Thiên tôn trùng sinh

Chương 383: Có Giỏi, Ngươi Giết Ta!


Nhìn thấy Long Kình Thiên nhìn qua, thân thể Nhị thiếu chủ Vực Chủ Phủ Kha Bạch đột nhiên chấn động, không ngừng lết lui về phía sau.

Tay phải Long Kình Thiên co lại thành trảo, hướng về phía Kha Bạch chụp tới. Đột nhiên đúng lúc này, một thanh âm quát lớn phẫn nộ chợt từ xa truyền đến:

- Tiểu tử, ngươi dám đả thương Nhị thiếu chủ?

Tiếp theo, một cái quyền ấn khủng bố phá không mà đến. Lực lượng của một cái quyền ấn này còn mạnh hơn so với Tử Lôi Tự Tại Đại Thần Chưởng của Thái thượng Trưởng lão Lạc Trạch Hưng của Bắc Thần Thần Tông lúc trước rất nhiều.

Hai mắt Long Kình Thiên ngưng lại, tay trái đánh mạnh ra một quyền.

Một tiếng chấn vang khủng bố, thân hình Long Kình Thiên khẽ lay động. Sau đó bóng người lóe lên, đã thấy có một gã trung niên nhân mặc cẩm bào màu đen đã xuất hiện giữa Long Kình Thiên cùng với Kha Bạch.

Kha Bạch nhìn thấy gã trung niên nhân, trên mặt nhất thời kinh hỉ, nói:

- Đại tiên sinh, cứu ta, cứu ta! Giết chết tiểu tử này! Hắn chính là Long Thần!

Đại tiên sinh? Long Kình Thiên nhìn chằm chằm vào gã trung niên nhân có cặp mắt màu tinh lam trước mặt.

- Cô gia, cẩn thận! Hắn chính là Đại Tổng quản Vực Chủ Phủ, Hoắc Nguyên!

Lúc này, thị nữ Hứa Nhu đứng đằng xa chợt mở miệng nhắc nhở.

Đại Tổng quản Hoắc Nguyên, kẻ thần bí nhất, thực lực mạnh nhất trong Bát Đại Tổng Quản của Vực Chủ Phủ! Lúc trước trong Đại hội So tài Luyện khí, Long Kình Thiên đã từng gặp qua Tam Tổng quả Vực Chủ Phủ Trần Lôi Động. Thực lực của Trần Lôi Động kia cực mạnh, một bước đã bước vào cảnh giới Thiên Thần. Nhưng mà không hề nghi ngờ, thực lực Hoắc Nguyên này so với Trần Lôi Động kia còn mạnh hơn rất nhiều.

- Hóa ra ngươi chính là cái gã Long Thần đã luyện chế ra Thần khí kia!

Hoắc Nguyên giương mắt nhìn chằm chằm Long Kình Thiên, trên mặt kinh ngạc, cũng không biết là giật mình vì thân phận của Long Kình Thiên hay là giật mình vì thực lực của Long Kình Thiên.

- Long Thần, hiện tại ta cho ngươi hai con đường để chọn. Thứ nhất, đầu nhập Vực Chủ Phủ chúng ta. Mỹ nữ trong phủ tùy ngươi lựa chọn, tất cả những gì ta có thể có được, ngươi cũng có thể có được!

Hoắc Nguyên nhàn nhạt nói.

Mọi người nhất thời ngẩn ngơ.

Địa vị của Hoắc Nguyên ở trong Vực Chủ Phủ ai nấy cũng đều biết rõ ràng, những gì mà Hoắc Nguyên có thể có, Long Kình Thiên cũng đều có thể có? Có thể tưởng tượng được, nếu như Long Kình Thiên đầu nhập Vực Chủ Phủ sẽ có được địa vị khủng bố đến thế nào!

- Con đường thứ hai, đó chính là phải chết, hơn nữa sẽ là chết thật sự vô cùng thê thảm!

Thoáng dừng lại một lúc sau, Hoắc Nguyên lạnh lùng nói, bên trong cặp mắt tinh lam sắc lóe ra sát ý nồng đậm.

Tất cả mọi người cũng đều giương mắt nhìn chằm chằm Long Kình Thiên.

- Đại tiên sinh, cái này, cái này…

Nhị thiếu chủ Vực Chủ Phủ Kha Bạch sau một lúc ngơ ngẩn, sắc mặt liền đại biến. Hắn đồng dạng cũng không dự đoán được Hoắc Nguyên không ngờ lại ra điều kiện như vậy đối với Long Kình Thiên.

Nhưng mà Kha Bạch đối với Long Kình Thiên chính là hận đến tận xương tủy!

