Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 53


• 6:00 sáng hôm sau:
> Biệt thự Dark:
Tất cả mấy sis and bro kia đã dậy. Họ đang chuẩn bị ăn sáng và đến trường.
+ Cô hôm nay tóc được thắt bím, mặc chiếc đầm sát nách màu xanh lam dài tới gối, mang đôi cao gót màu trắng cao 5 phân, mang chiếc balo nhỏ màu trắng chứa vài quyển sách và cái điện thoại.
+ Nhỏ thì xinh xắn trong chiếc đầm ren màu hồng phấn, mang đôi cao gót cùng màu cao 7 phân, tóc được buộc lệch, mang chiếc balo màu đỏ chứa cái điện thoại với máy chơi game.
+ Rin thì trông khá chững chạc trông chiếc áo sơmi màu tím than kết hợp với chân váy ôm màu đen, mang đôi cao gót 5 phân màu tím than luôn, tóc được búi cao, chiếc balo màu đen chứa cái laptop và cái điện thoại.

( Au:Mấy chị đi học mà mang mấy cái đó thôi á?)

+ Cậu thì khá đơn giản trong chiếc áo thun màu xanh lam đậm, quần jeans đen, mang đôi bata cùng màu áo, tóc được vút keo.
+ Anh thì cũng đơn giản thôi chiếc áo sơmi trắng mở hai cúc, quần jeans đen, đôi Nike màu trắng, tóc vút keo.
+ Rain thì áo thun màu tím, quần jeans đen mài rách, mang đôi Adidas màu trắng đen, tóc vút keo.

Mấy anh này thì khác các chị cái nữa đó là vứt balo ở nhà luôn, mang mỗi cái smartphone theo.

(Au: Mấy người đi học như đi chơi ấy nhỉ?)

- Zen mày gọi cho Ice thử xem nó sao rồi.- Rin nói khi hai người đang dọn bữa sáng.
- Ừ để tao gọi.- cô vừa đặt đĩa thức ăn xuống bàn vừa nói.
Rồi cô lấy điện thoại từ trong túi của tạp dề ra và gọi:
- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau....!!- tiếng của chị tổng đài thân thương vang lên khiến cho cô nói không nên lời, mắt giật giật vài cái, 3 đường hắc tuyến chạy dài trên mặt.
Thấy biểu hiện của cô là lạ nên Rin mới lên tiếng hỏi:
- Sao vậy?
- Thuê bao!
- Haizz chắc nó quên mở nguồn điện thoại rồi.
- Ừ.
Vậy là hai người tiếp tục công việc của mình một lúc sau thì nhỏ xuống và giúp hai chị nên công việc nhanh hơn phần nào. Sau khi đã dọn ra xong xuôi các sis gọi mấy bro xuống ăn sáng rồi đi học luôn và lúc đó đã là 7:00 am rồi.

(Au: Chắc mấy anh chị rút kinh nghiệm đi học trễ cho đỡ bị fan dí đây mà, haha...!!
À mà trường K&Q 8 giờ mới bắt đầu học, 7:30 là vào để gvcn trao đổi với học sinh, bình thường mấy anh chị lên sớm để khỏi bị fan dí nhưng ai dè fan nó tới sớm hơn nữa. )
------------
Nhà hắn và nó, 7:30 am:
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng chói chăng rọi qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào hai con người đang ôm nhau say giấc nồng kia. Ngoài cửa thì tiếng chim hót liếu lo.
Mắt nó khẽ động đậy rồi mở ra nhưng lập tức phải nheo lại vì ánh nắng của mặt trời làm mắt nó không thích nghi kịp. Lấy tay dụi mắt cho tỉnh, nó ngồi dậy để chuẩn bị đi học nhưng lại bị hắn kéo ngược trở lại, hỏi trong khí mắt vẫn còn nhắm:
- Đi đâu?
- Chuẩn bị đi học.- nó trả lời giọng khá lạnh.
- Nghỉ.
- Không.
- Em đang bệnh đấy.
- Hết rồi.
- Vẫn còn sốt, nằm im đi.- hắn nói với nó giọng như ra lệnh.
-......- nó im lặng không nói gì được vì hắn nói đúng nó vẫn còn sốt.
---5' sau:
- Thả em ra.- nó nói trong khi hắn đang ôm nó.

( Au: Con người ta đẻ ra cho anh ôm free à?
Ken: Thích gì? *sát khí bay tứa tung.*
Au: Dạ không có gì!* vừa dọn dẹp đồ nghề vừa xách dép lên chạy.*)

- Làm gì?- hắn hỏi, mắt vẫn còn nhắm và tay vẫn còn ôm nó.
- Đói!- nó viện lý do để hắn thả ra.

(Au: Chị cũng biết đói cơ đấy!-.-)

Nghe được câu trả lời của nó hắn thả nó ra, nó đói cũng phải qua giờ nó đã ăn gì đâu.

