Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 5 - Chương 27: Ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì


Dung Tâm đứng bên cạnh Nham Vương Quy, cười tủm tỉm nhìn Khúc Lam Y trên không trung không chỗ nào trốn tránh. Đương nhiên, gã không thể đả thương Khúc Lam Y, hai người bọn họ chỉ đang so chiêu rèn luyện.

“Này, ta sẽ không đả thương ngươi!” Dung Tâm hô lớn với Khúc Lam Y đang ở trên không trung, còn huơ huơ tay.

Đám đệ tử đứng bên cạnh vây xem đều bật cười: “Nhận thua đi! Đại sư huynh đã nói không đả thương ngươi, thì sẽ không đả thương ngươi!”

“Đúng vậy, ngươi thua chắc rồi!”

Khúc Lam Y trên không trung cười lạnh một tiếng. Nực cười! Hắn sẽ không thua gã trì độn thiếu tâm cơ này, như vậy quá mất giá. Rốt cuộc nên dùng phương pháp nào để đối phó với gã gọi Tiểu Phong Phong là tiểu sư muội này đây? Ám nguyên tố? Không, gã ta vẫn không đáng để mình sử dụng Ám nguyên tố, Quang nguyên tố đã đủ khiến gã nằm sấp trước mặt mình rồi!

“Vút! Vút! Vút! Vút!” Tất cả lưỡi đao màu vàng đất đột nhiên dừng lại xung quanh Khúc Lam Y, ngăn cản mọi cử động.

Nham Vương Quy cười khằng khặc: “Tiểu tử, nếu ngươi nhận thua, chủ nhân sẽ thả ngươi ra. Nếu không, ngươi sẽ bị chọc thành tổ ong vò vẽ!”

Tất cả lưỡi dao sắc nhọn đều nhắm chuẩn vào thân mình Khúc Lam Y, vây quanh dày đặc, nhưng hắn vẫn đứng vững giữa không trung, gặp sóng gió không rung động, nét mặt lạnh lùng. Dung Tâm đứng ở dưới, không nhịn được mà cười ha hả: “Đúng là gan dạ! Nhưng thế cục hiện nay đã rõ ràng cả rồi, thế nào?”

“Rõ ràng? Ngươi đã thật sự nhìn rõ toàn bộ thế cục chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Khúc Lam Y từ trên không trung truyền xuống khiến Dung Tâm ngây người. Toàn bộ thế cục? Ý của hắn là gì?

“Nhìn, nhìn, nhìn kìa! Đó là thứ gì?”

Một vị đệ tử đứng vây xem đột nhiên nhìn thấy gì đó, thình lình chỉ tay lên cao, điên cuồng gào thét. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn theo, ngũ trưởng lão và Vân Phong cũng không ngoại lệ. Chỉ nhìn thấy trên trời xanh, dưới vầng mặt trời chói mắt đột nhiên xuất hiện một vật thể phát sáng nhỏ hơn vài lần. Vật thể chói sáng ấy phát ra ánh sáng vô tận, như muốn làm chói mù mắt tất cả người đứng dưới.

“Đó là cái gì?” Dung Tâm ngơ ngác hỏi một câu.

Khối cầu phát sáng dị thường kia giống như một mặt trời nhỏ, tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ lóa mắt. Dung Tâm không chịu được, phải dùng mu bàn tay che chắn một chút, trong đầu như chợt nghĩ ra chuyện gì, tròng mắt đen đột ngột trừng lớn.

“Đó là...”

“Chẳng lẽ ngươi không biết? Khi tập hợp Quang nguyên tố lại sẽ sản sinh những hiện tượng khác nhau. Cũng giống như nguyên tố có thể biến dị, Thổ nguyên tố có thể ngưng kết thành đá, đương nhiên Quang nguyên tố cũng có cách biến hóa của mình.” Khúc Lam Y khoan thai nói xong, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động: “Người nhận thua nên là ai đây?”

Khối cầu sáng rực rỡ trên không trung đột nhiên bắn ra một tia sáng nhức mắt, nhắm thẳng vào bóng lưng của Nham Vương Quy, tia sáng đó dường như lưu lại dấu vết trên không trung rất rõ ràng. Đột nhiên Dung Tâm ngửi thấy trong không khí có mùi nướng cháy khét, hình như còn là mùi thịt...

“A! Hắn dám xuyên thủng mai của ta!”

Đột nhiên Nham Vương Quy tru lên, cả người run rẩy mãnh liệt, một đám khói trắng nho nhỏ bốc lên từ sau lưng nó. Sau khi khói tan đi hết, Dung Tâm kinh ngạc phát hiện, mai rùa kiên cố không gì so sánh được sau lưng Nham Vương Quy đã bị đốt thủng một lỗ tròn! Thậm chí phần thịt ngoài bên trong cũng bị nướng chín!

“Đây, đây là...” Dung Tâm kinh ngạc trợn mắt há hốc.

Khúc Lam Y đứng trên không trung vẫn nhìn xuống dưới, ngón tay khẽ động thêm vài cái, quả cầu ánh sáng phía trên lại liên tiếp bắn ra mấy đạo cường quang. Nham Vương Quy vừa ngẩng đầu lên nhìn đã biết ngay là không ổn, nó liều mạng muốn di chuyển sang bên cạnh, nhưng tốc độ di chuyển của nó chậm chạp hiếm thấy, hoàn toàn không thể nào tránh kịp.

“A!” Nham Vương Quy chỉ có thể vừa gào lên một tiếng đầy đau đớn, vừa run rẩy. Cái mai cứng chắc trên lưng lại bị cháy thủng thêm mấy lỗ, mùi hương thịt nướng tràn ngập vào trong mũi mọi người.

Đám đệ tử đứng xem xung quanh đã sớm vuốt trắng cả mặt, không thể tin nổi nhìn về phía bầu trời: “Rốt cuộc khối cầu ánh sáng đó là thứ gì... mà lại... mà lại đục thủng được cả vỏ mai của Nham Vương Quy?”

“Dung Tâm, con còn không mau thu hồi Nham Vương Quy lại!” Ngũ trưởng lão đột nhiên hét lớn một tiếng, hai mắt trầm xuống nhìn về phía Khúc Lam Y trên không trung. Rốt cuộc tiểu tử này là thứ gì? Sao có thể phát huy hiệu quả của Quang nguyên tố đến mức độ đó? Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy, ngay cả lão nhị và lão tứ cũng có vài phần kinh ngạc.

