rơi nước mắt,cô làm sao có thể không cảm động làm sao có thể không khóc? Chỉ là…………..trong video này người mẹ ấm áp ôm ấp tình cảm còn sống không? Cô thật muốn gặp bà muốn cùng đi với bà,thật sự muốn được bà ôm.

Đúng lúc này Ưu VIệt ở bên ngoài xoay cái gì đó,bức tường đối diện với gian mật thất ở chỗ Diệp Vị Ương đột nhiên nứt ra,một gian mật thất mới xuất hiện ……………

Diệp Vị Ương ngơ ngác giật mình nhìn một lúc lâu đột nhiên lai như nghĩ đến điều gì,run rẩy kích động hướng về phía mật thất mới đi tới

Đó là một gian mật thất rất đơn sơ,vách tường không trắng bằng gian mật thất vừa nãy,trên tường phủ đầy bụi không gian của mật thất cũng không lớn,trừ một tầm phản cứng phía trên có một người nằm ngoài ra bốn phía trống không,cái gì cũng không có.





Ánh sáng cũng không được tốt lắm,ra giường trắng tinh ngược lại khiến cho gian mật thất trở nên u ám hơn.Dường như có một loại bụi mốc meo lâu năm khó ngửi khiến cho cô rất muốn nôn.

Nhắc tới mới nhớ gần đây cô thường muốn nôn,chỉ là trong gian mật thất ngày còn có một nhà vệ sinh cùng vòi nước,nói chung là cũng không đến nỗi khiến cho người ta không thể chấp nhận được.

Không biết người nằm trên giường là ai,cô không dám thở mạnh,không phải vì sợ,mà sợ rằng sẽ làm đối phương thức tỉnh.

Từ từ,cô nhoài người về phía trước,hai mắt kinh ngạc nhìn người kì quái chỉ đem vải trắng đắp kéo qua đỉnh đầu nhìn như như người đã chết,thoạt nhìn rất gầy yếu nhưng DIệp Vị Ương khẳng định rằng đối phương chưa chết,nơi này rõ ràng vẫn còn sự sống,có người còn sống.Mà căn mật thất này chỉ cần liếc mắt đã hình thấy hết ngoại trừ người trên giường giống nhữ vẫn còn ngủ và Diệp Vị Ương thì chẳng còn ai khác.

Trong lúc Diệp Vi Ương đánh bạo mở tấm vải trắng trên đỉnh đầu con người kì quái im hơi lặng tiếng nằm trên giường xuống thì giống như một bộ phim ma,rõ ràng là một người không nhúc nhích,rõ ràng là không có cảm giác giống người chút nào,tấm vải trắm trùm trên đầu kia bị một động tác mạnh mở ra,một đôi tay dầy như que củi lộ ra!

Sau đó một loại tiếng hét như bệnh nhân tâm thần vừa khàn khàn lại vừa chói tai vang lên,cánh tay khô gầy như ma quỷ chỉ tay về phía cửa,mất đi lý trí quát “Cít! Cút đi! Ưu Việt cút ra ngoài cho tôi! Tôi, tôi không muốn gặp lại cô! Cái người phụ nữ không biết xấu hổ biến thái lấy oán báo ân không biết tốt xấu! Cút đi!”

Bên ngoài,Ưu Việt nhìn thấy màn này thì cười lạnh,tròng mắt lóe ánh sáng muốn uống máu ăn thịt người xuất hiện trong mắt, cô lạnh nhạt nói với Đông Phương Thước ” Muốn Diệp Vị Ương rời đi hau muốn tôi giết người phụ nữ kia! Bà tacăm hận chán ghét tôi như thế, như vậy bà ta không xứng đáng sống trên thế giớ này!”

“Nếu như cô muốn sớm có được chiếc nhẫn đặc thù thì hiện tại không nên giết chết bà ấy! Để Diệp Vị Ương mang bà ấy cùng rời đi, đối với cô chỉ có lợi không có hại. Bà ta đi hay chết rồi thì kết quả cũng như nhau,cô cứ nhắm mắt làm ngơ đi.Mặc dù nhiều năm như vậy bà ấy vẫn không đối tốt với cô nhưng tuyệt đố không ngược đãi cô,nếu không đã không dạy cô nhiều kĩ năng,khiến cô trở nên ưu tú,thân thủ lại rất tốt,kĩ thuật dịch dung tuyệt vời,sau đó dưỡng hổ vi hoan (nuôi hổ gặp nạn) cuối cùng không chỉ mưu hại bà ấy còn cướp lấy quyền lợi cùng địa vị của bà ấy,thậm chí còn giam bà ấy lại!”

