Thiên tài bảo bối: tổng tài không được đụng mẹ ta

Chương 187: Ôn nhu hôn,nhẹ nhàng run rẩy,đêm cuối cùng!



Edit: Dực

Beta:Tieumanulk

“Diệp tiểu thư, vừa rồi Tả La đường chủ tiểu Ngân gọi điện về cũng đưa tới một cái thẻ,nói để cô cắm giúp một lẵng hoa,kể cả phần lễ vật đóng gói này, sau đó thiếu chủ sẽ trở về mang đi!”

A? Hắn quay trở lại? Hắn thật muốn trở lại rồi!

Thật tốt quá,coi như tiện thể chạy về gặp mặt một lần cũng tốt! Hơn nữa………..Hôm nay hình như là lễ tình nhân!Trước giờ không hề mong đợi một ngày lễ trôi qua bởi vì người quá đặc biệt,hơn nữa lại không có hi vọng.Dĩ nhiên,hi vọng của Diệp Vị Ương rất nhỏ,chỉ cần có thể nhìn thấy Thanh Phong Tuấn ở đây một ngày chính là thứ quà tặng tốt nhất.

Khôi phục tinh thần,Diệp Vi Ương quay lại nhìn nữ quản gia đang ôm tới bó hoa tươi,rất nhiều rất nhiều a!

Tất cả đều là những bông hoa bách hợp hoa hồng tươi non! Từng đó đủ để cô bó được mười mấy bó hoa tươi rồi!

Ách,hắn dường như rất tin tưởng kĩ năng bó hoa của cô! Như vậy………nhất định không thể để hắn thất vọng!

“Còn kịp thời gian không?” Nữ quản gia có chút lo lắng nhìn những bông hoa trên tay.

“Dì à,dì yên tâm, không thành vấn đề.” Diệp Vị Ương cười nhạt đưa tay nhận lấy hoa,quà tặng và thẻ,đem hoa đặt cẩn thận trên bàn đọc sách,tìm túi đồ dùng trong ngăn kéo bắt đầu công việc bận rộn.

Không biết lúc đầu Thanh Phong Tuấn biết cô rất giỏi cắm hoa tươi! Khi hắn nói câu nói này cũng không tốt cho lắm,giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng cô lại len lén vui vẻ mấy ngày liền.

Hắn thích sạch sẽ cho dù ít trở lại mỗi ngày cô cũng sẽ thay một lẵng bách hợp mới trong phòng hắn, đen toàn bộ đồ đạc lau đến không còn một hạt bụi.Hiện tại cô căn bản là trở thành nữ giúp việc riêng trong phòng của hắn, cô cũng rất thích vì hắn mà làm nhiều chuyện một chút.

Trước khi bó hoa,Diệp Vị Ương nghĩ đên dùng dây ruy băng kết hộp quà lại.Mở hộp quà ra,muốn nhìn xem bên trong là thứ quan trọng nào để lựa chọn loại ruy băng thích hợp.

Bên trong là một sợi dây chuyền hồng bảo thạch hình trái tim sáng chói.

Ánh sáng chói mắt kia dường như khiến cô mở mắt không nổi!Rất đẹp…….nhưng Diệp vị Ương cũng không thèm muốn,cô cũng không phải cô gái hám giàu coi trọng vật chất. Trên cổ tay cô là một cặp vòng ngọc màu xanh biếc,là trước kia Thanh Phong Tuấn họp cổ đông giữ độc quyền về thị trường mua cho cô.

Hắn nói,thứ ngọc trong suốt xanh biếc này đặc biệt sạch sẽ giống cô.Như vậy trước tiên phải học cách tin tưởng hắn,đơn giản là không hoài nghi hắn.Giờ phút này cô tình nguyện tin tưởng vì đại diện đối tác mà công ty đàm phán làm hợp đồng là một cô gái,cho nên mới muốn tặng chút lễ gặp mặt.





