Thiên Ý, mày bệnh tật đầy mình

Chương 3: Ngày đẹp trời 2


Vũ Như Quỳnh, bản thân đã là cô sinh viên học rất giỏi. Nhưng ở đời ai mà chẳng có cái thú của riêng mình. Với Quỳnh, thú vui của cô chính là ngắm nhìn các bộ phận cơ thể người. Cơ thể con người chính là một kiệt tác của tạo hoá, Quỳnh nghĩ vậy. Chỉ có porn là hoàn toàn trần tục, hoàn toàn không che giấu. Mà đâu chỉ cơ thể, Quỳnh còn ưa thích những chuyển động của các diễn viên phim porn nữa, những đường cong, sự rắn chắc, sự mềm dẻo. Từng chuyển động của họ. Đến lúc nhận ra thì chính bản thân cô đã tự lập một blog chuyên về porn mất rồi.

---

- Tao bận lắm bây giờ tao có tiết vi mô nên phải đi đây. - Quỳnh cất laptop, tay vơ vội lấy cái cặp rồi phóng luôn ra ngoài cửa. - Đừng có táy máy gì đấy.

Thiên Ý ủ rũ, hôm nay cô không có tiết nên bây giờ chẳng biết làm gì cả. Quỳnh cũng không nói cho cô biết người tên Phong kia rốt cuộc là ở đâu. Thật ra thì Thiên Ý cũng biết trước là Quỳnh sẽ không nói đâu, cấp dưới không bao giờ để lộ thông tin của boss mình. Bây giờ mới có 8 giờ, quá sớm để người ta dậy khi không có tiết học và quá muộn nếu có tiết đầu. Thế nên toàn kí túc xá rất là im ắng.

Thiên Ý quyết định sẽ đi do thám quanh đây, phát huy toàn bộ năng lực của mafia!

Mang theo cây bút chì được gọt nhọn hoắt để phòng vệ, Thiên Ý nhẹ nhàng bước ra ngoài. Hành lang tầng hai khá rộng, mà tất cả các phòng đều đóng cửa. Tầng một cô đã nhìn qua, không có gì đáng lo ngại ngoại trừ mấy cái camera an ninh làm cản trở hoạt động của cô. Vậy là chỉ còn có tầng ba, bây giờ Thiên Ý sẽ tiến lên thám thính trên đó. Ở giữa lòng địch phải thật cẩn thận, dù cha mẹ cô có sắp xếp một người bảo vệ thì cô cũng chẳng thể hiểu tại sao họ lại để cô ở gần quân địch đến thế.

Rón rén từng bước lên tầng ba, nắm chặt cây bút chì trong tay, Thiên Ý sẽ giết chết đứa nào quân địch dám manh động! Mắt cô dáo dác nhìn quanh, chẳng có bóng người nào, chỉ mỗi âm thanh của mấy bài nhạc EDM là đang vang lên cả hành lang. Nhìn chung thì kết cấu của tầng ba cũng chả khác tầng hai là mấy. Thiên Ý nhìn sang trái, phòng 306 phía trên phòng của cô, là nơi mà tiếng nhạc EDM phát ra. Căn phòng đó cửa mở hé.

Cô nhẹ tay hé cửa ra một chút nữa. Đập vào mắt là hình ảnh một cậu thanh niên miệng đang ngậm một điếu thuốc, mắt nhìn xa xăm. Căn phòng tối đen chỉ lờ mờ một chút ánh nắng chiếu qua rèm cửa. Thiên Ý đột nhiên đứng hình, đôi mắt của cậu ta... Màu đỏ!

- ...Phong? - Thiên Ý mở cửa, chàng trai trong phòng nghe thấy tên mình liền từ từ quay đầu ra - Cậu chính là...

---

- Quỳnh à hình như phòng cậu có một bạn mới đến hả? - Cô bạn bàn trên vui vẻ quay xuống hỏi.

- Ừ bạn ấy dễ thương lắm - Quỳnh cười cười, trong lòng cảm thấy muốn vặt cổ con bé mới đến ngay bây giờ. Nhưng mà để kiểm soát nó khỏi đi lung tung nói linh tinh, cô phải giở ra concept bạn thân đi đâu cũng có nhau, ngay từ bây giờ.

Đúng lúc đó thì thầy giám thị bước vào, nói với cả lớp rằng tiết vi mô hôm nay được nghỉ. Quỳnh cảm thấy mệt mỏi, mất công đi đến trường giờ lại phải vác xác về giữa trời nắng. Lết mãi cuối cùng cũng lên được đến tầng hai, về phòng mình thì lại chẳng thấy con bé kia đâu nữa.


"Chắc nó đi học" Quỳnh nghĩ, mặc dù cũng hơi lo lắng nó sẽ bép xép với mấy đứa cùng lớp gì đó... Nhỡ đứa nó bép xép lại là đứa học cùng một môn nào đấy với Quỳnh thì sao? Bỏ mẹ! Không được! Phải ngăn nó lại!

