Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 44


- Sao em lại ở đây?- hắn hỏi nó, giọng khàn khàn, có vẻ hôm nay hắn có gì đó không ổn.
- Xử lý tên đó.- nó nói, mắt hướng về phía tên B.
- Sao đi không nói ai?- hắn hỏi tiếp, giọng vẫn vậy.
- Không có thời gian.- nó trả lời giọng vô cảm, rồi quay qua hỏi hắn tiếp:
-Anh sao ở đây?
- Giết tên kia.- hắn trả lời, mắt nhìn tên A.
Nó gật đầu hiểu ý, rồi quay lưng đi, để lại cho hắn 1 câu:
- Về thôi.
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng bước theo sau nó.
Trên đường đi không một ai nói với nhau câu nào cho đến khi nó cất tiếng hỏi:
- Anh là chủ biệt thự Snow?
- Không. Em gái.- hắn trả lời, giọng khá lạnh.
- Ừm.
Và thế là không gian lại rơi vào trạng thái yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân của nó và hắn. Trời thì tuyết rơi ngày càng nhiều hơn, nhiệt độ giảm đi đôi phần.

Nó bất giác rùng mình một cái, chắc do lạnh. Mà lạnh cũng đúng vì nó mang bộ đồ phong phanh ấy hỏi sao không lạnh, đã vậy còn không mang khăn choàng cổ.
Đột nhiên nó cảm thấy âm ấm ở cổ, nhìn xuống là một chiếc khăn choàng đang yên vị trên cổ nó. Quay lại thì thấy chiếc khăn choàng trên cổ hắn đã biến mất, thì ra là khăn choàng của hắn.
- Cảm ơn.- nó nói nhỏ, giọng vẫn lạnh lùng chả có chút thành ý gì.
- Ừ.- hắn cũng chẳng quan tâm, đáp một cách hờ hững.
---------
>Trước cổng biệt thự Yuki:
Hắn và nó đang đứng đó, giữa cơn mưa tuyết đang phủ trắng xoá cả bầu trời, ánh đèn le lõi trên khuôn mặt hai người, trông khung cảnh thật lãng mạn.

- Vào nhà đi.- hắn nói.
Nó gật đầu thay câu trả lời rồi bỏ tay vào túi tìm chìa khoá cổng và nó phát hiện ra 1 điều là nó không mang chìa khoá.
- Quên chìa khoá rồi.- nó nói, giọng rất ư là tỉnh.
- Gọi đi.
- Hết pin.
- Lấy điện thoại anh.
- Không nhớ số.
- Vậy đi theo anh.- hắn nói sau đó cầm tay nó kéo về phía biệt thự Snow.
Nó cũng ngoan ngoãn đi theo không kháng cự, dù gì nó cũng cần vào đó để... ( để làm gì mọi người từ từ biết nhé).
Vào trong biệt thự thì thấy đàn em của hắn đàn được người làm băng bó vết thương, trông cũng không nặng lắm.
Thấy hắn bước vào bọn họ lập tức đứng lên chào cung kính. Khẽ gật đầu nhẹ rồi hắn tiếp tục kéo tay nó đi. Đang đi thì hắn và nó dừng lại bởi câu hỏi của bác quản gia:
- Thưa cậu chủ, cô gái này là...?
Hắn quay lại nhìn bọn họ, nhìn mặt ai cũng có vẻ tò mò. Mà tò mò cũng phải thôi, vì trước giờ hắn có bao giờ dẫn người con gái nào về nhà đâu. Đã vậy giờ không những dẫn về mà còn vào lúc khuya, nắm tay người đó nữa, từ trước tới giờ hắn chả bao giờ tiếp xúc với cô gái nào tới mức như vậy chỉ trừ...em gái hắn, vậy hỏi sao họ không tò mò, bất ngờ.

