Thiếu gia bị bỏ rơi

Chương 823: Mối họa nội bộ


Năm tên đệ tử Vạn Cổ môn ngồi xuống giữa động phủ, Diệp Mặc cũng tìm một góc mà ngồi xuống, giống như hắn đúng thật là người của Vạn Cổ môn vậy.

Người khác không biết lai lịch của Diệp Mặc, nhưng Phong Yên Kỳ lại rất rõ ràng. Thấy mình đưa Diệp Mặc đến đây, hắn gặp Ôn Cô và Kế Lệ mà lại không chút sợ hãi, ngay cả sắc mặt cũng chẳng thay đổi chút nào. Ả nhất thời nhíu mày, trong lòng nảy sinh chút hoài nghi với Diệp Mặc.

Không những thế, ngay cả đến bây giờ hắn vẫn không hề hỏi đến chuyện về di tích kia, cũng không kinh ngạc về những sư huynh, sư tỷ của ả.

Nhưng chỉ hoài nghi một chút rồi ả cũng không quá để ý nữa, cho dù Diệp Mặc có gì đó cổ quái thì đã sao. Đầu tiên, tuổi của Diệp Mặc vẫn rành rành ra đấy, tu luyện cổ võ không giống với những thứ khác, cho dù có thiên tài đi chăng nữa thì đến Địa cấp cũng phải bốn năm mươi tuổi. Tuy rằng trường hợp hơn ba mươi tuổi Địa cấp cũng không phải không có, nhưng nghe nói là rất ít. Huống hồ, cho dù Diệp Mặc có là Địa cấp thì đã sao?

Sau khi ngồi xuống, thần thức của Diệp Mặc trước sau vẫn ở trong trạng thái phóng ra ngoài. Hắn muốn biết rốt cuộc thần cổ Hoàng Kim này xuất hiện như thế nào, và bằng cách nào.

Nhưng hắn không thấy thần cổ Hoàng Kim, thay vào đó, lại thấy được năm đệ tử của Vạn Cổ môn đều tự có động tác. Nhâm Hi Cường, mặt ngoài biểu hiện ra rất phẫn hận, nhìn người thì cũng nho nhã, nhưng lại là kẻ đầu tiên thả ra một con trùng độc tiến vào mặt đất không tiếng động, sau đó chậm rãi đi về phía một tường đá của động phủ.

Tiếp theo, Diệp Mặc lại nhìn thấy dưới người Ôn Cô, gã họ Lý và cả Phong Yên Kỳ đều xuất hiện trùng độc, phương hướng mà những con trùng độc này di chuyển đều giống nhau, đều nhắm tới bức tường đá nhẵn nhụi kia. Điều khác nhau là số lượng trùng độc mà Ôn Cô phóng thích là hai con. Đám trùng độc này đều ẩn nấp dưới mặt đất, nếu không phải Diệp Mặc có thần thức thì căn bản không thể phát hiện ra.

Điều duy nhất làm cho Diệp Mặc kỳ quái là Kế Lệ, người có tu vi cao nhất lại không có động tác gì, giống như y không cần làm mấy trò này vậy.

Thần thức Diệp Mặc quét đến bức tường đá nhẵn nhụi kia, hắn kinh ngạc phát hiện thần thức của mình như nước chảy vào biển, căn bản không có động tĩnh gì. Hơn nữa, khi hắn cố gắng đem thần thức thâm nhập vào thì thức hải liền trở nên đau đớn. Giống như thần thức mà hắn phóng ra ngoài đều đã biến mất vô tung vô ảnh, bị bức tường kia nuốt sạch vậy.

Bức tường này có gì đó cổ quái! Diệp Mặc vội thu hồi thần thức, bắt đầu chú ý đến bức tường.

Năm con trùng độc của bốn người đều dừng tại vị trí riêng, sau đó không ai có động tác gì nữa.

