Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 82


>Nhà hắn và nó:

- Chị sao vậy anh?- Ari hỏi hắn khi thấy hắn bế nó đi vào nhà.
- Không sao, say rượu thôi. Sao giờ này không ngủ mà ngồi đây?- hắn trả lời Ari sẵn hỏi luôn lý do tại sao cô bé đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà ngồi ở phòng khách.
- Em không buồn ngủ nên đang định xem phim.
- Trong phòng có tivi riêng mà?- hắn thắc mắc.
- Sao anh thích thắc mắc thế? Mau đưa chị Băng lên phòng đi không cần quan tâm đến em.- Ari nói, mặt nhăn nhó.
- Lo ngủ đi.- hắn lạnh lùng nói sau đó bế nó lên phòng.

>Phòng nó:
Nhẹ nhàng đặt nó lên giường sau đó vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm cùng chiếc khăn ra ngoài lau mặt mũi cho nó. Từng thao tác, từng cử chỉ của hắn rất nhẹ nhàng, cẩn thận cứ như sợ đánh thức con người đang yên giấc trên giường. Hoàn tất công việc, hắn đem cất chậu nước cùng khăn đi, đang có ý định quay trở về phòng của mình thì hắn lại sực nhớ ra chuyện gì đó liền chạy xuống phòng khách.

- Ari!- hắn lên tiếng gọi.
-......- không có tiếng trả lời.
- Ari.- hắn đi đến gần Ari hơn và gọi.
-......- vẫn không hề có động tĩnh.
- Ari!- hắn vừa lay vai Ari vừa gọi vì tưởng cô bé do quá tập trung vào phim không để ý đến tiếng gọi của hắn.
-......- vẫn không có lời hồi đáp nào.
Thấy Ari không hề phản ứng lại hắn liền đi tới trước mặt cô bé xem thử thì thấy cô bé đã ngon giấc từ lúc nào. Vậy mà vừa nãy còn mạnh miệng bảo không buồn ngủ, giờ xem xem ngủ say y hệt chú cún con no sữa, hắn lay như vậy vẫn không tỉnh. Khẽ bật cười trước sự đáng yêu của cô em gái bé bỏng, hắn tắt tivi, cố gắng nhẹ nhàng, cẩn thận nhất có thể, bế cô bé lên đưa về phòng. Người anh trai quốc dân là đây, đẹp trai, giàu, giỏi, tài năng và đặc biệt rất yêu thương em gái.

Khi sau hoàn thành nghĩa vụ đưa em gái về phòng mà không bị đánh thức, hắn lại quay trở lại phòng nó. Mở cửa vào, không thấy nó trên giường, liền chạy vào trong tìm kỹ hơn nhưng không thấy. Bỗng nó từ đâu lao đến, ôm hắn từ phía sau khiến hắn thoáng giật mình.

- Làm gì vậy?- hắn hỏi nó sau khi lấy lại bình tĩnh.
- Mới thay quần áo...- nó trả lời, giọng có chút mơ hồ.
- Tỉnh rượu rồi?- hắn hỏi với giọng nghi hoặc.
-.....- nó không trả lời chỉ ôm chặt cứng hắn, dụi dụi đầu vào tấm lưng của hắn.
- Vẫn chưa tỉnh sao?- hắn xoay người đứng đối diện nó, hỏi khi thấy dáng vẻ lờ đờ, say sỉn của nó.
- Em không say!- nó trả lời, giọng mang vẻ bực dọc.
- Còn chối?- hắn lạnh lùng.
- Hmm...Tên xấu xa!- nó nói, hất tay hắn ra, đi về phía chiếc giường.
- Chậm thôi, ngã giờ!- hắn giữ lấy tay nó, kéo nó lại, để nó tựa vào người mình rồi dìu nó ra giường.
Nó đẩy hắn ra, loạng choạng bước đi, vừa đi vừa nói với giọng khó chịu:
- Ngã kiểu gì mà ng...Aa...- nó chưa kịp dứt lời thì đã bị ngã do vấp phải tấm thảm.
Nhưng may mắn cho nó, thân thể của nó dù bị ngã nhưng không đáp cánh ở nơi mặt nền lạnh lẽo kia mà là đáp thẳng cánh trên người hắn.
Lúc nó bị vấp hắn đã nhanh tay kéo nó về phía mình nhưng cũng do bị vướng nên kết quả cả hắn và nó cùng bị ngã nhưng mọi sự đau đớn chỉ có mình hắn hưởng vì nó ngã hoàn toàn lên người hắn nên tất nhiên nó sẽ không thấy đau.

- Băng...ngồi dậy!- hắn nói trong sự khó nhọc.
- Được...- nó ngoan ngoãn nghe lời, chống tay ngồi dậy, nhưng nơi nó ngồi không phải mặt đất mà là trên bụng của hắn đã vậy còn nhoi nhoi không ngừng.
- Thiên...Băng...ng...nghe lời một chút!- hắn nói, giọng đứt quãng vì hô hấp khó khăn khi có người ngồi lên bụng mình.
- Anh bảo em ngồi dậy, đã ngồi rồi, vậy không phải nghe lời?- hai tay chống lên ngực hắn, với dáng vẻ ngây thơ vô tội, nó nói.
- K...không phải ngồi trên bụng anh...đi xuống.- hắn nói, giọng bất lực.
- Không thích!- nó thản nhiên trả lời.
- Xuống không?- hắn hỏi nó, giọng lạnh lùng.
- Không.- nó trả lời, giọng kiên quyết.
- Vậy ngồi đó.- hắn bất lực nói.
- Vâng.- nó trả lời, giương vẻ mặt ngây thơ ra nhìn hắn.

