Thiên tài cuồng phi

Quyển 6 - Chương 21: Mộ Thần Tôn mở

Edit: susublue

"Đùng!"

"Rầm ầm ầm!"

Trời đất biến đổi, vô số ngọn lửa bay về phía thiếu niên kia.

Hắn ta nhìn thấy Dạ Nhược Ly được Cung Vô Y ôm trong ngực thì thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã thấy vô số ngọn lửa màu đen bay từ bốn phương tám hướng về phía mình.

"Đùng!"

Ngọn lửa thôn tính, tiêu diệt thân thể thiếu niên trong chớp mắt, nhưng mà lúc mọi người cho rằng hắn ta sắp chết thì trong đám lửa lại bộc phát một luồng khí cường đại, một vệt sáng màu đỏ bắn lên tận trời xanh, giống như khói lửa bắn ra bốn phía vậy.

"Cái gì?"

Cung Vô Y hơi nhăn mặt, đây là lần đầu trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm trọng.

Tên này là ai!

"Ngươi chính là tên nam nhân đã làm bẩn Thanh nhi sao?"

Khi lời nói này vang lên thì một bóng người đi ra khỏi ngọn lửa.

Thân hình thiếu niên thon dài, ở khóe miệng còn có vệt máu đỏ tươi, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy ý cười lạnh, tóc đỏ ba trong gió, trong đôi mắt đỏ quái dị như yêu nghiệt đầy vẻ khát máu tàn nhẫn.

"Không trách được ngươi có thể chiếm được trái tim của Thanh nhi, thực lực quả thật không tệ, nhưng nàng là nữ nhân của ta, bất kỳ ai làm bẩn nàng đều phải chết!"

"Thanh nhi?" Cung Vô Y nhíu mày, dán môi vào bên tai Dạ Nhược Ly, mờ ám nói: "Tiểu Dạ nhi, tại sao hắn lại gọi nàng là Thanh nhi? Xem ra lúc vì phu không ở đây nàng lại trêu chọc vào vận đào hoa rồi, sau này về phòng xem vi phu trừng phạt nàng thế nào."

Dạ Nhược Ly giật thót mình, Cung Vô Y nói trừng phạt, tất nhiên là...

Bỗng nhiên nhớ lại năm đó ở Phong Vực hắn không cho nàng xuống giường năm ngày năm đêm, nàng không muốn cảm nhận trải nghiệm đó một lần nào nữa.

"Ta không quen hắn." Dạ Nhược Ly vội vàng lắc đầu: "Là hắn nhận sai người, trong trí nhớ của ta, từ trước tới giờ không hề có nhân vật này."

Đầu lông mày của Cung Vô Y hơi nhíu lại rồi nhìn về phía thiếu niên: "Ngươi có nghe chưa? Thê tử bổn vương nói không quen ngươi."

Thiếu niên nắm chặt tay, sắc mặt trở nên âm trầm, đột nhiên hắn ngửa đầu hét to một tiếng, thân thể nhanh chóng bay về phía Cung Vô Y: "Nàng chỉ có thể làm nữ nhân của ta, ngươi chết thì nàng sẽ thuộc về ta!"

Không sai, chỉ cần nam nhân này chết, đợi một thời gian nữa Thanh nhi sẽ quên hắn đi, lúc đó nàng sẽ chỉ thuộc về mình.

"Tiểu Dạ nhi, nàng ở đây chờ vi phu."

Cung Vô Y đặt nữ tử trong lòng xuống rồi phất tay áo, cất bước tiến lên, trong nháy mắt gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt âm trầm hẳn đi.

"Nữ nhân của bổn vương thì mãi mãi thuộc về bổn vương!"

"Ầm đùng!"

Đột nhiên một thanh Huyết Liêm[1] xuất hiện trước mặt Cung Vô Y.

[1] tên 1 loại đao.

Ánh sáng của Huyết Liêm chiếu rọi khắp sân.

Mọi người đều sửng sốt, kinh sợ nhìn nam tử hào hoa phong nhã, cuồng ngạo này.

Giống như chỉ có nam tử cường đại như vậy mới đủ tư cách đứng bên cạnh nàng, cùng sóng vai với nàng.

Giờ phút này Cung Vô Y nắm Huyết Liêm Đao, hồng y bay trong gió lớn, tóc đen tung bay, cả người đầy khí thế cường đại, điên cuồng mê hoặc khiến mọi người không thể dời mắt.

Hắn nhếch môi lên, thoáng nở nụ cười lạnh lẽo.

"Huyết Liêm xuất hiện chắc chắn sẽ đổ máu, mà ngươi là người duy nhất ép ta sử dụng Huyết Liêm trong vòng trăm năm nay."

"Xem ra ngươi thật sự ra tay rồi."

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nhìn Cung Vô Y: "Nhưng mà chỉ dựa sức của một mình ngươi thì sao có thể giết được ta? Bây giờ ta muốn đánh bại ngươi trước mặt Thanh nhi để nàng hiểu ngươi không thể so sánh với ta!"

Nói xong thiếu niên nhanh chóng lao về phía Cung Vô Y, đồng thời một thanh trường kiếm cũng xuất hiện trong tay hắn.

"Ầm!"

Huyết Liêm và trường kiếm chạm vào nhau, tiếng vang khuyết đại ra bốn phía từ chỗ hai người, sức mạnh cường đại khiến mọi thứ chung quanh hóa thành hư ảo.

Dạ Nhược Ly quay đầ nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía sau, chợt lấy Lôi Thần kiếm ra, thân hình chợt lóe rồi đến bên cạnh Cung Vô Y, lạnh giọng nói: "Ai nói hắn chỉ có một mình?"

Cung Vô Y nhìn Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt phượng đầy vẻ nhu tình.

"Tiểu Dạ nhi."

"Yêu nghiệt, chàng biết tính cách của ta mà, ta không muốn trốn tránh sau lưng để chàng bao che."

Với thực lực của yêu nghiệt mà muốn đánh bại hắn thì sẽ không dễ dàng, bây giờ điều bọn họ cần làm là kiên trì, chỉ cần Phong Thần đột phá thành công thì có thể giành được thắng lợi.

"Được."

Cung Vô Y nở nụ cười đầy mê hoặc rồi nhẹ gật đầu.