- Vợ sắp cưới.- hắn nói, giọng thản nhiên.
Nghe hắn nói xong tất cả mọi người như đứng hình nhưng chỉ 5s sau mọi người lập tức định hình lại được, đồng loạt đứng lên, hô to:
- CHÀO CÔ CHỦ/ ĐẠI TỶ Ạ!
Nó không nói gì chỉ gật đầu rồi theo hắn đi lên phòng.
----------
• 5:30 am ngày hôm sau:
Không khí ngoài trời vẫn lạnh như đêm qua, không thay đổi chút nào, tuyết thì đã ngừng rơi nhưng trời vẫn rất tối vì đang là mùa đông mà.
Nó thì đã dậy từ lâu. Bây giờ nó đang đứng cạnh hồ bơi trong sân vườn suy nghĩ gì đó rất đăm chiêu mà không hề hay biết có người đang đứng phía sau mình. Khi người đó đưa tay chuẩn bị chạm vào nó thì nó đã phát giác được quay lại và đẩy người đó xuống hồ làm cho người đó không kịp ú ớ gì.
Khi nhìn xuống hồ bơi nét mặt nó thoáng vẻ ngạc nhiên, nó nhận ra người đó không ai khác ngoài hắn.
Hắn leo lên trên, chưa kịp để nó nói gì thì nó đã bị hắn quát:
- Em làm cái quỷ gì thế?
- Ai mượn anh đứng sau lưng.- nó cũng không vừa.
- Ít ra em cũng phải nhìn chứ.- hắn bực bội.
- Kệ anh.- nó bực bội để mặc hắn, tức giận đi về biệt thự Yuki.
- What th.....?- hắn tức đến nỗi không nói nên lời.

Ôm cục tức đi vào nhà, đang đi thì gặp bác quản gia, thấy cậu chỉ của mình giữa trời đông lạnh mà ướt như chuột lột thì lo lắng hỏi:
- Cậu chủ bị gì mà ướt như vậy thế ạ?
- Có người đẩy.- hắn nói giọng khá bực, mặt nhăn nhó.
Bác quản gia ngạc nhiên tột độ, lần đầu tiên ông thấy có người dám đẩy hắn xuống hồ bơi, đã vậy còn vào mùa đông, cũng một phần là vì ông thấy hắn từ lâu lắm rồi hắn mới bộc lộ một cảm xúc khác như vậy.
-Người đâu mau lấy khăn cho cậu chủ.- hết ngạc nhiên, bác quản gia lập tức bảo người đi lấy khăn.
- Không cần. Giờ cháu lên phòng.- hắn nói xong bỏ lên phòng luôn.

" Ác thật."-suy nghĩ của anh Ken nhà ta.
----
- Khăn đây thưa bác.- một chị người làm chạy ra, tay cầm chiếc khăn bông đưa cho bác quản gia.
- Giờ không cần nữa rồi.- bác quản gia nói.
- Vậy bác kêu con lấy làm gì ạ?- chị người làm nhìn bác với ánh mắt khó hiểu, hỏi.
- Ta bảo cháu lấy cho cậu chủ nhưng cậu chủ lên phòng rồi.- bác cười cười quản gia cười cười nói.
- Cậu chủ làm sao ạ?
- Bị người nào đó đẩy xuống hồ bơi.- bác quản gia trả lời sau đó quay lưng đi đến chỗ khác để lại chị người làm mặt mày ngơ ngác, mắt chữ A mồm chữ O vì bất ngờ.
-----
>Biệt thự Yuki:
Nó đi về nhà trong một trạng thái có gì đó khác khác, có lẽ là bực.
- Mày đi đâu từ tối qua tới giờ vậy?- Rin hỏi nó khi thấy nó về.
- Biệt thự Snow.- nó trả lời.
- What? Sao mày lại ở đó?- Rin bất ngờ hỏi.
- Quên chìa khoá. Ken đưa về.- nó nói, ngắn gọn, xúc tích.
- À.- Rin "à" lên một tiếng như hiểu ý.

( Đúng là chỉ có mấy anh chị đây thì mới hiểu được những lời nó nói. Haizzz...)