Đúng,chính lànhư thế,thế giới bên ngoài cô nhìn không tới cho nên liền cố gắng thuyết phục ý nghĩ của chính mình.Đóng nắp hộp quà,cô hít sâu, từ từ khôi phục suy nghĩ của mình,đem giấy bọc gói thành tầng tầng lớp lớp cuộn sóng,làm thành hình dáng của một đóa hoa phức tạp,hai bên cánh hoa lại xếp hành hình hai con hồ điệp (bươm bướm) muốn tung cánh bay đi

Gói hộp quà cẩn thận,nhìn xung quanh nhẹ nhàng lắc hai cái cánh hồ Điệp sẽ rung động,trong lòng Diệp Vị Ương đặt cái tên cho hộp quà ……là tùy tâm.

Để họp quà tặng xuống,cô lựa ra những bông hoa sắc vàng như ánh sáng mặt trời,một đóa lại một đóa cô tạo thành một khối cầu hoa vàng kim, mùa vàng xinh đẹp! Màu vàng chói mắt!

Cô dùng giấy nhăn lụa mày tím bọc chúng lại,cô dùng dải lụa màu vàng kim,màu hồng kết lại theo kiểu Pháp,đây là khi học khóa lễ nghi cô tìm thấy trên một cuốn sách rất hợp để tặng bó hoa quá giá này cho một cô gái trẻ tuổi.

Bó hoa quý giá? Cô gái trẻ tuổi? Không nhịn được,Diệp Vị Ương lại nhìn bó hoa cùng với hộp quà và tấm thẻ năm yên tĩnh ở giữa.

Tất cả nghi ngờ chỉ cần rút tấm thiệp ra là có thể biết rõ chân tướng……………….

Nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn,tay Diệp Vi Ương như bị ma cui quỷ khiến nhích lại gần tấm thiệp.

Chút lý trí còn lại vẫn còn giãy dụa,———————Không! Không thể nhìn! Đó là chuyện riêng tư của Thanh Phong Tuấn,cô đáp ứng không tìm hiểu bất cứ chuyện gì của hắn.

Nhắm mắt lại, dùng sức hít vào,Diệp Vi Ương xoắn xuýt buông tấm thiệp xuống,cô lấy ra trong ngắn kéo một cây nến dùng để làm những bông hoa khô, lại lựa ra một đóa hoa cúcgói một bó hoa tương tự hộp quà vàng kim.

Trở lại trước bàn đọc sách,mấy lần muốn đốt cây nến nhưng lại bởi vì có chút không yên lòng cho nên cũng không có thanh công.

Lại cắn cắn môi dưới,cuối cùng cũng không cướng lại lòng hiếu kỳ, cô run rẩy lo lắng cầm tấm thiệp lên.

Mở ra,bên trong tấm thiệp là hai tầng tinh xảo,tầng thứ nhất là…hình hai người chụp chung! Trong hình Thanh Phong Tuấn ôm lấy một nữ sinh trông rất trẻ tuổi là một cô gái có mái tóc hơi xoăn,cô ấy cười trên nét mặt tràn đầy hạnh phúc,cô ấy là…….Hàn Thiên Tuyết!

Diệp Vi Ương cảm giác như mắt cô trong một thời gian ngắn không thể nhìn thấy gì,cố gắng trợn to mắt nhưng vẫn không thấy rõ hình dáng của hai người trong hình, thì ra là….là khóc,chảy nước mắt, mắt mơ hồ…………..

Khổ sở mở ra tầng thứ hai của tấm thiệp, bên trong có dòng chữ cương nghị ngắn gọn ———-

Mong rằng lễ cưới sắp tới của Thanh Phong Tuấn tiên sinh cùng phu nhân Hàn Thiên Tuyết được cử hành thuận lợi,chúc tân hôn vui vẻ!

Diệp Vị Ương nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà cố gắp chớp mắt thật lâu,cũng không thể khiến nước mắt ngừng rơi. Rất nhanh gấp tấm thiệp lại, một lần nữa đen nó đặt vào giữa bó hoa và hộp quà,đôi tay run rẩy dữ dội đôi mắt chớp liên tục.

Nhảy mắt tuôn ra một chuổi nước mắt thương tâm.

Hay cho một câu…………lễ cưới sắp tới!

Thì ra hắn muốn cùng chị Hàn Thiên Tuyết kết hôn!

