Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 4 - Chương 15-1: Vị hôn thê?! (1)


Edit: senna_lam

Chỉ mới chớp mắt, nửa năm đã trôi qua, nửa năm qua Vân Phong ở Hạo Nguyệt điện cũng tính là lâu, tra xét cả một nửa khu vực quanh Hạo Nguyệt điện, tra từ những cái góc nhỏ, đến những nơi lớn như thành thị, Vân Phong một chỗ cũng không bỏ qua. Việc tìm kiếm sự tồn tại của nhánh Vân gia tương đối khó khăn, Vân Phong cũng không biết nhánh khác rốt cuộc có thay tên đổi họ hay vẫn giữ lại họ ban đầu. Nếu vẫn giữ lại họ ban đầu thì còn có thể dễ tìm, nhưng mà tìm kiếm cả nửa năm qua Vân Phong cũng không có gặp phải họ Vân. Nghĩ rằng nếu Tây đại lục thực sự có nhánh khác của Vân gia tồn tại, thì nhất định là đã mai danh ẩn tích.

Điều này không thể nghi ngờ là đã làm tăng không ít khó khăn, có thể nói Vân Phong ngoại trừ biết được tin Tây đại lục có nhánh khác Vân gia thì ngoài ra không biết tin gì khác. Tây đại lục là nơi sâu thẳm, diện tích thì rộng lớn, nếu Vân Phong cứ lấy tốc độ này mà tìm, thì chỉ sợ mười năm cũng không đủ.

Cứ như thế, trong đầu Vân Phong chưa từng có ý sẽ bỏ cuộc. Sau bốn năm rưỡi nữa là đến lúc diễn ra Đại hội trao đổi Triệu hồi sư mà nếu lúc đó nàng vẫn chưa thu hoạch được gì, thì vậy cũng chỉ có thể thông qua việc tranh đoạt kia để lấy ghế dùng quyền lợi để đi tiến hành điều tra thôi.

Trong nửa năm qua, Triển đại thúc vẫn đi theo Vân Phong, bất luận Vân Phong đi đâu hắn cũng cùng Vân Phong đi tìm. Nửa năm qua Triển đại thúc vẫn như cũ có bộ dạng người không có việc gì, biểu tình thì luôn tỏ vẻ ta là người rảnh rỗi. Rốt cục cũng đến một ngày, sau khi Triển Ly truyền âm ngọc bội qua lại vài lần, biểu tình trên mặt Triển Ly đột nhiên xảy ra biến hóa, lập tức vội vàng dặn Vân Phong vài câu, liền xoay người rời đi.

Triển đại thúc đi nhanh chóng lưu loát, nhìn ra được là đang có chuyện khẩn cấp cần giải quyết, Vân Phong cũng chưa kịp hỏi có chuyện gì, nhưng trong tiềm thức vẫn biết rằng cho dù có hỏi, Triển Ly cũng sẽ không nói.

Về chuyện thân phận và bối cảnh của Triển Ly, Vân Phong không chỉ hỏi một lần, nhân viên cao tầng Công hội Lính đánh thuê ở Đông đại lục, thân phận Triển đại thúc cũng không phải chỉ có như thế. Có thể ở Tây đại lục biết rõ mọi việc, hơn nữa còn làm cho tam điện phải nể mặt vài phần, thân phận thật sự nhất định sẽ làm nhiều người muốn theo đuổi.

Triển Ly coi trọng mình nhưng cũng chỉ tự chứ chưa đề, Vân Phong biết Triển đại thúc đối đãi với chính mình rất tốt, nhưng Triển đại thúc vẫn còn giấu mình gì đó, cũng giống như nàng vậy. Nửa năm tìm kiếm không mục đích, Triển đại thúc căn bản không biết Vân Phong đang làm cái gì, Triển đại thúc cái gì cũng chưa hỏi mà chỉ cùng Vân Phong đi hơn nửa năm, nhìn ra được rất là thiệt tình yêu thương Vân Phong.

Sau khi Triển đại thúc đi, Vân Phong lập tức cảm giác được có một chút tịch mịch. Trong nửa năm qua mỗi ngày đều có một nam nhân trung niên quấn quít lấy mình đòi mình kêu hắn là cha, thường có một bàn tay to xoa trên tóc mình, làm tóc mình loạn cả lên, sau đó là phát ra tiếng cười sang sảng trầm thấp của Triển Ly. Triển Ly vừa đi, không khí liền có chút lạnh.

Mà bầu không khí này căn bản không duy trì được bao lâu, đã bị một trận hỏa khí thay thế. Thiếu niên lúc trước đi theo Vân Phong đến nay vẫn đi theo sau nàng, mới đầu chỉ là đồng hành cùng một thời gian, Vân Phong thật sự không nghĩ tới đoạn thời gian này lại kéo dài đến nửa năm.

Thiếu niên kia gọi là Viêm Triệt, thân là Ám hệ ma pháp sư nên thần kinh hắn có chút lớn điều. Theo lý thuyết ám nguyên tố sẽ làm cho người ta có cảm giác kinh ngạc, nhưng Viêm Triệt thì cảm giác ngược lại, tích cách giống y như quang nguyên tố của Khúc Lam Y.