- Vậy là chủ biệt thự Snow là Ken. Mà sao Bin lại nói chủ là của 1 cô gái? - Rin thắc mắc.
- Em gái.- nó trả lời giọng vẫn lạnh.
- Ồ hiểu rồi. Mà mày tính khi nào về? Dù gì cũng xong việc rồi mà.
- Ngày mai.
- Ể sao không về hôm nay.
- Bận. Hai người về trước.
- Ừ. Vậy để tao nói cho thằng Bin biết.-Rin nói.
Nó gật đầu rồi đi về phòng thay đồ rồi làm việc luôn.
---------
- Giờ tụi tao đi đây. Mày ở lại có việc gì thì chứ gọi cho tao.- Rin dặn dò nó trước khi đến sân bay.
- Ừ.
- Em về trước nha.- Bin nói với nó, tay mở cửa xe chuẩn bị vào xe.
Nó gật đầu thay câu trả lời, đưa tay chào Rin và Bin.
Sau khi chào tạm biệt 2 người kia, nó vào nhà làm tiếp công việc được 5' thì lại có tiếng chuông cửa vang lên.
Lười biếng lết thân xác ra mở cửa, nó khá ngạc nhiên vì người đứng trước nhà nó là bác quản gia của biệt thự Snow.
- Cô chủ, cô có thể đi cùng tôi không?- bác quản gia nói giọng gấp gáp.
- Chuyện gì ạ?- nó hỏi, giọng lạnh lùng nhưng vẫn lễ phép.
- Cậu chủ... Cậu ấy nhốt mình trong phòng từ sáng tới giờ, tôi gọi rất nhiều lần mà cậu chủ không trả lời. Phòng của cậu chủ thì tôi không thể vào được. Tôi nghĩ cô chủ là người duy nhất có thể vào được nên mới đến nhờ cô ạ.- bác quản gia giải thích cho nó, giọng rất lo lắng.
- Đi thôi ạ.- nó nói, sau đó theo bác quản gia qua biệt thự Snow.
-------------
>Biệt thự Snow:
* Trước cửa phòng hắn:
Nó đưa tay gõ cửa nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả.
Đưa tay gõ lần thứ 2 rồi thứ 3,4,5...vẫn không có động tĩnh gì.
- Có mật khẩu không ạ?- nó quay qua hỏi bác quản gia mật khẩu phòng hắn.
- Dạ thưa cái này do cậu chủ tự đặt mật khẩu nên tôi không biết thưa cô.- bác quản gia trả lời.
- Vâng. Bác nghỉ ngơi đi. Còn lại để con.- nó nói, giọng vẫn lạnh.
- Vâng. Nếu cần gì cô chủ cứ gọi tôi ạ.- bác quản gia cung kính nói, sau đó lui đi nơi khác.

Nó móc smartphone ra loay hoay gì đó với cái bảng mật khẩu của phòng hắn.
---5' sau:

" Cạcch"- tiếng cửa phòng hắn bật mở.
Nó bước vào phòng, căn phòng trông rất âm u, tông chủ đạo là màu đen, kèm cửa kéo kín mít chỉ có ánh sáng le lỏi của cái đèn ngủ và ánh sáng của cái điện thoại dưới đất kế bên giường. Điều hoà thì bật ở nhiệt độ thấp, bộ hắn không biết lạnh à.
Tiến lại bàn kế bên giường ngủ lấy cái điều khiển chỉnh lại nhiệt độ thích hợp rồi quay qua bên giường ngủ thì thấy hắn nằm trên giường mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, điện thoại nằm dưới đất hiển thị một game gì đó.
Nó tiến tới, đưa tay đặt lên trán hắn
" nóng" đó là cảm nhận được.
Vội vàng đi tìm cái nhiệt kế đo cho hắn.

-39,5 độ. Cao quá.- nó lẩm bẩm trong miệng.