Hàn Thiên Tuyết,cái tên thật êm tai cũng là một người rất đẹp,trong hình ở bên cạnh Thanh Phong Tuấn ưu tú như vậy, thật xứng đôi!

Nước mắt Diệp Vị Ương một giọt lại một giọt rơi xuống,rơi xuống cánh hoa kiều diễ trông vô cùng giống với giọt sương ban mai.

Sự thật tàn nhẫn trước mắt cô, Diệp Vị Ương dùng sức lau đi nước mắt,dùng sức nắm chặt nắm tay

Cô dùng sức cùng với khóe môi cố ý nở ra một nụ cười nhưng thế nào cũng không hợp,cũng là cách duy nhất bây giờ cô có thể dùng để che dấu.

Nắm quyền, dùng sức,lại dùng sức,móng tay cắm thật sâu vào làn da trắng như tuyết,cô không đau cũng không thương! Cô tự nói với mình, Diệp Vi Ươ ng cô không sợ khổ nạn! Chết nghiến răng,dù cho là độc roi, súng hay chết đi chăng nữa cũng không sợ, cô còn sợ cái gì?

Sợ bị vứt bỏ sao? Không việc gì hết,không biệc gì hết,có thể chuyện tình không phải tệ đến thế,cô có thể đem sự thật tàn nhẫn kia vượt qua! Có lẽ đây chỉ là một kế hoạch của Thanh Phong Tuấn,cuối cùng hắn nhất định sẽ không cưới người khác,nhất định sẽ không! Hắn nói chờ rất cả phong ba qua đi hắn sẽ cưới cô! Hắn đã đáp ứng cô!

Hít thật sâu,lại thở ra, đem tất cả chua xót khóa lại trong lòng, cô một khắc cũng không tháo nụ cười của mình xuống, chỉ sợ một khi đã buông lỏng thì sẽ không thể giả vờ trở lại nữa.

Buông nắm đấm ra,không xem xem móng tay có lưu lại vết thương không,cô yên lặng bước tới bàn trang điểm,bắt đầu nghiêm túc nhìn kĩ mình.

Thật may là nụ cười vẫn còn đừng khóc,đừng thương tâm,tự thuyết phục mìnhchỉ cần một ngày hắn không mở miệng, cô lại có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, đây chỉ một kế hoạch của hắn,không phải hắn thực sự muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn phải không?

Lại trở về trước bàn, lúc này cô dễ dàng đem cây nến đốt lên.

Nến cháy như đang thiêu đốt lòng cô,đem lòng cô cháy thàn từng giọt từng giọt sáp nến đỏ tươi,chậm rãi rơi xuống đọng lại ở giải ruy băng, nến đỏ dần dần lớn hơn, ngón giữa đau đớn không truyền đến cảm giác gì, thì ngược lại nhỏ xuống trên cánh tay không ngờ như thế khổ sở nụ cười nước mắt ở nóng tâm. . . . . .

Khi cửa phòng của Diệp Vị Ương một lần nữa mở ra,người bước vào không phải nữ quản gia mà là Thanh phong Tuấn.

Sắc mặt cô một lần nữa tái nhợt, mi mắt dưới vì khóc mà sưng lên không có hóa trang chỉ đánh một lớp phấn mỏng.

Cô thanh nhã, lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra giống như sự đau khổ giãy dụa trong lòng cô trước đó không hề có.

Lòng cô đau,nhưng…………hai tay cô nắm chặt, điệu bộ thanh nhã gật đầu mỉm cười với hắn.

“Vị Ương, em làm sao vậy?”Thanh Phong Tuấn cau mày mở miệng hỏi trước.

Mơ hồ cảm thấy cô không giô như mình thường,nhưng lại không thể nhìn ra cô có chuyện gì.

“Ha ha,em không sao. Em có thể có chuyện gì chứ. A, đúng rồi, Tiểu Ngân nói anh muốn em bó mấy bó hoa tươi, anh ấy nói anh sẽ trở về mang đi, quả nhiê anh trở về rồi. Anh xem, thật may em làm cũng khá nhanh, đã giúp anh bó kĩ lại hết rồi.”

