Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 95



"Kinggg konggg! Kinggg konggg!"

  Tiếng chuông cửa nhà hắn vang lên, mãi một lúc mới có người mở cửa và đó là hắn.

- Anh Ken!- chất giọng vui vẻ của cô gái vang lên, tiến tới ôm hắn nhưng hắn đã lùi về sau để tránh cái ôm đó.

- Có chuyện gì sao, Yumi?- hắn hỏi, giọng lạnh lùng.

- Em vào nhà rồi nói được không?- cảm thấy hụt hẫng vì hắn tránh cái ôm của mình, Yumi nở nụ cười gượng gạo rồi nói.

- Ừ.- hắn trả lời rồi đứng tránh sang một bên để Yumi vào.

   Sau khi cả hai đã yên phận trên sofa ở phòng khách, hắn mở lời:

- Em đến có chuyện gì?

- Phải có chuyện mới được đến sao ạ?- Yumi hỏi, giọng hờn dỗi.

- Ừm.

- Vậy em nhớ anh có tính là một chuyện không?

- Nghiêm túc đi Yumi.- hắn lạnh giọng, mặt lộ vẻ không hài lòng.

- À..em...a...vâng ạ...- Yumi có hơi giật mình vì thái độ của hắn đột ngột thay đổi nên cứ ấp úng mãi.

- Vậy...có chuyện gì?

- Thật ra...em đến đây là vì...vì muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện cho chị Thiên Băng.- Yumi nói, gương mặt buồn bã.

- Giải thích? Chuyện gì?

- Chuyện lần trước đấy ạ. Em nghĩ mình nên giải thích cho chị ấy rõ về mối quan hệ giữa anh và em, em không muốn chị ấy hiểu lầm.- Yumi tỏ vẻ đáng thương nói với hắn.

- Không cần đâu...anh đã nói...

- Để em nói chuyện với cô ấy.- giọng nó từ phía cầu thang vang lên cắt ngang lời hắn.

- Băng? Sao lại xuống đây?- hắn thấy hắn không chịu nằm im trên giường nghỉ ngơi nên không hài lòng, trán nhăn lại, giọng có phần tức giận hỏi nó.

- Không phải có người muốn nói chuyện với em sao?- nó hỏi, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhìn cô gái  trước mặt với vẻ mặt thích thú rồi gật nhẹ đầu chào cô ta.

 

   Yumi vì sự xuất hiện đột ngột của nó mà thừ người ra, không nói một lời cũng không có động thái gì chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào nó.

- Hai em nói chuyện đi, anh lên phòng.- hắn nói rồi đứng dậy rời đi, trước khi đi cũng không quên xoa đầu nó một cái.

   Bóng hắn khuất khỏi cầu thang cũng là lúc nó lên tiếng, vẻ mặt có vẻ rất hứng thú với câu chuyện của cô gái trước mặt:

- Vậy cô muốn giải thích gì với tôi, cô Yumi?

- À...Cũng chẳng có gì nhiều! Cái gì cần thấy cô cũng thấy ròii. Tôi nghĩ cô cũng đủ thông minh để tự biết mình nên làm gì chứ?- Yumi thay đổi hẳn thái độ, không còn là một cô gái ngoan hiền, yểu điệu mà thay vào đó là một cô gái đầy kiêu ngạo với hai tay trước ngực, chân thì bắt chéo, lưng thì tựa vào sofa, miệng thì nhếch lên nở một nụ cười khinh người và nói với giọng hống hách.

- Gì cơ? Ken vừa đi thì liền lật mặt?- nó nhếch miệng cười rồi nhìn Yumi với ánh mắt khinh bỉ.

- Bớt nói đi! Khôn hồn thì tránh xa anh Ken của tôi ra!- cô ả đe doạ nó.

- Ha...! Bộ những ai đeo bám Ken đều có chung câu cửa miệng sao?- nó cười khinh bỉ rồi mỉa mai cô ả kia.