Dung Tâm ngây người, sau đó hiểu được ý của ngũ trưởng lão. Nếu còn không mau thu hồi Nham Vương Quy lại thì nhất định nó sẽ biến thành thịt rùa nướng chín! Dung Tâm lập tức thu Nham Vương Quy vào trong nhẫn khế ước, những lưỡi đao Thổ hệ đầy trời cũng biến mất trong chớp mắt. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi vừa rồi, thế cục đã biến chuyển!

Dù Dung Tâm có tiếp tục triệu hồi Nham Vương Quy cũng vô dụng, Quang nguyên tố này có thể xuyên thủng mai giáp của Nham Vương Quy. Nếu có có thể trốn tránh thì còn được, nhưng tốc độ di chuyển của nó quá chậm, Khúc Lam Y cũng nắm được điểm ấy nên dùng một chiêu như thế. Nếu là ma thú có tốc độ thì chiêu này của hắn không thể có chút uy hiếp nào.

Hiện giờ, tình huống biến chuyển quá đột ngột. Ma thú khế ước của Dung Tâm không có cách nào sử dụng, chỉ dựa vào một mình gã hoàn toàn không phải là đối thủ của Khúc Lam Y. Uy lực của khối cầu ánh sáng trên không trung vô cùng to lớn. Ngay cả chính bản thân gã nếu không cẩn thận cũng có thể bị nó dễ dàng thiêu cháy một tầng da. Mồ hôi trên trán Dung Tâm chảy xuống, không biết hắn ta đã bắt đầu chuẩn bị chiêu này như thế nào, tiểu tử này rốt cuộc có thể nhìn xa bao nhiêu bước? Nếu như đây là một ván cờ, Dung Tâm cảm thấy bản thân mình không có chút phần thắng nào.

“Được rồi, dừng lại ở đây thôi!” Ngũ trưởng lão đột nhiên lên tiếng.

Dung Tâm thở ra một hơi. Khúc Lam Y đứng trên không trung cười lạnh nhạt. Hắn cũng lười phải tiếp tục dây dưa thêm. Sau khi xuống dưới đất ánh mắt vẫn lạnh lùng, không thèm để ý tới Dung Tâm, bước đến bên cạnh Vân Phong.

Vân Phong cười với ngũ trưởng lão: “Sư phụ, Dung Tâm huynh ấy vẫn ổn chứ?”

Dung Tâm dùng tay lau mồ hôi của chính mình, cười khà khà: “Lần này ta thua rồi, tiểu tử này quả nhiên có chút bản lĩnh.”

U Nguyệt trông thấy thái độ của Dung Tâm như vậy, bất đắc dĩ thở dài, chắp tay với ngũ trưởng lão: “Sư phụ, chúng con xin đi trước, không quấy rầy sư phụ nữa.”

Ngũ trưởng lão gật đầu, lúc này ba người Vân Phong mới rời đi. Dung Tâm đột nhiên ngẩn người: “Sư phụ, người lại vừa thu thêm một đệ tử à?”

Ngũ trưởng lão cốc mạnh một cái lên đầu Dung Tâm, gã vội vã kêu đau, tay che chỗ vừa bị đánh, oan ức nói: “Sư phụ, sao người lại cốc đầu con?”

“Ta không cốc đầu cái đứa không chịu lớn như con thì cốc ai? Tên tiểu tử này không có việc gì làm, rảnh rỗi đi đánh nhau với người ta? Rùa của con suýt chút nữa bị người ta nướng chín mà vẫn không học hỏi thêm được gì cả!”

Những thứ khác Dung Tâm đều không để vào tai, nhắc tới ma thú của mình thì lại rất có tinh thần: “Sư phụ, tiểu tử kia lai lịch thế nào? Rốt cuộc hắn là gì của sư muội, rất có thủ đoạn! Quang nguyên tố vốn nổi danh có tác dụng trị liệu, sao lại có sức bạo phát cường đại như vậy? Còn nữa, a...”

Ngũ trưởng lão không nói hai lời lại cho gã một cái cốc mạnh vào đầu. Dung Tâm oan ức nhìn sư phụ của mình, ngũ trưởng lão thở dài: “Tiểu tử ngốc này, nếu ngay cả hắn mà con cũng không đánh được thì đừng có mơ trêu chọc được tiểu sư muội của con nữa!”

Lúc này Dung Tâm mới hoàn toàn sửng sốt: “Sư phụ, ý của người là... tiểu sư muội còn lợi hại hơn cả người đó?”

Ngũ trưởng lão cười ha hả: “Cái này ta cũng không rõ, nhưng ta biết bản lĩnh của sư muội con rất lớn, người có thể đi cùng với nó sao có thể là người yếu nhược?”

Dường như Dung Tâm đã hiểu được chút gì đó, gật gật đầu. Ngũ trưởng lão lại mở miệng: “Cuộc thi xếp hạng lần này chỉ còn hai tháng. Tên ngốc này còn không mau tranh thủ thời gian củng cố thêm thực lực của mình đi!”

Dung Tâm cười khà khà, thoải mái nói: “Sư phụ, trước giờ không phải là con không để ý chuyện này, nhất định con sẽ tranh thủ trong năm vị trí đầu!”

Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, quay người rời đi, vừa đi vừa lắc đầu, tự nói với mình: “Cũng may nha đầu kia đến rồi, nếu không chỉ dựa vào tên tiểu tử ấu trĩ này, ôi...”

Ba người Vân Phong trở về viện, một đám đệ tử vây xem ngoài cửa vội vã tản đi. Có điều, trên mặt bọn họ đều xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, là vì trước đó khinh thường Khúc Lam Y mà cảm thấy không được tự nhiên. Trong mắt bọn họ, pháp sư Quang nguyên tố vốn dĩ là loại hình vú em trị liệu, không ngờ lại cường hãn như vậy. Tụ Tinh học viện cũng phải học tập người ta rồi, xem người ta sử dụng Quang nguyên tố như thế nào đi.