Lông mày Thanh Phong Tuấn nhíu lại sâu hơn, nghi ngờ hỏi”Tiểu Ngân bận đi làm những chuyện khác rồi, không thể gọi điện thoại tới biệt thự được. Cũng không thể nào để em giúp bó mấy bó hoa. Em chờ một chút, tôi gọi điện thoại xác nhận.”

…………………….

Hai phút sau sắc mặt Thanh Phong Tuấn xanh mét,nắm chặt nắm đấm,nói “Tiểu Ngân hoàn toàn không gọi điện thoại tới đây,các người bị lừa rồi. Xem ra hề thống phòng vệ ở đây còn chưa đủ bảo mật,người ngoài mặc dù không thể xông vào đây được nhưng cũng đã tra được số điện thoại ở đây!”

“A,như vậy, chỗ hoa kia em đã gói kĩ rồi, hay tặng anh nha!” Diệp Vị ương lại thở phào nhẹ nhõm,thì ra thực sự là do người ngoài quấy rối. Nói như vậy tấm thiệp kia cũng là giả. Thật tốt quá!

“Được, để tôi xem, ngộ nhỡ trên bó hoa có người động tay động chân trước thì phiền toái lắm!’ Thanh Phong Tuấn quyết định kiểm tra hoa cùng thứ quà tặng kia,tốt nhất là đem tất cả vứt hết đi,nếu trên đó có thoa độc dược tác vậy hậu quả vô cùng đáng sợ.

Diệp Vị Ương gật đầu một cái,cô thuận theo giao bó hoa cùng hộp quà cho Thanh Phong Tuấn, lại đem tấm thiệp khiến cho người ta dễ hiểu nhầm nhét xuống cuối bàn,không muốn Thanh Phong Tuấn mất hứng khi nhìn thấy.

Trong lúc đưa hoa cho Thanh Phong Tuấn tay cô không cẩn thẩn chạm phải tay hắn.

Trong lòng run lên,theo bản năng lùi lại phía sau một bước.

Dường như không hài lòng với bản năng mờ ám này của Diệp Vị Ương, thân là thiếu chủ hắc đạo Thanh Phong Tuấn dùng ngân châm thử qua,phát hiện hoa cùng quà tặng không có gì bất thường,hắn một tay cầm bó hoa,một tay kéo cô lại.





Bởi vì sợ làm bó hoa bị hỏng,sợ đem thành quả lao động tuyệt đẹp của cô làm hư mất cho nên động tác của hắn rất nhẹ nhàng cũng rất có mức độ, chỉ ấm xuống trán cô một cái hôm.

Thanh Phong Tuấn hôn,khiến lông mi thật dài của Diệp Vị Ương run rẩy thật lâu.

“Như vậy…….tôi còn có chuyện phải đi trước!” Thật ra thì trong lòng hắn không hề muốn đi, còn muốn ở lại lâu hơn một chút.

Ban đêm, ở nơi này người người vui lễ tình nhân để nàng ở lại môt mình cô đơn như vậy, hắn…………………..có chút không muốn cùng thua thiệt.

Nhìn vào hai mắt cô nhiều hơn nữa nhưng càng nhìn cô, Thanh Phong Tuấn càng cảm thấy mình không thể rời tầm mắt!

Đáng chết! Từ lúc nào mà hắn đã trúng độc của cô?

Kiềm chế! Hắn nhất định có thể vượt qua dục vọng của mình.

Xoay người, hắn ép mình ra khỏi không gian có DIệp Vị ƯơngDiệp Vị Ương đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn. Đột nhiên cô kêu hắn ” Chờ chút! Có thể hay không……………..”

Khi cô mới mở miệng nói chữ đầu tien thì hắn đã dừng lại.Lại nhanh chóng xoay người, tròng mắt thâm thúy như biển xuất hiện nụ cười vui vẻ “Có chuyện gì sao? !”

Ánh mắt của ắn rất dịu dàng cảm giác rất thân mật.

“Có thể để mọi người nghỉ ngơi được không, lễ tình nhân đối với rất nhiều người mà nói thì đó là một ngày lễ quan trọng.”

Thanh Phong Tuấn liếc mắt nhìn cô một cái, một lần nữa xác định yêu cầu của cô,cái nhìn này rất phất tạp.

