Thiếu niên ca hành

Chương 50: Ra là người quen tới



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Sau khi cô gái áo lục nói ra hai chữ này, chỉ thấy một làn sương đen nửa trong suốt tỏa ra quanh người Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt. Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt cau mày, hạ giọng nói: “Bí thuật? Nại Lạc Ngự Giới?”

Nếu nói võ học là chính đạo, đạo pháp là kỳ đạo, như vậy bí thuật nghiêng theo hướng tà đạo. Hòa thượng Vô Tâm của Hàn Sơn tự tu luyện thần thông La Sát đường xen giữa võ đạo và bí thuật, đã được coi là tà môn quỷ dị. Có rất ít người thật sự tu luyện bí thuật, nghe nói chỉ có Khâm Thiên tự ở Thiên Khải có vài vị thiền sư cùng một ít bí thuật sư lác đác trong dân gian có trình độ cực cao trong phương diện này. Nguyên nhân có hai, một là vì tu luyện bí thuật cần tinh thần lực siêu cường, người thường không có thiên phú như vậy, hai là vì tu luyện bí thuật có phần vi phạm thiên đạo, người tu luyện thường ốm yếu tiều tụy, cuối cùng không thể chết già. Cô gái áo lục này là một trong số mười mấy bí thuật sư trong thiên hạ ư?

Hơn nữa hai chữ cô niệm rõ ràng là Nại Lạc! Tiêu Sắt đã từng nghe thấy từ này, từ miệng một người vô cùng đáng sợ.

Làn sương đen kia bao phủ lấy người bọn họ, lúc này Tư Không Thiên Lạc đã bước một chân vào trong gian nhà, nhưng dường như cô hoàn toàn không chứng kiến làn khói đen quỷ dị này, chỉ nhìn lướt qua sân một lượt rồi mỉm cười với cô gái áo lục: “Xin chào Diệp tỷ tỷ.”

Cô gái áo lục gật đầu đáp: “Thiên Lạc cô nương.”

Tư Không Thiên Lạc vẫn nghi ngờ đi lòng vòng trong sân, thanh trường thương trong tay đung đưa không an phận. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau một cái, coi như hiểu biết thêm đôi chút về bí thuật này. Làn khói đen kia tạo ra một tấm bình phong, hai người có thể nhìn thấy mọi việc bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy người ở trong, cũng không thấy làn khói đen đó. Công phu như vậy quả thật vượt ngoài tưởng tượng của võ học, chẳng trách mọi người e ngại bí thuật sư.

Cuối cùng Tư Không Thiên Lạc đành từ bỏ, không cam lòng nhíu mày nói với cô gái áo lục: “Diệp tỷ tỷ, nếu tỷ thấy hai tên tiểu tử thối chạy trốn tới chỗ tỷ, nhất định phải nói cho ta đấy!”

Cô gái áo lục che miệng cười đáp: “Hai tên tiểu tử thối ra sao?”

Tư Không Thiên Lạc nói với giọng căm tức: “Một tên mặc áo đỏ, một tên mặc áo xanh, đều rách lung tung rồi. Một tên cầm kiếm, một tên đeo gậy bên hông. Trông không giống người tốt!”

Tiêu Sắt vô thức trợn mắt khinh bỉ, Lôi Vô Kiệt lại đặt tay lên chuôi kiếm, muốn thử xem có rút được kiếm ra không.

Cô gái áo lục suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa từng gặp hai người như vậy, nếu ta gặp chắc chắn sẽ báo cho Thiên Lạc cô nương.”

“Vậy được rồi. Hai ngày tới thời tiết chuyển lạnh, thân thể Diệp tỷ tỷ không được tốt, nên nghỉ ngơi trong phòng thôi.” Cuối cùng Tư Không Thiên Lạc từ bỏ, tung người nhảy ra khỏi gian nhà.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt thấy thế đang định chạy khỏi làn khói đen, nhưng lại phát hiện làn khói đó như dính trên người bọn họ, có làm sao cũng không bỏ đi được, trong lòng hơi hoảng sợ. Đúng lúc này, Tư Không Thiên Lạc lại đột nhiên đẩy cửa đi vào, nhưng trong mắt cô vẫn chỉ là cái sân trống rỗng, chính giữa sân là cô gái luôn khiến người ta có cảm giác tĩnh lặng thanh nhã. Cô gái áo lục mỉm cười với Tư Không Thiên Lạc: “Thiên Lạc cô nương làm rơi cái gì à?”

Tư Không Thiên Lạc đi vào, nhặt một cái lục lạc nhỏ trên mặt đất lên: “Vừa nãy làm rơi cái này.” Sau khi nói xong mới đóng cửa đi khỏi.

Lúc này cô gái áo đen mới vung tay lên, làn sương đen từ từ tản mát, cô nhỏ giọng nói: “Nại Lạc Ngự Giới của ta mới chỉ là sơ cảnh, không thể che giấu hết khí tức của các ngươi. Tuy Tư Không Thiên Lạc còn trẻ tuổi nhưng đã nhận được chân truyền của Thương Tiên, cho nên vừa rồi cô ấy đã phát hiện gì đó, quay lại lần nữa rồi mới đi hẳn.”

