Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 93





Dịch bệnh ngày một phức tạp hơn, mọi người hãy giữ sức khoẻ thật tốt, hạn chế ra ngoài và tụ tập nơi đông người để góp phần đẩy lùi dịch COVID-19 nhé!

Mình sẽ cố gắng ra nhiều chap mới để mọi người đỡ buồn chán vào những ngày ở nhà nhé!

Love all.

Kori.

#StayHome #StayStrong

———————

"Cạch!"

- Em có sao không?- hắn mở cửa chạy vào, hỏi với giọng lo lắng.

Không một câu trả lời nào từ nó, nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, không chút động tĩnh. Không gian trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, bốn mắt nhìn nhau một hồi rồi đột nhiên ánh mắt hắn dao động mạnh mẽ, tia bối rối tràn ngập trong ánh mắt.

- A..anh xin lỗi!- hắn bối rối nói rồi ngay lập tức ra khỏi căn phòng và đóng cửa lại.

Thật là một tình huống trớ trêu mà. Mặt hắn đang đỏ dần lên, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác ngượng ngùng như thế này. Hắn không biết tiếp theo phải làm như thế nào, hay là đi thẳng về nhà nhỉ? Không được! Hắn đến để đón nó về, giờ về mà không có nó thì không được. Giờ hắn phải làm gì bây giờ.

Hắn mãi đắm chìm trong cơn suy nghĩ mà không biết đã hơn 10' đã trôi qua cho đến khi bị giọng nó từ trong phòng vọng ra gọi thì mới mới giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ.

- Anh vào được rồi.

Hắn không đáp lại, chầm chậm mở cánh cửa và bước vào, với dáng vẻ ngượng ngùng cùng với giọng điệu có chút e dè, hắn nói:

- Anh x..xin lỗi. Lúc nãy... anh..anh nghe tiếng đỗ vỡ nê...

- Em không ngượng thì thôi sao anh phải ngượng thế?- nó cắt lời hắn, hỏi với giọng bình thản giống như chuyện này là chuyện rất bình thường vậy.

- Hả?- hắn có chút ngạc nhiên.

- Có phải em không mặc gì trên người đâu nên là...thế đó!- nó nói với giọng không mấy quan tâm.

- À..ừ...- hắn vẫn chưa tiếp thu được thông tin, chưa bao giờ mà IQ của hắn lại hoạt động kém thế này.

- Mà trông anh thế này rất đáng yêu, không lạnh lùng chút nào.- nó nói với giọng thích thú, hơi nghiêng đầu nhìn hắn rồi nhếch môi cười.

- Dừng! Anh không phải trò đùa của em!- hắn có chút bực mình vì bị nó nhận xét là "đáng yêu", loay hoay dọn lại mớ dụng cụ bó vừa làm rơi.

- Em không đùa.- nó nghiêm túc.

- Sao cũng được. Giờ thì về được chưa?- hắn bất lực nói.

-.....- nó không nói gì chỉ nhìn hắn, có vẻ nó không muốn về.

- Thôi nào, sẽ phiền Jun và Zen đấy.

-.....- nó vẫn cứ nhìn hắn mà không nói một lời.

- Thôi mà...- hắn nài nỉ.

- Hmm... Được rồi.- nó nói, tay sắp xếp lại mấy cuốn sách cho gọn rồi lấy điện thoại bỏ vào túi.

- Đi nào.- hắn vui vẻ.

- Giúp em!- nó chìa tay ra trước hắn với mong muốn hắn giúp nó đứng dậy.

- Ở yên!- hắn nói giọng như ra lệnh, bước tới bế nó lên một cách nhẹ nhàng nhất để không chạm tới vết thương.

- Chân vậy còn định tự đi à?- hắn vừa đi vừa nói với giọng trách mắng.

- Đi được mà?- nó cãi.

- Vậy lúc nãy ai té vậy nhỉ?- hắn nói, giọng mỉa mai.

- Anh im đi!- nó bực mình.

- Ừm.- hắn cũng không muốn đôi co với nó làm gì.

>Phòng khách:

- Giờ tao đưa Ice về.- hắn nói với Jun và Zen.

- Được. Nhớ chăm sóc cho em ấy cẩn thận đấy!- cậu nhắc nhở.