Đi vào nhà tắm lấy một chậu nước và cái khăn ra lau cho hắn, trông hắn bây giờ như một con hổ bị bệnh vậy.
Nó ngồi cạnh hắn, lau mồ hôi cho hắn, lấy khăn chườm lên chán hắn, hành động ấy cứ liên tục lặp lại ân cần, dịu dàng.
Nó đứng dậy tính đi thay chậu nước mới thì hắn bỗng nắm chặt lấy tay nó không cho đi.
- Đừng đi!- hắn nói trong cơn mê, giọng khàn khàn yếu ớt chứ không lạnh lùng như thường ngày.
Nó thấy vậy đành ngồi xuống cạnh hắn không đi nữa. Đưa tay lên trán hắn, vẫn không bớt nóng.
- Phải vào viện.- bó lẩm bẩm trong miệng.
Nói là làm, nó đứng dậy lần 2, lấy điện thoại gọi cho bệnh viện thì lại bị hắn lôi lần 2 ôm chầm lấy người nó làm cho nó chưa kịp bấm nút gọi đã rơi mất điện thoại. ( Ui tiếc điện thoại quá!!!T.T)

- Làm gì vậy? Anh phải vào viện.- nó nói, giọng khá bực.
-.......- hắn không nói gì, im lặng.
- Này, thả em ra.- nó la lên, giọng bực tức.
-.......- hắn vẫn im lặng, vẫn ôm chặt nó.
- ANH NGHE KHÔNG VẬY?- nó tức giận quát hắn.
-........- vẫn giữ nguyên chủ nghĩa im lặng.
Nó lúc này mặt tối sầm lại, 3 đường hắc tuyến chạy dài. Giờ nó mặc kệ hắn bị bệnh dùng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi hắn. Còn hắn thì tất nhiên vẫn ôm chặt nó. Nó thì không ngừng vùng vẫy cho đến khi...

- Nằm im. Anh chỉ ôm một tí thôi.- giọng hắn vang lên, thể hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Nó nghe vậy, cảm nhận được hơi thở nóng rát của hắn phả vào gáy mình đành mằm im không cựa quậy nữa, nhưng cái miệng thì vẫn hoạt động:
- Anh sốt cao đấy...
-Ừ. - hắn hờ hững đáp.
- Vào viện đi.- nó nói, giọng có vẻ không còn lạnh nữa, mà là quan tâm.
- Không...
- Gì?!
- Không vào viện.
- Không vào ở đây em không chữa được.
- Mằm im đi.- hắn phớt lờ câu nói của nó, phán cho nó câu.

" Thì nãy giờ có động đậy gì đâu."- nó nói nhỏ trong miệng, giọng bực bội, lạnh băng.

- Miệng của em hoạt động cũng coi là hành động đấy.- hắn bất chợt lên tiếng khiến nó giật mình, nó tưởng nó nói nhỏ như vậy là hắn không nghe chắc.

Nó nghe vậy thì im luôn không nói nữa, nghĩ thầm trong đầu: " Cho bệnh chết."

( Au:Ui sao chị độc suy nghĩ thế?! Lỡ ảnh chết thiệt sao? Ảnh mà chết là chị cô đơn tới già nhé!
Nó: Là đứa nào viết?! * tay cầm dao xoay xoay*
Au: Là em. Em xin lỗi chị ạ!!* cầm giấy, bút, dép chạy.*)


Nó nằm được một lúc lâu sau đó thì đã ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn. Cả hai người đều chìm vào giấc ngủ trong 1 căn phòng cho ta cảm giác lạnh lẽo, u buồn, âm u như chủ của nó vậy, chỉ có nguồn ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ nhưng có lẽ sự hiện diện của nó đã làm cho căn phòng và cả hắn không còn lạnh lẽo, u buồn nữa mà là cảm giác ấm áp chăng?
---------
>Sân bay Tân Sơn Nhất-Việt Nam:
• 9:30 pm:
Hai anh chị Rin và Bin đã trở về.
Rin mở điện thoại lên thì hàng tá tin nhắn từ Zen và Mei. Trời ạ Rin mới đi có 2 ngày thôi mà làm gì mà hai người đó lo giữ vậy trời.
- Trời tụi nó nhắn gì mà ghê vậy trời?- Rin than trời đất với Bin.
- Chị thử gọi lại cho họ đi. Chắc họ lo cho chị lắm.- Bin nói.
Bấm số gọi cho Zen, mở loa ngoài ra, chưa kịp nói gì thì Rin và Bin đã bị chữi xối xả ( Chữ in nghiêng là bên đầu dây Zen còn chữ thường là Rin với Bin):

