Thiên tài bảo bối: tổng tài không được đụng mẹ ta

Chương 222: Bảo bối ác ma, tiêu diệt tình địch, hung hăng chỉnh cha! [3]



Edit:Dực

Beta:Tieumanulk

Thiên tài bảo bối được ăn cực kỳ vui vẻ,cậu lại cộng thêm cho Thanh Phong Tuấn mười điểm,nguyên nhân vì cậu cho rằng người cha này rất có trái tim yêu thương và đủ tỉ mỉ!Tính ra cha hắn là người đàn ông tốt một trăm phần trăm nha!

Nhưng mà………….Ba giây sau cậu vừa ăn vừa đưa tay trái ra………….

“Bé con! Con lại muốn chú phải làm gì?”Thanh Phong Tuấn lại một lần nữa nhíu mày,bé con này phiền toái,thật muốn đánh vào cái mông be bé đó!

“Chú ơi,chú cho con mượn điện thoại gọi một lúc…..đã trễ thế này,con sợ mẹ con lo lắng!”





Nghe được cậu nói muốn gọi điện thoại cho Diệp VịƯơng,Thanh Phong Tuấn vui mừng gật đầu,ừm,bé con này cũng có điểm tốt.Hắn đưa điện thoại cho thiên tài bảo bối, hai mắt cậu sáng lên.

Oa!Điện thoại IPHONE4S cầm tay loại mới nhất nhiều chức năng! Nhìn dáng dấp xem ra cha hắn thực sự có tiền,nếu không sao có được công ty lớn nhất,biệt thự sang trọng nhất,các sản phẩm dùng trong nhà đều đứng đầu về kỹ thuật trên thế giới.

“Nhìn cái gì thế,còn không mau gọi điện an ủi mẹ con,sau đó đi giày vào,chú đưa con về.” Thanh Phong Tuấn giục,hắn không muốn để Diệp VịƯơng lo lắng,tìm con khắp mọi ngõ ngách.

Khi điện thoại di động vang lên,nghe từ bên kia truyền tới giọng thiên tài bảo bối non nớt đáng yêu thì Diệp VịƯơng vẫn luôn lo lắng rốt cuộc thả lỏng.

“Bảo bối! Rốt cuộc con đang ở đâu? Mẹ thực sự rất lo lắng cho con,mẹ còn tưởng ……” Đã từng đối mặc nhiều khảo nghiệm tàn khốc,Diệp VịƯơng đã học được cách nhịn đau đớn không rơi lệ,mà bây giờ lại khóc không thành tiếng.

Thì ra trong lúc vô tình cô đã đem đứa trẻ này trở thành kết tinh tình yêu giữa cô và Thanh Phong Tuấn,quý trọng hơn cả tính mạng của mình.

“Mẹ………….mẹ đừng khóc,đừng khổ sở cũng đừng lo lắng,mẹ,mẹ phải tin tưởng con,con thông minh như vậy làm sao có thể xảy ra chuyện gì được? Cho nên mẹ phải tự chăm sóc mình thật tốt chờ ngày mai con sẽ về nhà.Con hiện tại đang ở trong nhà của một bạn học,đã để mẹ lo lắng rồi,về sau con sẽ không như thế nữa, bây giờ khuya lắm rồi,người nhà bạn học giữ con ở lại một đêm,sáng sớm mai con sẽ trở lại nhà.A, đúng rồi, mẹ ngủ trước mười hai rưỡi nhớ uống một ly nước ấm, chuyên gia dinh dưỡng nói kiên trì thế này sẽ tốt cho ơ thể của mẹ,đừng vì con không có ở nhà mà quên mất nha.Còn nữa…mẹ ăn tối luôn rất ít,người lại gầy,hay trước lúc đi ngủ mẹ ăn một trái táo đi,chăm sóc cho làn da xinh đẹp,con không có ở đấy không ai gọt táo cho mẹ,vậy mẹ cũng không cần tự gọt đâu,con sợ mẹ gọt sẽ làm ngón tay bị thương.Mẹ ăn luôn quả táo đi như vậy cũng tốt. Quan trọng nhất chính là sáng sớm mai để bụng rỗng uống một chén nước ấm nha,xem như thanh lọc dạ dày,những năm nay mẹ đi ra ngoài chụp phong cảnh luôn không ăn cơm đúng giờ,dẫn đến bệnh đau bao tử khiến con rất lo lắng.