- Tao biết.

- Ice nó rất mê công việc, anh nhớ canh đừng cho nó làm gì nhé!- Zen dặn dò.

- Anh biết rồi.

- Vậy mau đưa Ice về nhanh đi để em ấy còn nghỉ ngơi.- cậu thúc giục.

- Ừm. Cảm ơn hai người đã chăm sóc em ấy những ngày qua.- hắn nói.

- Có gì đâu, anh mau đưa nó về đi.- Zen nói.

- Ừ. Anh về đây.- hắn nói xong bế nó đi.

Trước khi rời khỏi nó cũng đã gật đầu ngụ ý cảm ơn hai người kia cùng với cái vẫy tay chào tạm biệt.

  Đặt nó ngồi ngay ngắn trên xe, kê thêm vài cái gối mềm để phòng việc nó va vào đâu rồi bị đau, hắn bắt đầu lái xe về nhà. Có lẽ vì mệt mà nó đã ngủ thiếp đi trên đường về nhà, hắn chỉ biết nhìn nó mà cười thôi. Cũng may mà nó chịu hiểu cho hắn nếu không cái hiểu lầm ấy sẽ khó mà xoá bỏ được.

Về đến nhà, nó vẫn còn đang ngon giấc, hắn bế nó lên một cách nhẹ nhàng nhất có thể để nó không tỉnh giấc lẫn bị đau. Vừa vào nhà thì gặp bác quản gia, bác quản gia thấy nó băng bó đầy mình thì không khỏi lo lắng, liền hỏi hắn.

- Cậu chủ, cô chủ bị sao thế ạ?

- Em ấy bị tai nạn nhưng đã ổn hết rồi.- hắn trả lời.

- Thật may làm sao. Tôi sẽ đi nấu một vài món để bồi bổ cho cô chủ ngay đây.- bác quản gia nói.

- Vâng. Nhờ bác.- hắn nói xong bế nó lên phòng.

  

>Phòng nó:

   Nó bây giờ đã yên vị trên giường rồi, gương mặt có phần xanh xao vì mệt mỏi, hàng mi dài cong vút nằm im lìm, đôi môi hơi khô và có phần nhợt nhạt, nhìn nó như thế khiến hắn không khỏi đau lòng. Hắn đã cố ép nó ăn nhiều hơn để nó có thể tăng thêm một vài kg nhưng nó không những không tăng mà còn có vẻ bị giảm đi vài kg. Có lẽ hắn phải tăng dinh dưỡng  trong phần ăn của nó thôi, để nó có thể tăng lên được vài kg.

- Lúc ngủ đâu có lạnh lùng đâu chứ...- hắn nói, khẻ mỉm cười, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nó.

   Có vẻ như bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt nó làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó nên nó hơi chau mày lại, cựa quậy một chút để tránh né bàn tay kia. Thấy nó có vẻ khó chịu, hắn dừng hành động của mình lại, nở nụ cười vui vẻ. Người gì đâu mà tỉnh ngủ thế? Và hắn cứ mãi ngồi ngắm nó ngủ mà quên mất thời gian cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

Hắn ra mở cửa, là bác quản gia.

- Chuyện gì vậy ạ?

- Đã trưa rồi, cậu và cô chủ mau xuống ăn trưa thôi.- bác quản gia trả lời.

- Mấy giờ rồi ạ?- hắn hỏi.

- Đã gần 12 giờ rồi thưa cậu.

- Cháu biết rồi.- hắn nói xong quay trở lại giường nó.

Khẽ lay nhẹ tay nó, vừa lay vừa gọi:

- Băng, dậy ăn trưa nào.

  Nó khẽ cựa mình nhưng không có vẻ gì là sẽ thức dậy, thấy nó ngủ ngon như vậy cũng không nỡ đánh thức nữa nên đành để cho nó ngủ thêm một chút và xuống dùng bữa, cũng đã mấy ngày rồi hắn không dùng bữa một cách tử tế.

   Sau gần 30' dùng bữa và không quên dặn dò bác quản gia thay đổi cách xưng hô với nó và hắn, hắn nhớ đã nhắc nhiều lần rồi nhưng có vẻ bác quản gia không thể nhớ thì phải.