Ba người Vân Phong gần về đến viện, sắc mặt của Khúc Lam Y vẫn xám xịt. Thứ nhất, gã Dung Tâm chán sống dám gọi Tiểu Phong Phong là tiểu sư muội. Thứ hai, chính bản thân hắn lại không giữ được bình tĩnh, còn thật sự ra tay với một gã thiếu tâm nhãn như vậy. Sau sự việc, Khúc Lam Y không ngừng cảnh tỉnh chính mình. Trước giờ, tâm tình của hắn không dễ dàng bị người ta khiêu khích, nhưng chỉ cần liên quan tới Vân Phong thì sức nhẫn nại của hắn lập tức hóa thành con số không. Đây là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Cũng may đối thủ không phải là kẻ địch. Nếu là kẻ địch, hắn bại lộ nhược điểm trước mặt chúng, nhất định sẽ phải chịu thêm nhiều trói buộc, thậm chí còn có thể mất đi phần thắng. Mỗi lần nghĩ đến chỗ này, đôi mày của Khúc Lam Y lại nhíu chặt lại. Nếu gặp lại tình huống như vậy... hắn nên ứng phó thế nào? Nếu như xuất hiện tình huống hắn không ngờ đến, lúc đó hắn nên làm thế nào?

“Khúc Lam Y, sao vậy?” Vân Phong gọi Khúc Lam Y vài tiếng, phát hiện hắn không trả lời mà vẫn một mực chìm đắm trong suy nghĩ. Đương nhiên nàng không nghĩ hắn vẫn còn so đo chuyện của Dung Tâm, mà cho là hắn đang suy tư chuyện khác.

Khúc Lam Y hoàn hồn, tâm tình trở nên ấm áp: “Ta không sao. Đúng rồi, Tiểu Phong Phong, nàng và ngũ trưởng lão nói chuyện gì vậy? Có phải lão đầu đó lại yêu cầu nàng chuyện gì không?”

Nghe vậy, U Nguyệt cũng bắt đầu quan tâm. Vân Phong nhìn thấy ánh mắt hai người như vậy thì mỉm cười: “Ngũ trưởng lão nói vài việc, cũng có chút yêu cầu, nhưng không mâu thuẫn với ý định của ta. Ta cũng thuận tiện đồng ý rồi.” Sau đó, Vân Phong kể lại chuyện tam đại học viện thi đấu giao lưu, Khúc Lam Y và U Nguyệt nghe xong đều im lặng.

“Tam đại học viện vẫn luôn xưng ngang hàng, không có nhiều liên hệ với nhau, vì sao lần này lại vất vả tổ chức một cuộc thi đấu giao lưu quy mô lớn như thế?” U Nguyệt nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Khúc Lam Y cười lạnh: “Chuyện xảy ra tất phải có nguyên nhân, ai mà biết hai đảo còn lại định giở trò gì. Nói đến chuyện này, cũng không biết Đào Hoa Nhãn và Mộc Thương Hải kia thế nào rồi.”

Vân Phong không nén được thở dài một tiếng. Từ khi Mặc Trường Ca tự ý nhảy vào đảo khác, sau đó Mộc Thương Hải đuổi theo đến nay vẫn không có tin tức, Vân Phong không biết tình trạng của hai người đó hiện giờ thế nào. Có điều, nàng tin rằng hai người đó sẽ không gặp nguy hiểm, bởi Mộc Thương Hải được kế thừa chút bản lĩnh của Diệu Quang tiền bối, chút bản lĩnh kia ở Trung vực cũng đủ dùng rồi. Còn về Mặc Trường Ca, nàng tin y cũng không phải quả hồng mềm.

Thời gian hai năm rưỡi đã trôi qua, Mộc Thương Hải không truyền đến tin tức gì chỉ có thể chứng tỏ hắn vẫn chưa tìm thấy Mặc Trường Ca. Nghĩ tới đây, tâm trạng của Vân Phong trầm xuống. Không biết trước khi trở về tổng bộ Vân gia có thể tìm thấy Mặc Trường Ca không? Trong quá trình đó liệu có xảy ra chuyện gì?

“Lần thi đấu giao lưu này cũng có thể xem là một cơ hội. Nếu như địa điểm tổ chức không phải ở Phù Không đảo mà là ở hòn đảo kia, có lẽ chúng ta có thể tự mình đi thăm dò một chút.” U Nguyệt trầm tư một lúc lại mở miệng, mắt nhìn Vân Phong: “Nếu như Phong Nhi vẫn luôn để ý chuyện đó.”

“Hừ! Đào Hoa Nhãn kia đúng là phiền phức!” Khúc Lam Y cực kỳ khinh thường hừ một cái.

Vân Phong chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Mặc Trường Ca quả thực là một chủ nhân không an phận, nếu như địa điểm tổ chức lần này ở hòn đảo nọ, nàng nhất định sẽ nhân cơ hội đi tìm kiếm một phen, chỉ hi vọng y không gây ra thêm chuyện gì thì càng tốt.

“Nếu như lần này y lại gây ra chuyện gì phiền phức thì dứt khoát mặc kệ y, để cho Thiên Tuyết điện chủ đến Trung vực giải quyết.”

Khúc Lam Y cười lạnh, hắn rất ghét chuyện của người khác ảnh hưởng đến Vân Phong. Trách nhiệm trên vai nàng đã đủ nặng, nếu có người còn muốn chất thêm lên nữa, hắn không ngại đạp kẻ đó qua một bên.

“Đến lúc đó rồi nói sau, còn phải xem địa điểm tổ chức ở đâu đã. Nếu không phải ở hòn đảo đó thì chỉ có thể tiếp tục để Mặc Trường Ca rong ruổi bên ngoài.” Trong lòng Vân Phong, chuyện tổng bộ Vân gia vẫn được đặt lên hàng đầu. Cho dù không tìm thấy Mặc Trường Ca thì nàng vẫn sẽ đến tổng bộ Vân gia, không để bất cứ người nào cản trở. Quan hệ giữa Mặc Trường Ca và Vân Phong chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.

“Nói đi nói lại thì, yêu cầu của ngũ trưởng lão có hơi kỳ quái, vì sao người nhất định phải làm trưởng lão hộ tống lần này?” Khúc Lam Y nghi hoặc, trong lòng vẫn còn lo lắng ngũ trưởng lão có tính toán khác với Vân Phong.

