Thiên ý

Quyển 1 - Chương 179: Giao chiến Tần Dương



“To gan!” Liễu Nhân Toàn bay trên không nhìn xuống thấy Liễu phủ đang dần bị phá hủy thì điên cuồng hét lớn rồi một quyền từ trên không đánh xuống.

Quyền vừa xuất chỉ thấy ở trước nắm đấm của Liễu Nhân Toàn có ba tầng đồ án nhiều vòng xuất hiện, chúng vốn tách rời bỗng chồng lên nhau rồi đồng thời phát nổ. Vụ nổ theo lực đánh của một quyền kia nện xuống đám đất đá đang mọc lên.

“Bùng!” Quyền kình chạm với đấm đất đá lại nổ một lần nữa, từ tâm của đồ án tỏng quyền kình một làn sóng ba động bùng ra khiến một vùng mấy chục trượng đều bị san phẳng, nền đất đá như gai nhím bị đánh tan, nền đất phía dưới cũng trở lại bình thường không còn bị Hổ Hà điều khiển nữa.

“Tiểu bối chịu chết!” Hổ Hà thấy dị thuật của mình bị phá liền thu tay quát lớn rồi thân hình vụt cái đã xuất hiện trên không trước mặt Liễu Nhân Toàn. Gã vừa lên không hai tay vươn ra điểm về phía Liễu Nhân Toàn.

“Tịch! Tịch!” Ngón tay Hổ Hà vừa điểm ra thì ngay phía trước đó một khoảng không như đông cứng lại, đồng thời một mẩu đất đá hình thành rồi rất nhanh sinh sôi nảy nở, chẳng mấy chốc đã hóa thành một quả núi lớn bao trùm Liễu Nhân Toàn vào bên trong.

Nói thì lâu nhưng thực chất rất nhanh, chỉ thấy Hổ Hà bay lên điểm ra một điểm thì cả khoảng không phía trước gã đã biến thành một ngọn núi lớn và tất nhiên với tốc độ đó thì Liễu Nhân Toàn không thể chạy nên đã bị giam bên trong ngọn núi.

“Quả là Hoành Không hậu kỳ, Thể Nguyên chuyển với tốc độ rất nhanh. Nhưng lão phu có thứ này cho ngươi đây!” Ngay khi Liễu Nhân Toàn bị bắt, một âm thành hùng hậu vang lên theo đó một luồng sáng từ chính đường Liễu phủ phóng ra rồi lập tức bay lên không.

Luồng sáng đó vừa bay ra thì một bóng người cũng bay theo, cả hai cùng dừng lại trên cao cách chỗ Hổ Hà đang đứng không xa. Lúc này, có thể thấy người vừa xuất hiện cùng điểm sáng là một lão giả có gương mặt phúc hậu, nhìn quá thì có vài phần giống Liễu Nhân Toàn.





“Lão tổ tông!” Đám người Liễu gia nhìn thấy lão giả vừa xuất hiện thì tinh thần đều trở lên kích động. Tất cả không ai bảo ai mà cùng dừng lại nhìn về phía lão giả hô lớn.

Lão giả vừa xuất hiện thấy mọi người kêu gọi cũng không để ý mà lại đưa tay nắm lấy vật sáng kia. Tiếp đến, lão niệm niệm vài câu cổ ngữ vang vọng khắp Liễu phủ. Điều này như tác động đến vật sáng trong tay lão khiến nó dung lên kịch liệt như muốn bay ra. Không đợi lá bùa kia thoát ra, lão giả kia phun một ngụm máu vào điểm sáng đó.

“Ông!” Một tiêng kêu vang vọng cả Vạn Niên thành, theo đó một tia sáng từ trên không chiếu xuống điểm sáng kia khiến nó loáng cái biến mất.

“Kỳ Nhân Tụ Sinh phù!” Hổ Hà phía ngoài nhìn một màn này thì giật mình lùi lại nhưng đã muộn. Luồng sáng kia vừa biến mất đã bay đến dán lên người khiến gã sợ hãi vùng vẫy.