- Lần sau đừng mơ đụng vào giọt rượu nào.- hắn lầm bầm trong miệng.

- Anh nghĩ anh cấm được em?- nó ghé đến bên tai hắn, thì thầm hỏi, nở nụ cười đầy bí hiểm.

- Bằng mọi giá!- hắn lạnh lùng trả lời.

Nó nghe xong mặt liền biến sắc, nụ cười trên môi tắt hẳn và rồi...

"AAA...ư..ưm..." tiếng la của hắn vang lên nhưng liền tắt đi vì bị nó bịt miệng. Khi thấy hắn không còn phát ra tiếng nữa, nó liền thả tay ra, giương ánh mắt đầy thách thức nhìn hắn, hai tay khoang trước ngực.

- EM ĐIÊN SAO?!- hắn quát lên, gương mặt lộ vẻ tức giận.
- Không.- nó trả lời, mặt tỉnh bơ.
- SAO CẮN ANH?!- hắn quát.
- Cắn nhẹ thôi mà, có cần to tiếng vậy không? Khi nãy còn nói không ra hơi giờ thì nằm đó lớn tiếng như vậy. Quá đáng.- nó oan ức nói, gương mặt trông đáng thương hết sức.
- EM THỬ ĐỂ ANH CẮN CỔ EM XEM!- hắn lại quát lên.

-...Hức...hức....Anh quá đáng...hức...hức...- nó vừa khóc vừa nói, đứng dậy đi lên giường ngồi, hai tay bận bịu lau những giọt mắt đang không ngừng chảy trên má mình.
- Sa..sao lại khóc...? An..anh đã làm gì em đâu.- hắn thấy nó khóc thì mềm lòng hẳn, cơn giận bỗng bay đi đâu hết, vội vàng ngồi dậy chạy lại dỗ dành nó.
- Anh còn nói không?... hức...Rõ ràng cắn rất nhẹ vậy mà...anh...hức...anh nổi giận với em, anh còn...còn lớn tiếng với em...hức...- nó kể tội hắn, khóc lại càng to hơn.
- Anh xin lỗi... là anh sai! Đừng khóc nữa!- hắn ôm nó vào lòng, xoa đầu nó, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tuy nhiên những hành động đó không có tác dụng với nó, với sự oan ức kèm theo hơi men trong người nó khóc ngày một to hơn và không có dấu hiệu ngừng.

- Đừng khóc nữa...Do anh sai. Anh xin lỗi... Anh để em cắn lại lần nữa nhé?- vì dỗ mãi nó vẫn chưa chịu nín nên hắn liền dùng cách này để dỗ nó.
Quả nhiên có tác dụng, hắn vừa dứt lời nó liền ngừng khóc, ngước mặt lên nhìn hắn, hỏi:
- Thật?
-Ừ.- hắn gật đầu nói.
Nhận được câu trả lời, nó liền ngồi thẳng dậy, kéo lệch áo hắn một bên và cắn mạnh nhất có thể vào vai hắn. Mặc cho nó cắn đau cỡ nào hắn vẫn không phát ra một tiếng la, chỉ nhăn mặt, im lặng mà chịu đừng nổi đau. Sau khi cắn thoả thích, nó buông hắn ra, nhìn hắn với vẻ mặt đắc thắng.

- Hết giận rồi?- hắn vừa lau những giọt nước mắt trên má nó vừa hỏi.
-.....Ngủ, em muốn ngủ.- nó khẽ gật đầu rồi nói, tay dụi dụi mắt, trông nó bây giờ đáng yêu vô cùng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng, khó gần vốn có mọi ngày.
- Được rồi, ngủ, mau nằm xuống ngủ đi. Anh sẽ ngồi đây.- hắn xoa đầu nó, nói, giọng cưng chiều.
Nó ngoan ngoãn nghe lời, nằm ngay ngắn xuống giường, khép mắt lại ngủ. Nhưng đã nằm hơn 10' rồi nó vẫn chưa ngủ được, nó vẫn cảm thấy gì đó không thoải mái. Mở mắt ra nhìn hắn, cái con người nãy giờ vẫn luôn ngồi nhìn nó không rời, có lẽ việc hắn nhìn nó như vậy khiến nó không ngủ được.

- Sao vậy?- hắn nhẹ giọng hỏi.
- Anh cứ nhìn em, em không ngủ được.- nó nói.
- Vậy anh về phòng, em mau ngủ đi, đêm đã khuya lắm rồi.- hắn đứng dậy, kéo chăn ngay ngắn cho nó, nói.
- Không...anh ôm em ngủ...- nó kéo tay hắn, làm nũng.
Tất nhiên hắn không thể nào không bị khuất phục dưới sự đáng yêu không lối thoát của nó, ôm nó ngủ. Chỉ sau hơn 2' nó đã chìm vào giấc ngủ. Khẽ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng người con gái gây rối nãy giờ cũng đã ngủ. Hôm nay quả là một ngày đầy mệt mỏi và rắc rối đối với hắn.

"Ting" Chuông điện thoại hắn vang lên, báo hiệu tin nhắn đến.
Mở ra xem là tin nhắn của Zen. Zen đang ngủ thì bỗng giật mình dậy vì nhớ ra vài điều không ổn nên ngay lập tức nhắn tin cho hắn.

"Thiên Băng có sao không anh?"

"Người có sao là anh chứ không phải cô ấy."
Hắn trả lời tin nhắn của cô, sau đó liền tắt âm và quăng điện thoại sang một bên, ôm nó và từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Ting!"

"Em quên không nhắc anh! Anh vất vả rồi,..."

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status