Thiếu niên nhìn hai người cổ động lẫn nhau thì trong đôi mắt đỏ đầy sự đố kị, hắn vung trường kiếm trong tay lên, kiếm phong cùng hắn đánh về phía Cung Vô Y.

Thân thể Cung Vô Y hơi nghiêng qua một bên để né tránh, Huyết Liêm cũng chợt nhằm về phía thiếu niên.

Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y tách nhau ra đứung phía trước và sau hắn, lúc đối mặt với Cung Vô Y thì thiếu niên không chút lưu tình, nhưng khi đối mặt với Dạ Nhược Ly thì hắn lại thu lực lại, không muốn làm nàng bị thương.

"Vô Y, tiểu Ly nhi, các ngươi nhất định phải bình an vô sự." Bắc Ảnh Thần nắm chặt quyền, lo lắng nhìn hai người.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai phe chiến đấu ngang tài ngang sức, nhưng trên người thiếu niên và Cung Vô Y đều bị thương, tuy nhiên hai tên tình địch này lại chém giết nhau đến đỏ cả mắt, lực tấn công cũng càng lúc càng xảo quyệt.

"Ầm!"

"Đùng ầm ầm!"

Vào lúc này bên trong cửa phòng đang đóng chặt có hai luồng sáng bắn ra, một xanh một đỏ bám dính vào nhau rồi bắn lên không trung, xua bay đi mây đen đầy trời.

"Đây là chuyện gì?"

"Bán Chí Tôn, có người đột phá Bán Chí Tôn..."

"Hơn nữa còn là Bán Chí Tôn hai hệ phong hỏa."

Lão tổ tông của Bắc Ảnh thế gia đang ở đây, sao lại có người đột phá được?

" Hai hệ phong hỏa sao?" Tống Liệt hơi ngẩn ra, giống như nghĩ tới cái gì đó nên ngạc nhiên trừng lớn hai mắt: " Hai hệ phong hỏa? Chẳng lẽ là nàng? Đúng, trừ nàng ra thì làm gì có ai khác nữa?"

Thế là mọi ánh mắt đều nhìn về phía Tống Liệt, giống như không hiểu lão gia hỏa này đang nói tới ai.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người mặc y phục xanh bước ra ngoài, nữ tử thanh lệ giống như Huyền nữ trên chín tầng mây xuất hiện trước mắt mọi người.

"Sư phụ, người thành công rồi sao?"

Dạ Nhược Ly thu hồi kiếm, quay đầu liếc nhìn nữ tử bước từ trong phòng ra ngoài.

"Ừ." Phong Thần nhẹ gật đầu, trên môi có ý cười nhàn nhạt: "Nhờ vào đan dược của ngươi, ta chẳng những chữa trị được linh hồn bị tổn thương mà còn đột phá được Bán Chí Tôn."

Cái gì?

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.

Nàng luyện chế được đan dược có thể giúp Thần Tôn đỉnh phong đạt tới Bán Chí Tôn sao? Như vậy không phải đan dược Chí Tôn phẩm quá biến thái rồi sao?

Thế là tất cả ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly đều nóng rực.

Thiếu niên nhướng mày, liếc mắt nhìn Phong Thần rồi lại nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt thoáng có chút bất đắc dĩ: "Thanh nhi, sẽ có một ngày nàng trở thành nữ nhân của ta!"

Dạ Nhược Ly nghe vậy cũng biết có chuyện không hay nhưng lúc nàng nhìn qua thì đã thấy thiếu niên phất tay rồi đột nhiên nhảy lên cao, thả ra một làn sương đỏ, đợi đến lúc làn sương này biến mất thì bóng người thon dài cũng đã biệt tăm biệt tích.

Dạ Nhược Ly giương mắt nhìn theo hướng hắn biến mất, sát ý trong mắt không hề giảm: "Chạy."

"Tiểu Dạ nhi." Cung Vô Y nhẹ ôm hai vai nàng, ôn nhu nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không để hắn làm tổn thương đến một sợi tóc của nàng."

Dạ Nhược Ly nắm chặt tay không hề nói chuyện, nhưng con ngươi đen nhánh đã hiển lộ tâm trạng của nàng.

"Phó Minh Chủ, Tịch Dương hắn... Hắn thật sự đã chết rồi sao?" Mạc Linh cắn chặt môi, hai mắt đầy nước mắt.

"Cái gì?" Lỗ Lạc đột nhiên kinh sợ, nhanh chân bước lại hỏi: "Nhược Ly nha đầu, đã xảy ra chuyện gì?"

Mắt Dạ Nhược Ly hơi tối sầm lại, chung quy vẫn gật đầu: "Linh hồn Tịch Dương đã bị hắn cắn nuốt, điều này do chính miệng hắn nói, cho nên Tịch Dương đã..."

Thân thể già nua nhẹ run lên, trong mắt Lỗ Lạc đầy bi thương.

"Ta vốn tưởng rằng cái này chỉ là tạm thời, xem ra Tịch Dương đã hoàn toàn bị hắn khống chế, nếu không sẽ không..."

"Nha đầu." Phong Thần vỗ vai Dạ Nhược Ly, chợt nhìn về phía Cung Vô Y, hỏi: "Ngươi cảm giác được gì?"

Trong đôi mắt phượng đầy suy nghĩ sâu xa, Cung Vô Y chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ có chút khác thường: "Ngươi nói thân thể hắn? Không sai, bổn vương phát hiện trong cơ thể hắn quả thật tồn tại một linh hồn khác, nhưng mà đã tiến vào trạng thái ngủ say."

Nước mắt Mạc Linh đột nhiên ngừng chảy, ngạc nhiên nhìn Phong Thần và Cung Vô Y.

Dạ Nhược Ly nghe vậy cũng kinh ngạc: "Yêu nghiệt, các ngươi nói Tịch Dương còn sống sao?"

"Tiểu Dạ nhi." Cung Vô Y xoa hai vai Dạ Nhược Ly, giọng điệu đầy ý ghen tuông: "Nàng để ý nam nhân khác không sợ phu quân nàng sẽ uống dấm sao?"

"Nếu như chàng thật sự uống dấm thì sẽ không nói ra mà sẽ dùng hành động để thể hiện."
Edit: susublue

"Xem ra vẫn là tiểu Dạ nhi hiểu rõ vi phu nhất, vậy vi phu sẽ dùng hành động để thể hiện vi phu đang ghen."