Thật ra Đông Phương Thước rất không muốn nói những lời này,hắn đối với sống chết của người phụ nữ nửa điên nửa khùng Ưu Nhược Lan này không quan tâm,hắn chỉ sợ ngộ nhỡ người phụ nữ này thực sự là mẹ ruột của Diệp Vị Ương,nếu bà ta chết Diệp Vị Ương sẽ rất khổ sở mà thôi

Mà trong mật thất,Diệp Vị Ương bị kinh sợ một lúc,đợi cô khôi phục lại bình tĩnh cuối cùng cũng thấy rõ trên giường là một người phụ nữ gầy như que củi tóc tai bù xù sắc mặt tái nhợt! Là………Ưu Nhược Lan!

Tất cả lời nói cứ như thế nghẹn trong cổ họng,Diệp Vị Ương không nhúc nhích đưa mắt nhìn người phụ nữ điên,một chữ cũng không nói ra được!





Cô không biết nên nói những gì càng không biết nên gọi Ưu Nhược Lan là gì.

Cuôối cùng Ưu Nhược Lan dần dân không chế được cơn điên cũng an tĩnh rất nhiều,khi bà phát hiện cô gái nửa quỳ nửa ngồi ở mép giường không phải là Ưu Việt mà bà hận thấy xương vô cùng thất vọng mà là DIệp Vị Ương thì ánh mắt của bà liền không thể rời đi!

“Con……………….Con…………………”Một hồi lâu,bà nâng cánh tay phải gầy gò vui vẻ chỉ vào DIệp Vị Ương, đôi môi kịch liệt mấp máy như có ngàn vạn lời muốn nói mà một câu đầy đủ cũng không nói được.

Lời không thể nói ra,nước mắt lại chảy xuống.

Ưu Nhược Lan sống đã hơn nửa đời người,đã từng là nữ thiết kế hàng đầu thế giới,đã từ là thủ lĩnh mạnh nhất uy quyền nhất của tổ chức Huyết Sắc Điện Đường,hôm nay chỉ nhìn DIệp Vị Ương vậy thôi mà rơi nước mắt.

“…………….Con gái. Con gái…………..ta……..Vị Ương…………..Đúng, đúng là con sao? ” Thanh âm khàn khàn tang thương.

Diệp Vi Ương cúi đầu,hơi gật đầu,trong nháy mắt lại một lần nữa không thể khống chế khóc òa lên “Đúng vậy,là con, con là Diệp Vị Ương.”

“Là con sao? Thật…..là con sao? Con gái của ta……….!” Ưu Nhược Lan ôm cô,ôm cô thật chặt,hai tay gầy như que củi giống như hai cái gậy,khiến diệp Vị Ương hơi đau nhưng cô cắn môi đè nén tiếng khóc của mình,một chữ cũng không kêu đau.

Đây là mẹ cô,đúng không?

Đây là cảm giác được mẹ ôm, đúng không?

Qua nhiều năm như vậy,vào giờ phút này rốt cuộc cô cũng cảm nhận được tình thương của mẹ,nếu như người phụ nữ này đúng là mẹ của cô như lời nói.





Cô………..Có thể gọi người đang ôm chặt mình một tiếng mẹ sao?

“Bà…..thực sự là mẹ tôi? Mẹ……..tôi? Cô nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn nữa hỏi,vì cô sợ thức tỉnh mình sợ đây chỉ là giấc mơ.

Ưu Nhược Lan đã hoàn toàn khôi phục thể lực cùng tinh thần bà ôm DIệp Vị Ương ngồi dậy,hai tay vẫn như cũ khoác lên vai cô, sau đó vô cùng kiên định nói “Không sai! Con nhất định là con gái ta! Con gái ruột thịt duy nhất của ta! Ta dùng cả tính mạng này cam đoan với con,con chắc chắn là con gái của ta! Con gái,con gái của ta, ta rốt cuộc cũng tìm được con,rốt cuộc cũng có thể nhìn con ở khoảng cacách gần rồi, ta………..”

Bà muốn nói ta nấu cơm cho con ăn,nhất định con đã đói bụng rồi đột nhiên lại nhớ mình đã sớm bị giam cầm, nơi này bốn vách chỉ là tường vô cùng đơn sơ,nghèo rớt mùng tơi,bà cái gì cũng không có.

Bên ngoài,Ưu VIệt nhìn thấy một màn Ưu Nhược Lan kiên định nói Diệp Vị Ương chắc chắn là đưá con gái ruột thịt của bà, âm hiểm cười,phân phó “Cho bọn họ ra ngoài,phái vài người lén đi theo có bất kì động tĩnh gì thì trở về báo cáo cho tôi!”

Hừ,cô muốn xem người mẹ nuôi Ưu Nhược Lan này đến lúc hiểu rõ chân tướng còn có thể khẳng định như vậy không! Cô muốn nhìn thấy biểu tình sụp đổ vô vọng của đối phương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status