Thiếu gia bị bỏ rơi

Chương 1370: Ninh gia nghèo túng


Có thể việc quá khứ xẩy ra cách đây cũng đã lâu, nên sau khi Ninh Nhứ Nhạn đã bớt kích động thì mới tiếp tục nói:

- Sau đó từ Lạc Nguyệt truyền đến tin tức, nói rằng nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' mới có thể dần dần thay thế được nguồn 'Năng lượng mặt trời'. Hơn nữa 'Năng lượng sinh thái Electron' của Lạc Nguyệt đã được nghiên cứu thành công, một số tập đoàn danh tiếng thế giới cũng đã bắt tay vào nghiên cứu nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' mới này. Nếu nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' được tung ra thị trường, thì nguồn 'Năng lượng mặt trời' sẽ rất nhanh bị đào thải. Phương Trùng vô cùng lo lắng, cho nên mới thương lượng cùng tôi để chuẩn bị đầu tư nguồn tài chính lớn nghiên cứu 'Năng lượng sinh thái Electron'.

- 'Năng lượng sinh thái Electron'?

Diệp Mặc cau mày, nếu nói về nguồn 'Năng lượng mặt trời' thì hắn có thể hiểu được, huống chi ngày trước hắn đã nghe nói qua về nguồn 'Năng lượng mặt trời' này. Chính là dùng ánh sáng mặt trời để thay thế cho điện năng, sau đó chế tạo thành sản phẩm điện tử. Nếu như khoa học kĩ thuật thực sự đã phát triển đến trình độ này, thì cũng là một tiến bộ rất lớn.

Nhưng nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' kia, thì bất luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra được là có cái chuyện gì xảy ra.

Ninh Nhứ Nhạn ừ một tiếng rồi nói tiếp:

- Bởi vì nguồn 'Năng lượng mặt trời' phải cần có ánh sáng mặt trời mới có thể hoạt động được, một khi trời tối, thì loại sản phẩm này không thể nào hoạt động được, mà nhất định phải sử dụng các loại thiết bị lưu trữ 'Năng lượng mặt trời'. Những thiết bị lưu trữ nguồn 'Năng lượng mặt trời' so với điện năng thì càng bất tiện hơn, vì cần phải tiêu hao một lượng tài chính khá lớn, cho nên nó cũng trở thành một sự cản trở khá lớn cho 'Năng lượng mặt trời'. Nhưng 'Năng lượng sinh thái Electron' thì lại khác, nó có thể hoạt động bất cứ lúc nào, kể cả là vào ban đêm, cũng có thể lợi dụng các hạt phân tử trong không khí để hoạt động...

Diệp Mặc lại lần nữa nhíu mày, hắn tuyệt đối không tin rằng khoa học kĩ thuật của Địa Cầu chỉ ngắn ngủi hơn chục năm đã có thể có bước phát triển lớn như vậy, việc này quả thực có thể coi là bước phát triển vượt thời đại rồi. Về vấn đề 'Năng lượng mặt trời' thì hắn đã sớm được nghe nói qua, bởi vì khi Diệp Tinh còn ở Lạc Nguyệt, cũng đã nghiên cứu ra được sản phẩm dùng 'Năng lượng mặt trời', hiện tại lưu hành rộng rãi rồi thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng cái nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' kia thì tuyệt đối không có khả năng. Diệp Mặc liền nói với Ninh Nhứ Nhạn:

- Cô tin tưởng điều đó sao? Sức phát triển của khoa học kĩ thuật cho dù có nhanh hơn đi chăng nữa, thì cũng không thể nào có thể phát triển nhanh như vậy được?

Ninh Nhứ Nhạn lại ừ một tiếng:

- Tôi đích thực là không tin, nhưng một người bạn của Phương Trùng là một chuyên gia nghiên cứu về nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' đã lén lấy ra một cái nồi cơm điện hoạt động bằng nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' từ công ty của y ra. Cái nồi cơm điện kia không có bất kỳ thiết bị chuyển hóa 'Năng lượng mặt trời' và thiết bị cung cấp năng lượng nào cả, nhưng lại có thể hoạt động không hạn chế, bất luận là ở chỗ nào, chỉ cần có nó, là có thể nấu cơm được. Những chuyên gia về 'Năng lượng mặt trời' của công ty của chúng tôi đều khẳng định, cái nồi cơm điện đó không phải là sử dụng 'Năng lượng mặt trời', mà xác thực là nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron'.

- Có chuyện này sao?