Dứt lời, Cung Vô Y ôm ngang eo Dạ Nhược Ly rồi phi thân biến mất...

Giờ phút này mọi người vừa mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nhìn Phong Thần, từ nay về sau trên đại lục này lại có thêm một Bán Chí Tôn nữa, không, thiếu niên tóc đỏ vừa rồi và Vương của Cửu U giới hình như cũng là Bán Chí Tôn.

Nhưng mà người khiến bọn họ kinh sợ không phải ai khác mà chính là luyện đan sư Chí Tôn phẩm, Dạ Nhược Ly...

"Khụ khụ, sắc trời đã không còn sớm, mời mọi người về nhà trước, có chuyện gì hãy nói sau." Lão tổ tông hắng giọng ho khan hai tiếng, không chút khách sáo hạ lệnh đuổi khách.

Dù mọi người có bất mãn thì cũng chỉ có thể rời đi, nhưng vẫn có vài người ngoại lệ...

"Phó Minh Chủ của lão tử ở chỗ này, dựa vào cái gì muốn lão tử rời đi? Lão tử không đi, Bắc Ảnh lão nhân, nhanh mang đồ ăn thức uống ngon tới đây chiêu đãi lão tử."

Tống Liệt mặt dày ngồi lại Bắc Ảnh thế gia, mặc cho lão tổ tông đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Nhìn thấy Minh Chủ như vậy, đám người Lỗ Lạc hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Bọn họ không quen lão gia hỏa này, thật sự không quen...

Màn đêm như nước, ánh trăng xa xăm.

Dạ Nhược Ly nằm bên cạnh Cung Vô Y, nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên hỏi: "Yêu nghiệt, Diệu Nhi đâu? Vì sao không trở về cùng chàng?"

Cung Vô Y nhíu mày, trong mắt đầy ý cười: "Nhóc con đó tìm được chuyện vui nên trong khoảng thời gian này sẽ không tới quấy rầy chúng ta."

Đồng thời lúc này trong Vương Cung của Cửu U giới, một nam hài mặt mũi non mềm nhìn đống lớn tấu chương trước mặt, nét mặt nhóc đầy vẻ tức giận: "Khốn kiếp, dám lừa gạt tiểu gia, nơi này có cái gì tốt để chơi!"

Nói xong tiểu nam hài đột nhiên khóc lớn tiếng: "Hu hu, tiểu gia nhớ nương, tiểu gia muốn về nhà!"

Hắc Phong liếc nhìn Cung Dịch Diệu, mặt không biểu cảm nói: "Vương đã dặn dò sau này ngài sẽ thay Vương quản lý Cửu U giới, sau khi phê xong còn có một vài chuyện cần ngài giải quyết, không hoàn thành hết thì ngài không thể rời khỏi Cửu U giới."

Cung Dịch Diệu nắm chặt bàn tay nhỏ, tức giận ngửa đầu hô to: "Cung Vô Y, tiểu gia không đùa với ngươi!"

Âm thanh lan truyền khắp từng góc của Vương Cung, nhưng mà mọi người trong Vương Cung vẫn làm chuyện của mình như trước, giống như không nghe thấy âm thanh này vậy. Bởi vì ngày nào cũng trình diễn cảnh tượng này, bọn họ đã quá quen rồi...

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng kể từ khi Tế hội Thần Chi diễn ra.

Trong nửa tháng này ba người Khải Lâm cũng ở trong Bắc Ảnh thế gia, đối với chuyện ba người bọn họ đến làm khách, tất nhiên người của Bắc Ảnh thế gia rất hoan nghênh, mà Dạ Nhược Ly được mấy vị Bán Chí Tôn thay nhau chỉ đạo nên thực lực cũng tiến bộ rất nhanh.

Bây giờ qua nửa tháng, mộ Thần Tôn đã mở ra rồi.

Trong ngày này, mặt trời lên cao, Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y cùng nhau bước trên đường lớn, thấy ba người Khải Lâm đã sớm đợi ở chỗ này, hơn nữa bên cạnh Nguyệt Mi còn có vài bóng người quen thuộc.

"Thiên Hoàng, Thiên Lưu, sao các ngươi lại ở đây?"

"Nhược Ly, ta nhớ ngươi muốn chết."

Thiên Lưu hung hăng ôm Dạ Nhược Ly, khóe miệng đáng yêu hơi nhếch lên, đôi mắt to lóe sáng.

Mà Thiên Hoàng lại không nói gì, nhưng đôi mắt dịu dàn như nước lại vẫn luôn nhìn Dạ Nhược Ly.

Còn những Huyền thú khác cũng đồng thời bước nhanh lên, lúc cảm nhận được khí thế cường hãn của Dạ Nhược Ly thì tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Xem ra lời đồn là thật, nàng quả thật đã đạt đến Thần Tôn trung cấp...

"Lần này chúng ta tìm ngươi là vì ba ngày sau mộ Thần Tôn sẽ mở ra: " Khải Lâm vuốt chòm râu, cười nhẹ nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có biết thực lực Bán Chí Tôn phân chia thế nào không?"

Dạ Nhược Ly lắc đầu: "Ta không biết."

"Ha ha, người đời đều nói Bán Chí Tôn cách Chí Tôn rất gần nhưng thật ra không phải vậy, chúng ta và Chí Tôn cách nhau rất xa, nếu phân loại cấp bậc thì sẽ là Phàm, Linh, Thiên, thực lực của ta thuộc Linh cấp, Ngũ Huyền, Nguyệt Mi, Phong Thần và cả phu quân ngươi đều thuộc Phàm cấp, chỉ có Thiên cấp mới thật sự tiếp cận đến Chí Tôn."

" Cửu U Ma Long ở cấp bậc nào?"

"Giống như ta, thuộc Linh cấp."

Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, đây là lần đầu nàng nghe đến cấp bậc phân chia này.

"Mặt khác ta muốn nói cho ngươi biết Hỗn Độn Vương đã đạt đến Thiên Cấp rồi, lúc đến mộ Thần Tôn nếu gặp phải hắn thì phải tránh, không thể liều mạng, nếu hắn muốn đối phó ta cũng dễ như trở bàn tay."

Dạ Nhược Ly nghe vậy cũng không tỏ thái độ nhiều, nàng phải chuẩn bị thật tốt trước khi gặp nguy hiểm.