- MÀY VỚI CON ICE RỒI THẰNG BIN ĐI ĐÂU MÀ MẤY NGÀY NAY TAO KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC HẢ?? CÓ BIẾT TỤI TAO LO LẮM KHÔNG?? ĐI ĐÂU CŨNG PHẢI BÁO MỘT TIẾNG CHỨ, TỤI MÀY CÓ XEM TAO LÀ BẠN KHÔNG VẬY HẢ??? CÒN THẰNG BIN NỮA MÀY ĐI VỚI TỤI NÓ MÀ KHÔNG BÁO CHO CHỊ MÀY BIẾT À?? MÀY CÓ THÍCH CHẾT KHÔNG?!?Blah blah blah....
Và cứ thế Zen xổ nguyên một tràng khiến cho Zen và Bin đơ luôn không nói nên lời, đưa điện thoại ra xa. Mấy người xung quanh thì tránh xa chỗ Rin và Bin ra, nét mặt sợ hãi.
- IM. Mày để tao nói được không?- Rin chịu hết nổi cô quát lên.
- Rồi mày nói đi.- cô bên đầu dây kia nói.
- Tao với Ice với Bin nữa giờ qua Nga xử lý việc của bang, vì đi gấp quá không kịp báo cho tụi mày.- Rin giải thích cho Zen.
- Ít ra cũng gọi điện chứ.- Cô nói, giọng mếu máo.
- Điện thoại tao qua đó sử dụng điện thoại khác còn cái mà tao đamg gọi cho mày đến 9:30 tao vừa ra khỏi máy bay mới mở lên thấy tin nhắn của mày với Mei thì tao gọi lại liền đó. Chưa gì đã chửi tụi tao rồi. Haizzz...- Rin chán nản vì cái bản tính của cô.
- Tụi mày ác thật.- cô mếu máo nói.- Làm tao lo muốn chết.
- Rồi rồi, giờ tụi tao tới gặp mày được chưa? Đừng có khóc!- Rin ngao ngán nói. Rồi hỏi tiếp: Giờ mày đang ở đâu?
- Ở biệt thự Dark với mọi người. Có cả Rei nữa đó.- cô trả lời.
- Gì ạ? Có Rei nữa á?!- Bin im lặng nãy giờ, nghe tới Rei thì bất ngờ liền lên tiếng.
- Đúng thế! Có con Rei đây nữa nè!!- giọng của Rei đầy bực tức đột nhiên vang lên
--Tútt...tútt..-- Rei nói xong thì cúp máy luôn không cho Bin ú ớ gì.
Bin lúc này bỗng rùng mình một cái, dự cảm chẳng lành gì, Bin quay qua nói với Rin:
- Hay chị về một mình nhé! Em về bang.
- Chú em đằng nào chả chết. Đi với chị có gì chị nói đỡ cho. Hahaaa....- Rin vui vẻ cười lớn, nói.
- Chị còn cười em nữa. Tất cả là do chị lôi em đi mà.- Bin mặt mếu máo trách móc Rin.
- Rồi rồi. Giờ em có đi hay không? Hay đứng đây cho Rei nó tới lột xác em?- Rin hỏi Bin giọng khiêu khích.
- Vâng.- Bin trả lời giọng ỉu xìu.
Vậy là hai người leo lên xe phóng thẳng về Dark.
---------------
>Maskva, Russia, Biệt thự Snow:
5:30
Nó ngủ dậy từ lâu rồi nhưng vẫn nằm đó để hắn ôm. Đưa tay lên trán hắn vẫn còn nóng nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc sáng.
Nằm chán không có gì làm nó đành lấy điện thoại chơi game nhưng rất tiếc một điều là điện thoại của nó đang yên phận dưới đất rồi, xoay người về phía mép giường, nó cố gắng với tay xuống đất để lấy điện thoại, do nằm khá xa nên nó cử động khá nhiều.
- Em làm gì vậy?- giọng hắn vang lên, khàn khàn. Chắc do nó mà hắn bị đánh thức.
- Lấy điện thoại.- nó nói, vẫn tiếp tục hành động lúc nãy.
- Làm gì?
- Chơi game.
-........- hắn nghe nó nói vậy thì im lặng không nói.
Bỗng hắn xoay người nó cho mặt nó hướng về phía mình. Nó thì vẫn đang cố lấy điện thoại, sắp cầm chắc được trên tay thì bị hắn lôi người lại làm cho cái điện thoại lần nữa đáp đất. Nó bực bội quát:
- CÁI QUÁI GÌ VẬY?
- Không gì.- hắn nói giọng bất cần.
Nó mặt tối sầm lại, hàn khí toát ra, cất tiếng lạnh hơn băng ngàn năm nói:
- Thả em ra.
- Không!
-.......- hàn khí của nó toả ra mạnh mẽ hơn.
- Giận?- hắn hỏi nó, giọng có vẻ gì đó khang khác.
- ......- chủ nghĩa im lặng.
- Nghe gì không vậy?- hắn hỏi tiếp.
-.......- im lặng là vàng nhé.
- Xin lỗi...- hắn nói giọng có gì đó rất trẻ con chứ không như thường ngày, giờ trông hắn đáng yêu cực.