Hổ Hà không kịp gỡ điểm sáng kia xuống thì nó đã phát nổ, một vụ nổ không tiếng động chỉ có một màn sáng trắng lan ra vừa đủ bao phủ Hổ Hà thì liền tụ lại, làn sóng sáng bùng ra rồi tụ lại rất nhanh nhưng khi nó thu về thì Hổ Hà cũng biến mất không chút dấu vết.

Trên không, sau khi màn sáng co lại liền biến thành một lá phù đỏ rực. Lá phù này ngay tức khắc bị lão giả kia thu lại cất vào trong ngực.

Nhìn kỹ thì lão giả sau khi sử dụng lá bùa vừa rồi thì vẻ mặt cũng đã tái xanh, xem ra lão cũng bị thương không nhẹ. Tuy bị thương nhưng lão vẫn cố vung tay một cái khiến quả núi đang rơi xuống dừng lại rồi từ từ tách ra.

“Rầm!” Liễu Nhân Toàn đánh tan qua núi phi ra.

“Giết hết những kẻ biết truyện này, người bí ẩn kia thì coi như chúng ta không biết!” Vị lão giả kia khẽ ho một cái rồi truyền âm cho Liễu Nhân Toàn.

“Gia tổ nghỉ ngơi đi!” Liễu Nhân Toàn chắp tay đáp rồi liền phóng đến đám người Đường Kim Thương.

“Không ngờ Liễu gia lại là gia tộc trực hệ của Nguyên lão, nếu cố chấp ra tay cũng có thể giết được đám người này thế nhưng cũng vô ích. Xem ra đây không phải gia tộc mình cần tìm. Vì một chút tức giận để rồi đánh động nguyên lão thì sư phụ sẽ không vui!” Phía xa xa, nữ nhân kia nhìn một màn vừa rồi thì vẻ mặt cũng trở lên khó coi. Nàng suy nghĩ một chút rồi thân hình nhoáng cái đã biến mất trong màn đêm.

Dưới sân, đám người Đường Kim Thương tan tác bỏ chạy, Tần Khang thân mình toàn máu đang điên cuồng đánh trả lại đại trưởng lão nhưng nhìn gã cũng chỉ như đèn cạn dầu đang cố vùng vẫy mà thôi.

“Đại nhân cứu ta!” Đường Kim Thương khi này dùng hết tốc lực bỏ chạy, gã vừa chạy vừa gọi lớn thế nhưng không hề có ai trả lời.

“Chạy đi đâu!” Liễu Nhân Toàn vụt cái đã đuổi đến, tay phải hắn vỗ ra phía trước, theo đó một màn nguyên thần tràn ra, chúng phóng ra được vài trường lại đan kết lại thành nhiều tầng, những tầng đồ án kia vừa xuất hiện nhoáng cái đã phóng đến đánh vào lưng của Đường Kim Thương.

“Hự!” Đường Kim Thương dính đòn chỉ kêu một tiếng đã ngã năn ra đất, trong cơ thể hắn một lớp màng trắng hình người bay lên thì bị Liễu Nhân Toàn đưa tay hút lại.

“Thành chủ bị giết rồi!” Không biết là ai khi này nhìn thấy một màn vừa rồi sợ hãi hô lên.

Ngay sau tiếng hô, đội ngũ của Đường Kim Thương như rắn mất đầu bắt đầu vốn đã tán loạn lúc này càng mất hết ý trí chiến đầu, cả đám thi nhau tìm đường chạy chốn. Ngược lại thì người của Liễu gia thấy vậy càng hưng phấn tất cả điên cuồng đuổi theo truy sát.

Tiếp đến, Liễu Phủ như đại loạn đâu đâu cũng có ánh lửa và tiếng đánh nhau vang lên.