Chỉ là ngay khi hắn vừa định mở miệng, Hoắc Nguyên kia đã lên tiếng trước:

- Đây là ý tứ của Phủ chủ!

Yết hầu của Kha Bạch nhất thời đình trệ lại.

Phủ chủ? Ý tứ của phụ thân hắn!

Long Kình Thiên nhìn về phía Hoắc Nguyên, lạnh lùng nói:

- Ta lựa chọn con đường thứ ba!

Ngay khi Hoắc Nguyên còn đang ngẩn ra, đột nhiên thân hình Long Kình Thiên chợt lóe lên, đã phóng đến trước người của Hoắc Nguyên.

- Sát Thần Nhất Kiếm!

Một đạo kiếm quang sắc bén đến cực điểm từ trong hư không chém qua. Đạo kiếm quang này tuy rằng chỉ về phía Hoắc Nguyên, nhưng mà mọi người ở bốn phía lại có một loại cảm giác, sát ý phảng phất như là thủy triều vậy, vô cùng vô tận hướng về phía chính mình phóng vọt tới, phô thiên cái địa, khiến cho bọn họ có một loại cảm giác hít thở không thông, ngay cả linh hồn cũng phải hỏng mất.

Đồng tử của Hoắc Nguyên đột nhiên co rút lại, trong lòng kinh hãi. Hắn cũng không dự đoán được tốc độ của Long Kình Thiên thế nhưng lại nhanh chóng đến mức đó, một chiêu Sát Thần Nhất Kiếm này lại khủng bố như thế.

Trong hàng vạn năm qua, hắn đã từng gặp qua vô số sát thủ, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm nhận qua được sát ý đáng sợ đến như thế.

- Giác Mãng Thần Khải!

Hoắc Nguyên liền trong khoảnh khắc phản ứng lại, quát lớn. Chỉ thấy toàn thân hắn chợt hiện ra từng đoàn từng đoàn phù văn hắc ám. Những cái phù văn này ở bên ngoài thân thể của hắn biến thành một kiện Thần khải. Đồng thời, hai tay của hắn đột nhiên hướng về phía Long Kình Thiên đâm thẳng tới.

- Kinh Quỷ Khốc Thần Chỉ!

Một chỉ vạch tới quỷ thần cũng phải kinh khóc!

Vô số đạo chỉ kình phá không mà đến.

Ầm!

Một đạo âm vang phát ra. Ngay sau đó mọi người liền nhìn thấy một màn hai người Long Kình Thiên cùng với Hoắc Nguyên cùng lui nhanh về phía sau. Bốn phía nhất thời là một mảnh tĩnh mịch, thời gian phảng phất như là đình chỉ lại.

Đột nhiên, một tiếng tách nhỏ quái dị vang lên. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy từng giọt từng giọt máu tươi phát ra quang mang tinh lam sắc nhàn nhạt từ trên ngón tay của Hoắc Nguyên không ngừng nhỏ dài xuống mặt đất, rơi xuống mặt đất, không ngừng phát ra từng thanh âm lộp bộp liên hồi.

Trong Bát Đại Tổng Quản của Vực Chủ Phủ, Đại Tổng quản Hoắc Nguyên thực lực mạnh nhất, thần bí nhất, thế nhưng hiện tại không ngờ lại bị thương!

Cường giả của không ít các thế lực lớn trong Tinh vực Xích Thành cũng đều nhận định Hoắc Nguyên là đệ nhất nhân dưới cảnh giới Thiên Thần của Tinh vực Xích Thành, nhưng mà hiện tại đệ nhất nhân dưới cảnh giới Thiên Thần này lại bị một gã thanh niên bề ngoài chỉ là Thần cấp Thất trọng Đỉnh phong gây ra thương tích!

Lúc này Hoắc Nguyên nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của mình, trong lòng cũng khó nén khỏi khiếp sợ.

Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, đột nhiên trên cơ thể Long Kình Thiên chợt lóe ra quang mang sáng rọi. Tất cả mọi người chợt nhìn thấy một khỏa hạt châu từ trong cơ thể của Long Kình Thiên bay ra.

Hạt châu? Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc Long Kình Thiên đem một hạt châu nhỏ cỡ nắm tay như vậy tế ra làm cái gì, thì liền nhìn thấy Long Kình Thiên chợt huy động hai cánh tay, đem khỏa hạt châu kia công kích thẳng về phía Hoắc Nguyên.

Hoắc Nguyên khẽ rùng mình, sau đó giận dữ. Long Kình Thiên thế nhưng lại dùng một viên châu nhìn qua bề ngoài vô cùng bình thường, chỉ lớn cỡ một nắm tay mà thôi công kích hắn, khinh thị hắn như thế, điều này khiến cho hắn có cảm giác sỉ nhục cực lớn!