"Mộ Thần Tôn là nơi thế nào?"

" Nguyên nhân Mộ Thần Tôn có cái tên này cũng giống như ta đã nói với ngươi vậy, nhưng thật ra nó không phải là một cái mộ, mà là một tòa tháp Thông Thiên."

" Tháp Thông Thiên?"

"Không sai, mộ Thần Tôn có mười tầng, tất cả đều được phân chia theo cấp bậc, với thực lực của ngươi chỉ có thể đến được tầng thứ tám, càng lên cao càng nguy hiểm, mà Hỗn Độn Vương đang cư trú tại tầng thứ mười, hơn nữa..."

Khải Lâm hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: "Ở mộ Thần Tôn không phải chỉ có mỗi Hỗn Độn Vương mà còn có loài người nữa, cường giả của nhiều năm trước cũng lựa chọn ở lại trong mộ để đối phó với Hỗn Độn Vương, bọn họ đã sinh con nối dõi, bây giờ loài người đã chiếm số đông, nếu không phải nhờ đám người đó thì sợ rằng thế giới này đã sớm biến thành Hỗn Độn rồi."

Dạ Nhược Ly lẳng lặng nghe Khải Lâm nói, nàng không ngờ tình huống trong mộ Thần Tôn lại như vậy.

"Mặt khác, tiểu nha đầu, lúc ở trong mộ Thần Tôn thì cố gắng đừng sử dụng Thanh Minh phủ, Hỗn Độn Vương và người sáng lập ra Thanh Minh phủ có thù oán, nếu như ngươi vận dụng sức mạnh Thanh Minh phủ thì sẽ bị hắn phát hiện, nếu hắn hiểu lầm ngươi là người sáng lập ra Thanh Minh phủ thì ngươi sẽ khó bảo toàn tính mạng, được rồi, điều nên nói ta cũng nói rồi, ngươi đi chuẩn bị sẵn sàng đi."

Sau khi Khải Lâm nói xong câu này thì Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y liền rời đi, mà đám Huyền thú cũng đi theo bọn họ.

"Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe rõ rồi, trong mộ Thần Tôn rất nguy hiểm cho nên Thiên Hoàng và ta thì có thể vào, những người khác ở lại đại lục Thần Chi chờ ta."

"Nhưng mà Nhược Ly..."

Thiên Lưu hơi ngẩn ra, nàng nỗ lực tu luyện như thế là vì Nhược Ly, nếu như không thể sóng vai cùng chiến đấu với nàng thì không phải những khổ cực lúc trước đều là uổng phí sao.

"Thiên Lưu, Hỏa Thần đã từng nói với ta Hỗn Độn sắp giáng lâm, cho nên chúng ta phải chuẩn bị ở cả hai phương diện, các ngươi vào trận pháp của Lưu Phong tông để tu luyện đi, nếu Hỗn Độn thật sự rời khỏi mộ Thần Tôn thì các ngươi cũng có thể thay ta bảo hộ cha mẹ và người thân."

Thiên Lưu im lặng nửa ngày rồi vẫn gật đầu: "Được, ta ở lại đây chờ ngươi trở về."

Chuyện lần này quan trọng, ngoại trừ dẫn theo Thiên Hoàng, những Huyền thú khác Dạ Nhược Ly đều để lại đại lục Thần Chi, bao gồm cả đám người đang tu luyện trong Thanh Minh phủ.

Mà trong tay nàng có tới mười hai tấm lệnh bài, nàng phân chia chúng cho Cung Vô Y, Thiên Hoàng, Nam Cung Thần, huynh muội Hoả Vũ Sa, Hàn Phong, lão tổ tông, Tống Liệt, Lỗ Lạc, Khâu Lân, Hoàng San, nhưng mà cuối cùng vẫn còn dư lại một miếng.

Đương nhiên những người của Bắc Ảnh thế gia và Liên Minh luyện đan tham gia dự thi cũng lấy được mấy tấm lệnh bài, cũng đều chia cho người của hai thế lực này.

"Nhược Ly tiểu thư, có một vị nam tử đến cầu kiến."

Lúc Dạ Nhược Ly đang suy nghĩ xem nên đưa tấm lệnh bài cuối cùng này cho ai thì một hộ vệ của Bắc Ảnh thế gia liền vội vàng chạy vào thông báo.

"Nam nhân?" Cung Vô Y nhíu mày nắm chặt hai vai Dạ Nhược Ly, nở nụ cười mê hoặc nói: "Tiểu Dạ nhi, chúng ta đi thử coi là ai đến cầu kiến."

Trong đại sảnh, một nam tử mặc kim bào chắp tay sau lưng đang quay lưng về phía cửa, có vẻ như hắn phát hiện ngoài cửa có tiếng bước chân nên chậm rãi xoay người lại, trên gương mặt tuấn mỹ thoáng xuất hiện ý cười.

Lúc Dạ Nhược Ly nhìn thấy hắn thì có chút kinh ngạc: "Kim thần? Tông môn của ngươi cũng là một thế lực lớn mạnh, vì sao bây giờ mới tới đại lục Thần Chi?"

Kim thần nhẹ nhàng mỉm cười rồi thản nhiên nói: "Trùng hợp là ta hiểu được tình cảm của mình nên mới đến trễ một chút, nhưng mà Tế hội Thần Chi có ta tham dự hay không thì cũng không có gì khác biệt."

Quả thật so với tình cảm thì Tế hội Thần Chi không là gì cả.

Một bóng xanh thoáng hiện lên, Phong Thần xuất hiện ngay bên cạnh Dạ Nhược Ly, lúc nhìn thấy nữ tử này mắt Kim thần trở nên nhu hòa khác thường, hai tròng mắt nhìn nàng chằm chằm.

"Yêu nghiệt, chúng ta nên đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ." Dạ Nhược Ly nhún vai, kéo Cung Vô Y đi ra ngoài cửa, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì đó rồi liền ném lệnh bài trong tay cho Kim thần.

"Đây là lệnh bài đi vào mộ Thần Tôn."

Nói xong nàng bỏ đi không thèm quay đầu lại, để lại không gian này cho hai người bọn họ...

Ba ngày sau, mộ Thần Tôn chính thức mở ra, những người nắm giữ lệnh bài đã sớm tập trung trên đại quảng trường, bởi vì lệnh bài không có nhiều nên trừ Dạ Nhược Ly ra thì những người còn lại đều chỉ có thể lấy được tối đa ba tấm.