Nhưng cô giống như đã qua một thời gian dài sống chung với hắn rất hiểu hắn,hiểu những suy nghĩ của hắn. Cô vội vàng đảm bảo nói “Anh để tất cả những người giúp việc nghỉ một ngày,em đảm bảo sẽ không tự mình rời đi,em từng đáp ứng anh,em sẽ không tự tiện rời khỏi nơi này!”

“Em………..thật có thể làm được?” Hắn cảm giác hôm nay cô rất khác.

“Hãy tin em, em sẽ làm được!” Diệp Vị Ương càng cúi đầu thấp hơn,trong giọng nói ngọt ngào mềm nhũn không giấu được một chút mấy mát. Cuộc sống như thế,hắn có việc không ở lại đây,như vậy ai cô cũng không muốn nhìn thấy. Hiện tại tâm tình của cô rất phức tạp, ngụy trang được cũng thật vất vả, cô chỉ nghĩ làm một người ngây ngô thật tốt, an tĩnh gặm nhấm vết thương,không muốn nhìn thấy bất kì ai,có thể tìm ủ mọi cách để an ủi mình nhưng vẫn không giải thích được,tấm thiệp với những hành động gầ đây của Thanh Phong Tuấn khiến cho cô có một chút nghi ngờ,cảm giác mất đi sự an toàn.

“Nếu tôi để mọi ngươi nghỉ,em có chắc tự chăm sóc tốt cho mình không?Còn nữa, buổi tối……….em muốn làm gì?” Hắn đang nghĩ, hôm nay là lễ tình nhân, cô có cảm thấy cô đơn hay không?

Nhưng hôm nay tiệc cưới được bố trí vào buổi tối vô cùng quan trọng,hắn không thể vắng mặt.

Diệp Vị Ương chỉ chỉ .lên bàn “Có rất nhiều hoa đang chờ em gói lại gọn gàng, hơn nửa……….em còn muốn thư xác nhận!” Diệp Vị Ương tùy tiện đặt ra một lý do,lễ tình nhân ban đêm làm bạn chính là những đóa hoa tươi không biểu tình nhưng…….không thể oán giận,đây là quyết định khi đi theo hắn, cô qua qua hết những quyền lợi của mình.

“Được, tôi sẽ dặn họ,ngoại trừ bảo vệ của biệt thự nơi này rất an toàn, em tự chăm sóc mình thật tốt. Đừng quên em dã đáp ứng tôi chuyện đó, đừng tự tiện rời đi nữa!”Câu phía sau hắn cũng không biết là nói cho ai nghe, tóm lại là muốn cho mình yên tâm đi,thì ra là hắn đã có thói quen có cô ở phía sau, chỉ sợ cô đột nhiên biến mất.

“Ừ, em biết rồi!”

Vì vậy Thanh Phong Tuấn lại vội vã rời đi.

Nhìn cách cửa kia thật lâu,ánh mắt Diệp Vị Ương có chút trống rỗng, thật lâu cũng không có chớp một cái……………

Rốt cuộc,đã không cần tiếp tục ngụy trang, nụ cười của cô không còn,bả vai mảnh khảnh của cô cũng không gánh được nội tâm nặng nề bi ai, cô co lại trên nền đất,một tư thế vô cùng cô đơn tự mình ôm lấy mình. Gần đây cô luôn cảm thấy rất bất an,luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang lặng lẽ xảy ra.

Mà cùng một ngày,trong bữa tiệc được sắp xếm cẩm thận,có mấy lần hình ảnh cô đơn của DIệp Vi Ương hiện ra trong đầu Thanh Phong Tuấn. Cả hội trường bữa tiệc được sắp xếp chật kín,hắn có chút không an lòng, Vì vậy hắn đem hôn lễ lùi lại bảy ngày,vừa đủ một tuần lễ,hắn cho lão gia tử một lý do là Hàn Thiên Tuyết làm bạn với hắn trong năm năm rất cô độc nên quyết định phải kết hôn,nhất định phải chú trọng đến từng chi tiết không được để lại bất kì tiếc nuối nào,bảy ngày đủ để vài người bạn từ nước ngoài có thể về nước chúc mừng, náo nhiệt một chút.