Diệp Mặc căn bản là vẫn không thể nào tin được.

Còn Ninh Tư Sương vẫn đứng ở một bên thì lại đột ngột ngắt lời:

- Đúng thế, trước đây cái nồi cơm điện kia còn có lần được công bố trên đài truyền hình, em đã được xem qua trên TV, Phương Trùng cũng chính là vì chuyện này nên mới...

Ninh Nhứ Nhạn nghe được lời Ninh Tư Sương nói, thì lại nghẹn ngào, bất quá cô vẫn nói tiếp:

- Sau khi đài truyền hình công bố ra, thì tất cả mọi người đều nghị luận về nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' kia. Tuy rằng lúc đó sản phẩm sử dụng nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' còn chưa được tung ra thị trường, nhưng lượng tiêu thụ của sản phẩm 'Năng lượng mặt trời' đã giảm xuống rõ rệt, vì tất cả mọi người đều đang chờ đợi sản phẩm của nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' được tung ra. Tôi rất lo lắng, bởi vì nguồn lợi nhuận chủ yếu của Ninh gia chính là từ các sản phẩm sử dụng 'Năng lượng mặt trời'. Một khi sản phẩm sử dụng 'Năng lượng sinh thái Electron' được tung ra thị trường, thì những công ty khác có thể bắt đầu khởi động, còn chúng tôi thì lại không có loại kỹ thuật này, khiến cho nguồn 'Năng lượng mặt trời' của Ninh gia trong vòng một đêm phá sản.

- Cho nên cô đã đồng ý yêu cầu của Phương Trùng, đầu tư nghiên cứu nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron'?

Diệp Mặc lên tiếng hỏi.

Ninh Nhứ Nhạn gật đầu:

- Đúng thế, Phương Trùng lúc bắt đầu thì chỉ muốn tôi đầu tư vào một chút để thử nghiệm, nhưng tôi cũng đã có chút cấp bách rồi, cho nên hoàn toàn không nghe lời anh ấy khuyến cáo. Nghiên cứu nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' là do Phương Trùng đề xuất với tôi. Nhưng khi đầu tư nghiên cứu đã nhiều, tới khi tôi không dám tiếp tục đầu tư nghiên cứu nữa, thì Phương Trùng lại đột nhiên nói cho tôi biết, đã nghiên cứu thành công nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' rồi.

Diệp Mặc liền nổi lên mối nghi ngờ. Chẳng lẽ mình mới đi có hơn chục năm, mà nền khoa học kĩ thuật ở Địa Cầu này đó có tốc độ phát triển nhanh chóng tới như vậy rồi sao?

- Nhưng vừa lúc đó thì lại xảy ra chuyện, cái nồi cơm điện hàng mẫu mà Phương Trùng lấy ra bị công ty kia tố cáo là Ninh gia chúng tôi đánh cắp tài liệu bí mật của bọn họ, đánh cắp thành quả nghiên cứu của bọn họ, yêu cầu Ninh gia chúng tôi phải bồi thường tổn thất, đồng thời phải giao ra thành quả nghiên cứu nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron'.

Ninh Nhứ Nhạn nói tới đây, thì trong mắt thậm chí là đã tràn đầy sự tuyệt vọng.

- Bởi vì nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' là một loại khoa học kĩ thuật mới, cho nên con số mà họ đòi chúng tôi bồi thường căn bản là con số trên trời. Đem bán toàn bộ sản nghiệp của Ninh gia chúng tôi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bồi thường được cho họ mà thôi. Phương Trùng cảm thấy có lỗi với tôi, vì anh ấy nghĩ chuyện này là do anh ấy tạo thành, nếu như không phải là anh ấy nhờ bạn mình lén trộm ra cái nồi cơm điện kia, thì cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Anh ấy để lại một lá di thư, nhận tất cả tội lỗi lên người mình, nói rằng mọi việc đều không có quan hệ với Ninh gia, sau đó tự sát...

Ninh Nhứ Nhạn nói xong, thì lại lần nữa bật khóc.

Ninh Tư Sương cầm lấy một cái khăn, đi tới bên cạnh Ninh Nhứ Nhạn nhỏ giọng an ủi.

Diệp Mặc chưa từng gặp qua Phương Trùng, không biết cái tên Phương Trùng kia là loại người gì, bất quá hắn đã có thói quen cẩn trọng tại Tu Chân Giới, cho nên sau khi hắn nghe xong câu chuyện của Ninh Nhứ Nhạn thì lập tức thấy được hai kẽ hở.

