Thiên tôn trùng sinh

Chương 461: Chênh Lệch Giữa Nội, Ngoại Môn Đệ


Lời Khang Hà nói làm cho bốn người Hứa Vũ Quân giận dữ, Cửu Vĩ Thiên Miêu đang lúc muốn xuất thủ thì Long Kình Thiên lại đưa tay ngăn lại, nhìn Khang Hà mà lãnh đạm nói.

- Không cần đợi đến lúc đó rồi.

Khang Hà khẽ giật mình, nhất thời không hiểu câu này của Long Kình Thiên có ý tứ gì.

Đúng lúc này, Long Kình Thiên xuất thủ, hai tay vỗ tới, dưới một vỗ này chợt xuất hiện một con chim giống như Phượng hoàng, thiêu đốt lên hoả diễm bạch kim.

Khang Hà lúc này mới kịp phản ứng lại, thấy Long Kình Thiên xuất thủ hắn không giận mà còn đại hỉ, ha ha cười nói.

- Tiểu tử, ngươi thực muốn chết a, vậy thì cũng đừng trách ta rồi!

Nội môn đệ tử không thể xuất thủ với ngoại môn đệ tử, nhưng mà nếu ngoại môn đệ tử xuất thủ trước, nội môn đệ tử có thể phản kích rồi, cho nên Khang Hà không chỉ giận mà ngược lại là đại hỉ.

- Ta hiện tại liền cho ngươi biết rõ chênh lệch giữa nội, ngoại môn đệ tử, công kích của ngươi cho dù có mạnh hơn nữa thì cũng không cách nào vượt qua được chênh lệnh này!

- Hổ Vương Hồi Phong chưởng!

Khang Hà rống lên, toàn thân phát ra hào quang sáng chói, song chưởng đột nhiên đánh ra, một kích này là hắn đã dùng toàn lực, không cần cố kỵ cái gì, hắn muốn một chưởng đem đối phương đánh bay, đem Long Kình Thiên đánh cho mềm nhũn như chó chết!

Hắn muốn tạo dựng tuyệt đối uy vọng trước mặt chúng nhân ngoại môn đệ tử trong đại điện.

Chỉ thấy, dưới song chưởng hai cái đầu hổ cực lớn xuất hiện, chữ "vương" trên đầu hào quang lập loè, khí lưu trong đại điện theo đó mà bị kích động lên, hơn nữa khiến cho người khác quái dị chính là cái đầu hổ kia không ngừng vòng qua vòng lại trong không trung, mỗi lần vòng qua vòng lại khí kình liền tăng thêm một phần, hơn nữa công kích còn bất định, khiến cho người khác muốn tránh cũng không được.

Ngoại môn đệ tử trong điện không khỏi kinh hô lên.

- Hổ Vương Hồi Phong chưởng, đây chính là đại thần thông của Diệt Tinh tiên môn chúng ta, nghe đồn tu luyện tới cuối cùng có thể dẫn động Tiên giới Hổ vương chi lực, dễ dàng đem Thiên Nguyên đại lục đánh tan!

- Khang Hà sư huynh thực lực quả nhiên cường hoành, một chưởng này coi như là Kim Tiên hậu kỳ cường giả chắc cũng không tiếp nổi a!?

Chúng ngoại môn đệ tử nghị luận, Phí Toàn lại có chút hả hê nhìn Long Kình Thiên, hai mắt lộ ra hào quang hưng phấn, khoái ý.

- Long Kình Thiên, lần này ngươi nhất định phải chết!

Mắt thấy Hổ Vương Hồi Phong chưởng đánh tới, đột nhiên thân hình Long Kình Thiên chợt loé lên, biến mất tại chỗ, tiếp đó một tiếng hét thảm vang lên! Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Khang Hà bắn ngược ra ngoài, vẽ thành một vòng cung trên không trung rồi hung hăng đập xuống mặt đất đại điện.

- Bình!!

Một tiếng buồn bực vang lên.

Tất cả thanh âm đều biến mất.

Phí Toàn ngẩn người, ngơ ngác nhìn Khang Hà nằm sấp phía xa, đám đệ tử phụ trách khuyên bảo Long Kình Thiên lúc trước toàn bộ đều ngốc trệ tại đó!

Tất cả ngoại môn đệ tử đều ngốc trệ, Khang Hà sư huynh của bọn hắn vậy mà bại, một chiêu đánh bại!

Sau đó, tất cả mọi người nhìn về phía Long Kình Thiên mà hít một hơi lãnh khí.

Mấy tên đệ tử đứng cạnh Long Kình Thiên lại càng run rẩy toàn thân, người này con mẹ nó là quái vật gì? Khang Hà cùng bọn hắn là đồng thời tiến vào Diệt Tinh tiên môn, lúc ấy Khang Hà chính là đệ nhất ngoại môn, vô địch khắp ngoại môn!

Về sau, Khang Hà tấn chức nội môn, thực lực không ngừng tinh tiến, mười năm không đến hiện tại đã là Kim Tiên trung kỳ đỉnh phong, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, nhưng mà lúc này đây lại thảm bại! Thảm bại! Chỉ một chiêu!

Một tiếng rên rỉ vang lên, chỉ thấy Khang Hà đang nằm sấp kia chợt nhúc nhích một cái, giãy dụa muốn đứng lên.

Long Kình Thiên chậm rãi đi tới, đi tới trước mặt đối phương, nhìn Khang Hà nằm bẹp bên dưới mà lạnh nhạt nói.