Hắn quay trở lại phòng với một khay toàn những đồ ăn bổ dưỡng cho nó. Giờ thì phải dứt khoát gọi nó dậy rồi, nó không thể ngủ mãi như thế, nó ngủ cũng đã được hơn 3 tiếng rồi.

- Băng, dậy đi em.- hắn gọi, lay lay cánh tay nó.

- Ư..ưm...không...- nó cựa mình, khẽ rên lên vài tiếng khó chịu rồi trả lời trong cơn ngái ngủ của mình.

- Ngoan nào! Dậy thôi!- hắn không từ bỏ.

- Không mà...!- nó nói, giọng có chút bực bội.

- Em định ngủ đến bao giờ? Hơn 3 tiếng rồi. Dậy nhanh nào!- hắn kiên trì với ý định của mình.

   Nó khó chịu mở mắt, mặt nhăn lại, nhìn hắn với ánh mắt đằng đằng sát khí, nó hận không thể bóp chết hắn ngay bây giờ.

- Đừng nhìn anh như vậy. Phải dậy để ăn trưa chứ.- hắn nói, có vẻ như không quan tâm gì mấy đến việc nó đang khó chịu.

- Lại ăn.- nó khó chịu.

- Ăn lúc nào mà lại ăn?

- Ở với anh lúc nào chẳng ăn?- nó cãi.

- Nhìn người em xem! Có mập mạp gì đâu! Khi nào mập lên đi rồi anh không bắt em ăn.

- Hừ...

- Ngồi dậy nào.- hắn nói rồi đỡ nó ngồi dậy, kê vài chiếc gối để nó tựa cho thoải mái.

- Sao nhiều như thế?- nó hỏi, giọng bất mãn khi thấy trên khay có khoảng 5,6 món.

- Ăn cho mập! Ăn xong rồi ngủ tiếp.- hắn nói.

- Anh muốn em thành heo à?- nó không hài lòng.

- Không thành heo được. Mập một chút mới dễ thương.- hắn trả lời, tay đưa muỗng cháo đến gần miệng nó.

  Sau khi ăn muỗng cháo mà hắn đưa tới, nó tiếp tục nói, giọng không vui vẻ gì:

- Ý anh là giờ em không dễ thương?

- Không!- hắn dứt khoát.

- Gì cơ?- nó ngạc nhiên xen lẫn khó chịu.

Lần đầu tiên có người con trai nào đó phủ nhận nhan sắc của nó, tuy nó không quan tâm đến những lời khen đó nhưng vẫn có chút khó chịu khi bị hắn chê như thế.

- Em không dễ thương, chỉ xinh đẹp thôi.- hắn cười rồi nói, nhéo nhẹ má nó.

- Khác gì nhau đâu...- nó lầm bầm.

- Có khác nhé...

-.....

Hai người cứ như thế, một người đút một người ăn, liên tục trò chuyện cho đến khi những món ăn trên khay đã vơi dần đi, tuy nó không ăn hết sạch được nhưng nó ăn được như vậy cũng là một kỳ tích rồi.

- Giờ em ngủ đi.- sau khi để nó ngồi nghỉ một lúc hắn mới lên tiếng bảo nó.

-.....- nó lắc đầu từ chối.

- Phải ngủ nhiều mới nhanh khoẻ được!- hắn khuyên.

- Em muốn đọc sách.- nó nói.

- Để hôm khác rồi đọc. Em đọc bữa giờ chưa chán sao?

-.....- nó lại lắc đầu.

- Vậy em muốn đọc sách nào? Anh đọc cho em.

- Les Misérables.- nó trả lời.

- Đợi anh một chút.- hắn nói rồi rời khỏi phóng nó xuống thư phòng tìm quyển sách nó muốn.

Chỉ sau gần 5' hắn trở lại với một cuốn sách dày cộm trên tay, đỡ nó nằm xuống hẳn hoi, hắn cất tiếng hỏi:

- Em đọc tới đâu rồi?

- Trang 613.

- Được rồi. Anh đọc đây.