Nếu tất cả những chuyện này đều kết thúc,ông cụ dường như cái gì cũng không sợ đáp ứng yêu cầu của hắn.

Vì vậy,buổi tối lễ tình nhân hôm đó, Thanh Phong Tuấn bất chấp tất cả chạy về biệt thự,hắn như một lữ nhân tìm được một ngôi nhà đề dừng lại, tìm được nguồn nước suối giải khát cùng Diệp Vi Ương hết sức dây dưa.

Nhưng kể từ sau khi thấy được tấm thiệp quỷ dị,Diệp Vi Ương càng trở nên trầm mặc. Cô không cách nào tưởng tượng nếu như Thanh Phong Tuấn không thương cô,cô có thể đau lòng đến chết hay không?

Cô độc đối với Diệp Vi Ương mà nói thì đó là cuộc sống bình thường,mất nhiều thờn gian so với dự định hơn cho việc học tập của mình,cô rất ghét bản thân mình hiện tại dễ dàng lo được lo mất,cô muốn cố gắng trở lại làm một cô gái dũng cảm không sợ chết không sợ khổ không sợ lạc như trước.

Nếu như…………….cô nói là nếu như có một ngày,cô bị buộc phải bước ra khỏi nơi này,như vậy cô liền tự nói với mình coi như nước mắt đã chảy hết, tuyệt đối không quay đầu trở lại.

Cô yêu thì yêu.Nhưng nếu như không có được tình yêu kia,cô không muốn giống như tù nhân hèn mọn ở lại nơi này,nếu ngày đó thực sự đến cô sẽ chọn rời đi.

Loại tâm tình này chuyển biến rất nhanh khiến Diệp Vi Ương càng trở nên bình tĩnh thong dong, từ một cô gái trẻ trung hay xấu hổ trở thành một cô gái xinh đẹp mềm mại lãnh đạm.

Vẻ đẹp của cô được ông trời ưu ái tuyệt mĩ đến không thể tìm ra nhược điểm,vóc người cao gầy ưu nhã, sau đó….còn có mái tóc đen dài như mực! Đó là thứ Thanh Phong Tuấn yêu cầu để lại,cô để lại một mái tóc đem bóng như thác nước nhìn bóng lưng của cô cao quý mê say.

Dung nhan thanh lệ tuyệt thế xuất trần lại cô đơn trong căn phòng sang trọng cao nhất trong biệt thự! Chỉ vì một người là Thanh Phong Tuấn!

Giống như đã quên hết thời gian cùng buồn vui, cô an tĩnh học tập, an tĩnh chăm sóc cây cỏ, , an tĩnh…….chờ hắn thỉnh thoảng trở về.

Diệp Vị Ương rất thích ở dưới ánh đèn sáng chói ngắm chiếc vòng phỉ thúy thật lâu.Đó là quà Thanh Phong Tuấn tặng cô,cô rất thích rất quý trọng nó. cũng không phải vì bản thân quà tặng là đồ đắt giá mà là do câu nói kia lúc hắn tặng quà.

Hắn nói ” Em và nó đều óng ánh trong suốt giống nhau!”

Vì để thỏa mãn sự yêu thích của cô, Thanh Phong Tuấn nhờ bác làm vườn gieo rất nhiều hạt giống hoa hồng bách hợp,hải dụ, thiên đường điểu, mãn thiên tinh……….

Dường như chỉ cần là hoa có thể tìm được trong cửa hàng hoa bên trong biệt thự này đều có đủ.

Nơi này thành vườn hoa mĩ lệ,mấy lần người lạ qua đường đi qua nơi này cũng sẽ đứng cách lan can rất xa nhìn nhau khen ngợi

Lấy ra giỏ hoa cùng cây kéo, tỉa lá cho vài cây hoa hồng.

Thanh Phong Tuấn từng nói cô giống như loài hoa bách hợp.Nhưng mọi người cũng nói hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Vì vậy, cô yêu hoa hồng hơn bách hợp. Trong suốt một khoảng thời gian rất dài cũng chứng minh rằng cô yêu hắn hơn mình.