( Au: Ra đây là bản chất thật của hắn. Giấu ghê thật!!)

- Hừm... Thả em ra.- nó cạn lời với hắn, thôi thì không giận hắn nữa.
- Ok.- hắn nói, miệng nở nụ cười nhẹ đồng thời buông tay cho nó ra.

Nó được hắn thả ra thì nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi quay người về phía cửa tính ra ngoài thì bị hắn hỏi nên đành đứng lại.
- Về?
-.....- gật đầu là câu trả lời của chỉ.

( Về hay là đi...nhỉ?)

- Quên gì không?
- Có.
- Cái gì?
- Điện thoại.- nó nói sau đó quay lại nhặt chiếc điện thoại lên rồi tiếp tục quay lưng bước đi.
- Quên gì nữa không?- hắn hỏi nó.
- Quên gì?
- Anh.- hắn trả lời giọng tỉnh bơ, miệng nở nụ cười nhẹ.
Nó không nói gì mặc kệ hắn ngồi đó tự kỷ, tiến về phía cửa mở cửa ra ngoài để lại hắn ngồi lẩm bẩm gì đó trong miệng.

" Ác thật! Ice ác độc, lạnh lùng."

( Chị ấy mà nghe được thì thôi rồi lượm ơi luôn.)

Nó đi rồi nên hắn chán chả biết làm gì nên lấy laptop ra chơi game và lấy headphone ra nghe nhạc. Vừa chơi game, vừa nghe nhạc quả là một ý tưởng hay.