( Anh cũng có ăn gì mô.-_-)

Được thả ra nó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, còn hắn thì mắt nhắm mắt mở trở về phòng.
-----------
8:05 am, trường K&Q:
> Lớp 12Avip:
- Sao giờ này hai người kia chưa tới nhỉ?- anh ngồi hỏi vu vơ ai ngờ bị hai ánh nhìn lửa đanh chỉa vào mình, đó không ai khác là cô với cậu.
- Mày mà nói tiếng nửa tao cho mày cái điện thoại vào đầu mày đấy!- cậu nói giọng bực bội.

( Đây có thực sự là anh Jun không vậy?!)

- Gì mà mày lại chữi tao? Cả em nữa Zen làm gì nhìn như muốn giết anh vậy?- anh toát cả mồ hôi hỏi hai con người đó.
- Anh có biết sáng giờ em với anh ấy không liên lạc được với hai người họ không mà anh còn hỏi?- cô mặt đầy sát khí hỏi anh.
- Thôi thôi em bình tĩnh, anh biết rồi. Để anh định vị hai người họ coi đang ở đâu được chứ?- anh xanh mặt khi thấy vẻ mặt của Rin.
- Ừ nhỉ sao qua giờ mình không nghĩ ra cách đó nhỉ?! Nếu nghĩ ra sớm hơn thì đâu mất công tìm!- cậu tự vỗ đầu mình một cái rồi nói.
- Ờ ha!!-5 anh chị còn lại đồng thanh.
Trông mặt của 6 người bây giờ chỉ có 1 từ để tả đó là " đần " trông buồn cười vô cùng. Ngồi đần thối được 3' thì 6 người mới chịu cất bộ mặt ấy đi và anh bắt đầu định vị.
Sau 5' cắm cúi vào cái điện thoại anh nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn, vẻ mặt đen như đít nồi, ngước nhìn 5 người kia và phán cho một câu: "Không định vị được!"
Anh phải kìm nén lắm mới mới không đập cái điện thoại đó. Hôm qua anh đã đập cái iphone 7 plus rồi, giờ mà đập nữa lại mất công thay cái mới, phiền lắm.

Còn 5 người kia nghe anh nói xong ức chế cũng không kém gì. Ít nhất cũng phải nhắn cho họ một tin chứ. Lần này gặp lại phải tính sổ với hai người đó mới được.

------------
Ở căn biệt thự nào đó có hai con người không biết làm sao mà hắt xì liên tục. Nó bị bệnh hắt xì là chuyện bình thường. Nhưng còn hắn? Không lẽ hắn bị lây bệnh từ nó? Sức đề kháng hắn trâu lắm mà nhỉ?
Bỏ qua chuyện vặt vãnh đó đi. Hai người đang ngồi ăn sáng. Nó nói đói vậy đó thế mà lại gặm có miếng bánh mì và uống sữa thôi (nó đang bệnh nên hắn không cho uống caffe).
Còn hắn mặc dù sáng qua tới giờ không ăn gì hết vậy mà chỉ uống có ly caffe à.

( Mấy người là thánh hết rồi.)

- Sao không ăn nữa?- hắn hỏi nó khi thấy nó không ăn nữa, giọng khá lạnh.
-........- nó không nói gì hết chỉ giương mắt lên nhìn hắn.
- La đói mà?-hắn nhìn với ánh mắt không hài lòng, giọng lạnh hơn hẳn.
- No rồi.- nó nói mặt tỉnh bơ, giọng thì vô cảm.
Hắn nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh, không hài lòng một chút nào cả. Còn nó mặt vẫn không cảm xúc,ngồi nhâm nhi ly sữa mãi mà vẫn không hết một nửa, giương mắt lên nhìn hắn.

( Tính chọc tức ảnh à?)

- Thôi, không ép.- hắn biết có bắt nó ăn thêm nó cũng chả ăn, đành nói.
Nó chỉ chờ có vậy, đặt ly sữa còn hơn phân nửa xuống bàn rồi chạy lên lầu để hắn ngồi lại đó ngẩn ngơ một hồi.
Chán nản hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi đi lên lầu làm việc luôn.

( Thấy anh giống osin hơn là hôn phu của nó đấy! Hahaaa....)

Nó ngồi trong phòng nghĩ tới những việc đã xảy ra gần đây kể từ khi gặp hắn. Nó nhận ra mình đang dần thay đổi. Nó không biết phải làm sao cả.

" Con phải làm sao đây mẹ? Đâu mới là đúng?"