Khi này, ở một chỗ hiếm hoi còn tồn tại chút không gian yên tĩnh, đó là một bãi đất trống giữa hai dãy nhà hậu viện. Trên bãi đất trống, Liễu Thiên đang rất tập trung nhìn về phía trước. Hắn vừa rồi chia tay đám người Liễu Thuyên thì liền hướng Chính đường chạy đi nhưng chưa đi được bao lâu hắn đã gặp một bóng người từ đâu nhảy ra chặn đường. Còn người chặn đường hắn không ai khác chính là tên Tần Dương hắn ghét.

“Ta nghĩ ngươi sẽ không đi xa hơn được đâu!” Tần Dương phía đối diện vừa nhìn thấy Liễu Thiên đã bày ra vẻ mặt đầy sát khí như muốn ăn thịt hắn vậy.

“Tên này tu vi Khai Minh cảnh trung kỳ, nếu mình chủ động giao chiến thì chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ. Nhưng kiếm cơ hội khi hắn sơ ý thì vẫn có thể chạy được, không thì cũng chờ được người cứu, phải làm hắn mất bình tĩnh. Để dùng thứ kia!” Liễu Thiên ánh mắt cảnh giác nhìn đối thủ, trong đầu thì tự đưa ra phương án.





“Là ngươi, cái người tên là…à ngươi tên là gì ý nhỉ?” Liễu Thiên lúc này lại dở trò cũ ra.

“Thật sự là không nhớ nổi tên ngươi… Tần Cẩu đúng không?” Liễu Thiên tỏ vẻ khổ sở nói rồi lại đoán mò!

“Hừ! Giả bộ ư! Xuống âm phủ mà giả bộ!” Tần Dương nghe vậy như bị thọc vào chỗ đau bao lâu nay. Hắn bày ra vẻ mặt tức giận gầm lên một tiếng rồi thân thể lập tức lao thẳng đến chỗ Liễu Thiên.

Tên này di chuyển với tốc độ khá nhanh, khoảng cách mấy trượng chỉ vài chớp mắt đã đến. Hắn đến trước người Liễu Thiên thì tay phải đẩy ra, ngũ chỉ mở rộng với lượng nguyên thần hùng hậu chộp xuống đỉnh đầu Liễu Thiên. Hắn muốn dùng thủ pháp nhanh nhất khống chế Liễu Thiên rồi từ từ hành hạ.

Một trảo xuất ra, nguyên thần quanh năm ngón tay Tần Dương bùng ra như năm mũi dáo vồ đến đỉnh đầu Liễu Thiên.

“Chưa đủ nhanh!” Liễu Thiên nhìn trảo đánh đến lắc đầu rồi khẽ nhún người tránh sang một bên tránh đi, đồng thời tay phải sờ vào chỉ giới lấy ra một thanh tiểu kiếm màu đen óng nhìn như đang ướt vậy.

“Vù!” Trảo thủ của Tần Dương vừa đánh trượt qua bên trên vai trái của Liễu Thiên thì ngay tức khắc tạt ngang vồ vào mang tai hắn.

Liễu Thiên thấy vậy cũng không bất ngờ, hắn đạp mạnh chân ngả người ra sau, đồng thời lùi hai bước, còn thanh tiểu kiểm trong tay cực nhanh cắt vào bàn tay của Tần Dương.

“Xoẹt! Phịch!” Tần Dương đang vồ đến bị đoản kiếm chém chúng thì giật mình thu tay phải về nhưng đồng thời tay trái hắn một quyền xuất ra, quyền kình đánh lên ngực Liễu Thiên.

Liễu Thiên bị đánh bật ra sau mấy trượng, hắn đạp đạp vài cái mới miễn cưỡng không ngã nhưng vẻ mặt hắn thì phụng phịu nổi đầy gân xanh.