Lại qua ba, bốn giờ sau, Diệp Mặc cảm thấy dưới chân hơi rung lên, chẳng lẽ là có động đất? Trong lúc kinh dị, Diệp Mặc lập tức đứng lên.

Năm tên kia của Vạn Cổ lên cũng đứng lên.

- Lối đi mở ra rồi.

Gã họ Lý kích động nói một câu, lập tức lộ ra vẻ nóng lòng.

Quả nhiên, khi y vừa dứt lời, bức tường nhẵn nhụi liền "Uỳnh" một tiếng, biến mất không thấy. Một luồng khí lạnh xộc ra từ bên trong, tiếp theo trước mắt mọi người xuất hiện một lối đi bằng đá tối tăm, thoạt nhìn giống như không có điểm cuối vậy.

Tuy xuất hiện một con đường tối tăm lạnh lẽo, nhưng ở cửa vào con đường vẫn có những tiếng "ầm ầm" không dứt, giống như đang có một người cầm thiết chùy gõ mạnh lên cửa động vậy.

- Nhóc vào trước đi!

Ôn Cô nhìn chằm chằm Diệp Mặc, lạnh lùng nói một câu.

- Ôn sư muội quá cẩn thận rồi, cánh cửa này năm mươi năm mở ra một lần, không biết đã có bao nhiêu vị tiền bối của Vạn Cổ môn từng đi vào đó…

Kế Lệ bỗng nhiên chen vào một câu, nhưng tuy y nói vậy nhưng vẫn để cho Diệp Mặc tiến vào trước.

Vẻ mặt Diệp Mặc rất bình thản, hắn cũng không từ chối, cẩn thận bước vào cửa động. Trước khi nhìn thấy thần cổ Hoàng Kim, chắc chắn hắn sẽ không phát tác. Sở dĩ hắn cẩn thận như vậy là vì không muốn năm con trùng độc bám trên cửa động tập kích mà thôi.

Điều làm Diệp Mặc yên tâm là năm con trùng độc kia cũng không tiến hành công kích với hắn, mà vẫn bám nguyên trên cửa động. Nhưng Diệp Mặc cũng phát hiện, thần thức của hắn nhiều nhất chỉ quan sát được trong phạm vi mười thước, không thể tiến vào sâu hơn được.

Nơi này có một trận pháp khống chế thần thức, đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Mặc. Đối với những nơi có liên quan đến Tu Chân giả, đây là lần thứ hai mà Diệp Mặc gặp được. Lần đầu là ở Nam cực, hắn gặp một trận pháp ẩn giấu, chỗ này lại thấy thêm một cái. Điều này làm cho Diệp Mặc càng thêm tin tưởng, trước kia ở nơi này cũng có người tu chân.

Diệp Mặc đi cũng không nhanh, hắn phát hiện người thứ hai theo vào cư nhiên lại là Phong Yên Kỳ, tiếp theo là gã họ Lý, sau đó đến Ôn Cô, và cuối cùng là người có tu vi cao nhất – Kế Lệ.

Nhưng điều làm Diệp Mặc kinh ngạc lại là cả năm con trùng độc kia vậy mà lại tiến vào thân thể Kế Lệ. Mà Kế Lệ dường như không phát hiện chút nào, vẫn đi cuối cùng như cũ, thậm chí cả mắt cũng không chớp một cái.

Diệp Mặc hơi sửng sốt một chút, như vậy không đúng tí nào. Tu vi của Kế Lệ là cao nhất, bốn người còn lại tính kế y là có đạo lý. Nhưng y lại hoàn toàn rơi vào bẫy như vậy thì quá khác thường rồi.

Hơn nữa, theo suy nghĩ của Diệp Mặc, mấy người còn lại tính kế Kế Lệ cũng là không có đạo lý. Bởi vì lấy tu vi của bọn họ, họ cũng biết được không có hi vọng gì để tính kế y.

Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu mà thôi. Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều, lúc này trong thông đạo đã càng lúc càng lạnh.

Khi Diệp Mặc đi được chừng ba trăm mét, ngay cả lông mi của hắn cũng đã kết sương. Đồng thời Diệp Mặc cũng phát hiện những người còn lại cũng không khác gì, cả người đều như đóng băng vậy.

Vì không để bọn họ nghi ngờ, Diệp Mặc thậm chí bắt đầu phát run, bước đi cũng càng lúc càng chậm.

Nhưng đến khi Diệp Mặc định không cần giả vờ nữa thì hắn lại phát hiện một căn phòng lớn bằng đá. Trong đại sảnh của căn phòng màu đen này chỉ có một thứ, đó chính là một chiếc bàn đá đặt ở chính giữa. Mà bên trên chiếc bàn đá này có đặt hai quả trứng lớn bằng trái banh.

Xung quanh chiếc bàn đá này có một vòng hào quang trong suốt có phần ảm đạm, bao bọc cả chiếc bàn lại. Diệp Mặc nhất thời hiểu được, bên trên chiếc bàn này hẳn chính là trứng của cổ trùng Hoàng Kim.

Mấy người của Vạn Cổ môn không hiểu về hào quang bao bọc, nhưng Diệp Mặc lại rất rõ ràng vòng hào quang này chỉ là một trận pháp phòng ngự mà thôi. Đoán chừng trận pháp này là do linh thạch duy trì, mà hiện tại linh thạch đã không còn đủ năng lượng để cung cấp nữa, hào quang hơi có vẻ ảm đạm.

Phỏng chừng cái năm mươi năm một lần mà Kế Lệ nói chính là từ lúc Vạn Cổ môn phát hiện ra chu kỳ mở ra của nơi này, sau đó mỗi lần đều có người đến đây công kích vòng hào quang, mục đích chính là vì hai cái trứng lớn trên bàn đá.

Nhưng Diệp Mặc biết, vòng hào quang ảm đạm này căn bản không cần năm người liên thủ lại, tùy tiện bất cứ ai cũng có thể đánh vỡ. Mà cho dù không ai động vào, vòng hào quang cũng không kéo dài được bao lâu nữa.

Nếu đã tới thì không cần tiếp tục giả bộ làm gì nữa, Diệp Mặc lập tức liền nhảy vào thạch thất. Năm người kia cũng đều bị trứng của thần cổ Hoàng Kim hấp dẫn, tất cả đều lao vào trong thạch thất. Bọn họ chẳng hề để ý tới Diệp Mặc ở một bên, đều vây quanh lấy vòng hào quang mà kích động không thôi.

- Đây là trứng của thần cổ đây ư, thật lớn quá…

Phong Yên Kỳ bất ngờ nói một câu, nhưng sau khi nói xong thì ả liền bước sang một bên như một cô gái ngoan ngoãn, nhìn về phía Kế Lệ.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Kế Lệ gật gật đầu nói:

- Để ta thử xem.

Nói xong y liền lấy ra một chiếc rìu có hai lưỡi, tùy ý ném lên vòng hào quang.

Khi chiếc rìu quay trở lại trong tay Kế Lệ, mấy người kinh ngạc phát hiện, màn hào quang vốn tưởng rằng phải năm người liên thủ mới phá vỡ được lại đã xuất hiện một cái khe thật to.

Năm người của Vạn Cổ môn nhất thời ngơ ngẩn, đây là có chuyện gì? Bọn họ còn chưa kịp bắt đầu liên hợp phá vỡ mà nó đã tự mở rồi?

Sau khi cái khe được sinh ra, hàn khí lạnh thấu xương truyền ra từ đó, nhiệt độ trong thạch thất lại tiếp tục giảm xuống.

Vừa lúc đó, Kế Lệ bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, duỗi tay đưa ra bốn con trùng độc, dùng sức bóp mạnh một cái, cả bốn đều biến thành một ít mảnh vụn.

