Thiếu gia bị bỏ rơi

Chương 236: Gửi đấu giá


Diệp Mặc đương nhiên không biết hắn bị hai tiểu đạo cô Liên Hàng Tĩnh Trai đánh kí hiệu gian dối rồi, mục đích duy nhất của hắn bây giờ là gom góp tiền bạc, trên người hắn cũng không có tiền gì chỉ có một chút pháp khí và mấy viên đan dược luyện chế tối qua.

Bên trong Thê Sương tự rộng rãi vô cùng, Diệp Mặc tùy tiện nhìn một chút, ước chừng tầm 50~60 mẫu, hơn nữa cảnh sắc cũng rất tuyệt. Bốn phía đều cung cấp đình hóng mát và nơi nghỉ ngơi dành cho khách, Diệp Mặc thầm nghĩ, khó trách hội đấu giá lại định ở nơi này.

Diệp Mặc xác nhận nơi đấu giá, để Hứa Bình đợi hắn một lát, hắn muốn đi hỏi những thứ kia của hắn có thể bán ra với giá bao nhiêu.

Hứa Bình đương nhiên không biết trên người Diệp Mặc căn bản không có tiền, tới đây hoàn toàn là ý nghĩ nhất thời.

Nhìn Diệp Mặc đi về phía hội trường chính, cô gái tên Tử Như lập tức nói nhỏ với đạo cô bên cạnh:

- Sư phụ, con nhận ra người kia, hắn…

- Con im miệng cho ta.

Vị đạo cô xinh đẹp lập tức quát cô gái này một tiếng, cẩn thận nhìn bốn phía, không thèm để ý Tử Như nữa.

Tử Như sợ hãi, không tiếp lời nữa. Cô vừa sợ vừa hận Diệp Mặc, hận Diệp Mặc đã chém đứt cánh tay cô, sợ Diệp Mặc vì người này quả thực rất hung hãn, mới đến đây thì đã giết ba người rồi, ba người này bất kì một người nào đều lợi hại hơn sư phụ cô nhiều.

Diệp Mặc đi đến cửa hội trường chính, lập tức bị một vị hòa thượng hơn ba mươi tuổi ngăn lại.

- Anh bạn, hội đấu giá còn hai tiếng nữa, lúc đó mới bắt đầu, đợi một chút mới có thể tiến vào hội trường.

Diệp Mặc bị cách xưng hô của vị hòa thượng này làm cho suýt chút nữa thì phì cười, hòa thượng không phải gọi thí chủ sao? Lại gọi anh bạn. Tuy nhiên may hắn thấy hòa thượng ăn thịt uống rượu cũng tương đối nhiều rồi, lập tức nói:

- Tôi có đồ muốn đấu giá không biết có được hay không.

- Gửi đấu giá đương nhiên không có vấn đề gì, mời theo tôi.

Vị hòa thượng này thấy Diệp Mặc đến gửi đấu giá cũng không thấy kỳ lạ, dù sao người gửi đấu giá cũng rất nhiều cũng không phải một mình hắn.

Vị hòa thượng này dẫn Diệp Mặc lên một căn phòng ở tầng ba, chào hỏi rồi lập tức rời khỏi.

Diệp Mặc đánh giá một chút hai người ở trong căn phòng, ông già gầy gò nhỏ bé, đeo kính, để râu dê, cách ăn mặc gần giống với Đông Phương Tê. Còn có một người là một phụ nữ trung niên, dung mạo bình thương, nhưng lại có một loại khí chất đẹp đẽ sang trọng, vừa nhìn liền không phải là người tầm thường.

- Cậu có đồ gì muốn gửi đấu giá?

Ngữ khí của người đàn ông để râu rất nhẹ nhàng, lúc nói lời nói này, lông mày lơ đãng nhíu một cái, tuy là hơi một chút nhưng vẫn bị Diệp Mặc thấy được.

Diệp Mặc lập tức liền biết người đàn ông để râu này chắc chắn là thấy hắn quá trẻ, không thấy đúng lắm. Lúc này cũng không thèm để ý, lấy ra năm chuỗi pháp khí mặt ngọc tự chế nói:

- Không sai, đây là một số pháp khí, mỗi cái đều có thể phòng ngự ba lần toàn bộ lực công kích của người luyện võ dưới Hoàng cấp.

Người đàn ông để râu nghe Diệp Mặc nói lại có loại pháp khí phòng ngự này, cũng giật mình, cầm lên xem tỉ mỉ, lúc này mới nói:

- Nếu như thực sự là loại pháp khí phòng ngự này, ở giới thế tục cũng vô cùng đáng tiền, nhưng ở đây lại không thể bán ra bao nhiêu tiền. Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể thử, chỉ cần là thật, tôi có thể thu mua nhưng giá cả không thể vượt quá một triệu.