- Cô đừng tưởng cô có hôn ước với anh ấy thì anh ấy sẽ bên cạnh cô! Người anh ấy yêu là tôi! Không phải cô!- cô ả nói với giọng đầy tự tin.

   Nghe đến đây nó không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Trước giờ nó chưa từng gặp ai tự luyến như cô ả này. Trước khi phát ngôn cũng nên xem vị trí của mình ở chỗ nào đi chứ.

- Cô cười cái gì?!- Yumi thấy nó cười vào mặt mình thì liền tức giận.

- Này cô bé! Đang nằm mơ đấy à?- sau khi đã ngưng cười, nó lấy lại dáng vẻ nghiêm túc của mình rồi nói.

- Ai mơ cơ? Cô đang nói cô à?- Yumi khinh khỉnh.

- Trước khi mở miệng cũng nên xem lại vị trí của mình đi cô bé.- nó nhếch mép cười rồi nói.

- Vị trí? Haa.. nói về vị trí thì tôi thừa sức bên cạnh anh ấy! A...Còn nữa... về thời gian bên cạnh anh Ken và tình cảm anh ấy dành cho tôi hoàn toàn ăn đứt cô!- cô ả kiêu ngạo nói.

- Tsk! Thật hết thuốc chữa!- nó tặc lưỡi một cái rồi nói, giọng không còn chút hứng thú.

- Tôi nói rồi đấy! Cô liệu mà dọn ra khỏi đây đi! Nếu không sớm muộn gì anh Ken cũng đuổi cô ra khỏi đây!

- Cô dựa vào gì?- nó lạnh lùng hỏi, tay cầm ly nước lên và uống.

- Dựa vào việc tôi sẽ là cô chủ ở đây trong thời gian tới.- Yumi nói với giọng đầy tự tin.

- Này cô bé! Lo về học thay vì ở đây ảo tưởng sẽ có ích cho cuộc đời cô hơn đấy.- nó tốt bụng khuyên nhủ, giọng có vẻ bất lực với con người ảo tưởng trước mặt.

- IM MIỆNG! MAU CÚT CHO TÔI!- ả Yumi tức giận đứng bật dậy, chỉ vào mặt nó rồi to tiếng.

   Trái lại với vẻ tức giận của cô ả Yumi, nó vẫn cứ điềm tĩnh đặt ly nước vừa uống xong xuống bàn, nhẹ nhàng đứng lên đi tới trước ả Yumi, cầm tay cô ả và hạ xuống, ghé vào tai ả và nói:

- Đây là nhà của Ken và tôi nên người cần cút là cô!

   Ả tức giận đến đỏ mặt, đẩy nó ra, cung tay lên định tát nó nhưng lại bị nó chụp tay lại. Ả vùng vẫy mãi vẫn không thoát ra khỏi ta nó được bèn lấy tay còn lại tát nó nhưng lại không thành, ngược lại còn bị nó tát lại một cái đau điếng đến mức môi bật cả máu.

- Cô dám tát tôi!- ả đay nghiến.

- Sao không?

- Cô được lắm! Tôi sẽ...

"AAA!"

Ả đột nhiên hất tay nó ra rồi giả vờ ngã xuống đất, la lên một tiếng sau đó nặn ra vài giọt nước mắt rồi bắt đầu giả vờ nạn nhân, khóc lóc cầu xin:

- Chị Băng, em biết em sai rồi. Là em không nên ôm anh ấy! Chị đừng đánh em nữa! Em xin lỗi....

  Mặc cho ả giả vờ khóc lóc cầu xin thảm thiết dưới chân mình, nó đứng đó khoanh tay nhìn ả, ánh mắt đầy khinh bỉ. Không cần nói nó cũng biết ả giả vờ thế để làm gì! Cái kịch bản cũ mèm này nó gặp nhiều rồi. Bộ mấy cô em bạch liên hoa không còn trò nào mới và thú vị hơn nữa sao?