"Phong nhi, đệ thật sự muốn đi cùng sao?" Dạ Nhược Ly nhìn nam tử bên cạnh, nhướng mày, nói: "Với thực lực của đệ, nếu đến mộ Thần Tôn, sợ rằng..."

"Nếu ở lại mấy tầng bên dưới thì sẽ không quá nguy hiểm, đại tỷ, yên tâm đi."

"Đệ đã quyết định vậy rồi thì ta cũng sẽ không ép nữa, nhưng ta sẽ để Thiên Hoàng bảo vệ an toàn cho đệ."

Bắc Ảnh Phong nghe vậy thì trên khuôn mặt tuấn tú ngây ngô thoáng có chút nguy hiểm, hắn gãi đầu nói: "Đại tỷ, tỷ chờ ta, ta nhất định sẽ đến mấy tầng bên dưới trước để tìm tỷ."

"Được, ta chờ đệ."

Vừa dứt lời thì phía trước đã vang lên giọng nói già nua của Ngũ Huyền lão nhân.

"Chư vị, đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi."

Mộ Thần Tôn nằm trên núi cao hẻo lánh ở bên ngoài Thần Môn thành, một tòa tháp cao chọc trời, lớn mạnh mà hào hùng khiến người ta phải ngây người ra nhìn.

Khải Lâm chậm rãi cất bước tiến lên, nặn một giọt máu từ đầu ngón tay ra, ấn vào cái rãnh trên khung cửa, một tiếng loảng xoảng lập tức vang lên, cánh cửa vốn đang khép kín liền nhẹ nhàng mở ra...

Hoả Vũ Sa cười yêu mị, vỗ vai Dạ Nhược Ly: "Nhược Ly, đến lúc đó chúng ta gặp lại ở đỉnh tháp."

Dạ Nhược Ly nhìn người bạn từ thời niên thiếu của mình, khóe miệng cũng nở nụ cười ấm áp.

"Được, gặp ở đỉnh tháp."

Nói xong lời này mọi người đều chia nhau ra, tìm kiếm cầu thang mà mình muốn đi...

Thông Thiên tháp, tầng tám!

Trong thành trì, tiếng ồn ào vang dội sau giờ trưa.

Dạ Nhược Ly nhìn nơi này không khác gì đại lục thì vuốt ve cằm, nói: "Đây chính là mộ Thần Tôn sao? Vốn còn tưởng rằng nơi này sẽ âm u trầm thấp, không ngờ lại không khác gì thế giới bên ngoài, nhưng mà yêu nghiệt, với thực lực của chàng hình như có thể đi thẳng lên tầng chín."

Cung Vô Y nhìn nữ tử bên cạnh, trong giọng nói đầy ý mê hoặc.

"Tiểu Dạ nhi, chẳng lẽ nàng muốn vứt bỏ vi phu sao? Nhưng mà suốt cuộc đời này vi phu đều sẽ ỷ vào nàng."

Khóe miệng Dạ Nhược Ly hơi nhếch lên, không biết nói gì: "Chàng thật vô lại."

"Ha ha." Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, áp sát miệng vào tai nàng, giọng điệu đầy mờ ám: "Nếu vi phu không vô lại như vậy thì sao có thể cưới được nàng?"

Mặt Dạ Nhược Ly đỏ lên, lườm hắn một cái rồi chợt nghe phía trước có âm thanh ồn ào.

"Chúng ta mau đi xem thử đi, Vũ Bàn Tử của Vũ gia lên võ đài."

" Vũ Bàn Tử này chính là Đệ Nhất Thiên Tài ở Bát Phương thành của chúng ta, bây giờ đã đột phá Thần Hoàng trung cấp rồi, người nào bốn mươi tuổi đổ xuống đều có thể lên võ đài tỷ thí, nghe nói người thắng sẽ lấy được Hỏa Linh thạch."

"Hỏa Linh thạch? Đó là tinh thạch hiếm có, nếu như mang bán cho thợ rèn cũng có thể kiếm được đáng kể, đáng tiếc không thể thắng được Vũ Bàn Tử."

Hỏa Linh thạch? Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra.

Có phải nàng quá may mắn rồi không? Vừa hay Hỏa Linh thạch là một trong những nguyên liệu giúp luyện chế thân thể cho Phong Thần.

"Yêu nghiệt, đi, chúng ta cũng qua đó xem thử."

Xung quanh lôi đài ở giữa Bát Phương thành đã sớm có rất nhiều quần chúng vây quanh.

Mà tên mập đứng giữa lôi đài lạ trông rất buồn cười, thân thể mập mạp, bước chân thì lảo đảo, lại còn mặc y phục màu đỏ, nhưng không ai dám cười nhạo hắn.

Đừng nhìn hắn mập mà khinh thường, thiên phú của hắn là xuất chúng nhất trong số những người trẻ ở Bát Phương thành.

"Đồ con lợn, một đám con lợn, thế nào? Không ai dám tới tỷ thí với bổn đại gia sao? Nói các ngươi ngu xuẩn thật không sai, đầu óc trét đầy tương hồ, ngay cả Hỏa Linh thạch mà cũng không muốn lấy."

Vũ Bàn Tử viên tinh thạch màu đổ trong tay, ưỡn cao cái bụng mỡ, cao ngạo nói: "Thấy không, đây là Hỏa Linh thạch, nếu bán nó đi cũng có thể kiếm được một núi tiền, kẻ nào muốn lấy thì mau lên đây tỷ thí với bổn đại gia."

Lần đầu nhìn thấy tên mập này Dạ Nhược Ly chỉ có một cảm giác hắn là phú hào thích khoe của, chẳng lẽ hắn không sợ Hỏa Linh thạch bị người ta lấy mất sao?

Nhưng Dạ Nhược Ly đã nghĩ nhiều rồi, ở trong Bát Phương thành này làm gì có ai dám cướp đồ của Vũ gia.

"Thật sự không có ai muốn lên đây sao?" Vũ Bàn Tử nhíu mày, hận vì rèn sắt không thành thép nói: "Đây là Hỏa Linh thạch, chẳng lẽ không ai muốn sao? Không ai muốn thì thôi vậy, một đám con lợn, lãng phí thời gian quý báu của bổn đại gia."