“Nguyên thần công kích!” Liễu Thiên vừa lùi vừa thầm than, hắn cảm thấy nội tạng đều trấn động, sự chấn động này khiến hắn choáng váng. Hắn khi này đã hiểu thế nào là nguyên thần công kích. Một quyền vừa dính đã mang theo vô số nguyên thần của Tần Dương tràn vào cơ thể, rất may là nguyên thần của hắn cũng tràn ra chặn lại. Cuối cùng do nguyên thần yếu hơn nên hắn vẫn bị một lượng nguyên thần của Tần Dường tràn vào cơ thể. Thế nhưng với hắn một kiếm đổi một đòn này cũng đáng.

Phía đối diện, Tần Dương sau khi đánh ra một quyền thì cũng dính một kiếm, tuy vết thương ngoài da nhưng hắn cũng cảm thấy giật mình không dám khinh xuất nữa. Hắn thật không ngờ rằng một tiểu tử có tu vi Tổ Nguyên có thể cắt đứt được tay mình. Phải biết khi có chân nguyên hộ thể thì không chỉ dùng binh khí sắc bén là có thể công phá được mà phải dùng binh khí mang theo nguyên thần. 

Thế nhưng nguyên thần càng lên cao càng mạnh nhất là trênh nhau một đại cảnh giới thì càng lớn. Vì vậy đúng ra Sơ nguyên không thể nào công phá được Chân nguyên. Thế nhưng vừa rồi Liễu Thiên lại dễ dàng cắt một vết trên tay mình, điều này làm Tần Dương cảnh giác hơn hẳn.

Tần Dương cũng không tiếp tục áp sát, hắn nhìn vào tiểu kiếm màu đen kia nhíu mày, hắn đoán thanh kiếm của Liễu Thiên đang cầm chắc chắn được lạc ấn nguyên thần của người có tu vi cao hơn hắn rất nhiều. Vì suy nghĩ đó hắn đã đưa ra phương án mới, hắn lúc này phải tránh cận chiến với Liễu Thiên!

Nghĩ vậy, hắn liền đưa tay ra kết ấn liên tục. Chỉ thấy hắn kết ấn mấy nhịp rồi từ hai tay một luồng sáng màu xanh nhạt dần xuất hiện và mỗi lúc một to và sáng hơn.

“Ta xem ngươi làm thế nào để chặn được Thanh Chân hỏa của ta!” Tần Dương khi này mới đắc trí nói lớn. Tên này đang muốn lợi dụng lợi thế của mình, hắn muốn công kích từ xa, hắn không muốn bị thương tổn không mong muốn.

“Vậy ư? Ta từ khi nhìn thấy dị thuật cũng chưa giao chiến thử bao giờ, hôm nay ta muốn thử xem dị thuật của người mạnh đến mức nào?” Liễu Thiên cất tiểu kiểm, lấy ra trường kiếm nhàn nhạt nói.

“Hừ! Chết đi!” Tần Dương đã kết ấn xong, hắn nhảy lên hai tay đưa qua đầu đập mạnh về phía Liễu Thiên.

Sau một đập kia, ngọn lửa xanh nhạt trên tay Tần Dương bùng lên rồi rất nhanh thổi về phía Liễu Thiên. Một dải lửa dài hơn ba trượng được Tần Dương đánh xuống như muốn bao phủ Liễu Thiên lại.

Thế nhưng lửa lan trên không tuy nhanh nhưng cũng không thể đánh chúng Liễu Thiên được. Chỉ thấy Liễu Thiên liên tục di chuyển cực nhanh, chỉ mấy nhịp di dịch để lại mấy tàn ảnh, hắn đã tránh được tầm công kích của thanh hỏa kia. Tiếp đó hắn lại vận Lưu Thủy Bộ uyển chuyển nghiêng người lùi ra sau mấy trượng mới dừng lại.

“Di biến, ta xem ngươi dùng nó được mấy lần!” Tần Dương khi này cũng nhận ra khinh công của Liễu Thiên thì cười nhạt nói. Hắn biết Liễu Thiên dùng di biến khinh công sẽ tốn rất nhiều nguyên thần và tâm lực nên với tu vi của Liễu Thiên thì sẽ không duy trì được lâu.