Hoắc Nguyên phẫn nộ rống lớn một tiếng, đột nhiên oanh mạnh một quyền hướng về phía khỏa hạt châu ở trong mắt hắn là vô cùng bình thường kia. Trong suy nghĩ của hắn, khỏa hạt châu này giống như chính là Long Kình Thiên vậy, hắn muốn dùng một quyền oanh kích cho nó nổ tung!

Ngay khi nắm tay của hắn oanh kích lên trên khỏa hạt châu vô cùng bình thường kia, đột nhiên sắc mặt của hắn liền kinh hãi đại biến. Hắn cảm giác như chính mình vừa mới oanh kích lên một tòa thần sơn khổng lồ vậy. Khỏa hạt châu kia không một chút xê dịch gì, còn nắm tay của hắn thế nhưng phốc một tiếng, xương cốt từ từ rạn nứt ra, sau đó bị chấn nát!

Hơn nữa, thế công tới của khỏa hạt châu kia cũng không vì vậy mà dừng lại, tiếp tục phá không mà đến, đập thẳng lên trên lồng ngực của hắn. Trong khoảnh khắc đó, Hoắc Nguyên chỉ cảm thấy được toàn thân chính mình đột nhiên chấn động. Hắn phảng phất như là nghe được thanh âm lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của chính mình toàn bộ đều đã bị nổ tung hết vậy.

- Phốc!

Hoắc Nguyên văng ngược về phía sau, hung hăng đập thẳng lên trên một ngọn núi xa xa, cả ngọn núi theo đó mà đổ nát luôn.

Đám người lúc trước vốn còn đang nghi hoặc không biết Long Kình Thiên đem một viên châu lớn cỡ nắm tay vô cùng bình thường kia tế ra làm gì, lúc này toàn bộ đều hút một ngụm lãnh khí, kinh hãi nhìn chằm chằm về phía hạt châu nhỏ kia.

Mà Nhị thiếu chủ Vực Chủ Phủ Kha Bạch kia thì sắc mặt lại xám như tro tàn, sợ đến mức vội vàng xoay người bỏ trốn.

Chẳng qua, hắn vừa mới xoay người bay trốn, giữa không trung liền xuất hiện một đầu Kim long, phi thân vòng quanh một cái, đem hắn cuốn lấy, mang trở về đến trước người Long Kình Thiên.

- Long Kình Thiên, ngươi dám giết ta? Ta chính là Nhị thiếu chủ của Vực Chủ Phủ! Nếu như ngươi giết ta, lên trời xuống đất, không ai có thể cứu được ngươi đâu!

Kha Bạch liều mạng giãy dụa, đồng thời sắc mặt vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng quát Long Kình Thiên.

- Ta không dám giết ngươi?

Sắc mặt Long Kình Thiên lạnh lùng, tay phải nhấn mạnh một cái trong hư không. Kha Bạch sầu thảm hét lớn một tiếng, trong cơ thể không ngừng phát ra thanh âm bạo vang.

- Ngươi, ngươi cũng dám đem khí hải còn có kinh mạch toàn thân của ta phá tan hết!

Kha Bạch gào thét thảm liệt, hai mắt đỏ bừng:

- Long Kình Thiên, ngươi cái tên cẩu tạp chủng chết tiệt. Có giỏi, ngươi giết ta đi! Bằng không, đến khi ngươi rơi vào trong tay ta, đến lúc đó ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm!

- Yên tâm đi!

Long Kình Thiên cười lạnh nói:

- Ta sẽ giết ngươi! Chẳng qua là ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu!

Nói xong, một tay Long Kình Thiên chụp thẳng xuống đỉnh đầu của Kha Bạch, một đạo quang mang từ trong tay hắn tiến nhập vào đầu Long Kình Thiên.

Kha Bạch vừa định rống lên, hai mắt đột nhiên dại ra.

Long Kình Thiên muốn cứu Hứa Vũ Quân, trước hết phải tìm ra vị trí hiện tại của Hứa Vũ Quân. Đám người Hứa Vũ Quân, Hắc Long rời đi đã mấy canh giờ rồi, chỉ sợ sớm đã rơi vào tay của Nguyên Tôn kia. Hơn nữa đám người bọn họ ở trong tinh không mênh mông, khó có khả năng tìm kiếm. Vì thế Long Kình Thiên mới tiến hành sưu hồn, từ trong trí nhớ của hắn tìm kiếm thân phận cùng với vị trí hiện tại của Nguyên Tôn.

Chỉ cần tìm được Nguyên Tôn, có thể tìm ra được vị trí của Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long. Đương nhiên, nếu như hai người Hứa Vũ Quân không có rơi vào trong tay Nguyên Tôn kia, vậy thì đây chính là kết quả tốt nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status