RẦM!!

Tiếng động mạnh làm cắt ngang suy nghĩ của Quỳnh, theo phản xạ cô ngước đầu nhìn lên trần nhà. Thằng Phong phòng 306 làm cái mẹ gì vậy? Ngã à? Trộm vào? Thằng đó chẳng bao giờ chịu khoá cửa phòng, cho chết.

- Nhưng hình như là con bé mới đến tên Thiên Ý định tìm nó đúng không?

Quỳnh giật mình, lại phải chạy vội lên tầng ba đi tìm cái đứa tóc dài loằng ngoằng của nợ kia.

---

- Mắt của cậu đỏ quá - Thiên Ý nói, giọng cô run run - Phòng cậu tối đen, kéo rèm để không cho ánh nắng vào...

Lúc cô xông vào, đã bị bạn thanh niên này tiến tới đẩy ngã xuống đất, lại còn cộc cả đầu vào bàn nên gây ra tiếng động mạnh. Lúc này đây cô vẫn ngồi dưới đất, còn cậu ta cứ chầm chậm mà tiến lại gần, miệng vẫn ngậm điếu thuốc.

- Tôi...tôi biết cậu là ai...

- Nói đi. - Cậu ta chậm rãi. - Nói to vào. Nói đi?

- Vam...Vampire...

Quỳnh đứng chết trân ở ngoài cửa nhìn cảnh tượng vừa rồi. Cô vừa thấy cái gì vậy... cô vừa xem phải đoạn đối thoại nổi da gà gì vậy? Tiến vào trong phòng đẩy Phong ra xa, rồi kéo luôn Thiên Ý ra ngoài cửa, Quỳnh nắm chặt vai cô lắc lắc:

- Mày điên à? Mày dây vào cái thằng này làm gì??

Thiên Ý vẫn chưa hoàn hồn, cô lẩm bẩm nhìn Quỳnh:

- Cậu ta... là vampire... - Hoá ra con trai quý báu của ngài chủ tịch tập đoàn tài chính giàu có kia, không phải là người bình thường, mà còn là vampire. Ôi câu chuyện cuộc đời Thiên Ý rồi sẽ ra sao đây?

Vừa dứt lời, Thiên Ý bị cô đấm một phát vào đầu, vì Quỳnh không thể chấp nhận nổi câu trả lời không thực này. Xoay đầu của Thiên Ý nhìn thẳng vào cái thằng con trai tên Phong miệng đang nhả khói kia, cô gào to:

- Mày nhìn cho kĩ đi! Đm nó đang hút cần!

Thiên Ý cảm thấy vô cùng sốc, hình tượng Phong bá đạo của cô đổ sụp theo từng câu nói của Quỳnh. Cô nhìn trân trân vào cậu thanh niên tóc đen, mà hiện nay đang ngáo ngơ hết cả ra nhìn cái quạt trần bằng đôi mắt bị chất kích thích làm cho đỏ ngầu. Không rõ là cậu đang nhìn thấy quạt trần, hay đang nhìn thấy một thế giới khác...

- May cho mày là nó vẫn đang ngáo ngơ. - Quỳnh đóng cửa phòng 306. Mấy cái thằng hút cần mà nó bay quá xong ai mà biết chúng nó sẽ làm cái gì. Thằng này nhà giàu quá, chả biết tiêu cái gì đành đổ hết vào cỏ mỹ cho gọi là có tiêu tiền. Đợt trước nó phê quá cứ tưởng lon coca là bom, chạy ra ngoài đường thấy cảnh sát liền liên tục ném coca vào người mấy anh ấy, miệng còn luôn mồm "Fire in the hole!!"

Thiên Ý không thể tin nổi. Cậu ta là Phong, nhưng có thể không phải Phong nhân vật chính mà cô đang tìm. Chắc hẳn là như thế rồi, cô không tin là nam chính đời cô lại bê tha đến vậy.

- Ơ cơ mà cái thằng như thế vẫn có người yêu đấy nhé, chắc do giàu quá.

Thiên Ý nhàm chán đáp lại, cô cũng không thèm quan tâm đến Phong hàng giả này nữa.

- Người yêu?

- Ừ, có con người yêu xinh lắm - Quỳnh cười cười, nghĩ đến lại thấy cô gái này xinh vô cùng. - Tên là Băng, hoa khôi của khoa tài chính đấy.


Thiên Ý trợn hết cả mắt. Đứa nào? Đứa nào dám giả danh cô??? Băng? Băng xinh đẹp vô cùng người yêu Phong? Cô mới là Băng!!


***
>Trên đời này làm gì có hát cho đại dương xanh hay là bản tình ca em với anh...
>Tác giả vừa bị từ chối tình cảm Băng Ý đừng hòng có người yêu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status