Lại nói thì mấy nhịp di chuyển cực nhanh của Liễu Thiên chính là Tam Bộ Di, hắn trước kia đã tu luyện rất nhiều nhưng tu vi chưa đủ nên không thể dùng được. Thế nhưng hôm nay tu vi của hắn đã là Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng nên Sơ nguyên đã đạt trạng thái ổn định và có kích thước chuẩn. Vì vậy chúng có thể thoát ra ngoài cơ thể một chút nên hắn có thể dùng được Tam Bộ Di để di chuyển cực nhanh nhưng mỗi lần sử dụng cũng chỉ di chuyển được tầm nửa mét mà thôi.

Khoảng cách giữa Linh Cơ cửu trọng và Khai Minh cảnh chỉ là một bước thế nhưng thực tế lại có chênh lệch rất lớn. Sơ nguyên cửu trọng chỉ có thể thoát ra ngoài một lượng nhỏ và cũng rất nhanh tản mát trong không khí, chúng không thể kết cấu hay biến đổi thành cách dạng khác hay chuyển hóa thành dị thuật được, có chăng nếu vận dụng tốt thì có thể giải phóng được chút năng lượng chứ không thì chỉ uổng phí vô ích.

Còn ở Khai Minh cảnh nguyên thần ra ngoài cơ với lượng lớn, chúng có mức năng lượng cao, không bị phân hủy khi vừa ra ngoài không khí và chúng có thể liên kết và biến đổi thành dạng vật chất khác. Tam Bộ di lại là dạng dị thuật chỉ cần xúc áp và giải phong nguyên thần ra ngoài cơ thể để tạo lực đẩy nên ở Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng cũng có thể dùng được. Và tất nhiên do nguyên thần yếu hơn nhiều nên ở cảnh giới này mỗi lần sử dụng khoảng cách di chuyển là khá ngắn. Đồng thời Liễu Thiên cũng chỉ mới luyện nên chưa thể thi triển Tam Bộ di đến cảnh giới cao nhất mà chỉ gọi là dùng được. Vì mới luyện được chút hỏa hầu nên mỗi lần sử dụng của hắn cũng chỉ được nửa mét. Thế nhưng dù ngắn nhưng cũng hữu ích với Liễu Thiên vì hắn có thể sử dụng vài lần liên tục.

Tất nhiên dùng di biến khinh công rất tổn hao nguyên thần và Liễu Thiên cũng biết nhưng hắn lại không tỏ vẻ lao lúng, ngược lại tỏ rất thản nhiên. Điều này làm Tần Dương càng thêm khó chịu, tên này sau khi đánh trượt biết hỏa thuật không đủ tốc độ thì liền thu hỏa thuật lại rồi tiếp tục kết ấn.

Liễu Thiên tất nhiên cũng không manh động lao lên, hắn biết trênh lệch giữa hai người là rất lớn nên phải theo kế hoạch. Kế hoạch của hắn chính là câu giờ!

Phía đối diện, sau hai ba nhịp kết ấn, Tần Dương đẩy hai tay ra phía trước, hai bàn tay xòe ra rồi miệng lẩm bẩm gì đó. Theo đó từ hai bàn tay hắn một đồ án phức tạp ngưng kết. Khi đồ án vừa xuất hiện thì một mảng lớn sương mù tràn ra che lấy hai bàn tay của Tần Dương. Tiếp đó, lớp sương mù quay quanh tay hắn dần dần đặc hơn, dần dần chuyển thành trắng tinh như tuyết.

“Ta sẽ cho ngươi nếm thử tuyệt chiêu ta mới học được trong Phi Linh phong. Ngươi chết dưới chiêu này cũng đáng để tự hào.” Tần Dương vẻ mặt tự đắc nói.

“Không có gì khác ngoài hỏa, băng hai hệ dễ học này!” Liễu Thiên lắc đầu mỉm cười.

“Vũ Phong Châm.” Tần Dương vẻ mặt điên cuồng hô lớn một tiếng, hai tay xòe ra đẩy mạnh về phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status