- Chuyện gì vậy?- hắn tiến tới và hỏi, giọng lành lùng.

-.....- nó im lặng không muốn nói gì. Nó lười phải giải thích vì ba cái chuyện vô vị này.

  Còn ả Yumi thì khác, vừa thấy hắn lên tiếng ả lại được đà sướt mướt thêm nữa, khóc lóc cái kiểu, đứng dậy, chạy tới chỗ hắn còn ôm lấy tay hắn, giả vờ nạn nhân, giở giọng oan ức:

- Anh Ken...hức...em...hức...em đã gi..giải thích rõ và còn...còn...hức...xin lỗi chị Băng... nhu..nhưng chị Băng không...hức... không chịu... chị ấy sỉ nhục em..ro..rồi còn...hức... còn đánh em nữa.

   Sau khi cố tiêu thụ hết những gì ả Yumi nói, hắn gỡ tay ả ra khỏi tay mình, thở dài một cái rồi hỏi nó:

- Yumi nói thật không?

- Nghĩ sao thì nghĩ.- nó lạnh lùng trả lời sau đó bỏ lên phòng.

   Còn ả Yumi thì đang cười thầm trong lòng, thầm nghĩ mình đã lừa được hắn rồi.

- Anh Ken, em sợ chị ấy quá!- ả lại sấn tới ôm tay hắn, nũng nịu.

- Thôi đi.- hắn lạnh lùng gỡ tay ả ra, trán nhăn lại vì khó chịu.

- Anh Ken?- Yumi nhìn hắn với vẻ không hài lòng.

- Tôi sẽ tính chuyện này với cô sau!- hắn lạnh lùng nói sau đó lôi ả ra khỏi nhà rồi đóng sập cửa lại, không để cho ả ú ớ thêm được câu nào.

>Phòng nó:

  

     Lúc này nó đang đọc sách nhưng đầu óc lại không thể tập trung vào những gì quyển sách ấy viết. Chán nản để nó sang bên bàn cạnh giường nhưng không may lại làm vai bị đau. Hơi nhăn trán lại, môi mím chặt để không phát ra tiếng. Lúc nãy đánh ả Yumi với lực mạnh còn bằng tay trái khiến cho chỗ trật khớp lần trước chưa kịp khỏi hẳn bị nặng thêm.

"Cạch!"

   Cửa phòng nó bật mở, hắn bước vào, trên tay là một ly gì đó. Bước đến bên giường nó, hắn đặt ly nước đó xuống bàn rồi nhìn nó với ánh mắt khó hiểu vì trong phòng điều hoà còn đang bật, không khí có thể gọi là lạnh mà tại sao nó lại đổ mồ hôi nhiều thế?

- Em sao vậy? Không ổn ở đâu sao?- hắn lo lắng hỏi, tay định chạm vào vai nó nhưng lại bị nó gạt ra.

- Em không sao!- nó nói, giọng có chút cáu giận.

- Có phải vai lại đau không?

- Khô...

- Đừng có giấu anh! Mặt em nhăn nhó như vậy thì đúng là đau rồi.- hắn cắt ngang lời nó.

-.....- nó im lặng không phản kháng vì hắn nói quá đúng rồi còn gì.

- Phải chú ý chứ! Có tát thì phải tát bằng tay không đau!- hắn nói, lục tìm trong tủ chai thuốc giảm đau.

- Sao?- nó có chút ngạc nhiên.

- Không phải em tát Yumi à? Mặt in dấu bàn tay rõ thế mà, còn cả chảy cả máu miệng.- hắn nói, chất giọng bình thản xen chút trêu chọc.

- Là em tát.- nó nói, giọng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

- Tay đau mà cũng có sức quá nhỉ?- hắn giở giọng trêu chọc.

- Bị nhiều sẽ quen.- nó thản nhiên trả lời.

- Còn nói vậy được! Không có lần sau đâu!- hắn cốc đầu nó một cái rồi nói, giọng nghiêm nghị.