Diệp Mặc cũng biết người đàn ông để râu này nói không sai, loại pháp khí này ở trong hội đấu giá của Ẩn Môn quả thật không đáng bao nhiêu tiền, một triệu cũng coi như là không tồi rồi, nếu như mang ra giới thế tục nói không chừng mỗi cái đều đáng giá gấp ngàn vạn lần. Tuy rằng giá tiền này đã cao hơn nhiều so với giá lần đầu hắn bán ra nhưng Diệp Mặc cảm thấy không cần bán nữa.

Bởi vì lần trước tuy hắn bán hai trăm nghìn một cái, nhưng hai trăm nghìn đã quá đủ cho hắn dùng rồi. Hiện tại tuy có thể bán được một triệu nhưng một triệu ở hội đấu giá này căn bản không tính là bao nhiêu tiền. Nếu đã như vậy còn không bằng giữ lại bán bên ngoài. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lấy lại năm chuỗi pháp khí mặt ngọc.

Thấy Diệp Mặc cất pháp khí đi, người đàn ông để râu cũng không nói nhiều gì, ông ta cũng biết giá của đồ này ở đây và ở ngoài chênh nhau quá nhiều. Tuy nhiên ông ta lại vuốt râu nói:

- Nếu như cậu có thể đem phương pháp luyện chế pháp khí này ra đấu giá, tôi nghĩ chắc chắn là cái giá trên trời.

Diệp Mặc cười lạnh, không cần nói hắn căn bản sẽ không đưa ra phương pháp luyện chế, cho dù là hắn đưa ra, người tu luyện Cổ Võ ở đây cũng không có người có thể luyện chế. Thứ đồ thần thức này, không phải tu luyện Cổ Võ là có thể luyện ra được. Ông già này đưa ra chủ ý cũng không tồi, nếu bọn họ có thể luyện chế nhiều rồi bán ra bên ngoài, trở thành tỷ phú cũng là chuyện đơn giản.

Tuy rằng trong lòng cười lạnh nhưng Diệp Mặc lại bình thản nói:

- Thứ này không phải của tôi, tôi chỉ là bán giúp mà thôi.

Thuận miệng nói một câu liền đem chuyện ban nãy vứt ra sau, Diệp Mặc lại lấy một bình sứ ra nói:

- Đây là một viên "Liên Sinh Đan", ông xem có thể đáng bao nhiêu tiền?

Nói xong Diệp Mặc đem bình sứ giao cho ông già để râu, ông ta mở bình sứ ra, đổ ra một viên đan dược tròn màu tím, hương thơm vô cùng, nhỏ như mắt rồng. Viên đan dược này nhìn biểu tượng liền biết cực kì không tầm thường, nhưng chính là ông ta từ trước đến nay chưa từng nghe qua "Liên Sinh Đan".

Diệp Mặc thấy bộ dáng há hốc miệng kinh ngạc của ông ta, liền biết ông già này chắc chắn không biết "Liên Sinh Đan", lập tức lại nói:

- "Liên Sinh Đan" này là dùng "Tuyết Liên nghìn năm", cộng thêm chín chín tám mốt dược liệu quí báu luyện chế mà thành, tuy không nói là "Sinh Tử Nhân Nhục Bạch Cốt" nhưng chỉ cần còn một hơi thở, bất luận là vết thương nghiêm trọng thế nào đều có thể chữa được.

Bắt nạt ông già không hiểu giá cả thị trường này, Diệp Mặc đem dược liệu luyện chế "Liên sinh Đan" tăng thêm mười lần, hắn luyện chế đan dược cũng dùng không quá năm sáu loại mà thôi, bây giờ bị hắn nói thành tám mốt loại. Huống hồ Liên sinh Đan cũng không phải là bệnh gì cũng chữa được, nó chỉ là nhằm vào ngoại thương và nội thương cực kì nghiêm trọng, hơn nữa đối với luyện công tẩu hỏa nhập ma cũng có hiệu quả trị liệu. Nhưng nếu nói bệnh nào cũng có thể chữa được thì lại không thực tế. Thần kinh não hoặc là rất nhiều bệnh tình tắc kinh mạnh thì Liên Sinh Đan không có cách nào chữa trị. Tuy nhiên cho dù là như vậy, đơn dược này cũng coi như là nghịch thiên rồi.

- Tuyết liên tử ngàn năm không ngờ thực sự có thể làm thuốc? Còn luyện chế ra được, hiện tại thế giới này lại có cao thủ luyện đan này?

Vẻ mặt của ông lão chấn kinh. Mà ngay cả người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, điều Diệp Mặc nói về công năng của viên đan dược này thật sự là nghịch thiên.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, đem đan dược cất vào chai mới nói:

- Những điều tôi nói hoàn toàn là thật, đan dược này có thể bán đấu giá chứ?

