Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 4 - Chương 37-1: Chờ? (1)


“Tiểu, tiểu thư?” Hai tên binh lính mờ mịt còn chưa kịp phản ứng lại được, cuối cùng đầu óc bỗng nhiên xẹt qua dòng! Tiểu thư! Đại tiểu thư của Hồng Phong! Chẳng lẽ đúng là bọn họ...... Đại tiểu thư! Hai binh lính giữ thành cũng có chút choáng váng, tên tuổi Vân Phong cho dù là khất cái cũng biết! Ở toàn bộ Đông đại lục ai mà không biết ai mà không hiểu oai phong một cõi- Vân gia! Vân gia- người sáng lập ra thần thoại Vân gia tiểu thư, Vân Phong!

Tên này làm cho người nắm quyền ở bốn đại đế quốc tại Đông đại lục vừa nghe đã sợ hãi, thường xuyên được mọi người truyền tai nhau nói chuyện, tuy rằng người đã từng gặp qua Vân Phong không nhiều lắm, nhưng người biết tên nàng cũng coi như không ít! Nhất là trong mấy thành lớn, càng như sấm bên tai! Bất quá người này đã ở mai danh ẩn tích ở Đông đại lục hơn một năm rồi, không ai biết nàng đi đâu, cuối cùng có người nào đó giải thích, đã đi nước khác* lịch lãm.

*thực chất thì chỉ có một nước thôi nhưng được chia ra như Đông đại lục, Tây đại lục,... nhưng nếu để là “đi nơi khác” thì không chắc chỗ lắm vì không thể gọi là đi Tây đại lục, nên ta để “nước khác” cứ coi như ra khỏi Đông đại lục vậy.

Lời giải thích này được đa số người đồng ý, tuy Vân Phong không xuất hiện, nhưng nàng vẫn là tiêu điểm để đàm luận như cũ, đối với năm đế quốc Tạp Lan bị diệt, đế quốc Phong Vân sinh ra, còn vụ tranh đấu phát sinh ở đế quốc Già Diệp, đều là chuyện từ trong miệng mọi người nói qua, nữ tử mảnh khảnh kia, vị Triệu hồi sư kinh tài tuyệt diễm kia! Không ai biết nàng sẽ trở về hay không, cường giả đi ra ngoài lịch lãm phải mất bao nhiêu năm chứ, có lẽ qua hết mấy kì cũng không thấy bóng dáng của nàng, người trong Vân gia cũng không hỏi được cái gì, nhưng không ai dám vì Vân Phong không ở đây mà rục rịch, bởi vì có quân đội Vân gia đầy bưu hãn, còn có sự tồn tại của Dong binh đoàn Hồng Phong!

Cho dù Vân Phong không có ở đây, thì hai lực lượng hùng mạnh này cũng không làm cho Vân gia có chút lay động nào, không thể khiêu khích!

Hai tên binh lính giữ thành đứng đó mở to miệng nhìn rất buồn cười, Vân Phong hơi nhướng mày, hai người đột nhiên liền bỏ chạy, tốc độ vô cùng mau! Vân Phong không khỏi thẫn thờ, nàng đáng sợ như vậy sao? Vừa biết tên nàng xong cư nhiên trốn nhanh như vậy?

Quay người lại, liền chống lại ba khuôn mặt mừng như điên đang cố áp chế lại, ba người Hồng Phong cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ, bọn họ muốn hét lên, bọn họ muốn rống lên thật to, bọn họ ước gì nói cho tất cả mọi người, đại tiểu thư Hồng Phong đã quay về!

“Được rồi, đừng đề nén nữa.” Vân Phong thản nhiên nói một câu, ba tên chiến sĩ độ thở hổn hển, một giây sau cả ba người điên cuồng hét lên!” Đại tiểu thư Hồng Phong đã quay về!”

Một tiếng hô đột ngột vang lên tận trời mây làm cho Vân Phong có chút giật mình, khuôn mặt ba người tràn đầy hưng phấn đỏ cả lên, Yêu Yêu ở trong lòng Vân Phong lười biếng nhìn thoáng qua, Nhục Cầu kêu một tiếng tỏ vẻ đã quen từ lâu, Khúc Lam Y đi tới vỗ vai Vân Phong,“Bọn họ rất là vui, nàng là nữ thần trong lòng bọn họ.” Khúc Lam Y nháy mắt nói với Vân Phong, Vân Phong liếc mắt qua, nữ thần hả?