Tóm lại,mẹ,con không có ở nhà mẹ phải tự chăm sóc mình thật tốt nha,hôn một cái nào..chụt!….Ha ha, cười một cái nữa,dạ,mẹ ngủ ngon!”

Thiên tài bảo bối nói xong một mạch,Thanh Phong Tuấn bên cạnh không thể tưởng tượng nổi nhìn bé con.

Đây là bé con ác ma được nuông chiều bốc đồng trước đó sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc rõ ràng mang theo ôn hòa,khóe léo cùng ấm áp,mỗi một câu nói cùng Diệp VịƯơng đều nghiêm túc,mỗi việc dặn dò cứ y như người trưởng thành,nghe cách ăn nói bé con hẳn biết rất nhiều thứ!

Này…….đây là một đứa bé năm tuổi sao? Trước sau tương phản quá lớn,trừ phi bé con cố ý gây khó dễ cho hắn.Thanh Phong Tuấn nhịn không được nghĩ,sống từng ấy năm cuối cùng gặp phải một tiểu tử tà ác phúc hắc rồi,trở mặt so với trời trở gió còn nhanh hơn,quả thực có phần giống hắn.

Vì vậy,chờ thiên tài bảo bối lưu luyến cúp điện thoại,hắn lập tức vờ giận giữ nói “Cái thằng nhóc này,nói dóc mà chứ như đang uống nước vậy,còn dám nói đang ở nhà bạn học nửa sao? Người ta giữ con lại ở mộtđêm? Thằng nhóc,chú hứa cho con ở lại hồi nào hả?”

“Ai nha,chú,tuy con đã dối mẹ nhưng đó là lời nói dối thiện ý nha.Chú đừng hẹp hòi quá,cháu thấy không phải chúng ta rất có duyên sao,tính cách cũng rất hợp cho nên con muốn ở chỗ này một đêm xem như câu thông tình cảm cùng cách mạng hữu nghị cũng được mà. Bây giờ chú đuổi con đi,sau này chú nhất định sẽ hối hận đến thủng ruột bởi vì trên thế giới này không thể tìm được một tiểu thiên tài đáng yêu thông minh đẹp trai như con đâu.”

Mày kiếm Thanh Phong Tuấn nhướn lên,khinh khỉnh nói “Thằng nói thối,không biết dùng từ thì đừng dùng,cái gì mà cách mạng hữu nghị? Chú với con lúc nào thì cần thống nhất thành cách mạng chiến tuyến rồi hả ? Còn nữa…con hãy thành thật khai báo đi,chúng ta cần câu thông tình cảm cái gì?””

Câu nói sau cùng của hắn rõ ràng đang dụ dỗ con trai chủ động thừa nhận quan hệ máu mủ giữa hai người! Hắn vốn không phải người nói nhiều lại đang mệt mỏi, bây giờ lại bị thiên tài bảo bối chọc cho tâm tình tốt vô cùng,rất có hứng cùng tiểu tử này tiếp tục nói dóc.





“Hừm,bản thiên tài từ chối mọi vấn đề của chú!” Thiên tài bảo bối mới không hơn thua với hắn,kéo áo hắn đi lên.

“Hôm nay con thật tự tính ở lại nơi này?” Thanh Phong Tuấn xoa trán,bé con này không thể dụ dỗ,xem ra người làm cha như hắn cần phải tiếp tục cố gắng,chỉ chỉ chiếc giường lớn của mình.

Thiên tài bảo bối gật đầu như băm tỏi “Vâng vâng vâng! Đúng vậy,con thích cái giường này,mà cái giường này lớn quá,con có thể chia cho chú một nửa nha.Đây là vinh hạnh lớn lao của chú ấy,chứ con từ nhỏ đã không thích ngủ cùng người khác!”

Khi nói lại còn hơi cau mày,Thanh Phong Tuấn nghe lại không biết nên khóc hay nên cười.

“Được rồi, bây giờ,chú dẫn con đi tắm,chú không muốn ngủ với một đứa trẻ không tắm.”