Vân Phong lại bật cười: “Đừng nghĩ nhiều, ta và ngũ trưởng lão quen biết đã một thời gian, tính cách của ông rất chân thành, cũng không phải người coi trọng xếp hạng. Lần này chỉ e là có điều khó nói, hẳn là liên quan tới hai học viện kia.”

“Hừ, dù sao thì đến lúc đó sẽ biết. Đoạt vị trí số một cũng tốt, cho đám Tụ Tinh học viện mắt chó nhìn người thấp kia phải chùi kỹ mắt chó của chúng mà nhìn cho rõ!” Khúc Lam Y vẫn luôn ghi hận cách Tụ Tinh học viện đối đãi với Vân Phong khi mới gia nhập, hiện giờ chính là cơ hội cho hắn xả giận.

Vân Phong gật đầu cười, liếc nhìn U Nguyệt: “Nhị ca, lần này huynh cũng phải tham gia. Không giống với người khác, lần này huynh phải thi đấu vì chính mình.”

Thân hình U Nguyệt khẽ run rẩy, lặng lẽ liếc nhìn Vân Phong, nội tâm vô cùng kích động: “Được, ta biết.”

Trước cuộc thi đấu xếp loại trong viện, Tụ Tinh học viện đã nói qua, gia tộc có thể phái người đến quan sát. U gia nhất định sẽ phái người đến, U Nguyệt sao lại không biết chuyên này. Cuộc thi đấu xếp loại lần này, gã không phải vì bất kỳ người nào khác, chỉ vì chính mình, tranh đấu cho chính mình. Cũng để cho người U gia thấy, người mà bọn họ không để ý rốt cuộc là người như thế nào.

-----

Thời gian khua chiêng gõ trống chuẩn bị lặng lẽ trôi qua. Trong hai tháng, khắp trên dưới Tụ Tinh học viện đều là không khí căng thẳng náo nhiệt. Căng thẳng thuộc về Nội viện, náo nhiệt thuộc về Ngoại viện. Đệ tử Ngoại viện và đa số đệ tử Nội viện đều không tham gia thi đấu xếp hạng lần này. Là người đứng ngoài vây xem, bọn họ đương nhiên tràn ngập mong chờ và háo hức, cũng âm thầm bàn luận về tình hình xếp hạng. Các đệ tử quan môn tham gia thi đấu xếp hạng lại trong trạng thái căng thẳng. Theo thời gian thi đấu gần kề, mức độ căng thẳng càng lên tới đỉnh điểm. Chớp mắt, đã sắp đến ngày bắt đầu thi đấu.

Trước ngày thi đấu nửa tháng, đại diện các gia tộc lớn nhỏ đã lục tục đến. Những gia đình bình dân không có tư cách bước vào Tụ Tinh học viện, vì thế phái bình dân chỉ có mấy người trẻ tuổi đến giữ trận, thế nhưng khí thế vẫn dâng cao. Tiểu gia tộc và trung gia tộc cũng lần lượt đến học viện, người đến không nhiều, cũng không dám đến nhiều, ước chừng chỉ có khoảng hai người đến. Dù Tụ Tinh học viện không đặc biệt yêu cầu, nhưng chỗ này cũng không phải địa điểm thăm quan, đương nhiên không thể thích đến bao nhiêu thì đến.

Mấy nhà ở Thiên Phong thành đều đến cả. Lần này, người phía U gia có bản thân U gia chủ và một người trẻ tuổi đến. Gia tộc khác nhìn thấy U gia chủ đều nhiệt tình bước đến chào hỏi. Ở Tụ Tinh học viện, U Bạch tương đổi nổi tiếng là đệ tử quan môn đắc ý nhất của tứ trưởng lão, chỉ riêng danh hiệu này đã đủ khiến U gia chủ lén cười thật lâu rồi.

“U gia chủ, xem ra lần này nhất định U Bạch sẽ có thành tựu rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cứ chờ xem!”

“Mặc dù thi đấu xếp hạng vẫn chưa bắt đầu, nhưng xin sớm chúc mừng U gia chủ!”

Khuôn mặt U gia chủ tràn ngập ý cười, vui vẻ đáp lại, trong lòng vui mừng không ngớt. Thi đấu xếp hạng lần trước, U Bạch chiếm vị trí thứ tư, tuy vẫn chưa lọt vào tốp ba người đầu nhưng đã vô cùng vinh dự, thậm chí còn vượt qua người của tứ đại gia tộc! Khi đó U gia chủ vui mừng không để đâu cho hết. Có thể nói, U Bạch đã tranh được cho U gia đủ mặt mũi, cũng là then chốt khiến U gia có thể vọt lên vị trí này.

“U gia chủ, chưa bắt đầu thi đấu đã có người chúc mừng, ông thật có phúc khí!” Một giọng nói chua lòm ghen tỵ vang lên.

U gia chủ quay người nhìn, hóa ra là Triệu gia chủ. Bởi vì Vân Phong, quan hệ của U gia và Triệu gia đã kết thù oán ít nhiều, nhìn đối phương thế nào cũng chướng mắt. Hai đứa con của Triệu gia chủ đến nay vẫn còn nằm liệt đó, cảm giác không thể nói rõ là gì cứ nghẹn lại trong ngực, không cách nào phát tiết, nhìn U gia chủ vui mừng phơi phới, đương nhiên là khó chịu.

“Triệu gia chủ nói gì vậy. Lần này, mấy vị hiền chất của Triệu gia cũng nhất định đạt được thành tích không tệ.” U gia chủ âm thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn vô cùng.

Triệu gia chủ thấy thế lại càng bốc hỏa, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại cười ha hả: “Đa tạ động viên của U gia chủ. Có điều không lâu trước kia ta nghe nói, trong buổi phân khoa chế dược, U Bạch bị người ta lăng nhục, không biết U gia chủ có biết chuyện này không?”

Sắc mặt U gia chủ hơi biến, có chút quẫn bách. Đương nhiên ông ta có nghe nói về chuyện ngày thi phân khoa chế dược đó, nhưng không biết rõ tình hình, chỉ biết vị trí đầu tiên ở phân khoa chế dược của U Bạch không còn, sự coi trọng của Dược tễ trưởng lão với nó cũng mất. Đối với U gia mà nói, chuyện này là một đả kích không nhỏ.