Mọi người nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau, những người trẻ tuổi đang muốn tiến lên nhưng nghĩ tới thực lực của Vũ Bàn Tử thì lại lùi bước.

"Đợi một chút!"

Đột nhiên dưới lôi đài vang lên tiếng ngăn cản bước chân Vũ Bàn Tử lại.

Trong đôi mắt bị thịt mỡ chèn ép híp thành một đường thoáng có chúut thích thú, Vũ Bàn Tử vội vàng xoay người lại, lúc thấy người vừa mới lên tiếng thì gương béo hơi thất vọng.

"Ngươi muốn tỷ thí với bổn đại gia sao? Tay chân ngươi lèo khèo, bổn đại gia không cẩn thận lại giết chết ngươi, ngươi vẫn nên quay về rèn luyện thêm vài chục năm nữa đi."

Dạ Nhược Ly làm như không nghe thấy lời hắn nói, thân hình nàng lóe lên rồi liền xuất hiện trên lôi đài.

Tất cả mọi người đều nhìn nữ tử bước lên khiêu chiến, trong mắt đầy vẻ thương tiếc.

Phải biết rằng tên mập này khá hạ lưu, cách tấn công người chính là lấy thịt đè người, một mỹ nhân tay chân lèo khèo như vậy nhất định sẽ bị đè thành cái bánh thịt.

"Ta có chút hứng thú với Hỏa Linh thạch." Dạ Nhược Ly nhún vai, thản nhiên nói.

"Ngươi thật sự muốn tỷ thí với bổn đại gia sao?" Vũ Bàn Tử chớp đôi mắt nhỏ, kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly: "Thấy ngươi có dũng khí nên bổn đại gia sẽ hạ thủ lưu tình, ít nhất cũng giữ lại một mạng cho ngươi."

Vũ Bàn Tử bẻ tay vài cái rồi nhanh chóng nhằm về phía Dạ Nhược Ly.

Mọi người đều chắc chắn rằng nữ tử này sẽ thua, thậm chí họ còn nhắm mắt lại, không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng nữ tử tuyệt thế này bị đập đến thê thảm.

Chợt mọi người nghe thấy một tiếng ‘bịch’, giống như tiếng heo kêu khi bị giết vậy, vang vọng đến tận chân trời...

Sao... Sao tiếng kêu này lại quen thuộc như vậy?

Tất cả mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì liền thấy một thân thể béo ú phì nhiêu lăn lộn mấy vòng trên lôi đài, rồi đập mạnh vào lan can, mạnh đến mức mắt hắn nổi đom đóm, choáng váng.

Mọi người trừng lớn hai mắt, kết cục này hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn hắn.

"Có thể đưa Hỏa Linh Thạch cho ta chưa?" Dạ Nhược Ly cất bước đi đến bên cạnh Vũ Bàn Tử, duỗi tay về phía hắn.

Thất huân bát tố[2], Vũ Bàn Tử đã cầm Hỏa Linh Thạch đặt vào tay Dạ Nhược Ly.

[2] Thành ngữ thất huân bát tố
Dịch nghĩa: bảy phần choáng, tám phần say.

Có thể dễ dàng lấy được Hỏa Linh Thạch như vậy nên tâm trạng Dạ Nhược Ly không tệ lắm, nhưng nàng vừa mới đi được mấy bước thì sau lưng lại vang lên giọng nói của Vũ Bàn Tử.

"Khoan đã."

Vũ Bàn Tử bò dậy từ trên mặt đất, hừ hừ hai tiếng rồi thân thể béo ú phì nhiêu đi về phía Dạ Nhược Ly.

"Thế nào, ngươi muốn đổi ý sao?"

"Bổn đại gia không phải..."

Dạ Nhược Ly hơi nhíu mày nhìn Vũ Bàn Tử, trong ánh mắt có chút áp bách.

Lời nói đã đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở vào, gương mặt béo ú của Vũ Bàn Tử lập tức đầy ý cười lấy lòng: "Không, bổn đại gia không phải đại gia, ngươi mới là đại gia, đại gia, ta..."

Dạ Nhược Ly lạnh nhạt liếc nhìn Vũ Bàn Tử rồi lập tức đi xuống dưới lôi đài.

"Chao ôi, đại gia, đại nương, đại nương, ngươi chờ ta một chút..."

Vũ Bàn Tử càng gọi càng khoa trương, Dạ Nhược Ly thật sự không thể nhịn được nữa, quay đầu giận dữ hét lên: "Đừng có gọi loạn. Nếu ngươi nói thêm nửa chữ nữa ta lập tức đập nát cái cơ thể phì phiêu của ngươi!"

Vũ Bàn Tử hung hăng nuốt nước miếng, cười gượng hai tiếng, lấy lòng nói: "Vậy ta gọi ngươi là lão đại đi, lão đại, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

"Hừ!"

Dạ Nhược Ly thở ra một hơi, thật sự hận không thể đánh tên mập này một trận tơi bời.

"Nếu như ngươi muốn lấy lại Hỏa Linh thạch thì ta tuyệt đối không đồng ý."

"Cái gì? Ta mà muốn lấy lại Linh Thạch sao? Đại tỷ, ngươi coi Vũ Bàn Tử ta là cái gì? Ta giống loại người chuyên lật lọng sao? Hỏa Linh Thạch đã là của đại tỷ, ta sẽ không đòi lại.”

Lúc nói lời này Vũ Bàn Tử co giật khóe miệng, trong đôi mắt nhỏ có chút đau đớn.

Thôi, không phải chỉ là một Hỏa Linh Thạch thôi sao, cũng không thể ăn được, giữ nó lại để làm gì?

"Vậy đi lão đại." Đôi mắt nhỏ liếc nhìn xung quanh, Vũ Bàn Tử nhỏ giọng nói: "Ha ha, chúng ta tìm nơi khác đi, chỗ này quá nhiều người."

Dạ Nhược Ly nể tình Hỏa Linh Thạch nên cũng ráng đồng ý, huống chi nàng và Cung Vô Y không hiểu gì về thế giới này, có lẽ có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm tin tức.

"Tiểu Dạ nhi."

Nhìn thấy Dạ Nhược Ly bước xuống lôi đài, Cung Vô Y đi lên đón nàng, gương mặt tuấn mỹ thoáng có chút ý cười nhưng lúc liếc qua Vũ Bàn Tử thì lại trở nên âm u lạnh lùng.