Thứ nhất, nếu đã có thể nghiên cứu ra sản phẩm sử dụng nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron', thì đó sẽ là chuyện cơ mật như thế nào. Một người bạn của Phương Trùng làm sao có thể trộm được một sản phẩm như thế ra ngoài? Hơn nữa cái sản phẩm kia bị trộm đã lâu như vậy, rồi đài truyền hình cũng đã công bố về nó, Ninh gia cũng bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu kĩ thuật chế tạo rồi, vì sao mà lúc này cái công ty kia mới kịp phản ứng? Thứ hai, nếu như hàng mẫu cùng sản phẩm sử dụng nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' đã hoàn thiện rồi, thì vì sao đến giờ vẫn chưa có sản phẩm hoàn thiện được tung ra thị trường?

Chờ cho Ninh Nhứ Nhạn an tĩnh lại một chút, Diệp Mặc lúc này mới hỏi:

- Cái sản phẩm sử dụng nguồn 'Năng lượng sinh thái Electron' kia hiện đã được tung ra thị trường rồi sao?

Ninh Nhứ Nhạn lắc đầu:

- Vẫn chưa có, vốn công ty kia muốn tung ra thị trường rồi đấy, nhưng vì chuyện Ninh gia chúng tôi vi phạm bản quyền, cho nên nhất quyết muốn kiện lên tòa án. Đối phương tuyên bố, chỉ khi nào bản quyền của sản phẩm sử dụng 'Năng lượng sinh thái Electron' được xác định rõ ràng, thì mới có thể tung ra thị trường. Cho nên, hiện tại dư luận đều đang trợ giúp cái công ty kia. Tất cả mọi người đều mong truyện này sớm kết thúc một chút, để sớm ngày có thể thấy được sản phẩm của 'Năng lượng sinh thái Electron'.

Ninh Tư Sương bổ sung thêm một câu:

- Em thấy Nhứ Nhạn lúc này rất cô đơn và mệt mỏi, cho nên mới cùng cô ấy và Phỉ Phỉ tới bờ biển này giải sầu. Chờ thêm vài ngày nữa, đem sản nghiệp của Ninh gia bồi thường cho người ta xong rồi, thì em dự định đưa Nhứ Nhạn cùng đi tới Lạc Nguyệt thành.

- Lạc Nguyệt hiện giờ thế nào?

Diệp Mặc nghe Ninh Tư Sương nhắc tới Lạc Nguyệt, nên thuận miệng hỏi một câu.

Ninh Tư Sương vội vàng đáp:

- Rất tốt, hiện tại Lạc Nguyệt thành vô cùng xinh đẹp, hơn nữa Hoàng thành chủ cũng rất tốt, vẫn rất quan tâm tới cha mẹ em.

Diệp Mặc gật đầu, lần này hắn cuối cùng cũng không nhìn lầm người, Hoàng Ức Niên vốn không quên lời hắn nói.

Ninh Nhứ Nhạn có chút bận tâm nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Đợi khi sản nghiệp Ninh gia đều mang đi bồi thường rồi, tôi cũng không còn chỗ để đi nữa, Tư Sương nói muốn tôi cùng đi tới Lạc Nguyệt...

Diệp Mặc vừa nghe liền hiểu được ý của Ninh Nhứ Nhạn, thầm than một tiếng rồi nói:

- Hiện tại Lạc Nguyệt thành kia là Lạc Nguyệt thành của mọi người, cô muốn đến thì đến, không cần phải quan tâm tới ý kiến của tôi, huống hồ tôi cũng không có ý kiến gì.

- Cảm ơn...

Ninh Nhứ Nhạn muốn gọi Diệp Mặc là "dượng", nhưng nhìn dung mạo của Diệp Mặc thì còn nhỏ tuổi hơn cô nhiều, cho nên cô không thể nào nói ra miệng nổi.

Diệp Mặc cũng không quá để ý:

- Cô gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, tôi hôm nay vừa trở về, còn chưa tới Lạc Nguyệt. Tôi tới đây cũng là vì có một việc muốn hỏi cô.

Nói được một nửa, Diệp Mặc chợt nhớ tới cái nồi cơm điện kia, lập tức hỏi:

- Cái nồi cơm điện thử nghiệm kia đâu? Hiện đang ở chỗ nào?

- Đã bị đối phương mang đi rồi, đó là chứng cứ nên không thể để ở chỗ chúng tôi được.

Ninh Nhứ Nhạn nói một cách buồn bã.