Lôi Vô Kiệt gật đầu, ôm quyền: “Đa tạ cô nương. Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương...”

Cô gái áo lục lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đâu có tốn công sức gì. Ta gặp Thiên Lạc cô nương đâu phải một hai lần, cũng quen rồi.”

“Đi thôi.” Tiêu Sắt kéo Tiêu Sắt, nói với cô gái áo lục: “Đa tạ.”

“Đợi đã...” Tiêu Sắt còn định phảng kháng nhưng bị Tiêu Sắt kéo đi, nhảy ra ngoài. Hắn vội vàng quay đầu lại, phát hiện cô gái áo lục vẫn đứng yên tại chỗ, gương mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô gái áo lục cũng quay người, đẩy cửa bước vào trong phòng. Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, hạ giọng lẩm bẩm: “Đã lâu lắm rồi.”

Lúc này Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đã đi qua vài gian nhà, đương nhiên không nghe thấy câu này của cô gái áo lục. Lôi Vô Kiệt tức giận nói: “Sao ngươi lại kéo ta đi?”

“Chắc ngươi muốn hỏi đầu tiên là tôn tính đại danh của cô nương, rồi lại hỏi bao nhiêu cái xuân xanh, cuối cùng hỏi đã có hôn phối gì chưa?” Tiêu Sắt cười lạnh: “Thế nhưng cô gái kia lại không trả lời câu hỏi đầu tiên của ngươi, còn nói chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần rồi, không phải cố tình cứu chúng ta. Làm vậy rõ ràng đang thể hiện thái độ vạch rõ giới hạn với chúng ta. Không mau mau chạy đi còn ở lại cưa với cẩm cái gì? Mà ngươi muốn gặp lại cô nàng cũng khó gì đâu, nếu Tư Không Thiên Lạc biết cô ấy, vậy ngươi cứ hỏi Đường Liên là biết.”

“Hỏi ta cái gì?” Một giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên, hai người lập tức dừng bước, chỉ thấy phía xa có một người xách theo một bầu rượu đang quay sang mỉm cười nhìn bọn họ.

Lôi Vô Kiệt vui mừng đi tới: “Đại sư huynh.”

“Còn chẳng đánh nổi Tư Không Thiên Lạc, ta chẳng muốn làm sư huynh của ngươi.” Đường Liên mỉm cười, ném bầu rượu trong tay cho Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt vội vàng đón lấy, ngửa đầu uống một ngụm: “Nếu có Sát Phố kiếm trong tay, ít nhất cũng đánh được ngang tay.”

“Vì sao?” Đường Liên đột nhiên nghiêm mặt nói: “Vì sao không rút kiếm?”

Lôi Vô Kiệt buông bầu rượu xuống, thở dài, xoay thanh trường kiếm một vòng: “Thanh kiếm này.”

Đường Liên nhíu mày: “Thính Vũ?”

“Đúng, sư phụ nói đây là Thính Vũ kiếm do Kiếm Linh trủng rèn ra, là thanh kiếm biết nhận chủ, nếu không có ý chí rút kiếm phân sinh tử không thể rút được nó ra.” Lôi Vô Kiệt nhìn thanh trường kiếm, vừa rồi khi đối mặt với Ngân Nguyệt thương nó còn ngâm nga không ngừng, nhưng giờ lại cực kỳ yên tĩnh.

“Kiếm do Kiếm Linh trủng của Bình Giang đạo Lý gia rèn ra quả thật khác biệt, nghe nói khâu cuối cùng trong rèn kiếm là cắt đứt bàn tay, dùng máu nuôi kiếm. Cho nên thanh kiếm rèn ra được xưng có hồn phách bám trên đó. Nghe nói hai thanh cổ kiếm nổi tiếng nhất Chuyển Phách, Diệt Hồn còn là dùng người nuôi kiếm.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

Đường Liên mỉm cười: “Với tư chất của ngươi, rút được kiếm ra chỉ là vấn đề thời gian. Khó khăn lắm mới có cơ hội xuống núi, hay là cùng đi uống một chén.”

Hai mắt Lôi Vô Kiệt sáng bừng lên: “Ta biết một quán rượu không tệ tại Hạ Quan thành.”

Đường Liên hỏi: “Chính là quán rượu mà ngươi uống một chén tăng một tầng cảnh giới?”

“Đúng vậy, quán rượu Đông Quy. Nhưng ta dẫn sư huynh tới đó, sư huynh phải đáp ứng một điều kiện của ta. Ta muốn hỏi một việc.” Lôi Vô Kiệt nói.

Tiêu Sắt huấn luyên một tiếng, không ngờ mới đó thôi Lôi Vô Kiệt đã mê mẩn cô gái áo lục tới mức như vậy.

Nhưng lời tiếp theo của Lôi Vô Kiệt lại khiến hắn kinh ngạc.

“Ta muốn hỏi, giữa Lôi Oanh, Triệu Ngọc Chân, Lý Hàn Y rốt cuộc có chuyện gì?”

Đường Liên ngây ra một chút, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, không phải tùy tiện tìm quán trà nào cũng nghe được chuyện về bọn họ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status