Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 61


Phòng tra tấn 4:

Jun và Zen mở cửa bước vào, trước mắt họ là hai ả Lili và Luli, chỉ có một tời gian ngắn không gặp thôi mà nhìn hai ả người không ra người quỷ không ra quỷ, thê thảm cô cùng.
Khi hai ả thấy cô bước vào thì hoảng loạn tột độ, nhìn cô với ánh mắt sợ sệt, lùi về sát góc tường.
Cô thấy biểu hiện của hai ả chỉ nhếch mép lên cười khinh bỉ sau đó dần dần tiến về phía hai ả. Cô ngồi xuống, đối diện với ả Luli, tay nâng gương mặt đang cúi gầm xuống đất của ả lên, nói với giọng đùa cợt:
- Mới có một thời gian ngắn tôi chưa quay lại sao nhìn hai cô thê thảm vậy? Còn đâu hai vị tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa...
- Mày nói đủ chưa? Bọn tao ra nông nỗi này là do lũ ch* bọn mày đó!!!!- Lili tức giận, chửi cô.

" Chátt!!"

Một cái tát yên vị trên mặt ả, lực tát của cô mạnh đến mức khiến khoé miệng ả phải bật máu.
Cô nắm lấy tóc ả giật dậy sau đó kéo ra một góc tường khác, ả đau đến mức la lên thất thanh, nước mắt thi nhau chảy ra. Mặc kệ ả la như thế nào, tay cô vẫn nắm chặt tóc ả.

" Bốpp!"

Tiếng người ả va đập vào bức tường vang lên, cô đã thăng tay ném ả vào góc tường, ả nằm co ro dưới góc tường sợ hãi, cô nhìn ả với ánh mắt khinh bỉ, vừa phủi tay vừa nói với giọng chán ghét:
- Cô la đủ chưa? Đủ rồi thì chơi với tôi!
Ả Lili đau đến mức nói không nên lời, với cú va đập vừa rồi khiến các vết thương cũ của ả rách ra và rỉ máu. Ả nằm đó nhìn cô với ánh mắt van xin, nước mắt giàn dụa, lắc đầu liên tục ngụ ý rằng ả ta không muốn chơi với cô.

- Lúc nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà, sao giờ không nói được gì nữa vậy??
- T..tôi... kh.. không... muốn.... x.. xin.. cô...th..tha...

" Chátt!!"

Một cái tát nữa lại giáng trên má ả, má ả sưng lên, bầm tím, như vậy cũng đủ biết lực tát của cô mạnh như thế nào.

- Sao lúc các cô hại tụi tôi các cô không nghĩ tới quả báo các cô phải trả? Bây giờ muốn xin tôi tha cho các cô? Hừ... cứ ở đó mà nằm mơ đi!- cô nói với giọng khinh bỉ sau đó đi về phía cánh cửa gần đó.
5' sau:
Cô bước ra, trên tay là vài lọ gì đó màu đen, đi đến trước mặt ả, đứng nhìn ả một vài giây, nở một nụ cười khinh bỉ, cô vặn nắp một lọ thuốc ra và từ từ đổ vào người ả.
Thứ chất lỏng đặc sánh ấy dần dần thấm sâu vào da ả, một vài phút trôi qua, thứ chất lỏng ấy đã biến mất hoàn toàn, tuy nhiên trên người ả ta không xuất hiện một hiện tưởng nào cả.
Thấy chất lỏng của cô không có tác dụng ả đắc ý cười. Tuy nhiên không để ả được đắc ý, cô mở thêm lọ khác khiến cho nụ cười của ả tắt hẳn thay vào đó là gương mặt sợ hãi.

