Thiếu chủ bí mật

CHƯƠNG 625: CHỈ CẦN EM TIN TƯỞNG ANH



CHƯƠNG 625: CHỈ CẦN EM TIN TƯỞNG ANH

Lý Phàm trông thấy Cố Họa Y khó xử, trái lại sảng khoái cười đáp ứng: “Được rồi, anh tặng lễ vật này rất độc đáo, chúng tôi nhận.”

“Lý Phàm…”

Cố Họa Y nhìn Lý Phàm với ánh mắt giận dữ, thầm nghĩ hôm nay Lý Phàm làm sao lại không bình thường như vậy?

Khi nên nói chuyện đàng hoàng thì không nói, khi không nên nói thì lại nói truyện đàng hoàng, thật làm cô tức chết rồi.

“Ha ha ha, được! Tôi sẽ sắp xếp, ngày mai sẽ đưa tất cả rau củ quả và thịt gửi tới nhà, đầu bếp làm tiệc tân gia của hai người tôi cũng bao luôn.”

“Nếu như để đầu bếp bình thường làm các món thịt và rau củ này, vậy thì thật sự sẽ làm lãng phí đồ ngon, nhất định phải là người của tôi tới nấu mới được.”

Sau khi Công Tôn Quân nói xong, anh ta lại cầm lấy chiếc quạt phe phẩy, hơi nghiêng đầu giả bộ, tựa như dáng vẻ của cậu chủ phong lưu phóng khoáng.

Cố Họa Y trông thấy vãn đã đóng thuyền, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Công Tôn Quân cảm ơn, sau đó vội vàng kéo Lý Phàm rời khỏi khách sạn.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Công Tôn Quân thu lại chiếc quạt trong tay, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng đã bị che lấp.

“Hừ! Dám vô lễ với tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”

Khi Công Tôn Quân thấp giọng nói thầm, ông chủ khách sạn vui vẻ chạy chậm tới trước mặt Công Tôn Quân, cung kính cúi người nói: “Thiếu chủ.”

“Ông Lý, ông đi điều tra cụ thể chi tiết về Lý Phàm, xem là ai muốn đối phó cậu ta.” Công Tôn Quân lạnh giọng nói.

Ông Lý cười một cách thô lỗ, khẽ nói: “Việc này không cần điều tra, gần đây ai cũng biết, nói Quỷ Hổ muốn lấy đầu Lý Phàm, cho nên triệu tập không ít đồng đảng tới đây.”

“Ngoài ra người của Trát Luân Tự cũng tới, nghe nói cũng bởi vì muốn giết Lý Phàm mà đến, tiểu tử kia gây ra tai họa tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, có điều….”

“Có điều thế nào?”

Công Tôn Quân lạnh giọng hỏi.

“Có điều việc này cũng chứng minh anh ta thật sự rất lợi hại, nếu đổi lại là một người bình thường khác thì Quỷ Hổ tuyệt đối sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Công Tôn Quân nhíu mày, cẩn thận suy xét từ lời nói của ông Lý rốt cuộc cũng nếm ra được một chút mùi vị.

Nếu như Lý Phàm là người bình thường, sớm đã bị Quỷ Hổ giáng một cái tát chết rồi, Quỷ Hổ căn bản không cần thiết phải phát động nhiều người tới như vậy.

Có thể để Quỷ Hổ làm ra một trận chiến lớn như thế mặt khác đã chứng minh sự mạnh mẽ của Lý Phàm.

Mặc dù đầu óc Công Tôn Quân có hơi phát sốt vì đố kỵ, thế nhưng lúc này đã hoàn toàn trở nên bình tĩnh.

“Ông còn biết những gì? Lý Phàm kia còn làm ra chuyện gì nữa?”

“Đồn nói Lý Phàm và Bát Long Vương của Long Môn đã xảy ra một trận chiến, cuối cùng Bát Long Vương thương tích đầy mình trở về, sau đó Bát Long Vương hoàn toàn thất thế mất đi chỗ dựa ở Long Môn.”

“Tôi không rõ tình hình cụ thể, nhưng có người phân tích nói, cuộc chiến giữa Lý Phàm và Bát Long Vương chính là đại biểu cho sự tranh chấp lợi ích trong nội bộ ở Long Môn.

“Long Môn?”

Công Tôn Quân khẽ nói thầm một tiếng, cảm xúc thay đổi trở nên phức tạp.

Công Tôn Quân đã từng nghĩ đến việc mượn thế lực của Long Môn, nhưng cuối cùng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể liên lạc được những nhân vật quan trọng trong Long Môn.

Có rất nhiều cường giả và gia tộc muốn dựa thế cậy quyền Long Môn, nhưng căn bản, gia tộc Công Tôn không được những nhân vật quan trọng của Long Môn coi trọng.

Lúc này nghe thấy ông Lý nói như vậy, trong lòng Công Tôn Quân đột nhiên có một ý tưởng gan dạ.

Nếu như giữa anh ta và Lý Phàm bùng nổ mâu thuẫn thì có thể liên hệ với Bát Long Vương, hơn nữa bởi vì Bát Long Vương đang thất thế, vậy chỉ cần kích tướng Bát Long Vương, thêm một mồi lửa sẽ khiến Bát Long Vương bùng cháy.