------
>Biệt thự Dark, Việt Nam:
9:50 pm:
- Hello e ry bó đỳ!!! Rin đã trở về.- Rin nham nhở chào mọi người khi vừa bước vào nhà.
- Giờ mày còn nham nhở được nữa à?- cô đứng khoanh tay trước ngực hỏi Rin, giọng nghiêm nghị.
- Ôi ôi, Zen bớt giận. Tao cũng tính nói cho mày rồi nhưng mà Ice nói không cần thiết nên tao không gọi báo cho mày biết mà.- Rin giải thích cho Zen nguôi giận.
- Mày có thấy lời nói của mày bây giờ với lúc nói chuyện điện thoại với tao lúc nãy có mâu thuẫn quá không?- Zen trừng mắt, hỏi cô.
- Ờ thì có. Nhưng sự thật là như lời tao vừa nói. Không tin mày hỏi Bin xem.- Rin đính chính với cô.
- Có đúng như vậy không Bin?- cô liếc mắt về phía Bin hỏi.
- Ơ...d...dạ đúng.- Bin đàn đứng trong một trạng thái mơ màng thì bỗng nhiên bị hỏi nên giật mình trả lời ấp úng.
- Ủa sao lại giật mình thế kia anh yêu?- Rei từ đâu xuất hiện ra bất thình lình hỏi Bin khiến nhóc tái xanh mặt, mồ hôi thi nhau chảy.
- Đâu...đâu có đâu.- Bin sợ hãi nói.
Bình thường thì Rei rất hiền, dễ thương nhưng khi nóng giận lên thì rất nguy hiểm, trời đất cũng cân hết bởi vậy nên Bin rất sợ cái tính cách thứ 2 của Rei.
- Em có làm gì anh đâu, sao anh lại sợ hãi vậy?- Rei đổi giọng, không còn mang tính chất nguy hiểm như nãy nữa mà rất dịu dàng.
- Em không giận à?- Bin lấy lại được tinh thần, hỏi Rei.
- Sao phải giận anh? Anh có nói cho em là anh đi xử lý công việc mà. Em không nhớ anh thì thôi chứ sao lại phải giận anh?- Rei nói, giọng rất ấm áp.
- Uiii!! Chỉ có Rei mới hiểu anh.- Bin nói, chạy tới ôm Rei thắm thiết
- E...hèm...- mọi người đồng thanh nhắc nhở
- Hì hì...- hai người kia không biết nói gì chỉ nhăn răng ra mà cười.
- Rồi rồi mọi người không sao là tốt rồi. Giờ cũng đã trễ mọi người mau đi nghỉ đi.- Mei nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng.
- Ok.- đông thanh.
- Mà khoan!- Tyl bỗng gọi giật ngược mọi người lại.
- Ice đâu?- Jun nối tiếp hỏi.
- À quên nói với mọi người, Ice ngày mai nó mới về, nó bảo hai tụi này về trước. À mà anh Ken cũng ở bên Nga đó.- Rin nói.
- Ừm vậy được rồi chúng ta đi ngủ thôi.- Mei nói.
Và thế là cả lũ kéo nhau lên phòng ngủ, vì mấy bữa nay ai cũng mệt nên vừa lên phòng là họ lăn ra ngủ luôn không biết trời trăng mây gió gì hết.
--------------
>Maskva, Russia:
* Biệt thự Snow:
" Cạchh" tiếng của phòng hắn bật mở, nó bước vào trên tay là một tô cháo nóng hổi với ly nước và vài viên thuốc.

( Thì ra không phải là nó đi về mà là đi nấu cháo cho anh Ken nhà ta. Ui ui...)

Nó tiến tới gần hắn nhưng có lẽ hắn không biết có sự hiện diện của nó ở trong phòng nên cứ ngồi cắm mặt chơi LOL rất tỉnh. Đặt khay đựng cháo, nước và thuốc xuống bàn kế bên giường, nó lên tiếng gọi hắn:
- Ken...
-........- hắn không trả lời, chắc do hắn đang đeo headphone.
- Anh Ken!- nó gọi lần 2.
-........- hắn vẫn không nghe gì ngồi dán mắt vào laptop chơi game.
- KEN!!
-.........- im lặng.