    Hắn bắt đầu đọc, cả gian phòng yên ắng chỉ văng vẳng chất giọng trầm của hắn đang đọc đều đều, 5' , 10', 15' , 20' , 25', 30', 35' rồi 40' trôi qua, nó đã chìm vào giấc ngủ, hắn cũng đã ngừng đọc trả lại cho gian phòng không gian yên tĩnh vốn có. Để quyển sách lên trên bàn cạnh giường, chỉnh lại chăn cho nó và đặt lên trán nó một nụ hôn: "Ngủ ngon".

Thu dọn chén bát sạch sẽ rồi rời khỏi phòng, hắn đang có rất nhiều việc đang chờ hắn xử lí.

>Mỹ, bang Maryland:

  Tại một căn biệt thự nào đó, nơi có một cặp đôi đang cãi vã khá căng thẳng, nói đúng hơn là chỉ có mỗi cô gái là căng thẳng thôi.

- Em đã nói với anh rồi còn gì? Em phải về!- giọng cáu gắt của cô gái vang lên với âm lượng có chút lớn.

- Rin! Em thôi ngay!- người con trai kia có vẻ đang dần mất kiên nhẫn.

Và hai người đang cãi nhau là Rin và Rain. Hai người đã cãi nhau gần 20' đồng hồ rồi và vẫn chưa có dấu hiệu ngưng. Lý do họ cãi nhau là vì Rin muốn về Việt Nam còn Rain thì không đồng ý.

- Anh quát em?- Rin mếu máo.

- Anh không có...Anh chỉ muốn em bình tĩnh hơn thôi.- thấy Rin như thế Rain không thể không mềm lòng, hạ giọng mình xuống và dỗ dành.

- Em muốn về.- Rin nhân lúc Rain mềm lòng liền quay về chủ đề chính.

- Thôi mà Rin, anh đã nói 93 lần về vấn đề này rồi. Em không không thể về.- Rain bất lực.

- Tại sao?- Rin cứng đầu.

- Chỉ là em không được về.- Rain không có ý định sẽ nói lý do.

- Sao như thế được! Anh không cho em về thì ít nhất cũng phải cho em một lý do chính đáng chứ!- Rin lại bắt đầu nổi giận.

- Em về cũng có làm gì đâu nên cứ ở lại đi.- Rain cố gắng thuyết phục Rin.

- ANH RAIN! EM Không ĐÙA!- Rin không kìm được cơn giận mà to tiếng.

- Rin, xem lại thái độ của em.- Rain không hài lòng.

- Em xin lỗi...anh cho em về đi.- Rin thấy thái độ của mình không đúng liền hạ giọng xuống.

- Không là không!- Rain dứt khoát.

- Tại sao?

- Em về đó làm gì?- Rain hỏi.

- Em đã trả lời câu hỏi này của anh 95 lần rồi đó. Em về giúp hai đứa kia làm nhiệm vụ.- Rin bất lực.

- Không cần thiết. Hai em ấy có thể tự làm được mà không cần em giúp.- Rain lạnh lùng.

- Anh không thương em gì cả!- Rin giận dỗi.

- Sao em có thể lôi chuyện này sang để nói chuyện tình cảm vậy Rin?

- Nếu anh thương em thì anh sẽ không cản em về nước đâu!

- Haizz... là Boss không cho em về. Anh không thể chống lệnh được.- Rain bất lực.

- Boss? Ba nuôi á? Nhưng mà tại sao?- Rin ngạc nhiên. 

- Anh không biết. Ba nuôi chỉ dặn không cho em về thôi.

- Vậy sao từ đầu anh không nói sớm?

- Anh nói để em sẽ chạy đến chỗ ba nuôi ăn vạ sao? Giờ thì hay rồi!

- Em sẽ không làm vậy đâu. Nếu làm vậy anh sẽ bị phạt vì không chấp hành mệnh lệnh mất.- Rin nói, chạy rới ôm Rain.

- Cảm ơn em đã hiểu và cũng xin lỗi em nữa.- đáp lại cái ôm của Rin, Rain nói, hôn lên mái tóc Rin một cái.

- Em cũng xin lỗi vì làm khó anh và có thái độ không tốt với anh nữa.- Rin nói với giọng hối lỗi.

- Ừm không sao cả. Chuyện qua hết rồi.

- Em yêu anh.

- Anh cũng yêu em Rin.

End chap.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status