Thiếu gia bị bỏ rơi

Chương 2241: Không thể nào dùng tu vi áp chế


- Lão đại, phía trước là đến Hư Thị rồi, chúng ta có cần vào trong đó hay không?

Vô Ảnh điều khiển Mặc Nguyệt Toa, tâm trạng vô cùng thoải mái.

- Đi xem xem.

Nếu không đi qua Hư Thị thì thôi, nhưng nếu qua Hư Thị, Diệp Mặc cũng muốn vào ó xem sao, lúc trước Hình Hồng giúp hắn rất nhiều, mặc dù hắn cũng giúp Hình Hồng rất nhiều, nhưng Diệp Mặc vẫn rất cảm kích Hình Hồng.



- Thái Thúc Dịch, lâu rồi không gặp.

Diệp Mặc vừa mới vào Hư Thị, liền gặp một người đàn ông áo đen, mặc dù người đàn ông áo đen này có đội Tiên mũ vải đen, nhưng Diệp Mặc vẫn vừa nhìn liền nhận ra, người này chính là Thái Thúc Dịch lúc trước đã giao dịch Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả với hắn, Thái Thúc Dịch là người đứng đầu Thần bảng, nhưng bây giờ gã sớm đã thăng cấp lên Đạo Nguyên rồi, hơn nữa đạo vận cũng cực kỳ thâm hậu.

- Là anh sao?

Thái Thúc Dịch khiếp sợ nhìn Diệp Mặc đứng trước mặt gã, sau lưng Diệp Mặc còn có mấy người nữa, thậm chí còn có Băng Sâm Vương.

Tu vi của Diệp Mặc đã là Bán Bộ Hỗn Nguyên rồi, bây giờ hắn đến Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng không sợ, cho nên sau khi vào Hư Thị, quyết định dẫn Vô Ảnh, Tiểu Băng Sâm ra ngoài. Hư Thị cực kỳ náo nhiệt, Thế giới trang vàng mặc dù tốt, nhưng ở trong đó lâu cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi mấy người bọn họ cũng đã ở trong Thế giới trang vàng hơn nghìn năm rồi.

- Đúng vậy, là tôi, tôi vẫn phúc hậu như năm đó.

Diệp Mặc cười ha hả nhìn Thái Thúc Dịch nói.

Lúc trước khi Thái Thúc Dịch sắp dời đi cũng đã uy hiếp hắn, hi vọng khi gặp lại nhau, Diệp Mặc vẫn phúc hậu như vậy. Không ngờ hai người đúng là còn gặp nhau thật.

Thái Thúc Dịch nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt có chút cứng rắn lại, nhưng không chút kinh hoảng, chỉ ôm quyền nói:

- Bây giờ tôi không phải là đối thủ của anh, tôi thu lại lời uy hiếp của tôi năm đó với anh. Nhưng đợi sau khi tôi Hỗn Nguyên rồi, tôi hi vọng có thể gặp lại anh.

Gặp lại nhau đương nhiên là có ý đánh nhau một trận, rõ ràng gã cũng đã nghe được uy danh của Diệp Mặc. Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Vậy đợi sau khi anh Hỗn Nguyên rồi, thì đến tìm tôi nhé. Đừng làm tôi thất vọng đấy.

- Được.

Thái Thúc Dịch quay người rời đi, mới đi được vài bước gã lại quay đầu lại nói:

- Diệp Đan Thánh, tôi rất khâm phục anh, ít nhất anh cũng không giả tạo.

- Diệp đại ca, gã nói vậy là có ý gì?

Trì Uyển Thanh thấy Thái Thúc Dịch để lại một câu rồi đi, nghi ngờ hỏi.

Diệp Mặc cười nói:

- Gã cho rằng đồ trên người anh quý giá, thực ra anh căn bản cũng không coi ra gì.

Diệp Mặc đương nhiên biết ý tứ của Thái Thúc Dịch, trên người gã ít nhất còn có một quả Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả, nhưng Diệp Mặc đến nhắc cũng không nhắc đến, rõ ràng đối với Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả của gã căn bản cũng không ham muốn gì. Chính vì như vậy, Thái Thúc Dịch mới khâm phục hắn.

Vô Ảnh nhìn đường phố Hư Thị vô cùng náo nhiệt, suýt nữa thì hoa chân múa tay sung sướng nhảy lên rồi, nó thích nhất chính là nơi náo nhiệt như này.