“Hừ, U gia sao có thể để ý đến chuyện nhỏ này?” Người trẻ tuổi đứng cạnh suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, lập tức nóng giận đáp lại một câu.

Triệu gia chủ nghe vậy lập tức vui vẻ: “Khẩu khí của U gia quả nhiên không nhỏ, ha ha, cuộc thi xếp hạng lần này U gia chủ phải chuẩn bị một chút, lỡ như mất thể diện phải chuẩn bị đường lui cho kỹ càng.”

Người trẻ tuổi tức giận lại muốn mở miệng, U gia chủ quay đầu trừng mắt ngăn hắn, cười ha ha: “Chuyện này không dám phiền Triệu gia chủ để tâm.”

Triệu gia chủ lạnh lùng hừ một tiếng quay người bước đi, sắc mặt của U gia chủ trở nên u ám.

“Phụ thân, vì sao người lại để ông ta tùy ý châm chọc như vậy? U Bạch ca có bản lĩnh như thế, sao có thể thua người khác! Chuyện đó nhất định là bịa đặt!”

Mày kiếm của U gia chủ khẽ động. Bịa đặt hay không ông ta không biết, nhưng chuyện U Bạch thua người khác đích xác là thật. Xem ra tình huống lúc đó quả thực như lời người ta nói, U Bạch mất hết mặt mũi. Nghĩ đến đây, lòng U gia chủ trầm xuống, tự tin vốn có cũng giảm đi vài phần. Nếu lần thi đấu xếp hạng này U Bạch xảy ra tình huống gì, vậy U gia sau này…

Trước thi đấu xếp hạng vài ngày, người của tứ đại gia tộc cuối cùng cũng đến. Dù sao cũng là tứ đại gia tộc, đều là người đứng đầu Phù Không đảo, đến cuối cùng cũng phải. Hơn nữa, người đến cũng không phải trưởng lão gia tộc mà đều là nhân vật cấp phó, khác biệt rõ ràng với các gia tộc nhỏ.

-----

Đại diện của tứ đại gia tộc đến, Tụ Tinh học viện đương nhiên phải có người đích thân đón tiếp. Đại diện của Cung gia lần này là thân đệ của Cung gia chủ, người Cung gia đều gọi ông là nhị gia chủ, có quyền rất lớn trong Cung gia. Ngoài nhị gia chủ còn có hai người trẻ tuổi, dẫn họ tới chắc là vì muốn họ trải đời thêm.

Ba gia tộc khác về cơ bản cũng bố trí như vậy, một lớn hai nhỏ. Người của tứ đại gia tộc vừa được đón vào trong Nội viện đã khiến Nội viện náo nhiệt hơn không ít. Khi đó, Vân Phong đang ở trong phân khoa chế dược cùng với Cung Thiên Tình, tin tức này vừa hay truyền tới.

“Ngươi không đến xem thử sao?” Vân Phong nhướn mày nhìn Cung Thiên Tình, lời nói mang theo ý trêu chọc.

Cung Thiên Tình bĩu môi: “Mấy người Cung gia kia ta đã từng nói rồi, bây giờ muốn ta qua đó, hừ! Không muốn đi.”

Vân Phong khẽ cười: “Tâm khí của ngươi cũng lớn quá nhỉ.”

Cung Thiên Tình khinh miệt: “Không phải là tâm khí ta lớn, vì sao bọn họ đến ta lại phải đi nghênh đón? Ta là gì của bọn họ, bọn họ là gì của ta, giữa ta và bọn họ có quan hệ gì?”

Vân Phong nhướn mày: “Ngươi có tin, cho dù ngươi không đi đón bọn họ, bọn họ cũng sẽ đến cửa tìm ngươi?”

Mắt đen của Cung Thiên Tình lóe sáng: “Cho dù tìm đến tận cửa thì thế nào? Tất cả những thứ trước đây, dù lớn nhỏ ta đều ghi nhớ, con đường sau này ta sẽ bước một mình.”

Vân Phong mỉm cười không nói. Hai người ở trong phân khoa chế dược yên tĩnh, những nơi khác trong Nội viện đều hoàn toàn náo nhiệt. Người của tứ đại gia tộc gặp nhau, khó tránh được giả dối khách khí một phen. Người của Cung gia đương nhiên cũng báo cáo hết thảy chuyển biến đột ngột của Cung Thiên Tình, đặc biệt chuyện nàng giao hảo với Vân Phong lại càng phải báo cáo chi tiết.

Nhị gia chủ ngồi nghe báo cáo xong, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cung Thiên Tình vô dụng kia lại có chuyển biến lớn như thế, chuyện này chẳng khác nào cá muối lật mình!

“Các ngươi nói Phong Vân đó thật sự là đi cửa sau của Cung gia tiến vào học viện?”

Người của Cung gia đều gật đầu, nhị gia chủ nghĩ đến chuyện này thì mỉm cười. Bình thường đại ca không thể quản hết mọi chuyện ở Cung gia, những thứ vụn vặt thế này đều do ông ta quản lý. Lần này đại ca tung ra ngoài vài danh ngạch, ngược lại khiến Cung gia giành được không ít lợi ích.

“Đã dùng danh ngạch của Cung gia ta, tất nhiên thiếu Cung gia một phần tình nghĩa.” Nhị gia chủ cười vui vẻ, tiếp theo nét mặt lại biến đổi: “Cho dù Cung Thiên Tình cá muối lật mình cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại mối quan hệ của nó với Phong Vân có thể lợi dụng một chút. Cung Thiên Tình đâu rồi?”

Mấy người Cung gia liếc nhìn nhau, nhị gia chủ biết Cung Thiên Tình dám không đến nghênh đón thì lập tức bốc hỏa. Cho dù nàng ta cá muối lật mình, nhưng không phải vẫn là người nhà Cung gia hay sao? Còn tưởng là vây cánh của mình đã cứng cáp rồi? Lúc trước nếu như không phải nhờ danh ngạch của Cung gia, sao nàng ta có thể bước vào Tụ Tinh? Trên người chịu một đại ân tình của Cung gia như thế còn không biết, bây giờ còn dám tỏ vẻ với ông.