Nói xong cô lại nói tiếp luôn:

- Ngay cả thành quả nghiên cứu của công ti đều bị đối phương lấy đi, khi sự việc còn chưa kết thúc, thì sẽ không thể lấy lại được.

Tuy rằng Diệp Mặc biết chuyện này rất kỳ quặc, nhưng hắn cũng không có ý muốn giúp đỡ. Hắn trở về thì chủ yếu chỉ muốn xem tình huống ở đây một chút, sau đó lại đi Ninh Hải vấn an mẹ của Tô Tĩnh Văn, sau đó mới tới Lạc Nguyệt thành một chuyến. Chờ tới sau khi hắn quay lại được đại lục Lạc Nguyệt thì có lẽ sẽ rất khó để trở về tới Địa Cầu một lần nữa.

Tài sản của Ninh gia bị người ta chiếm mất, thì hắn cũng không có cách suy nghĩ gì, vì chỉ cần Ninh Tư Sương đưa Ninh Nhứ Nhạn và Phỉ Phỉ tới Lạc Nguyệt thành là tốt rồi. Không cần nói tới tài sản của Ninh gia, chỉ riêng cái vòng tay hắn tặng cho Phỉ Phỉ đã có giá trị bằng mấy cái tập đoàn Ninh thị rồi.

Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, chính là Ninh gia chắc chắn sẽ phải đem toàn bộ sản nghiệp đi bồi thương rồi, bất luận đây là âm mưu của người nào thì mục đích cuối cùng cũng đã đạt được rồi. Vậy thì vì sao kẻ đó còn phải phái người tới đây? Chẳng lẽ hai kẻ bịt mắt kia đến đây không hề có chút quan hệ nào tới chuyện tình của công ty Ninh Nhứ Nhạn?

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Ninh Nhứ Nhạn lại lên tiếng:

- Diệp... Anh vừa rồi nói là tìm tôi có chuyện muốn hỏi, là chuyện gì vậy?

Ninh Nhứ Nhạn chung quy vẫn xấu hổ không dám gọi người trẻ tuổi như Diệp Mặc là dượng, chỉ có thể trực tiếp hỏi.

Diệp Mặc ừ một tiếng, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Ninh Nhứ Nhạn, mà lại nhìn về phía phòng bếp rồi nói:

- Hai đứa chúng mày ra đây đi.

Ninh Nhứ Nhạn và Ninh Tư Sương còn chưa hiểu rõ ý Diệp Mặc, thì đã nhìn thấy có hai kẻ bịt mặt đi ra từ trong phòng bếp. Một người trong đó còn đang cầm một cái dao găm sáng loáng trong tay.

Ninh Tư Sương hét lên một tiếng, cô thật không ngờ rằng trong phòng còn có hai người đang ẩn nấp. Sắc mặt của Ninh Nhứ Nhạn cũng đại biến khi thấy hai kẻ bịt mặt này, không hề do dự chút nào đã vọt tới trước mặt Ninh Phỉ Phỉ, đem Ninh Phỉ Phỉ bảo vệ phía sau mình.

Nhưng lập tức các cô liền thấy nghi hoặc, vì hai kẻ bịt mặt kia cũng đang lộ ra sự kinh hãi trong đôi mắt, dường như là đang không thể nào tin được.

Bọn họ xác thực là có lý do để không tin, vì Diệp Mặc sau khi bảo bọn họ đi ra, thì hai người căn bản là không để lời nói của hắn vào tai. Nhưng thân thể của cả hai lại không thể nào tự chủ được mà đi ra, hơn nữa chỉ có thể đi bộ, còn lại không thể làm được gì khác cả.

Ninh Nhứ Nhạn và Ninh Tư Sương sững sờ nhìn hai kẻ bịt mặt kia đi tới trước mặt Diệp Mặc, sau đó liền "Phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất. Cả hai thậm chí còn chủ động kéo khăn đen che mặt xuống, hoàn toàn không có bất kỳ sự phản kháng nào, vô cùng nhẹ nhàng và ngoan ngoãn.

Các cô lại không biết hai kẻ này sau khi nghe được Diệp Mặc yêu cầu chúng đi ra, thì đã bị khống chế rồi. Thậm chí còn không thể nào đi chệch một bước, trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Mặc quỳ xuống, hơn nữa cái người trước mặt kia thậm chí còn chưa làm gì chúng cả.

- Chúng mày tới nơi này làm gì?

Diệp Mặc nói một cách bình thản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status