Người đàn ông lập tức trả lời:

- Có thể, có thể, tuy nhiên cậu phải cam đoan đan dược của cậu là thật, nếu như là giả…

Diệp Mặc cười lạnh, hắn đương nhiên biết người đàn ông để râu này muốn nói gì, lập tức trả lời:

- Nếu như ông không yên tâm, có thể nói là khách thay mặt bán, thật giả các ông không chịu trách nhiệm.

Diệp Mặc sở dĩ nói nời này là vì chẳng may ông già này thực sự không biết sự thật giả của đan dược mà phản đối Liên Sinh Đan của hắn, tiến hành bán đấu giá, hắn liền cái được không bù đắp được cái mất. Hắn cũng không tin, nhiều cao thủ như vậy, không có người nào có thể nhận ra sự thật giả của Liên Sinh Đan.

- Được, Liên Sinh Đan của cậu chúng tôi thay mặt, tuy nhiên phải thu 5% tiền hoa hồng.

Ông già lập tức nói.

- Có thể.

Diệp Mặc lập tức đồng ý, tiền hoa hồng 5% so với các loại thuế bên ngoài thì càng tiện hơn.

- Còn có những thứ khác không?

Ông lão để râu thấy Diệp Mặc đưa ra đều là đồ tốt lập tức liền mong chờ.

Diệp Mặc lại lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho ông lão.

- Cái này ông xem xem.

Ông lão mở cái bình ra, lại là một viên đan dược, nhưng là một viên đan dược trong suốt, mùi thơm lan ra bốn phía, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường. Điều khiến ông lão khó chịu là, ông ta không ngờ lại không biết. Ông ta dẫu gì cũng là một người giám định, nhưng liên tiếp mấy lần không dám định được tính quý báu của vật phẩm, khiến nét mặt già nua hơi khó chịu.

Diệp Mặc vừa nhìn liền biết ông ta lại không biết, chỉ đành giải thích:

- Đây là một viên "Trú Nhan Đan", bất kể ai sau khi dùng xong đều trẻ mãi không già.

- Cái gì…

Lần này giật mình không chỉ có ông già để râu mà người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng kích động đứng lên.

Trú Nhan Đan đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, ai có biết thể thế giới này còn có thứ này?

Thấy tay người đàn ông để râu không ngừng run rẩy, Diệp Mặc nhanh chóng cất đan dược trở về bình. Cái ông này nói không chừng tay run làm đan dược của hắn rơi xuống đất.

Một lúc lâu sau, ông lão mới thanh tỉnh lại, nhìn Diệp Mặc nói:

- Vị huynh đệ này, lời này không thể nói lung tung, cậu biết nếu như viên này và công năng của Trú Nhan Đan giống như cậu nói thì sẽ tạo gây ra hậu quả như thế nào không? Đó là chấn động đấy, bởi vì đan dược này quả thực không thể đánh giá giá trị được.

Người phụ nữ có chút cao quý kia cũng khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Mặc, bà ta không dám chắc chắn lời Diệp Mặc nói là thật hay giả.

Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Đây đương nhiên là thật rồi, tôi ở hội đấu giá, ông có thể đấu giá Trú Nhan Đan của tôi đầu tiên, người mua có thể thử nghiệm tại chỗ, nếu như là giả ông có thể trực tiếp bán đứng tôi.

Tuy rằng nói như thế, trong lòng Diệp Mặc lại lập tức cẩn thận, xem ra hắn bán ra viên Trú Nhan Đan này có hơi lỗ mãng. Chẳng may khiến người ta biết được đan dược này là chính hắn bán, nói không chừng toàn bộ cao thủ thế giới này đều chặn hắn lại.

Thực lực, chỉ cần có đủ thực lực, hắn liền không sợ người khác như thế nào, nhưng thực lực hiện tại của hắn quá thấp, Diệp Mặc lại lần nữa muốn bức thiết nâng cao thực lực của chính mình.

Nếu như hiện tại hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ, có ai không dám phục, hắn tùy tay liền làm cho cả môn phái hóa thành tro bụi, nhưng hiện tại hắn không phải. Có lẽ ở nơi này, cả đời hắn cũng không có cách nào có thành tựu Trúc Cơ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn nhất định phải tham gia hội dấu giá, nếu chẳng may ở hội đấu giá gặp được linh thảo hay khoáng thạch quí báu, đối với hắn mà nói chính là tiền vốn thăng cấp. Hoa Hạ đất rộng của nhiều, thứ hắn không biết quá nhiều. Ví dụ như Tuyết Liên tử và "Hồng Diệp Nam Thị" nếu như không phải hắn có được, hắn căn bản không tin ở đây cũng có loại linh thảo này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status