- Lão đại, anh có thể cho em chút Thần tinh, để em dẫn Cừu Nhưỡng và Tiểu Băng Sâm đi lòng vòng chút được không?

Vô Ảnh tội nghiệp nhìn Diệp Mặc hỏi.

Thanh Như ở trong Thế giới trang vàng bao nhiêu năm như vậy rồi, sớm đã thuộc bản tính của ba đứa Vô Ảnh này, cô cười nói:

- Hay là chị dẫn mấy đứa đi vòng vòng nhé.

Diệp Mặc nghĩ đến Hư Thị mặc dù rộng lớn, cấm chế cũng rất nhiều, nhưng với tu vi bây giờ của hắn, cấm chế trong này căn bản cũng không ngăn được thần thức của hắn, cũng gật đầu nói:

- Được, nhưng Vô Ảnh mày nhớ kỹ cho tao, nếu mày dám gây sự trong Hư Thị, sau này đến phố xá chỉ có phần của Cừu Nhưỡng và Tiểu Băng Sâm, mày đừng hi vọng gì.

- Lão đại, em biết rồi, đảm bảo là không gây chuyện.

Vô Ảnh nói xong đến Thanh Như cũng không đợi, trực tiếp xông ra ngoài.

Thanh Như nhận một chiếc nhẫn từ tay Diệp Mặc, vừa rời đi cùng mấy đứa Vô Ảnh, sắc mặt Diệp Mặc liền đại biến.

- Chuyện gì vậy? Tướng công?

Mục Tiểu Vận vội hỏi.

- Anh ở quảng trường Thần Thánh bảng, mấy em lập tức đến đó nhé.

Diệp Mặc nói xong đã mang theo một tàn ảnh, biến mất.

- Quảng trường Thần Thánh bảng là nơi nào vậy?

Trì Uyển Thanh nghi ngờ nhìn Mục Tiểu Vận.

Mục Tiểu Vận mau chóng kéo tay Trì Uyển Thanh nói:

- Chị biết, em đi cùng chị.



- Băng Du, sao cô lại ở đây?

Thân người Diệp Mặc còn chưa hạ xuống, giọng nói đã truyền đến, hắn nhìn thấy một mình Chân Băng Du đối diện với mấy Thánh Đế, hơn nữa còn có hai vị Đạo Nguyên Thánh Đế, còn bên Chân Băng Du, mặc dù cũng có mấy Thánh Đế, nhưng nhìn khí thế lại không bằng đối phương.

Hai bên sát khí tràn ngập, rõ ràng lúc nào cũng có thể đánh nhau. Mặc dù Chân Băng Du là Hóa Đạo, nhưng đối mặt với mấy Đạo Nguyên này, nói không chừng sẽ bị giết trong nháy mắt.

Mặc dù cảm thấy tu vi Hóa đạo của Chân Băng Du không đủ để người khác giết, nhưng Diệp Mặc trong lòng vẫn khiếp sợ, tu vi của Chân Băng Du không ngờ tiến bộ nhanh như này, trong nháy mắt đã là Hóa Đạo rồi.

- Anh…

Chân Băng Du lập tức nhìn thấy Diệp Mặc, trong nháy mắt này, trong mắt cô ngoài sự sung sướng chính là kích động. Hư Thị không biết cô đến đã bao lần rồi, vì lần trước trước khi Diệp Mặc biến mất có đến Hư Thị, nên cô mới nghĩ có thể tìm được Diệp Mặc trong này hay không. Không ngờ cô tìm thấy Diệp Mặc trong này thật, sự sung sướng này đối với cô mà nói quả thực khó có thể tưởng tượng.

Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt và khí chất của Chân Băng Du hoàn toàn thay đổi, loại thay đổi này hắn nói không rõ, nhưng dường như khác hoàn toàn so với Chân Băng Du lúc trước, lại dường như vẫn giống như vậy.

Càng khiến cho Diệp Mặc không ngờ chính là, Chân Băng Du chỉ là nói một chữ, bỗng nhiên thu lại bộ dạng sát khí đằng đằng lúc trước, xông đến bên Diệp Mặc, ôm lấy Diệp Mặc. Diệp Mặc thậm chí còn có thể cảm giác được cô kích động có chút run rẩy.

Diệp Mặc lập tức ngây ngẩn cả người, Chân Băng Du sao lại có cảm xúc này? Cái này hoàn toàn không đúng, cô rốt cục là có chuyện gì? Cái này so với hình tượng lạnh như băng lúc trước của cô, quả thực như hai cực nam bắc.