Cô từng tự tiên thay thế hoa bách hợp băng hoa hồng, một chậu mang vào phòng ngủ của hắn, yên lặng đem tình yêu của cô tới cạnh hắn. Nhưng, những điều này hắn không hiểu.

Cô trộn một mì và trứng gà làm sủi cảo,lấy cánh hoa hồng làm nhân,đem một bàn thức an tràn đầy tình yêu đưa vào bụng hắn. Nhưng,những thứ này hắn không hiểu!

Cô còn từng đem hoa hồng làm thành những cánh hoa khô, đùng miếng vải bọc thành một túi thơm,cất trong gối nằm của hắn, để cho nàng yêu làm hắn an gối mà ngủ. Nhưng, những thứ này hắn không biết.

Cô yên lặng dùng những phương thức khác nhau thể hiện tình yêu của mình, nhưng………nhưng hắn lại vì vội, hay hoặc là vì những nguyên nhân khác, không nhận ra.

Vừa qua một ngày mới,cách hôn lễ của Thanh Phong Tuấn chỉ còn một đêm, bên ngoài biệt thự.





“A Văn, anh xem, những bông hoa ở trong đó thất xinh đẹp.!” Bên ngoài hàng rào thật cao, thanh âm của cô gái truyền tới.

Trong vườn hoa,Diệp Vị Ương theo bản năng quay người lại, ngẩy đầu nhìn thấy một người con trai và một người con gái là một đôi tình nhân!

Người con trai kia nhìn Diệp Vị Uwong ngẩn ngơ,ngây ngốc gật đầu một cái, mù quáng nói ” Đúng vậy, thât là xinh đẹp!” Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào xinh đẹp như vậy,cô ở sau hàng rào bên trong biệt thự, tinh khiết như hoa bách hợp lại như công chúa Ivory Tower, xa đến mức không thể chạm vào,cao đến mức không để động tới.

Người con trai hiển nhiên là nhìn Diệp Vị Ương đến ngây ngốc, một cái chớp mắt cũng không có.Cô gái cau mày đẩy cánh tay của hắn, hắn cũng không có phản ứng.

Vì sợ trong tình yêu có hiểu nhầm nên trước tiên Diệp Vị Ương tốt bục cắt một bó hoa hồng màu đỏ rượu, đi tới bên khe hở của hàng rào, đem bó hoa đưa cho cô gái nói “Tặng cô!”

Cô gái cũng yêu hoa. Quả nhiên cô ấy mỉm cười vui vẻ “Cảm ơn!”

“Chúc hai bạn hanh phúc!”Diệp Vi Ương chân thành nói.

Giống như cảm nhận được ý tốt chân thành của Diệp Vị Ương, cô gái bên ngoài hàng rào cũng đã bỏ đi không ít địch ý, nhẹ giọng nói “Cô ở bên trong đó sao?”

Diệp Vị Ương gật đầu một cái,cô gái bên ngoài ngây thơ mơ mộng,thanh xuân hoạt bát khiến trong lòng cô tràn đầy sự hâm mộ.

“Oa! Vậy nhà của cô thật to, thật đẹp!”

“Đúng vậy!” Nếu như theo lời nói này thì đây đúng là nhà của cô, nhưng…………cô dường như không phải là chủ nhân chân chính của nơi này.

“Có thể ở trong căn phòng sang trọng như vậy, cô nhất định rất hạnh phúc phải không?”

Vậy sao? Cô rất hạnh phúc sao?

Không, hạnh phúc của cô rất ngắn ngủi, một hai tuần người đó mới trở lại một lần mà cô lại đang sợ có một chuyện gì đó đang lặng lẽ xảy ra,có một chút tình cảm lặng lẽ biến hóa,có chút ấm áp đang dần mất đi.

Cô nhìn cô gái bên cạnh chàng trai, cảm tha nói “Có anh ấy ở bên cạnh cô, cô mới là hạnh phúc nhất!”

“Vị Ương, em ở đây nói chuyện phiếm với ai vậy?” Giọng nói trầm thấp mà đầy sức hút từ phía sau truyền đến. Không quay đầu lại Diệp vị Ương cũng biết là ai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status