Tính cách của đại bộ phận người Cung gia hám lợi, lạnh nhạt, lòng dạ đương nhiên chẳng lớn đến đâu. Đặc biệt là nhị gia chủ quản từ việc lớn đến việc nhỏ, bụng dạ cực kỳ nhỏ hẹp, so với Cung gia chủ tính tình rộng rãi kia còn cách mười vạn tám nghìn dặm.

“Các ngươi nói cho Cung Thiên Tình, ngày mai nhất định phải đến trước mặt ta! Đừng để ta phải đích thân đi tìm nó!” Nhị gia chủ dứt lời, mấy người trẻ tuổi của Cung gia đều không dám lên tiếng.

Một lúc lâu sau mới có người mở miệng đáp: “Nhị gia chủ, con thấy, hay là người tự mình đi tìm nàng ta đi.”

“Cái gì? Để ta tự mình đi tìm nó? Nó có thân phận gì?”

“Nhị gia chủ... Có vài chuyện người không biết, chỗ ở của Cung Thiên Tình bây giờ chính là phân khoa chế dược, trong viện của Dược tễ trưởng lão.”

“Cái gì? Nàng ta ở chỗ đó?”

Nhị gia chủ giật mình không nhẹ, trái tim cũng đột nhiên đập thình thịch. Chẳng lẽ con cá ướp muối này không chỉ lật mình một cái, mà là trở mình một vòng lớn luôn rồi? Lẽ nào nàng ta có thiên phú về mặt chế dược? Nếu quả thực như vậy, đối với Cung gia sẽ có rất nhiều lợi ích!

“Đúng vậy, nghe nói Dược tễ trưởng lão đối xử với nàng ta rất tốt. Con thấy nhị gia chủ người vẫn nên đích thân tới một chuyến thôi.”

Lửa giận của nhị gia chủ đều bị quét sạch. Suy tính tỉ mỉ một chút, Dược tễ trưởng lão đối xử với con cá muối đó không tệ, xem ra đích thực nó có chút thiên phú chế dược, nếu không cũng không ở trong phân khoa chế dược. Được! Vậy ông ta sẽ tự mình tới một chuyến!

Nhị gia chủ ngồi một bên nghĩ ngợi, vẫn không hề biết nguyên nhân Dược tễ trưởng lão đối xử tốt với Cung Thiên Tình, còn không phải vì Vân Phong?

Ngày hôm sau, nhị gia chủ phấn chấn tinh thần đi tới phân khoa chế dược, đúng lúc Vân Phong cũng tới tìm Cung Thiên Tình. Đụng mặt trước cửa phân khoa chế dược, hai người đều liếc nhìn đối phương. Vân Phong cười nhẹ, còn nhị gia chủ chỉ quét mắt qua, sau đó vượt qua nàng, bước vào trong viện. Vân Phong nhìn bóng lưng của nhị gia chủ, âm thầm cười ha hả. Xem ra là người nhà Cung gia đến tìm Thiên Tình rồi.

“Dược tễ trưởng lão, tại hạ là Cung gia...”

Giọng nói truyền tới từ trong viện chứng thực suy đoán của Vân Phong. Hiện giờ phân khoa chế dược bốn bề vắng lặng, đám đệ tử đều đang bận sống bận chết với cuộc thi xếp hạng, hoàn toàn không có tâm tư nghiên cứu chế thuốc, vì thế đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe rõ mọi động tĩnh lớn nhỏ bên trong.

Vân Phong cười nhẹ đi vào, bước chân không nóng vội. Nàng biết tính khí của Dược tễ trưởng lão vốn sẽ không để ý đến người Cung gia tự tìm đến cửa này.

“Không thấy ta đang bận sao?”

Một giọng nói cáu kỉnh truyền đến, Vân Phong nghe thấy lại càng buồn cười. Quả nhiên Dược tễ trưởng lão tính tình rất nóng nảy. Chuyện Kim Đỉnh thụ vẫn luôn làm ông phiền não, cũng khiến tính tình của ông càng ngày càng dễ bạo phát.

“Dược tễ trưởng lão, lần này ta đến đây là để...”

“Đi đi, đi đi! Đứng đần ra đó làm gì!” Giọng nói càng bực bội hơn của Dược tễ trưởng lão lại vang lên.

Vân Phong mặt đầy ý cười bước vào trong phòng, lập tức trông thấy Dược tễ trưởng lão vẻ mặt mất kiên nhẫn đang bị người nhà Cung gia chặn lại. Ông nhìn thấy Vân Phong đã đến, lập tức hai mắt tỏa sáng: “Tiểu nha đầu, ngươi đến rồi! Mau mau mau, ta vừa mới nghĩ ra một phương pháp, ngươi giúp ta phân tích xem, rốt cuộc có tác dụng không?”

Nhị gia chủ thấy Dược tễ trưởng lão hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta, lửa giận lập tức ngang đến tận cổ, nhưng ông ta không dám nổi giận với Dược tễ trưởng lão, chỉ có thể trừng mắt giận giữ với Vân Phong.

Vân Phong khoan thai bước tới trong ánh mắt nóng rực như lửa, tươi cười hỏi: “Trưởng lão, người lại nghĩ ra được điểm nào rồi?”

Dược tễ trưởng lão một tay gạt nhị gia chủ đang chắn đường, kéo cánh tay Vân Phong dẫn nàng vào trong: “Nha đầu này, ngày nào ngươi cũng đến tìm nha đầu kia nói chuyện, mà không thảo luận với ta. Ta nói với ngươi, phương pháp này ta đã nghĩ rất lâu, cảm thấy nhất định là có thể...”

Nhị gia chủ thấy ông ta lại bị gạt ra hóng gió ở một bên như thế, giận dữ đến mức đầu xì khói xanh. Ông ta đường đường là nhị gia chủ Cung gia, cho dù không bằng thân phận của đại ca nhưng cũng không phải nhận lại đãi ngộ như này. Cho dù là Dược tễ trưởng lão, ít nhất cũng không thể phớt lờ ông ta.

Cung nhị gia chủ vừa muốn bộc phát, lại nghe thấy một giọng nói: “Dược tễ trưởng lão, xin chờ một chút!”

