Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi

Chương 242: Rời khỏi Hàn gia

Ed+beta: Na

Hàn quản gia đang đi nhanh đến cửa lớn liền nghe thấy Khương Viên Viên lớn tiếng với Hàn Thất Lục, nghĩ đến cũng biết là tiểu Hà nói gì đó, bước lên phía trước ngăn lại: "Phu nhân, này khẳng định là có hiểu lầm. Ba Tát Lệ tiểu thư cô ấy..."

"Đi thôi, các người từ từ giải thích là chuyện gì xảy ra đi, tôi lên xe trước rồi." An Sơ Hạ cắn môi dưới, xoay người chuẩn bị lên xe. Hàn Thất Lục thần tốc tiến lên vài bước giữ nàng lại cổ tay.

Đứng ở một bên Lăng Hàn vũ nhếch miệng, vài bước đi lên phía trước: "A a a, Hàn thiếu gia đây là không nỡ rồi hả? Nếu không nỡ vì cái gì vẫn còn mang kia cô gái kia quay về Hàn gia?"

Nghiêng đầu nhìn Lăng Hàn vũ liếc mắt một cái, anh cầm lấy cổ tay An Sơ Hạ với sức lực càng lớn hơn nữa: "tôi là vì Hàn thị, nhưng là, tôi tuyệt đối sẽ không đính hôn với Ba Tát Lệ."

An Sơ Hạ thẳng lưng, xoay người lại khi đó vừa hay nhìn thấy Ba Tát Lệ đi đến đại môn khẩu. Ba Tát Lệ dáng người rất đẹp, mặc đồng phục của Tư Đế Lan vào khiến cho người ta có cảm giác xinh đẹp như một nàng búp bê, đâu giống như cô...

(Na: Búp bê là thể loại người toàn nhựa dẻo và đé* có não. Theo tui biết là như vậy *cười*)

Nhẹ hất cằm lên, cô cong miệng cười: "Chuyện này không liên quan tới tôi, mặt khác... tôi khoái bị trễ rồi rồi, phiền anh buông tay tôi ra?"

Vừa rồi anh cư nhiên hội bởi vì Ba Tát Lệ mà răn dạy tiểu Hà, này có phải hay không anh đã có tình cảm với Ba Tát Lệ? Nếu không làm sao có thể che chở cô ta. Nói là vì Hàn thị, nhưng là, đu không có lần hợp tác này với Hàn thị thì anh cũng sẽ như vậy thôi?

Nhận thấy được lực đạo cầm lấy cổ tay đã buông lỏng, cô lập tức tránh khỏi bàn tay anh. Sau cùng nhìn Khương Viên Viên liếc mắt một cái như đang sắp khóc, cô xoay người ngồi vào bên trong xe.

Thấy An Sơ Hạ ngồi vào xe, Lăng Hàn vũ trong mắt ý cười càng đậm, đi đến trước mắt Hàn Thất Lục vỗ vai anh: "cứ giao cho tớ đi, người anh em, nếu không xử lý được cô gái ngoại quốc này, An Sơ Hạ tớ có thể sẽ không trả lại cho cậu đâu."

"Cậu dám?" Hàn Thất Lục hất càm lên nhìn Lăng Hàn vũ liếc mắt một cái: "Nhanh lên xe đi tên tiểu tử thối! Nhớ tới trước tám giờ sáng, cấm đến muộn."

Gật gật đầu, Lăng Hàn vũ trong ánh mắt có một tia phức tạp. Thần tốc xoay người ngồi phía trước An Sơ Hạ, năm chiếc xe cùng lúc rời khỏi cửa lớn Hàn gia, biến mất trong tầm mắt của anh.

"Hu hu hu..." thấy An Sơ Hạ hoàn toàn tiêu thất trong tầm mắt, Viên Viên ghé vào vai tiểu Hà, Khương Viên nức nở khóc lóc. Biết rõ rành rành cô ta sẽ nhanh trở lại, nhưng là làm sai tiểu Sơ hạ có thể thích ứng được.

vỗ nhẹ vào lưng Khương Viên Viên, tiểu Hà quay đầu nhìn về phía Ba Tát Lệ, ánh mắt khinh miệt. Cô gái này, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây! Cư nhiên dám mắng Hàn quản gia, phải biết rằng, nếu không có Hàn quản gia cho cô công việc ở đây, tiểu Hà cô đã sớm đói chết ở xó nào rồi.

Quyết định, đến ngày Ba Tát Lệ rời khỏi Hàn gia, cô nhất định phải bắn pháo hoa chúc mừng!

Cong nhẹ khóe miệng, Ba Tát Lệ thoả mãn nhìn An Sơ Hạ rời đi, đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Thất Lục: "Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, em nghĩ muốn học cùng lớp với anh."

Cô biết quản lý của Tư Đế Lan chính là Hàn Lục hải, chỉ cần Hàn Thất Lục mở miệng nói, cô nhất định sẽ được học cùng với anh.

Mà Hàn Thất Lục quay đầu nhìn Ba Tát Lệ, liếc mắt một cái, không nói lời nào gỡ ra tay cô ta ra rồi ngồi vào chiếc xe Bentley. Hàn quản gia cũng nhanh chóng chạy lên trước ngồi xuống chỗ phó lái. Xe chạy như bay ra ngoài trước ánh mắt ngơ ngác của Ba Tát Lệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status