- Cô đừng vội đắc ý! Tôi còn chưa thử xong mà...- cô nói, tay từ từ đổ chất lỏng trong chiếc lọ vừa mới mở lên người ả.
Không giống như lọ lúc nãy, lọ thuốc này vừa chạm vào da thịt ả ngay lập tức ngấm vào da ả và khiến cho ả đau đớn la lên thất thanh.
Ả đau đớn la lên từng cơn, mặt tái xanh, tay cấu chặt xuống nền gạch đến bật máu. Những vết thương cũ của ả không hiểu sao bây giờ lại loét ra ngày càng nặng hơn.
Cô đứng nhìn ả vẻ mặt đầy thoả mãn, môi nhếch lên thành một đường cong thật hoàn hảo, trông cô bây giờ khác hoàn toàn với vẻ đáng yêu thường ngày.
Về phần ả Luli thấy chị mình bị như vậy chỉ biết kêu la, khóc lóc thảm thiết. Thấy chị mình sắp chịu không nỗi nữa liền mở miệng van xin cậu cứu chị ả:
- Anh Jun.....em xin anh....hãy cứu chị em...xin anh...anh cứu chị em đi...chị ấy sắp chịu không nỗi nữa rồi....!!
Đáp lại lời khẩn cầu của ả chỉ là vẻ mặt lạnh lùng của cậu, cậu không thèm để tâm tới ả, ánh mắt và cả tâm trí của cậu dán chặt vào cô, không một phút giây nào sao nhãng.
Thấy cậu như vậy ả bắt đầu chuyển sang cầu xin cô, giọng thảm thiết vang lên:
- Zennn...tôi cầu xin cô....cô làm ơn tha cho chị tôi...cô muốn làm gì tôi cũng được... tôi xin cô tha cho chị tôi...
- Hừmmm...được thôi... nếu như cô muốn chơi với tôi...tôi sẽ chiều theo ý cô vậy...- cô nói giọng giễu cợt sau đó cất bước đi về phía ả Luli.
Nhưng bước chân của cô đã khựng lại vì sự cản trở của ả Lili, ả ôm lấy chân cô bằng chút sức lực còn lại của mình, giọng khẩn cầu nói:
- Cô... muốn chơi... được tôi..chơi cùng cô nhưng.... đừng làm hại em tôi... xin..cô...
- KHÔNGGG! Cô hãy tha cho chị tôi đi, đừng làm hại chị ấy nữa.- ả Luli nước mắt giàn dụa, cầu xin cô.

- Ha...hai chị em cô tình cảm nhỉ? Nếu muốn chơi....được tôi sẽ chơi với hai chị em cô.- cô nói với giọng khinh bỉ, gương lộ vẻ đáng sợ.
Nói xong cô hất ả Lili ra và từ từ tiến lại chỗ ả Luli. Thấy cô tới, ả Luli sợ hãi, lùi sát vào mép tường, người run bần bật.
- Sao tôi chưa làm gì mà cô sợ hãi quá vậy? Cô yên tâm...tôi sẽ làm cho cô vui đến mức quên đi nỗi đau...- cô nói với giọng lạnh tanh, bản chất ác quỷ dần dần lộ ra khiến cho con người trước mặt mình ngày càng run mạnh hơn, mặt tái xanh.

- Nào....! CHƠI thôi!!!

Tại nhà Ken:

Sau khi đánh ngất nó, hắn đưa nó về nhà, nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc giường êm ái, kéo chăn lên đứng ngắm nhìn nó một hồi lâu rồi sau đó rời khỏi phòng.
Trở về phòng mình hắn tắm rửa rồi sau đó đi đâu đó.

Nó sau hơn 1 tiếng đồng hồ ngủ mê bây giờ đã tỉnh dậy. Nó ngồi dậy, cảm giác đau nhức sau gáy vẫn còn, ôm lấy gáy mình, mặt mũi nhắn nhó nó bước vào nhà vệ sinh.
Bước ra với bộ đồ thể thao đơn giản trên người, nó tiến vào phòng làm việc của mình và bắt đầu làm việc.

" Tingg!"

Một file ẩn danh được gửi cho nó. Mở lên xem, một loạt hình ảnh được gửi đến. Nhìn những tấm ảnh trên màn hình laptop khẽ nhếch môi một cái nó gấp laptop lại, bước ra khỏi phòng làm việc, tiến vào phòng thay đồ.
Lại một lần nữa nó bước ra nhưng khác với lần trước, lần này nó mặc áo thun đen với quần jeans đen mài rách, khoác bên ngoài áo khoác jean trắng, chân mang sneaker trắng, tóc buộc đuôi ngựa, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai được kéo sụp xuống, vai mang chiếc balo đen, trông nó bây giờ không khác gì đứa ăn trộm.
Nó chạy xuống nhà với dáng vẻ gấp gáp. Vì mãi mê chạy không để ý xung quanh mà nó đã tông vào hắn khi hắn vừa từ bếp đi ra.