Vũ Bàn Tử sợ run cả người, lúc này hắn mới phát hiện nam nhân như yêu nghiệt này nên liền vội vàng chắp tay, cười nói: "Chắc hẳn vị này chính là phu quân lão đại rồi, Vũ Bàn Tử ta thật sự ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu, ngươi và lão đại đứng chung một chỗ quá xứng đôi, đúng là trời sinh một cặp."

Dạ Nhược Ly nhếch khóe miệng, công phu nịnh nọt của tên mập này không tệ, nhưng yêu nghiệt chỉ mới tới mộ Thần Tôn, chưa từng nói ra danh tính, vậy mà hắn lại nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Tên mập này còn có thể gây nực cười hơn nữa không?

Nhưng Vũ Bàn Tử nói vậy khiến sắc mặt Cung Vô Y hơi dịu đi, mỉm cười nhìn Dạ Nhược Ly: "Tiểu Dạ nhi, nàng cũng mệt mỏi rồi đúng không? Chúng ta tìm quán trà nghỉ ngơi một chút đi."

Vũ Bàn Tử nghe vậy thì vội vàng tiến lên hai bước, lấy lòng nói: "Lão đại, ta biết gần đây có một quán trà không tệ, lần này để ta làm ông chủ đi, kính xin lão đại nể mặt."

Đến khi bọn họ biến mất không thấy bóng dáng nữa thì mọi người mới phục hồi tinh thần lại.

Hôm nay Vũ Bàn Tử bị động kinh sao? Ai mà không biết hắn là người nhỏ mọn nhất, nhất là khi đối mặt với thức ăn, nhưng sao hôm nay lại muốn mời khách? Chẳng lẽ mặt trời mọc phía tây sao?

Hiển nhiên hành động của Vũ Bàn Tử đã khiến mọi người rất nghi ngờ...

Bầu không khí trong quán trà thanh nhã, nhưng mà vào lúc này lại có một âm thanh thô bỉ cuồng ngạo vang lên phá vỡ bầu không khí này.

"Chưởng quầy, nhanh ra đây gặp bổn đại gia, dọn hết trà bánh nơi này lên cho bổn đại gia!"

"Ô, là Vũ công tử, không biết sao hôm nay Vũ công tử lại rảnh rỗi đại giá quang lâm đến tiểu điếm này của ta vậy."

Chưởng quầy nhanh chân bước ra, trong lòng thầm mắng tên mập này không hiểu quy củ quán trà, lại còn hét to giống như dân chợ búa nữa, nhưng trên mặt lại đầy vẻ tươi cười.

"Bớt nói lời thừa đi, nhanh dọn món ăn và đồ uống ngon ra đây cho bổn đại gia!"

Vũ Bàn Tử ngông nghênh khệnh khạng đi đến trước bàn, vứt đao trong tay lên bàn rồi liền ngồi xuống, sau đó bắt chéo chân một cách rất không tao nhã.

Chưởng quầy lau mồ hôi dưới cằm, hung bạo nặn ra một nụ cười rồi nói: "Ha ha, Vũ công tử xin chờ một lát, ta sẽ dâng trà lên liền."

Dứt lời chưởng quầy vội vàng rời đi. Thuận tiện thầm nguyền rủa tên mập đáng chết này.

Trà bánh nhanh chóng được dọn lên bàn, Vũ Bàn Tử phất ống tay áo, cầm một miếng bánh ngọt hoa quế lên bỏ vào miệng, vừa nhét đồ ăn vừa nói với Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y.

"Lão đại, phu quân lão đại, các ngươi không cần khách sáo, ăn đi, ăn tận tình đi, với ta mà còn khách sáo cái gì?"

Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn đống hỗn độn trên bàn, như vậy còn có thể ăn uống cái gì chứ.

"Chao ôi." Vũ Bàn Tử nhét đầy đồ ăn vào miệng, nói nghe cũng không rõ: " Hương vị bánh ngọt này quả thật không tệ, nhưng nếu so sánh với móng heo thì còn thua xa, mà khoảng thời gian này cha ta bắt ta giảm béo, mỗi lần chỉ được ăn một chén cơm, tới đêm là đã tiêu hết rồi, làm ta đói muốn chết, không cho ta ăn cơm thì thật đúng là lấy mạng ta mà."

Dạ Nhược Ly co rút khóe miệng, nàng đã không còn lời gì để nói.

Mà Cung Vô Y lại chỉ chú ý nhìn Dạ Nhược Ly cho nên chỉ cảm nhận được có cái mồm to đang đóng đang mở chứ cũng không hề nghe hắn đang nói cái gì.

"Đúng rồi, suýt nữa quên mất chính sự."

Vũ Bàn Tử buông nửa miếng bánh ngọt trong tay ra, chớp đôi mắt hí nói: "Lão đại, ngươi có thể giúp ta giảm béo không?"

"Giảm béo? Ngươi ăn ít một chút, vận động nhiều một chút thì sẽ có thể giảm béo được." Dạ Nhược Ly không ngờ Vũ Bàn Tử tìm mình là vì muốn nàng giúp chuyện này nên bất giác giật mình một chút.

"Ăn uống điều độ? Chuyện này sao có thể? Đối với ta mà nói, đồ ăn chính là mạng ta! Vậy đi lão đại, không phải ngươi nói muốn đập nát cái thân thể phì phiêu này của ta sao? Vậy mỗi ngày ngươi đánh ta mấy trận là được, vì không muốn cho nương ta biết nên ta chỉ có thể tìm một người có thực lực cao để đập cái thân thể phì phiêu này mỗi ngày thông qua lôi đài thôi, nếu như ta tìm một lão già thì đồ con lợn đó nhất định sẽ nói với nương ta, đến lúc đó nương lại khóc lóc sướt mướt, nữ nhân mà khóc thì rất phiền phức."

Dạ Nhược Ly kinh ngạc nhìn Vũ Bàn Tử, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người đi tìm tai họa cho mình.

"Vũ Bàn Tử, ta cũng chỉ nói bừa thôi, dù mỗi ngày ta đập ngươi một trăm lần thì ngươi cũng không rớt được miếng thịt béo nào."

"Hả?"

Vũ Bàn Tử suy sụp, cúi gằm đầu, bộ dáng ủ rũ.