“Tiểu thư, ta sẽ lập tức thông báo cho đội trưởng biết!” Người vừa nói chuyện liền lấy truyền âm ngọc bài ra, tay cầm còn có chút run rẩy, nói chuyện thì lắp bắp, một cảm giác khẩn trương khó hiểu lan ra, hai người còn lại dùng sức đánh đầu người nọ,“Mất mặt chết đi được! Ở trước mặt tiểu thư ra dáng vẻ đàn ông tí đi được không!”

Truyền âm ngọc bài im lặng trong chốc lát, phía bên kia mới truyền đến thanh âm, chẳng qua không phải giong nói Vân Phong quen thuộc, xem ra một năm qua Hồng Phong đã mở rộng quy mô hơn, vậy mà còn mở rộng đến các đế quốc khác nữa chứ, điều này là điều Vân Phong không có dự đoán trước.

“Ba người các ngươi, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi à?” Một thanh âm lười biếng vang lên, ba người thở gắp một hơi, đối với truyền âm ngọc bài nhất tề quát:“Đội trưởng! Tiểu thư đã quay lại!”

“Tiểu thư? Tiểu thư nào?” Trong lúc nhất thời đối phương chưa kịp phản ánh lại được, ba người không khỏi có chút nóng nảy,“Chính là tiểu thư đó! Tiểu thư đã quay lại!”

Đối phương vẫn còn chưa hiểu rõ,“Nói rõ ràng cho lão tử nghe, tiểu thư nào! Không phải là ba người các người không chịu đi làm nhiệm vụ mà lo đi tán gái chứ!”

Vân Phong cười nhẹ cầm lấy truyền âm ngọc bài, hướng về phía ngọc bài nhẹ nhàng nói:“Vị đội trưởng này xin chào, ta là Vân Phong.”

Bên kia ngọc bài đột nhiên không có thanh âm, Vân Phong có chút buồn bực, chẳng lẽ thông tín đã bị cắt đứt rồi? Vừa định nói thêm một câu, bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to,“Mau! Mau liên lạc với trung đoàn trưởng! Tiểu thư đã quay lại! Nhanh lên mau!”

Vân Phong nhướng chân mày, nghe bên kia điên cuồng hét lên vài tiếng song lại vang lên mấy tiếng bùm bùm, rất là náo nhiệt, cuối cùng một âm thanh thở hổn hển truyền tới,“Tiểu, tiểu thư, người.. người đã trở lại rồi à......”

Vân Phong cười nhẹ:“Ừ, ta đã trở về.”

“Tiểu thư! Ta là tiểu đội trưởng trong tam trung trung đội hạ thiết thứ năm của Dong binh đoàn Hồng Phong, người gọi ta là Đại Lôi là được rồi!” gấp gáp tự giới thiệu, Vân Phong nghe qua thấy hơi dài dòng, nhưng cũng nghe ra được môn quy hiện nay của Hồng Phong, đúng là đã mở rộng ra không nhỏ.

“Hứ, đội trưởng cũng không bình tĩnh kìa.” ba tên lính đánh thuê khinh thường nhếch khóe miệng, đội trưởng dám thân thiết với tiểu thư như vậy, thực đáng giận!

“Đại Lôi.” Vân Phong cảm thấy gọi cái tên này có chút không được tự nhiên, Đại Lôi, sét đánh sao? Bên kia ngọc bội giữ nguyên trầm mặc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thâm tình đối phương đang kích động, Vân Phong cười nhẹ,“Đại Lôi, ta ở bên này còn có chút việc, xong rồi sẽ trở về Hồng Phong tổng bộ, giúp ta nói với Triệu thúc và Vương thúc một tiếng.”

“Về, trở về! Là, là...... là!”

Vân Phong đem truyền âm ngọc bài quăng cho ba tên chiến sĩ, ba người vội vàng luống cuống tay chân chụp được, bên kia ngọc bội còn chưa nói xong,“Tiểu thư, người tính khi nào thì trở về, còn nữa hiện giờ người đang ở chỗ nào? Có muốn ta tới đó hay không......”

“Đội trưởng!” khẩu khí của ba tên lính đánh thuê đắc ý kêu một tiếng,“Ta nhổ vào! Sao lại là ba người các ngươi, tiểu thư đâu!”

“Há há, tiểu thư hiện giờ đang cùng chúng ta ở Áo Uy, ngươi cứ yên tâm đi! Chúng ta nhất định sẽ hộ tống tiểu thư trở về bình an!” Ba tên lính đánh thuê Hồng Phong đắc ý nhếch khóe miệng, Vân Phong nhìn thấy biểu tình của ba người liền bất đắc dĩ cười.