Một mùi thơm ngọt ngào từ thân thể cô len lỏi vào trong lòng Diệp Mặc, Diệp Mặc hoàn toàn không chút đề phòng Chân Băng Du cũng cảm thấy nóng như lửa. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh không ngờ lại là Chân Băng Du cởi hết quần áo, nhưng bây giờ Chân Băng Du mặc quần áo, so với lúc trước cởi quần áo càng khiến hắn trong lòng nóng bỏng hơn.

- Em muốn cùng anh làm chuyện đó.

Giọng nói ấm áp của Chân Băng Du kề sát bên tai Diệp Mặc, khiến cho đầu óc Diệp Mặc nóng bừng bừng.

Hắn suýt nữa muốn lập tức dẫn Chân Băng Du đi, may mà Diệp Mặc mau chóng tỉnh táo lại, hắn lập tức hiểu ra sự thay đổi của Chân Băng Du.

Đại đạo của Chân Băng Du thay đổi rồi, từ vô tình lúc trước trở nên có tình cảm như bây giờ. Nói ra, cái này cũng liên quan đến hắn. Lúc trước hắn cõng Chân Băng Du chạy hàng trăm tỉ dặm, vượt qua vô số hư không, Tiên vực, sống chết có nhau, còn sau khi Chân Băng Du Chứng đạo, lại không thể nào quên được hắn.

Đối với Chân Băng Du muốn làm chuyện đó với Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng lại càng hiểu. Không phải Chân Băng Du thực sự muốn như vậy, mà là vì cô muốn giúp mình thăng cấp Thánh thể.

Trong Hư Thị, ôm bạn đời, cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, nhưng Chân Băng Du và Diệp Mặc ôm nhau, lại ly kỳ.

Với dung nhan tuyệt thế của Chân Băng Du, trong Hư Thị cũng chưa có ai tìm thấy người con gái nào xinh đẹp hơn cô, một Tiên tử tuyệt thế vô song như này lại ôm một người đàn ông trước mặt mọi người, khiến người ta có cảm giác không tự nhiên.

Chân Băng Du cảm thấy phản ứng của Diệp Mặc, trong lòng vô cùng mừng rỡ, cô cuối cùng từ trên người Diệp Mặc cảm nhận được hắn đang để ý đến cô.

Nhưng Diệp Mặc mau chóng vỗ vỗ lưng Chân Băng Du nói:

- Băng Du, có chuyện gì vậy? Vừa nãy tôi nhìn thấy cô suýt nữa đánh nhau với mấy tiểu yêu kia.

Nói xong Diệp Mặc còn chỉ mấy tên Thánh Đế vừa rồi đối mặt với Chân Băng Du.

- Tướng công…

- Diệp đại ca…

Mục Tiểu Vận và Trì Uyển Thanh cũng đã chạy đến.

Chân Băng Du cuối cùng từ sự vui mừng khi vừa gặp mặt, từ trong kích động và không kìm chế được cảm xúc của mình tỉnh lại, tim cô vẫn đập loạn. Cô cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác yêu, đó là thứ mà lúc trước Diệp Mặc nói với cô, nhưng lúc trước cô lại cực kỳ khinh thường, cho rằng đó là Diệp Mặc lấy cớ cho sự ham muốn dục vọng thôi. Còn hôm nay, cô đích thân cảm nhận được rồi, cho dù cô đã là Hóa Đạo Thánh Đế, nhưng cảm giác đó vẫn không thể nào dùng tu vi áp chế được.

- Băng Du, đây là vợ tôi Mục Tiểu Vận, đây là Trì Uyển Thanh.

Diệp Mặc chỉ vào Mục Tiểu Vận và Trì Uyển Thanh giới thiệu với Chân Băng Du, sau khi giới thiệu xong, lại giới thiệu Chân Băng Du với hai người.

- Là Diệp Đan Thánh…

Khi Diệp Mặc nói chuyện với mấy người được một lúc, đã có người nhận ra Diệp Mặc, lập tức thất thanh kêu lên.

Diệp Mặc ôm quyền hướng ra tứ phía nói:

- Đúng vậy, tôi chính là Diệp Mặc.

Nói xong, Diệp Mặc lại hỏi lại:

- Băng Du, vừa nãy có chuyện gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status