Nghe nói trong tuyết khó tặng than, lúc này trong tuyết đưa than cho Bát Long Vương, sau này chỉ cần Bát Long Vương đắc thế vậy thì chính là kiếm được một khoản lời lớn rồi.

Cho dù Bát Long Vương triệt để không thể vực dậy nổi, vậy anh ta cũng chẳng mất thứ gì, ngược lại anh ta chỉ cần trừng trị Lý Phàm là được!

Công Tôn Quân nhanh chóng có quyết định trong đầu, nói với ông Lý: “Gửi giúp tôi thiệp mời cho Bát Long Vương, tôi muốn mời Bát Long Vương ăn cơm.”

“Ngài muốn mời Bát Gia?” Ông Lý vô cùng kinh ngạc nhìn Công Tôn Quân.

“Sao vậy? Ông có vấn đề gì?”

“Tôi không dám, tôi lập tức đi liên lạc.”

Ông Lý đâu dám phản bác lời nói của Công Tôn Quân, lập tức bắt đầu đi tìm cách để liên lạc.

…………..

Lý Phàm ngồi ở ghế lái phụ, lẳng lặng nghe Cố Họa Y oán giận.

“Anh nói anh! Sao anh có thể đồng ý cho anh ta gửi quà đến, anh không nhìn ra anh ta đang tính toán cái gì sao?”

“Nhìn ra được, chính bởi vì nhìn ra được cho nên anh mới nhận lễ vật của anh ta.”

Lý Phàm ung dung nói.

“Anh…..Anh rốt cuộc đang nghĩ gì hả?”

Cố Họa Y nhíu chặt mày nhìn Lý Phàm, trong lòng cô cảm thấy hơi lo sợ, dường như hướng đi của sự việc đã hoàn toàn vượt quá dự tính.

“Còn có thể nghĩ thế nào, không sợ kẻ ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, nếu như Công Tôn Quân có ý với bà xã của anh, anh sẽ lập tức chặt đứt móng vuốt của anh ta.”

“Cho nên để anh ta tặng quà là muốn dụ dỗ anh ta lộ nguyên hình, nếu không anh vô cớ xuất binh dạy dỗ anh ta thì không tốt lắm.”

Ánh mắt Cố Họa Y sáng lên nhìn Lý Phàm, sau đó thở dài: “Anh còn muốn dạy dỗ anh ta sao, bây giờ em đang lo lắng về bữa tiệc tân gia nên làm như thế nào, nếu không thì không làm bữa tiệc này nữa.”

Theo Cố Họa Y, không tổ chức bữa tiệc tân gia này là việc thích hợp nhất, vậy thì sẽ không có bất kỳ phiền não nào nữa.

Nhưng mà thiệp mời đã gửi đi, người thân bạn bè cũng nhận được thông báo, bây giờ muốn không tổ chức thì không thể nào.

Lý Phàm cười, anh vươn tay lại nhẹ nhàng xoa đầu Cố Họa Y.

“Em đó, đừng vì anh mà lao lực, em lao tâm khổ trí như vậy, anh ngược lại không biết nên xử lý thế nào. Chỉ cần em tin tưởng anh, anh có thể cho em một bầu trời vững chắc để em yên tâm.”

Cố Họa Y thắm thiết nhìn Lý Phàm, sau đó gật đầu thật mạnh.

“Em tin tưởng anh.”

Lý Phàm khẽ nhéo nhẹ hai má Cố Hoạ Y, khi đang chuẩn bị nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên.

Lấy điện thoại ra nhìn, trông thấy người gọi tới là Phương Kỳ, Lý Phàm khẽ cau mày lại.

Tiếp nhận cuộc gọi, Lý Phàm không nói chuyện.

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Lý Phàm, mày không thể ngờ tao là ai đâu.”

“Mày làm gì Phương Kỳ rồi?”

“Phương Kỳ đương nhiên chết rồi, bây giờ nhà họ Phương phải lệ thuộc vào tao, mày muốn nhà họ Phương giúp mày, nhưng ở trong mắt tao nhà họ Phương chỉ là một món đồ ăn khai vị.” Khuôn mặt Quỷ Hổ dữ tợn nói.

Trong lòng Lý Phàm lộp độp một tiếng, người nhà họ Phương chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Sao mày không nói chuyện, không phải bị dọa ngốc luôn rồi chứ? Đây chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ dành cho mày, nếu như mày không muốn bữa tiệc của nhà họ Cố trở thành chiến trường Tu La thì đêm nay mày ngoan ngoãn tới miếu Lão Quân ở Thành Nam.”

“Miếu Lão Quân ở Thành Nam?”

Lý Phàm nghi ngờ lặp lại một lần, trong ấn tượng của anh ở Thành Nam không có nơi nào có miếu Lão Quân.

“Chính là miếu Lão Quân ở Thành Nam, Phương Nhược Tuyết là một em gái xinh đẹp cho nên tao chưa giết, đêm nay mày chỉ cần tới đây, thì em gái xinh đẹp này sẽ tặng cho mày, ha ha ha.”

Quỷ Hổ bật cười to hai tiếng, sau đó tay phải nhéo cằm Phương Nhược Tuyết xuống, Phương Nhược Tuyết ăn đau hét thảm một tiếng.

“Mày nghe thấy chưa, nếu như mày không tới, tao sẽ đưa em gái xinh đẹp này bán cho kỹ viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 31 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status