Nó đang cảm thấy rối bời và mất phương hướng. Lần đầu tiên nó có cảm thấy như vậy. Có lẽ từ khi nhận nhiệm vụ ấy và gặp hắn nên nó mới thay đổi nhiều đến vậy. Gạt bỏ hết mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nó lấy cái USB mà nó tìm được lúc ở Nga ra xem xét.
Mặt nó dần biến sắc khi xem các tài liệu trong đó, thật sự tài liệu trong đó rất quan trọng. Bỗng nó dừng lại trước một File, mở ra là một bức ảnh, trong đó là ba nuôi của nó đang đứng cạnh một người đàn ông khoảng 78 tuổi. Trông hai người họ rất thân thiết. Bức ảnh này đã được lưu lại cách đây 8 năm về trước, tức là lúc đó nó mới 9 tuổi thôi. Tìm thêm trong File đó xem có gì nữa không nhưng ngoài bức ảnh đó thì không còn gì nữa. Tiếp tục xem tiếp các dữ liệu tiếp theo, thì nó tìm được thông tin của một bài báo cách đây 5 năm trước về một vụ tai nạn và nạn nhân của vụ tai nạn ấy chính là mẹ nuôi của nó.
( Năm năm trước mẹ nuôi nó đang trên đường đến công ty của ba nuôi nó thì bị một chiếc xe vượt đèn tông phải và tử vong tại chỗ và người điều khiển chiếc xe đó đã bỏ trốn. Lúc ấy vì đã khuya 11:50pm nên đường rất vắng nên không ai nhìn thấy biển số xe cả, trên con đường ấy cũng không có camera và cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người tài xế đó).
Ngoài những thông tin đó nó còn phát hiện ra được rất nhiều thông tin quan trọng khác nhưng Au sẽ không tiết lộ đâu.
Xem xong đống dữ liệu ở trong cái USB nó đem đi cất cẩn thận rồi vào trong nhà vệ sinh thay đồ và đi qua phòng hắn.

Nó đang đứng trước cửa phòng hắn trên người khoác chiếc đầm ren trắng được thiết kế rất tinh xảo dài trên gối 5 phân, chân mang đôi cao gót màu đen được đính vài viên kiêm cương trắng ở gót cao 5 phân, đeo một chiếc giỏ màu đen hiệu Chanel, tóc được thả tự nhiên. Trông nó bây giờ rất dịu dàng, tinh khiết chứ không lạnh lùng, u ám như thường ngày.
Mở cửa bước vào phòng hắn nó thấy hắn đang ngồi ôm laptop giải quyết việc công ty. Bước lại gần hắn chưa kịp nói gì thì hắn đã lên tiếng hỏi, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop:
- Có chuyện gì sao?
- Muốn đi chơi.

What?! Hắn nghe có lộn không? Nó mà cũng muốn đi chơi á?! Mà có muốn đi bình thường nó có nói hắn đâu? Hay là muốn rủ hắn đi chung? Đúng là chuyện hiếm thấy mà!
Tuy là khá bất ngờ trước câu nói của nó nhưng mà nó đang bệnh nên hắn quyết định không cho đi.
- Không được!- hắn nói giọng nghiêm nghị.
- Why?- nó bất mãn, hỏi giọng lạnh lùng.
- Em đang bệnh.- hắn hờ hững đáp, mắt vẫn cứ dán vào cái latop không thèm nhìn nó một cái.

( Anh dám lấy cái lý do cùn đó để chị khỏi đi chơi à?)

- Hết rồi.- nó trả lời.
Hắn đang tính quay lại nói chuyện với nó thì nó đã tiến tới cầm tay hắn đưa lên trán mình và nói, giọng khá kiên quyết:
- Hết rồi.
Hắn khá bất ngờ trước hành động của nó nhưng chỉ là thoáng qua. Theo như hắn cảm nhận là trán nó đã hết nóng rồi, có lẽ đã khoẻ hơn, kèm theo thái độ khác lạ hiếm thấy của nó nên hắn đã đồng ý.
- Được rồi!
Thế là hắn gấp laptop lại, vào thay đồ, bước ra ngoài với chiếc áo thun trơn đen, quần jeans đen rách gối, chân mang đôi sneaker màu trắng đen, tóc vút keo chỉnh chu. Bây giờ hắn mang lại cho người khác cảm giác lạnh lùng, khó gần nhưng vẫn có cảm giác bị cuốn hút không thể cưỡng lại.

( Au:Có vài thánh miễn dịch với trai đẹp như mấy người nào kia cưỡng lại được đấy!* Au vừa nói xong thì thấy lành lạnh sống lưng, dự ra điều chẳng lành, Au cuốn gói chạy luôn*.)

Trông nó với hắn bây giờ hoàn toàn trái ngược. Người tông màu trắng, người tông màu đen.
Vậy là hai người xuống gara và lấy chiếc Audi phóng đi đến khu vui chơi.

End chap.
Sorry mọi người vì hôm nay Au up truyện trễ và hơi ngắn do bản tính lười của Au nhưng Au hứa chap sau sẽ dài hơn và up sớm hơn.

P/s: Mọi người thông cảm vì Kori đăng truyện vào giờ linh không nhé vì au chỉ rảnh buổi chiều mà lại viết bằng điện thoại nên kéo mãi tới khuya mới xong một chap. Thật sự xin lỗi mọi người nhé!! Mong mọi người sẽ tiếp tục hộ truyện của Au nhe!!
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status