Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 23



Mọi người đang thắc mắc tại sao cô và nhỏ lại có thái độ như vậy. Bọn họ quen nhau sao??? Mọi người mãi chìm trong suy nghĩ thì giọng nói của Rin vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của mọi người:
- Chào Zen, lâu rồi không gặp nhỉ??- Rin mĩm cười rồi quay sang nói với nhỏ:- Lại gặp nhau rồi nhỉ??
- Rin sao mày về mà không nói với tụi tao 1 tiếng vậy?? Mà này quen với Mei hả???- cô trách móc Rin rồi lại thắc mắc hỏi chỉ.
- Thì tao muốn tạo bất ngờ thôi mà!! Còn Mei thì do có một số chuyện nên tao mới quen cô ấy thôi.- Rin giải thích cho cô hiểu.
- Ra vậy!! Ủa mà cô ơi, Rin ngồi ở đâu vậy cô??- cô gật gù nói rồi quay sang hỏi cô Linh.
- À...ừm...để xem nào.... Rin em ngồi bàn thứ hai từ dưới lên dãy ở giữa nha?? Gần Zen đó!!- cô Linh suy nghĩ một hồi cũng đưa ra quyết định hỏi Rin.
- Vâng, em sao cũng được.- Rin mĩm cười đồng ý trong lòng đang suy nghĩ:
"Vậy càng dễ dàng hơn rồi!!"