“Hừ! Tiện nghi cho ba thằng nhãi con các! Nếu tiểu thư thiếu mất một cọng tóc, các ngươi chờ nắm đấm của mọi người trong Hồng Phong đi!”

Ba tên lính đánh thuê cười lớn,“Đội trưởng yên tâm, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Nói xong liền dứt khoát cắt đứt liên lạc, ba tên lính đánh thuê tràn đầy kiêu ngạo, tự hào, bởi vì đại tiểu thư Hồng Phong đang cùng một chỗ với bọn họ, đây chính là thù vinh, thiên đại vinh quang! Mấy người Hồng Phong khác nhất định sẽ hâm mộ bọn họ chết đi được!

Khúc Lam Y có chút đau đầu đỡ cái trán, Hồng Phong...... thì ra tình địch tại nơi đó mới là đáng sợ nhất, số lượng còn có ưu thế áp đảo nữa chứ.

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta trở về sao?” trong lòng ba người đều tràn đầy mong mỏi, Vân Phong cười cười, nàng tính rời đi nhưng bất quá hiện tại phải chào hỏi bạn cũ này trước, còn phải giải quyết một số vấn đề xuất cảnh* của Hồng Phong nữa.

*là từ đế quốc này qua đế quốc khác làm việc, nhưng ta không biết dùng từ gì nên dằng để vậy.

Một đoàn tiến bước chân vội vàng đi tới, số lượng người đến còn không ít, Vân Phong hoàn hồn, liền thấy được một đống người đang vội vàng chạy tới đây, mà khuôn mặt đi tuốt đằng trước Vân Phong rất quen thuộc, đã qua một khoảng thời gian không gặp, vóc dáng Mục Thanh cũng cao hơn, bộ dạng suy nhược như bị bệnh kia vẫn không thay đổi, khí chất thì thành thục hơn.

“Vân Phong.” Mục Thanh đánh giá nữ tử trước mặt mình, lâu rồi không gặp, nàng tựa hồ trưởng thành hơn nhiều, hắn vẫn nhìn không thấu thực lực của nàng như cũ, tựa như biển rộng sâu không thấy đáy, hoàn toàn không có điểm dừng.

“Mục Thanh, đã lâu không gặp.”Vân Phong thản nhiên chào hỏi, thống lĩnh cấp bậc trung kỳ, tốc độ tu luyện của hắn quả nhiên nhanh thật, Áo Uy xác thực nên kiêu ngạo một chút, dù sao thiên tài quá ít ỏi mà.

“Đúng là đã lâu không gặp, ở nơi này gặp được ngươi, là vinh hạnh của Áo Uy.”Mục Thanh cười ha ha, Vân Phong chú ý thấy trên người Mục Thanh mặc trang phục có gắn huy chương của hoàng thất Áo Uy, nghĩ lại thì một thiên tài như Mục Thanh hoàng thất sao có thể buông tha cho, hiện giờ chỉ giờ hắn nắm chức vị rất quan trọng trong hoàng thất đây.

Thời điểm hai người nói chuyện không có ai dám xen mồm vào, mấy người đi theo phía sau Mục Thanh lẳng lặng đánh giá Vân Phong, thần sắc ba người Hồng Phong khẩn trương đứng bên cạnh Vân Phong, bộ dạng giống như ai dám thương tổn đến tiểu thư liền cùng người ta liều mạng vậy, Khúc Lam Y ở một bên cười ha ha,“Muốn ôn chuyện lại thì cũng phải tìm một chỗ tốt chứ, làm gì có đạo lý cho khách đứng ngoài đường nói chuyện?”

Người đi theo phía sau Mục Thanh không khỏi biến sắc, đây là ai! Sao dám nói vậy với Mục Thanh! Không muốn sống nữa à!

Mục Thanh đưa mắt nhìn về phía Khúc Lam Y,“Các ngươi cùng nhau rời đi sao? Ha ha, quả nhiên, quả nhiên......lời này nói rất đúng, là ta sơ suất.”Mục Thanh cũng không tức giận, hơi nghiêng người, người phía sau động tác lập tức liền lưu loát né sang hai bên, không nói một câu.

“Đi thôi, theo ta vào.”

Vân Phong cười ha ha:“Vậy làm phiền.”Ôm Yêu Yêu đi qua, ba người Hồng Phong cũng theo ở phía sau, tất cả đều mọi người tò mò nhìn Yêu Yêu và Nhục Cầu, lén lút thảo luận, cái nhục đoàn kia giống như là ma thú, vậy tiểu cô nương này đây là cái gì? Được Vân Phong ôm vào trong ngực, chẳng lẽ là con của nàng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status