- Lần sau cô ta chẳng còn nguyên vẹn mà về.- nó lầm bầm trong miệng. Hên cho ả ta là tay nó bị đau đấy nhé.

- Thôi! Còn mạnh miệng được nữa! Bị đau lại rồi kia kìa!- hắn nói.

- Cũng sẽ khỏi mà!

- Rồi! Muốn khỏi thì mau bôi thuốc vào!- hắn nói rồi đưa chai thuốc cho nó.

   Nó nhận lấy chai thuốc rồi xoa vào cổ tay mình trước, từng thao tác rất thuần thục, chắc là đã bị như vậy nhiều lần rồi.

- Em bôi thuốc xong thì nghỉ ngơi đi! À anh có pha cho em ly cafe, muốn uống thì uống.- hắn dặn dò nó, toan rời đi nhưng bị câu hỏi của nó mà dừng bước.

- Không uống sữa nữa sao?- nó hỏi, chất giọng kiểu mà người khác hay gọi là cà khịa.

- Em muốn uống?

- Không.

- Đừng có cà khịa anh! Không thì một ngày 3 ly sữa đấy!- hắn nói xong rời đi để lại nó với gương mặt méo mó khó coi.

>Trụ sở bang DA:

- Binnnn! Mày ra đây cho anh!- giọng Ben réo lên thất thanh.

- Gì vậy ạ?- Bin từ trong phòng thí nghiệm vội vã chạy ra, hỏi.

- Mày nhìn con bé Rei nó làm gì với gương mặt đẹp trai của anh mày nè!- Ben nói, giọng uất ức, chỉ lên bản mặt của mình.

- Cái gì thế?! Mặt anh sao nổi đốm tùm lum vậy?!- Bin nhìn anh của mình với ánh mắt kinh hãi.

- Là cô người yêu bé bỏng của chú mày đó!- Ben đau khổ.

- Em ấy làm sao?- Bin sốt sắng.

- Nó dụ anh mày là thử giúp nó loại thuốc, đảm bảo không chết nhưng chưa biết công dụng ra sao. Nếu anh chịu giúp thì tuần tới nó sẽ sang Mỹ thay anh. Anh thì đang bận nhiều việc bên đây nên đồng ý và kết quả thì như vậy nè! Làm sao anh mày dám ra đường bây giờ!?

- Là do anh mà! Sao trách em ấy được! Anh có ăn vạ em em cũng không giúp gì được cho anh đâu.- Bin lạnh nhạt.

- Mày phải giúp tao!

- Giúp gì? Em không làm đâu!

- Mày nghiên cứu thuốc rồi tìm thuốc trị cho tao đi! Tao bị 3 ngày rồi còn chưa hết. Cứ thế sao anh mày ra ngoài làm việc được!- Ben ăn vạ.

- Sao anh không kêu Rei đi.

- Anh đã nói nó rồi, nó đưa cho anh lọ thuốc kỳ quặc rồi bảo anh uống vào sẽ hết, cuối cùng lại bị nặng hơn đây nè! Giờ nó trốn đi đâu biệt tăm rồi!

- Nhưng em đâu có giỏi điều chế thuốc đâu!

- Anh không biết! Người yêu mày làm, nó không chịu thì mày phải chịu. Ngày mai phải có thuốc cho anh, không anh không làm việc được thì mày chết chắc với chị Ice.- Ben hăm doạ sau đó bỏ đi.

  Chỉ tội nghiệp Bin, vì cô người yêu tinh nghịch kia mà giờ Bin phải gánh hết việc này. Bộ chê nhóc ấy chưa đủ việc sao?

Thật bất công mà!

End chap.

Chào các reader!

Dạo này mình không liên lạc được với Kori nên không thể tập trung viết truyện được, kết quả là không ra chap mới. Thật xin lỗi mọi người.

P/s: Kori ơi! Kori đâu rồi? Nếu đọc được thì liên lạc với SuJi nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status