Nó lúc này đã hết kiên nhẫn, đưa tay giật phăng laptop ra khỏi tay hắn. Hắn đang chơi mém giết được tên tướng kia thì bị nó giật máy tính tức vô cùng.
- CÁI QU....QUÁ...I...Ủa Ice?- hắn đang chuẩn bị chửi thì quay lại thấy nó liền im luôn.
Mặt nó đen thui, hàn khí, sát khí đủ thứ toả ra ngùn ngụt, nhìn hắn với ánh mắt mà đến cả au cũng tả không nổi.
- Sao em ở đây?- hắn hỏi nó.
-.......- nó im lặng không nói, mắt liếc về phía tô cháo đang bốc khói nghi ngút trên bàn.
Hắn nhìn theo ánh mắt của nó. À ra là vậy, hắn đã hiểu được vấn đề.
- Em trả laptop cho anh.- hắn vì không muốn ăn nên nói câu chả liên quan để lảng qua chủ đề khác.
- Làm gì?- nó lạnh lùng hỏi.
- Chơi game. Sắp thua rồi.
- Không. Ăn cháo đã.- nó dứt khoát.
- Không. Trả laptop.
- Vậy thì miễn chơi.
- Trả đi rồi ăn.
- Ăn đi rồi chơi.- nó vẫn giữ vững lập trường.
- Thua đó.- hắn đưa ánh mắt gọi là gì nhỉ? À là cún con nhìn nói với nó.
- Em chơi.- nó vừa dứt câu thì lấy tô cháo đưa cho hắn, còn mình thì ngồi chơi game thay hắn.
Hắn đành bó tay với nó. Nó đã quyết thì có trời cũng không cãi được, thôi thì đành ngậm ngùi ngồi ăn cháo rồi xem nó chơi game vậy. Cuộc đời thật bất công.
----------- 15' sau:
Sau khi ngậm đắng nuốt cay ăn hết tô cháo, giờ hắn bắt đầu công cuộc đòi lại laptop:
- Ăn xong rồi. Trả laptop.- hắn lên tiếng đòi.
- Uống thuốc.- nó nói như ra lệnh.
- Không!- hắn phản kháng.
- Why?
- Không thích thuốc. Với hết bệnh rồi.- hắn trả lời mặt tỉnh bơ.
- Phải uống.- nó kiên quyết.
- Không!- hắn tiếp tục phản kháng.
- Vậy...khỏi chơi.- nó nói giọng vô cảm, cứ như đây là điều đương nhiên vậy.
- Rồi rồi. Uống là được gì.- hắn đành nhịn nó lần nữa, cầm mấy viên thuốc bỏ vào miệng uống miếng nước rồi nuốt luôn.

" Ác Thật! Đợi đó. Trả thù sau chưa muộn. Đồ ác nhân!!!"

- Tốt. Laptop nè.- nó giương vẻ mặt hài lòng ra nhìn hắn nói đồng thời đưa laptop cho hắn.
- Thank you.- hắn cười nhẹ nói với nó.
- Ừm.
Hắn nhìn trên màn hình laptop xuất hiện chữ " Victory", quay qua nhìn nó hỏi:
- Chơi ghê nhỉ?
- Ừm.
- Chơi lâu chưa?
- Lần đầu.
- Giỏi nhỉ?- hắn khen nó mỉm cười dịu dàng, kèm theo động tác xoa đầu nó.

( Hôm nay anh cười nhiều thế nhở? Chắc được ở gần chị Ice đây mà. Có lẽ hắn đang dần thay đổi...)

- Vâng.

Và thế là hắn thì ngồi chơi game, nó ngồi nghịch điện thoại. Một lúc sau nó đột nhiên đứng dậy đi đâu đó.
- Đi đâu?- hắn hỏi nó nhưng mắt vẫn dán vào laptop.
- Lấy sách.
- Oh.

Nó tiến về phòng đọc sách, mở cửa bước vào rồi khoá trái cửa lại. Nó bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Tìm lần lượt từng quyển sách nhưng đều không phải quyển nó cần tìm, đột nhiên nó dừng lại trước quyển sách có tựa là " Death and Life" tác giả là...Không...không có tác giả. Nó đưa tay lấy quyển sách, cầm quyển sách trên tay nó mở ra và.......

End chap.

P/s: Mọi người thấy tính cách của hắn trong chap này ra sao? Mọi người có muốn hắn thay đổi tính cách như vậy luôn không? Hay là lạnh lùng như trước? Mọi người hãy đóng góp ý kiến nhé!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của au!!
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status