- Em chạy đi đâu mà vội vàng vậy?
- Đi Mỹ.- nó trả lời, giọng sắc lạnh.
- Làm gì?- hắn nghe nó nói vậy, mặt đanh lại, giọng lạnh băng hỏi.
- Có việc.- nó lạnh không kém.
- Khi nào về?
- Khoảng 10 ngày.
- Rồi đi đi. - hắn nói, sau đó thả nó ra, né qua một bên cho nó đi.
Nó thấy hắn vậy cũng khá bất ngờ, nó cứ tưởng hắn không cho nó đi chứ. Nhưng bất ngờ đó chỉ là thoáng qua, trở về với vẻ mặt lạnh lùng vốn có, nó sải bước đi. Nhưng khi nó đi được 2 bước thì hắn kéo nó lại. Toàn bộ thân hình mảnh khảnh của nó nằm trọn trong vòng tay to lớn, ấm áp của hắn. Nó không vùng vẫy, để mặc cho hắn ôm, có lẽ là bây giờ nó cũng không muốn rời khỏi vòng tay hắn lúc này. Nó có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim đều đặn và đặc biệt là hơi ấm từ hắn đang truyền vào người nó.

- Qua đó nhớ tự chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc.- giọng nói trầm nhưng ấm áp của hắn vang lên đều đều, dặn dò nó một cách cẩn thận rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn, một nụ hôn ngắn nhưng nó có thể cảm nhận được được sự quan tâm của hắn dành cho nó nhiều đến mức nào.
Đáp lại hắn là cái gật đầu, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay hắn, đứng nhìn hắn một lúc, nó từ từ tiến lại gần hắn, một nụ hôn được đặt trên má hắn thay cho lời tạm biệt, nó xoay người và tiến ra phía cửa, quay lại nhìn hắn một lần nữa rồi đi hẳn.
Khi nghe tiếng xe của nó tắt hẳn hắn mới xoay người bước về phòng. Hương thơm của nó vẫn còn vườn trên áo hắn khiến hắn có cảm giác gì đó rất khó tả, quyến luyến chăng? Nó đi rồi, một mình hắn trong căn biệt thự rộng lớn, bất chợt hắn cảm thấy một chút gì đó gọi là cô đơn len lỏi vào mình. Chắc có lẽ từ khi nó về căn nhà này, nó đã khiến căn nhà trở nên bớt cô đơn, lạnh lẽo hơn. Khẽ thở dài, hắn lấy laptop ra và bắt đầu công việc dang dở của mình.

Về phần nó, sau khi rời khỏi nhà nó nhanh chóng tiến tới sân bay, lên chiếc máy bay riêng đã được chuẩn bị sẵn, và cất cánh.
Tựa mình vào lưng ghế, nó lấy tai nghe đeo vào, mở bài nhạc mình vẫn hay nghe, đôi mắt khép hờ, nó đang trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng. Ngay lúc này đây, nó không muốn có bất kỳ việc gì làm nó căng thẳng, trưa nay là quá đủ cho một ngày, bây giờ nó cần được thư giản.
Sau 5, 10' trôi qua, nó chìm vào giấc ngủ, và rồi nó mơ thấy một người, người nó khao khát được gặp và xà vào lòng nhất, bà Kim Tuyết, mẹ nó.
Trên một bầu trời rộng lớn, có một người con gái xinh đẹp đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp với nụ cười trên môi, cùng với sự xuất hiện của người mà cô yêu quý hơn cả mạng sống mình. Nếu như có thể, nó muốn đó không phải là giấc mơ mà là sự thật, sự thật là mẹ nó đang ở bên cạnh nó.
Nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi vì mong ước đó của nó sẽ không bao giờ thành hiện thực được, vì có một sự thật đó là người đã khuất thì sao có thể sống lại được!

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status