Cung nhị gia chủ nhếch mày chuyển mắt về nơi phát ra tiếng nói, vừa thấy là người lạ, có điều nhìn qua có vẻ cũng là gia chủ nhà nào đó. Bước chân của Dược tễ trưởng lão dừng lại, vô cùng mất kiên nhẫn quay đầu: “Không phải ta đã nói rồi sao, bây giờ chớ đến phiền ta... U gia chủ?”

Dược tễ trưởng lão nhận ra người chạy đến đúng là U gia chủ. Cung gia chủ nghe vậy thì hừ mũi một tiếng, còn tưởng là ai, hóa ra là U gia. U gia chủ cười khà khà: “Trưởng lão, U Bạch nhà chúng ta...”

Đôi lông mày của Dược tễ trưởng lão nhíu lại: “Hiện giờ ta còn có việc, ngươi trở về đi!”

U gia chủ nghe xong thì vô cùng gấp gáp. Lần này ông ta đến chính là vì muốn đến gặp gỡ Dược tễ trưởng lão, cứu vớt chút mặt mũi cho U Bạch. Nếu như không được phía Dược tễ trưởng lão coi trọng, con đường chế dược của U Bạch chỉ có thể dừng lại ở đây. Không thể như vậy được! U gia bọn họ còn mong đợi U Bạch trở thành Dược tễ sư cấp bậc đại sư đó!

“Dược tễ trưởng lão, ta không dám khiến người chậm trễ quá lâu, ta...”

“U gia chủ, trưởng lão đã nói hiện giờ người có việc, ngày mai U gia chủ lại đến là được rồi.” Vân Phong mỉm cười quay đầu, nói một câu, hai tròng mắt của U gia chủ lập tức muốn rớt cả ra ngoài: “Phong Vân, sao ngươi có thể ở Tụ Tinh học viện?”

Cung nhị gia chủ đứng một bên nghe thế cũng kinh ngạc, ánh mắt lập tức quét lên người Vân Phong, nàng ta chính là Phong Vân đó!

Cặp môi đỏ mọng của Vân Phong hơi nhếch lên, nhìn U gia chủ cười nhạt một tiếng: “Vì sao ta lại không thể ở đây?”

“Ngươi, ngươi..!” U gia chủ chỉ mặt Vân Phong, ba phần ngạc nhiên bảy phần tức giận.

Dược tễ trưởng lão nhìn Vân Phong: “Tiểu nha đầu, ngươi và U gia chủ quen biết nhau sao?”

Vân Phong lắc đầu: “Nói quen biết cũng không tính là quen biết, chỉ là từng có chút phiền phức mà thôi”

“Phiền phức?” Dược tễ trưởng lão vô cùng không vui liếc nhìn U gia chủ.

U gia chủ bị ánh mắt của Dược tễ trưởng lão làm cho run rẩy, như bị tắm trong chậu nước lạnh. Nhìn nét mặt của Dược tễ trưởng lão, trực giác của U gia chủ biết chuyện này không ổn. Kẻ làm cho U Bạch mất mặt có thể chính là Phong Vân!

“Ai dám tìm ngươi gây phiền phức, chính là muốn gây khó dễ với ta!”

Một câu của Dược tễ trưởng lão lại khiến trái tim U gia chủ lạnh thêm một nủa: “Dược tễ trưởng lão, U Bạch...”

“Hừ! Lẽ nào U gia vẫn mong đợi U Bạch trở thành Dược tễ sư cấp bậc đại sư? Với tính cách và tư chất của U Bạch kia, cả đời này cũng khó đấy.”

Dược tễ trưởng lão vốn đã không thích U Bạch. Nếu không phải trước khi Vân Phong đến, gã ta luôn đứng đầu phân khoa chế dược, ông cũng lười nói chuyện với gã ta. Vân Phong đến rồi, đương nhiên U Bạch cũng không đáng gặp nữa. Dược tễ trưởng lão không để ý lời nói của ông có bao nhiêu thẳng thắn, bao nhiêu khó nghe. U gia chủ nghe xong, sắc mặt hoàn toàn xám xịt, một cặp mắt hung dữ nhìn chòng chọc Vân Phong.

“U gia chủ, U Bạch có thể lên đến cao cấp tam tinh đã là cực hạn của hắn rồi, rất khó tiến lên được nữa.” Dược tễ trưởng lão lại bổ sung một câu, nhìn thấy ánh mắt của U gia chủ thì không tránh được nổi giận: “Tư chất U Bạch chỉ có như vậy, có liên quan gì tới nha đầu này! U gia chủ muốn làm gì?”

U gia chủ chỉ có thể dời ánh mắt đi. Ông ta biết trong mắt Dược tễ trưởng lão, U Bạch đã hoàn toàn “thất sủng”. Âm thầm cắn rằng, bỏ đi, tuy rằng U Bạch bại ở đây, nhưng vẫn còn tứ trưởng lão. Thực lực của U Bạch là Tôn Vương lục cấp, là môn sinh đắc ý của tứ trưởng lão, danh hiệu này đã đủ rồi! U gia chủ oán hận phất tay áo rời đi.

Vân Phong nhìn bóng lưng ông ta, trong mắt đều là ý lạnh. U gia chủ, lần thi đấu xếp hạng lần này, ông phải cẩn thận thưởng thức thế nào là cảm giác ngã từ nơi cao xuống dưới đấy.

Đuổi được một người phiền phức đi, Dược tễ trưởng lão kéo tay Vân Phong muốn đi vào. Lúc này, Cung nhị gia chủ lại lên tiếng: “Ngươi chính là Phong Vân?”

Vân Phong nhìn về phía nhị gia chủ, nhị gia chủ cười ha hả: “Ta chính là nhị gia chủ của Cung gia.”

Vân Phong nhìn nam nhân dáng vẻ gầy gò, da dẻ ngăm đen đứng trước mặt. Trên phần da thịt lộ ra của ông ta có vài vết sẹo nhỏ, dáng vẻ tháo vát, vừa nhìn đã biết là người có thực quyền trong Cung gia. Tuy rằng khí chất hoàn toàn khác với Cung gia chủ, nhưng có thể cảm nhận được hai người này đều có địa vị lớn.

“Nhị gia chủ.” Vân Phong lạnh nhạt lên tiếng.