"Bàn Tử." Dạ Nhược Ly im lặng nửa ngày rồi hỏi: "Vì sao ngươi muốn giảm béo?"

"Bởi vì... Bởi vì..." Khuôn mặt Vũ Bàn Tử thoáng đỏ ửng, ngượng ngùng vân vê góc áo: "Bởi vì ta thích một nữ tử, nàng ghét bỏ ta béo, cho nên ta mới hạ quyết tâm giảm béo."

Dạ Nhược Ly nghe vậy thì lại sửng sốt, không ngờ tên Vũ Bàn Tử này cũng là kẻ si tình.

"Nàng là đệ nhất mỹ nhân của Bát Phương thành chúng ta, đương nhiên là kém hơn lão đại một chút, nhưng trong lòng ta nàng mãi mãi đẹp nhất, nhưng tuy ta có tiếng là Đệ Nhất Thiên Tài ở Bát Phương thành nhưng lại quá béo, thế cho nên nàng vốn không thèm liếc nhìn ta."

Sắc mặt Vũ Bàn Tử hơi ảm đạm, hắn chợt ngẩng đầu nhìn chăm chú Dạ Nhược Ly, đôi tay nắm thành quyền, nói: "Lão đại, chung thân đại sự của tiểu đệ ta nằm ở trên tay ngươi đó, ngươi hãy giúp ta giảm béo đi."

"Chuyện này ta không có cách nào giúp ngươi." Dạ Nhược Ly lắc đầu, từ chối lời thỉnh cầu của Vũ Bàn Tử.

Vũ Bàn Tử há to mồm, giống như còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên ngoài cửa sổ có một bóng người lọt vào đôi mắt hí đang nheo lại của hắn, Vũ Bàn Tử đột nhiên ngẩn ra, vội vàng thu dọn cái bàn.

Dạ Nhược Ly còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì cái đống rác trên bàn đã bị Vũ Bàn Tử thu dọn sạch sẽ bóng loáng rồi.

Vũ Bàn Tử lau khóe miệng, ưỡn ngực hóp bụng, đoan chính ngồi ở trên ghế dựa, bộ dáng tao nhã khiến Dạ Nhược Ly ngộ nhận vừa rồi hắn chỉ là một ảo ảnh.

"Ô, đây không phải là Vũ Bàn Tử sao? Ngươi lại ngồi ở đây chờ Thiến Thiến sao? Nhưng nơi này không thích hợp với người thô kệch như ngươi đâu, ha ha ha, ngươi vẫn nên đến quán rượu đi, nơi đó thích hợp với ngươi hơn."

Giọng điệu chế giễu, bén nhọn chậm rãi vang lên, Vũ Bàn Tử đỏ mặt, hung tợn trừng mắt nhìn tên cầm quạt xếp kia.

"Bổn đại gia là người thô kệch thì sao? Ít nhất bổn đại gia là Đệ Nhất Thiên tài của Bát Phương thành, lại còn là Vũ thiếu gia, dù thế nào thì vẫn mạnh hơn tiểu bạch kiểm nhà ngươi!"

Ánh mắt tên thiếu niên lập tức lạnh hẳn đi, hắn cười lạnh một tiếng, nói với bạn mình ở phía sau: "Này, ngươi có nghe thấy tiếng heo rên không? Ha ha!"

"Ngươi... Các ngươi..."

Vũ Bàn Tử tức đến mức thịt mỡ rung động, chợt hắn liếc mắt nhìn nữ tử mặc áo xanh đứng ở bên cạnh thiếu niên kia, vì để giữ lại mặt mũi trước mặt nữ nhân mình yêu mến nên Vũ Bàn Tử liền đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi.

Nhưng mà có một chuyện hắn không ngờ là giọng nói chế giễu của thiếu niên kia lại vang lên.

"Vũ Bàn Tử, ta còn cho rằng ngươi một lòng một dạ với Thiến Thiến, nhanh như vậy đã di tình biệt luyến rồi sao, ha ha, chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách nói thích Thiến Thiến ư?"

Lúc nói lời này ánh mắt hắn liếc nhìn Dạ Nhược Ly, vẻ kinh diễm thoáng xuất hiện trong mắt.

Thật không biết tên mập này có diễm phúc gì, sao lại có thể ngồi chung một chỗ với mỹ nhân tuyệt mỹ như vậy.

Về phần Cung Vô Y ngồi bên cạnh Dạ Nhược Ly thì đã bị hắn bỏ qua, bởi vì hắn luôn coi thường những nam nhân tuấn mỹ hơn hắn, giống như trên đời này không có ai đẹp hơn hắn vậy.

"Ngươi... Ngươi nói bậy cái gì đó?" Vũ Bàn Tử tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên, "Nàng là lão đại của bổn đại gia, thanh danh lão đại sao có thể để đồ con lợn như ngươi làm bẩn ?"

"Ha ha." Thiếu niên không nhịn được cười, khuôn mặt tuấn tú thoáng có chút khinh thường: "Vũ Bàn Tử, ngươi càng sống càng ngu, nhận một nữ nhân làm lão đại sao? Ngươi không sợ trở thành trò cười trong Bát Phương thành sao?"

"Nữ nhân? Nữ nhân thì thế nào? Trong lòng bổn đại gia nam nữ đều bình đẳng, bổn đại gia chỉ biết mình bị thực lực của nàng thuyết phục, với cái tính khinh thường nữ nhân của ngươi thì sao có thể đối xử tốt với Thiến Thiến được?"

Vũ Bàn Tử cao ngạo ngẩng đầu, rất đắc ý vì được trở thành tiểu đệ của Dạ Nhược Ly.

Vũ Bàn Tử hắn không cần biết nam nữ gì cả, chỉ cần có thực lực đánh bại được hắn thì chính là lão đại hắn.

"Sao?" Thiếu niên nhíu mày rồi lại liếc nhìn Dạ Nhược Ly lần nữa: "Vũ Bàn Tử, thì ra thực lực của ngươi lại sa sút nhanh như vậy, bây giờ chỉ một nữ tử ba mươi tuổi đã có thể đánh bại ngươi, ha ha, xem ra cái danh Đệ Nhất Thiên Tài của Bát Phương thành này cũng chỉ vậy thôi."

Cùng lúc đó những người còn lại cũng bắt đầu nhìn Dạ Nhược Ly...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status