- Vậy em mau vào chỗ đi sắp vào tiết đầu rồi.- cô Linh mĩm cười hiền hậu với Rin nói.
- Vâng ạ!!- Rin nói với cô Linh rồi bước xuống chỗ kế bên anh ngồi.
Sau khi dặn dò 1 vài điều thì cô Linh đi ra để nhường chỗ cho giáo viên khác.
-------------0-0-0-0--------------
*Sơ đồ lớp:
Hs-hs-hs. Hs-hs-hs. Hs-hs-hs.
Hs-hs-hs. ................ ...............
Hs-hs-hs. ................ ...............
Hs-hs-hs. ................ Mei-Tyl.
Hs-hs-hs. .........Rin. Zen-Jun.
Hs-hs-hs. ................ Ice-Ken.
--------------0-0-0-0-------------
Rin vừa đi xuống chỗ ngồi ngồi xuống rồi bắt đầu giới thiệu với mọi người *Au bỏ qua phần giới thiệu nha vì nó không cần thiết lắm.*
Như nhớ ra điều gì cô quay sang hỏi nhỏ và Rin:
- Ủa mà sao 2 người quen nhau vậy??
- À thì do hôm qua tao có giúp Mei một số chuyện nên biết mặt nhau thôi.- Rin nói.
- Chuyện gì vậy??- cô hỏi tiếp.
- Chuyện là vậy nè.....- nhỏ thấy cô hỏi đồng thời nhận được ánh mắt tò mò của mọi người trong lớp(- nó và hắn.) nên liền kể lại sự việc hôm qua.
-------Flashback-------
Sau khi nhỏ chào tạm biệt anh thì nhỏ bắt đầu đi bộ về nhà, khi đi ngang qua đoạn đường vắng thì bỗng đâu ra 1 lũ tóc màu sặc sỡ đủ sắc tiến tới giọng trêu đùa:
- Nè cô em đi đâu một mình vậy?? Đi chơi với bọn anh cho vui nè!!
(Au: Sao hôm nay chị Mei khổ nhở?? Gặp phải bọn vô lại những 2 lần!!)
- Các người là ai?? Các người muốn gì??- nhỏ mặt sợ hãi nói.
- Bọn anh chỉ muốn cô em đi với bọn anh thôi mà!!- gã ta vừa nói vừa tiến đến gần nhỏ.
- Các người mau tránh ra!! Không tôi sẽ la lên đó!!- nhỏ giọng run lên sợ hãi lùi về sau.
- Cô em cứ việc la, còn có ai cứu cô em không thì bọn anh đây không chắc đâu.- gã đó nói giọng bỡn cợt.
Nhỏ nghe vậy liền đưa mắt nhìn xung quanh, không có lấy 1 bóng người dù nhỏ có la đi chăng nữa cũng chẵng ai nghe mà tới cứu nhỏ. Trong đầu ngỏ bây giờ chỉ mong có ai đó xuất hiện để cứu mình.
- Nè cô em mau đi với bọn anh đi!! Bọn anh sẽ tiếp đãi cô em chu đáo!!- gã đó giọng khả ố lên tiếng.
- Các nói đừng mơ!! Có chết tôi cũng không đi theo các người!!- nhỏ kiên quyết.
- Ố ồ... Cô em cứng nhầy!! Đã vậy đừng trách bọn anh không nhẹ tay đấy!! Tụi bây xông lên bắt cô em đó cho tao!!- gã đó nói rồi ra lệnh cho bọn đàn em của mình.
Nguyên cả lũ xông lên chuẩn bị tới gần nhỏ thì bỗng 1 giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy nội lực vang lên:
- Dừng lại!!
Nhỏ bây giờ mừng hết lớn đưa mắt nhìn xem là ai đã cứu mình vừa thấy người đó thì nhỏ mở to mắt ngạc nhiên. Còn cái lũ kia đang chuẩn bị bắt được con mồi ngon thì lại bị phá đám quay lại xem kẻ nào to gan dám phá hỏng công việc của lũ đó, vừa thấy người đó thì cả lũ đó đơ ra nhìn người đó với ánh mắt thèm thuồng, sau một hồi tên đầu đàn tỉnh rồi cất giọng khả ố của mình lên nói với người kia:
- Này cô em xinh đẹp!! Em dám phá hỏng công việc của bọn anh sao?? Mau đi với bọn anh 1 đêm rồi bọn anh tha cho!!
- Đúng là ch* thì vẫn mãi mãi là ch* thôi!!- người đó nhếch mép khinh bỉ, và người đó không ai khác đó là chị Rin đấy ạ.
- Con ch* này láo, tụi bây đâu xông lên đập chết nó cho tao!!- tên đầu đàn nghe Rin nói vậy thì tức lòi phèo hét đám đàn em lên đánh Rin.
Cả lũ xông lên, Rin nhếch môi khinh bỉ rồi cũng lao tới tung những đòn Karate đẹp mắt, chỉ sau vài phút thì lũ đó đã bị hạ đo ván. Rin sau khi hạ lũ đó xong thì bước đến chỗ nhỏ đang đứng quan tâm hỏi:
- Cậu không sao chứ?? Này!! Cậu gì ơi!!- Rin hỏi nhỏ mà không thấy nhỏ trả lời nên vừa gọi nhỏ vừa lấy quơ quơ trước mặt nhỏ.
- Hả....à...ừm mình không sao, cảm ơn cậu đã cứu mình. Cậu tuyệt lắm đó!!- nhỏ nãy giờ bất động vì ngạc nhiên nghe Rin hỏi thì giật mình trả lời Rin rồi tấm tắc khen Rin.
- Không có gì đâu!! Việc nên làm mà!!- Rin cười nói với nhỏ.
- Nhưng sao cậu lại đi vào đây và thấy mình gặp nạn và cứu mình vậy??- nhỏ hỏi Rin.
- À do mình vừa mới từ Mỹ về nên đi tham quan đường phố, lúc đi ngang qua con đường này thì bắt gặp chuyện lúc nãy nên mình giúp thôi!!- Rin trả lời.
- Vậy sao?? Cảm ơn cậu vì cậu đã vô tình đi ngang qua đây và đã cứu mình.- nhỏ nửa thật nửa đùa nói với Rin.
- Không có gì đâu mà!! Ủa mà sao cậu lại đi vào đường này để gặp rắc rối vậy??- Rin thắc mắc hỏi nhỏ.
- Lúc đầu có người chở mình về nhưng do anh ấy có công việc nên mình bảo anh ấy đi trước để mình tự về sẵn tiện dạo phố luôn nhưng không ngờ là gặp phải chuyện lúc nãy may là gặp được cậu!- nhỏ cười tươi nói với Rin.
- Ra là vậy!! Mà thôi cũng tối rồi, nhà cậu ở đâu để tớ đưa cậu về.- Rin mĩm cười hỏi nhỏ.
- Thôi như vậy phiền cậu lắm!! Cậu đã giúp mình như vậy là đủ rồi!!- nhỏ vừa nói vừa xua xua tay từ chối.
- Cậu cứ như vậy, lỡ cậu đi 1 mình rồi có chuyện gì rồi sao?? Mau đi thôi không bàn cãi.- Rin nói xong kéo tay nhỏ đi luôn không để nhỏ ú ớ gì.
- Nhưng.....- nhỏ chưa nói xong thì bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Rin thì im bặt.
Thế là 2 người đã yên phận trên xe của Rin và phóng về nhà nhỏ. Sau khi đưa nhỏ về nhà Rin tạm biệt nhỏ luôn làm nhỏ chưa kịp hỏi tên gì cả.
----End Flashback----
Anh nghe xong thì mặt tối đen lại quay qua hỏi nhỏ:
- Có chuyện như vậy sao em lại không nói gì với anh vậy hả Mei???
- Tại em thấy không có chuyện gì cả nên em không nói với lại em không muốn anh lo lắng thôi. Anh thấy em có bị sao đâu nè!!- nhỏ nói tay gãi gãi đầu trông rất đáng yêu làm anh không tài nào giận được đành phải tha cho nhỏ nhưng không quên dặn dò nhỏ:
- Lần sau có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng phải báo cho anh biết đó!!
- Vâng, em biết rồi!!- nhỏ mĩm cười nói trong lòng cảm thấy rất vui nhưng không biết tại sao.

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status