Hai tên không xem nhau ra gì đến giờ vẫn vậy, Khúc Lam Y và Viêm Triệt đúng thật là nhìn đối phương không vừa mắt, mỗi ngày không đánh nhau mấy lần mới là ngạc nhiên. Vì vậy việc mỗi ngày giao thủ với nhau cũng rất là hiển nhiên, Vân Phong cùng mấy chỉ ma thú đã sớm thấy nhưng không nói gì, bọn họ muốn đánh thì cứ để bọn họ đánh.

Giờ phút này đoàn người bọn họ đang ở một chỗ vùng ngoại thành nghỉ ngơi, nếu đi thêm một chút nữa thì sẽ đến được thành thị kế tiếp, Nguyên Thủy thành. Thành thị này ở Hạo Nguyệt điện cũng xem như là thành lớn thứ hai, tuy rằng không phồn hoa như thành thứ nhất, nhưng Nguyên Thủy thành cũng coi như là một thành thị không nhỏ. Thành này tuy nói là đứng thứ hai, nhưng lại thường xuyên xuất hiện mấy chuyện ngạc nhiên kì lạ gì đó.

Con của Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm hẳn là ba bốn tháng nữa sẽ sinh ra, bụng của Mộc Tiểu Cẩm nay đã lớn rồi, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Tâm tình của Vân Phong cũng vì tiểu sinh mệnh chưa được sinh ra kia mà có chút kích động, tuy rằng đứa nhỏ này chưa được sinh ra, nhưng Vân Phong cũng đã nghĩ đến sẽ cho đứa nhỏ những thứ tốt nhất. Bất luận là cháu trai hay là cháu gái, có được đứa nhỏ này nhất định là tốt nhất.

Trong lòng Vân Phong đã sớm tính toán nên chuẩn bị một phần đại lễ như thế nào. Do thể chế của Đông đại lục, cho nên đứa nhỏ này hơn phân nửa sẽ là chiến sĩ, nhưng mà Vân Thăng cùng Mộc Tiểu Cẩm đều là ma pháp sư, thể chất của đứa nhỏ này cũng có khả năng có gien của ma pháp sư, còn nếu là Triệu hồi sư thì càng tốt......

Vân Phong phủi quần áo trên người, đứng dậy. Yêu Yêu kéo tay Vân Phong nhìn nàng cười, Vân Phong nhìn tường thành cao lớn cách đó không xa, có thể sẽ ở trong Nguyên Thủy thành đụng phải thứ gì tốt.

Tiểu Hỏa lười biếng mở miệng rộng ra, ngáp dài một cái, bộ dạng có chút buồn ngủ,“A --! Thực nhàm chán...... Cũng không biết nha đầu ngốc kia hiện như thế nào......”

Vân Phong cười, Hạ Thanh luôn ở bên trong Long điện tu luyện, đứa nhỏ kia cũng rất là cố gắng, cho tới bây giờ cũng không có ngừng qua. Nửa năm qua, chỉ sợ thực lực của nàng cũng đã nhanh chóng tăng vọt, không đạt đến thống lĩnh cấp bậc sẽ không cho nàng đi ra, để xem tiểu gia hỏa này có thể sớm ngày đạt tới bậc thang này.

Lam Dực ở một bên cười lớn,“Hỏa huynh đang lo lắng cho Thanh Thanh sao, hay là lâu rồi không gặp nên có chút nhớ nàng?

Tiểu Hỏa đang duỗi người nghe tới đó lập tức cứng đờ thân sói, Hỏa Vân sói vốn nhìn qua cực hung mãnh nay tựa hồ có chút quẫn bách. Lam Dực mân môi không lên tiếng nữa, Tiểu Hỏa thẹn quá hóa giận gầm nhẹ một câu:“Ai nhớ nàng? Ai lại đi nhớ nha đầu ngốc kia?!”

Vân Phong cười nhẹ, giơ tay sờ đầu Tiểu Hỏa, thuận tiện nhéo lỗ tai sói mềm mại đáng yêu. Lỗ tai Tiểu Hỏa giật giật vài cái, ngón tay Vân Phong chuẩn xác nhéo lần nữa, nhận ra được mỗ đầu sói đúng là đang thẹn thùng.

“Chết tiệt!” Một tiếng la lên, phía sau mấy người Vân Phong xẹt qua một bóng đen, đó là thanh âm của Viêm Triệt,“Nam nhân chết tiệt kia!” một tiếng gầm lên, đây là thanh âm của Khúc Lam Y, sau đó lại một bóng đen xẹt qua.

Hai loại nguyên tố là quang và ám ở phía sau Vân Phong giao nhau, đánh tới mức không biết trời đất. Vân Phong miễn cưỡng nhìn quá, nhìn hai người một ngày không đánh giống như thân thể bị ngứa ngáy, bất đắc dĩ bĩu môi.

“Oan gia.” Thấp giọng bình luận một câu, Vân Phong cũng không quản hai người bọn họ, kéo bàn tay nhỏ bé của Yêu Yêu đi về phía trước. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cũng nở nụ cười đi theo phía sau Vân Phong tiến về phía trước.

“Đáng giận!” Một tiếng hô đột nhiên truyền ra, cước bộ dưới chân Vân Phong dừng lại, đây không phải là giọng nói của Viêm Triệt hay Khúc Lam Y, mà là giọng nói của một người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status