- Đây là chênh lệch giữa nội, ngoại môn đệ tử?

- Ngươi, ngươi!

Khang Hà nghe vậy liền nổi giận, yết hầu nóng lên, một búng máu tươi phun ra ngoài!

Đây là lời hắn vừa mới nói với Long Kình Thiên, hiện tại những lời này lại làm cho hắn cảm thấy thẹn cực kỳ, vạn chúng nhìn trừng trừng, quả thực xấu hổ vô cùng.

Long Kình Thiên không thèm để ý tới đối phương nữa mà quay đầu rời đi, hướng Phí Toàn thiếu môn chủ Tàn Kiếm môn đi tới.

Phí Toàn thấy Long Kình Thiên đi tới sắc mặt liền bị doạ cho trắng bệch đi, run giọng.

- Long... Long Kình Thiên, ngươi... ngươi muốn làm cái gì?

- Ngươi nói xem?

Long Kình Thiên sắc mặt lạnh lùng.

Phí Toàn sợ hãi, lui lại nói.

- Ngươi... ngươi đừng tới đây!

Long Kình Thiên ngừng lại, Phí Toàn thấy thế thì không khỏi thở phào, đúng lúc này Long Kình Thiên đột nhiên vỗ tới một cái. Một cỗ cực lực kinh khủng vọt tới, Phí Toàn chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên, giống như lá rách trong gió bay ngược ra ngoài, toàn thân áo bào nổ tung lên, tiếp đó cả người đổi chiều, áp vào vách tường đại điện.

Nhìn Phí Toàn một thân xích loã quay ngược dán lên vách tường, tất cả mọi người đều há hốc miệng, sắc mặt quái dị.

- Chúng ta đi thôi.

Long Kình Thiên làm xong hết thảy liền nói với bốn người Hứa Vũ Quân, nói xong hắn liền quay người đi ra khỏi đại điện, bốn người Hứa Vũ Quân liền theo sau lưng hắn.

- Kình Thiên, Kình Thiên sư huynh!

Lúc này, một gã đệ tử phụ trách nhiệm vụ nhịn không được mà cẩn thận nói.

- Người kia chính là thiếu môn chủ Tàn Kiếm môn a!

Dù sao, đường đường là một thiếu môn chủ mà bị lột trần treo tại đó, hơn nữa đây là đại điện Thiên Thu điện, có chút không ra thể thống gì.

Long Kình Thiên nhìn Phí Toàn dính trên vách tường mà nói ra.

- Hai ngày sau hắn sẽ tự động rơi xuống, đương nhiên hai ngày này các ngươi cũng có thể nghĩ biện pháp đưa hắn xuống!

Dứt lời, hắn liền mang bốn người Hứa Vũ Quân rời khỏi Thiên Thu điện.

Tất cả ngoại môn đệ tử trong điện đều thối lui, tạo thành một con đường, vẻ mặt sợ hãi nhìn mấy người Long Kình Thiên.

Đợi khi năm người li khai, Khang Hà kia mới bò dậy được, nhìn Phí Toàn dính trên vách đại điện kia thì không khỏi khản giọng hướng đám người Long Kình Thiên rời đi giận dữ hét lên.

- Long Kình Thiên, cuối cùng có một ngày, ta muốn giết ngươi, ta muốn cho ngươi quỳ ở trước mặt ta, ăn phân!

Giọng của Khang Hà rơi vào trong tai chúng nhân quả thực cực kỳ chói tai, tựa như một tên hề vậy. Ngẫm lại cũng đúng, vừa rồi người ta còn ở đây hắn ngay cả rắm cũng chả dám phóng, hiện tại đợi người đi rồi thì ở chỗ này gào thét làm cái gì?

- Nhìn cái gì? Đẹp mắt lắm sao? Đều cút đi cho ta!

Khang Hà thấy thần sắc chúng nhân bốn phía liền giận dữ hét lên.

Chúng ngoại môn đệ tử lại hoảng sợ, nhao nhao rời khỏi. Khang Hà không chịu nổi một kích của Long Kình Thiên, nhưng mà hắn dù sao cũng là nội môn đệ tử, Kim Tiên trung kỳ đỉnh phong, tuyệt đối không phải là người bọn hắn có thể so được.

- Ngươi, đi mang hắn xuống!

Tiếp đó, Khang Hà quay đầu nói với một vị ngoại môn phụ trách, một tay lại chỉ Phí Toàn trên vách tường.

Tên ngoại môn đệ tử kia chần chờ một chút, sau đó đi tới trước người Phí Toàn, hai tay chộp tới, muốn đem Phí Toàn lấy xuống, nhưng mà đúng lúc này một hồi cường quang từ khắp nơi trên cơ thể Phí Toàn bộc phát ra, tên ngoại môn đệ tử kia thân thể chấn động mà liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt trắng bệch.

- Cấm chế!

Mấy tên đệ tử phụ trách còn lại biến sắc.

Mà lúc này, Long Kình Thiên đã rời khỏi đại điện cảm ứng được cấm chế gieo xuống người Phí Toàn bỗng dao động nhưng cũng không có để ý tới. Cấm chế hắn gieo xuống, như thế nào lại dễ phá vỡ như vậy hay sao?

Sau khi rời khỏi đại điện, Long Kình Thiên cùng bốn người tách ra, bốn người đi trước hoàn thành nhiệm vụ tấn chức, mà hắn lại đi làm nhiệm vụ đánh chết mười tám dâm nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status