Gã họ Lý hét lên một tiếng, nhất thời té ngã trên mặt đất quay cuồng, hiển nhiên do con trùng độc của mình phản phệ mà tạo thành. Mà Nhâm Hi Cường và Ôn Cô cũng phun ra một ngụm máu tươi, đồng dạng là do trùng độc phản phệ, nhưng hiển nhiên độ mạnh yếu rất khác nhau. Chỉ có Phong Yên Kỳ là không phản ứng gì, giống như đám trùng độc đó không phải do ả phóng ra vậy.

Diệp Mặc thầm nghĩ quả nhiên là Kế Lệ đã sớm biết bốn người còn lại thả trùng độc lên y. Nhưng thần thức của Diệp Mặc đã sớm quan sát được máu mà Nhâm Hi Cường và Ôn Cô phun ra căn bản không phải thực sự là phản phệ, bọn họ chỉ cố ý hộc máu mà thôi, thậm chí ngay cả máu cũng là giả, nếu không họ cũng có thể không chút phản ứng như Phong Yên Kỳ vậy. Chỉ có gã họ Lý kia là bị trùng độc phản phệ mà thôi, gã thật sự bị thương, còn nặng đến mức nào thì Diệp Mặc cũng lười nhìn.

Sau khi bóp nát bốn con trùng độc, Kế Lệ nhìn bốn người còn lại một cách lạnh lùng, hắn nói:

- Hoàng Kim cổ còn chưa lấy được mà chúng mày đã liên hợp ám hại tao rồi. Tốt, hỏi vì sao mấy năm nay đệ tử Vạn Cổ môn càng lúc càng ít, thì ra đều là do đám người như chúng mày cả.

Bốn người còn lại, trừ bỏ họ Lý còn đang quay cuồng trên mặt đất ra thì dường như ba người còn lại đều không có ý phản bác.

Dường như biết mình đã thành phế nhân, gã họ Lý giãy dụa chỉ vào Phong Yên Kỳ nói:

- Phong Yên Kỳ, con điếm này, mày dám phản bội…

Vẻ mặt Phong Yên Kỳ rất bình thản, nói:

- Lý sư huynh, dựa vào cái gì mà chỉ nói tôi phản bội?

Tên kia oán hận nói:

- Ba người chúng tao đều bị phản phệ, chỉ riêng mình mày như không có chuyện gì, mày…

Phong Yên Kỳ nhìn gã một cách khinh thường:

- Nếu tao nói máu mà Ôn sư tỷ và Nhâm sư huynh phun ra không phải của bọn họ thì mày có tức hơn không?

Tiếng nói phẫn nộ của gã họ Lý bỗng im bặt, gã nhìn chằm chằm Ôn Cô và Nhâm Hi Cường, hai người họ cũng không phản bác gì cả. Một lúc sau mới lớn tiếng nói:

- Tức chết tao!

Sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời ngất đi luôn.

Kế Lệ bỗng cởi bỏ tấm khăn che, để lộ khuôn mặt gồ ghề, thậm chí đã không có hình dạng của một khuôn mặt nữa. Sau đó vỗ vỗ tay nói:

- Vui đấy nhỉ, bốn đứa chúng mày cấu kết hãm hại tao, cuối cùng ba người lại không dùng con trùng bổn mạng, làm cho Lý Trường Thanh hố nặng rồi.

Ba người còn lại giống như không nghe thấy lời nói châm chọc này của Kế Lệ, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ có Phong Yên Kỳ cười duyên dáng nói:

- Lý Trường Thanh không biết tự lượng sức, từ trước tới giờ tiểu muội vẫn chưa hề nghĩ tới việc muốn hại Đại sư huynh. Muội biết Đại sư huynh thần công cái thế, muốn hại huynh thì không bằng tự sát luôn cho xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status