Cung nhị gia chủ thực không ngờ Vân Phong lại không mặn không nhạt chào hỏi ông ta như vậy. Trong suy nghĩ của ông ta, Vân Phong nhận được ân huệ lớn từ Cung gia như vậy, ít nhất cũng nên khiêm nhường một chút, nhiệt tình một chút, không thể ngờ lại là lạnh lùng không mặn không nhạt thế này. Ông ta không tránh được có chút không vui.

Lần giao dịch đó giữa Vân Phong và Cung gia, những người khác đều không biết rõ. Trong mắt Vân Phong, những danh ngạch này đều là nàng ngang hàng đổi lấy, đương nhiên không cần phải hạ thấp thân phận. Người nhà Cung gia lại không cho là như vậy. Những danh ngạch cửa sau của Cung gia mặc dù có được rất dễ dàng, nhưng cũng không thể dễ dàng đưa cho người khác như vậy. Đưa cho ngươi, chính là ngươi nợ Cung gia một món nợ nhân tình, đương nhiên là vậy.

Vân Phong nhìn nét mặt khó chịu của Cung nhị gia chủ cũng nghĩ thêm một chút. Vị Cung nhị gia chủ này nhất định cho là Cung gia vô duyên vô cớ tặng cho nàng danh ngạch đó, xem ra muốn đến gặp mình nói chuyện nợ nhân tình rồi. Nghĩ đến đây, Vân Phong cười lạnh: “Trưởng lão, vãn bối có chút chuyện cần trao đổi với nhị gia chủ một chút.”

Dược tễ trưởng lão nhướng mày, Cung nhị gia chủ và nha đầu này thì có chuyện gì mà nói? Được rồi, được rồi, nếu là chuyện của nàng thì để nàng tự giải quyết. Dược tễ trưởng lão khoát khoát tay bước vào trong.

Vân Phong hiền lành đứng đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hỏi: “Nhị gia chủ tìm ta có việc?”

Tâm tình nhị gia chủ lập tức trầm xuống: “Phong Vân, nghe nói ngươi dựa vào danh ngạch của Cung gia mới được bước vào Tụ Tinh học viện?”

Vân Phong vừa nghe thấy nhị gia chủ nói như vậy, cũng đã xác định được ý của ông ta, xem ra đích thực là đến đòi nàng cái thứ gọi là nợ nhân tình này rồi: “Đúng vậy, không sai.”

Vân Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Nhị gia chủ không nhịn được bực dọc trong lòng. Ông ta đã nói rõ đến mức này, lẽ nào còn phải để ông ta chủ động mở lời nữa sao?

“Nếu đã sử dụng danh ngạch của Cung gia, ngươi không nên nói chút gì đó sao?” Nhị gia chủ nhẫn nhịn nói tiếp một câu.

Vân Phong cười ha ha, cố tình hỏi lại: “Nhị gia chủ cảm thấy ta nên nói gì?”

Nhị gia chủ lập tức dựng ngang lông mày: “Ngươi ít nhất cũng nên có chút lòng biết ơn với Cung gia. Ta nói không sai chứ? Đừng quên vì sao ngươi có thể bước vào Tụ Tinh học viện!”

Trên mặt Vân Phong vẫn là nụ cười nhạt như trước. Nàng còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói đã vang lên: “Ông dựa vào cái gì mà muốn Phong Vân nói cảm ơn ông, cảm ơn Cung gia!”

Đôi mắt đen của Vân Phong quét tới, người cất tiếng chính là Cung Thiên Tình! Nhị gia chủ quay đầu, nhìn thấy Cung Thiên Tình, lập tức quát: “Cung Thiên Tình, ngươi dám có thái độ này với ta?”

Cung Thiên Tình tức giận tới mức thở phì phò, đứng chắn trước Vân Phong, nhìn nhị gia chủ cười lạnh: “Thái độ? Ta nên có thái độ với ông thế nào, nhị gia chủ thử nói xem?”

Được lắm! Quả nhiên là cá muối lật mình, thật sự cho rằng vây cánh của mình cứng cáp rồi phải không? Trước mặt ông ta còn dám hỗn xược như vậy, còn không nhìn lại xem nàng ta họ gì! Còn không phải họ Cung sao? Dám có thái độ với ông như vậy, quá vô lễ!

“Cung Thiên Tình, chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện, ngươi tránh sang một bên, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!”

Cung Thiên Tình bật cười ha hả: “Ông nói ta tránh là ta phải tránh sao? Ông dựa vào cái gì mà đòi khoa chân múa tay với ta? Cung Thiên Tình ta có ngày hôm nay không hề dựa vào Cung gia chút nào, ông có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ? Còn nữa, Phong Vân hoàn toàn không cần phải nói lời cảm tạ với ông!”

“Nàng ta thiếu Cung gia một món nợ nhân tình! Nếu không nhờ danh ngạch của Cung gia, sao nàng ta có thể bước vào Tụ Tinh học viện? Tụ Tinh học viện là chỗ mà ai muốn vào thì vào sao? Nếu không có Cung gia, nàng ta đến rìa của Tụ Tinh học viện cũng không xứng. Đã thiếu nợ Cung gia, bây giờ nên trả lại!”

“Thật không biết xấu hổ!” Cung Thiên Tình gào lên một câu.

Cung gia nhị trưởng lão lập tức giận dữ quát: “Cung Thiên Tình! Ngươi chỉ là con nhãi con, bước vào Tụ Tinh học viện là nhờ Cung gia, lại dám đại nghịch bất đạo như vậy. Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi!”

Nhị gia chủ vung tay muốn bắt lấy Cung Thiên Tình. Ánh mắt Vân Phong lóe lên, kéo Cung Thiên Tình sang bên cạnh, tay còn lại chặn bàn tay của nhị gia chủ. Trong tích tắc tiếp xúc, hai người đều cảm giác được lực lượng mạnh mẽ của đối phương. Nhị gia chủ lập tức thu tay lại, Vân Phong cảm thấy cổ tay có hơi đau đớn, nhưng vẻ mặt vẫn bất động.

“Nhị gia chủ, có lời này ta muốn nói rõ ràng. Mấy danh ngạch kia của Cung gia đều là chúng ta dùng giá xứng đáng mà đổi lấy, không phải Cung gia ban tặng cho chúng ta. Muốn nói chuyện nhân tình cũng được, Phong Vân ta không nợ Cung gia các ngươi bất cứ thứ gì!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status