“Ai da,chú muốn giúp con tắm? Vậy………ôm một cái,chú ôm con đi nào!”

————— Thiếu vắng tình thương của cha khiến thiên tài bảo bối cực kì vui vẻ, giờ phút này cậu mới biểu hiện giống như một đứa bé năm tuổi thực sự.

Lại nói nửa đêm canh ba thiên tài bảo bối đã đá chăn ra năm lần,trở mình những bảy lần,còn giống như chơi đánh lộn khiến Thanh Phong Tuấn dở khóc dở cười.Chẳng qua nghĩ đến bé con này là con trai bảo bối của mình lại rất ư thông minh,hắn không thể nổi nóng mà rất có kiên nhẫn đắp chăn cho thiên tài bảo bối, bị bé con quấy rầy cả đêm hắn nhất định không ngủ được.

Sau đó hắn lại không nhịn được nghĩ,haizzz chăm sóc con trai ngủ thôi đã khó như vậy,bình thường không biết Diệp VịƯơng chăm sóc sẽ rất vất vả cở nào?

Đại khái nằm đến nửa đêm tầm mười một mười hai giờ,gần đến rạng sáng Thanh Phong Tuấn vẫn trằn trọc không ngủược nhận được,sau đó nhận được điện thoại của ban an ninh cao nhất của công ty.

Người bên kia điện thoại nơm nớp lo sợ “Tổng………Tổng giám đốc, Vương Tuyết tiểu thư làm ầm lên ở công ty….”

Thanh Phong Tuấn quay sang nhìn con trai ngủ say trên giường,đắp kín chăn cho bé con,cầm điện thoại lên,nhẹ nhàng xuống giường đi tới thư phòng tiếp tục nghe điện thoại “An ninh công ty làm ăn kiểu gì vậy? Trông một phụ nữ cũng không được? Về sau đừng để cô ta tới công ty!”

“Ô ô………….Tổng giám đốc,bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy công ty giống như có quỷ nháo vậy a! Đặc biệt là Vương Tuyết tiê thư,cô ấy thực sự choáng váng giống như hoàn toàn biến thành người khác,trở thành………thật khủng khiếp,tinh thần không bình thường! Toàn thân cô ấy phát run ở phòng an ninh của chúng tôi hai tư giờ không chịu đi,tôi thực sự không biết phải làm thế nào nên mới phải gọi cho ngài.”

Thanh Phong Tuấn nhíu mày một lần nữa “Chỉ vì chuyện này? Tìm vài người đưa cô ta về nhà!”

Hắn bây giờ không muốn chỉ vì một người ngoài mà ảnh hưởng đến gia đình,cũng không muốn dính dáng đến một người phụ nữ mà hắn không yêu,lãng phí thời gian rời khỏi con trai bảo bối của mình một phút một giây.





Đúng lúc hắn đang tính cúp điện thoại,điện thoại trong tay nhân viên an ninh bị Vương Tuyết giật lại,cô khóc lóc kể lể trong điện thoại “Ô ô………Thanh Thiếu,đều tại hôm nay anh không chịu dẫn em đi theo! Em ở lại phòng làm việc của anh chờ nhưng anh vẫn không trở lại! Ô……những chiếc bánh ngọt kia em thực sự chưa ăn, em cũng không nghe thấy tiếng mở cửa,em vừa tỉnh bánh ngọt liền biến mất hết, trên khắp mặt em đều là vết bẩn,còn có……….em, tóc của em ……..A, ô oa…………Tóc của em………….Ô, em không muốn sống! Ô, Thanh thiếu bộ dạng của em lúc này không thể ra ngoài gặp người khác nữa rồi!”Vương Tuyết khóc đến thê thảm.

Thanh Phong Tuấn cau mày thực sự tính cúp điện thoại,nhưng………

Nhưng áo ngủ bị kéo xuống,sau đó giọng nói vô cùng êm tai hết sức non nớt của con trai truyền đến “Đưa điện thoại cho con,con muốn nói chuyện với cô ấy!”

Không sai,thiên tài bảo bối đã tỉnh.

A ha ha,ác ma thiên tài tới rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status