Thiếu niên ca hành

Chương 54: Nguyệt Tịch Hoa Thần



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Ngày đó Kiếm Tiên Lý Hàn Y thi triển Nguyệt Tịch Hoa Thần tại Đăng Thiên các, khiến cho hoa sơn trà bay khắp thành, có thể nói là chiêu kiếm tuyệt thế.

Hôm nay đệ tử Lôi Vô Kiệt cũng dùng chiêu kiếm Nguyệt Tịch Hoa Thần kia nhưng lại không thấy hoa rơi cũng chẳng thấy lá rụng, chỉ có một vầng trăng rất sáng!

Thanh Thính Vũ kiếm mang theo ánh trăng này chém về phía Tống Yến Hồi, khiến toàn bộ con vừa rực rỡ vừa lạnh lẽo!

Tống Yến Hồi mỉm cười gật đầu khen: “Đẹp lắm, là kiếm của kiếm tiên.”

“Ta thu hồi lời vừa nói, ngươi thật sự có tư cách tiếp một kiếm của ta.”

“Vậy ta ban ngươi phần sau của chiêu kiếm, Vạn Thủy Thiên Sơn!”

Tống Yến Hồi lại rút thanh Đoạn Thủy trong tay ra, kiếm khí chỉ đưa ra một nửa lại tuôn trào mãnh liệt, không ngờ lại mạnh mẽ xé tan ánh trăng kia. Lôi Vô Kiệt cắn chặt răng, vẫn không ngăn nổi kiếm khí hùng hồn đánh tới, cảm thấy Thính Vũ kiếm như sắp rời tay.

“Nhưng chỉ một chiêu kiếm mà thôi.” Tống Yến Hồi hờ hững thu hồi Đoạn Thủy kiếm, nói.

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên, Thính Vũ kiếm đã rời tay.

Vì bị người khác cầm.

Người nọ đạp trên lá cây lao tới, một tay cầm Thính Vũ kiếm, một tay đỡ lấy Lôi Vô Kiệt sắp ngã. Trường bào trắng toát, khăn xám che mặt, tay cầm danh kiếm Thiết Mã Băng Hà.

“Sư phụ.” Lôi Vô Kiệt thều thào gọi.

“Hay cho câu Kiếm Tiên truyền thụ, Nguyệt Tịch Hoa Thần, ta có dạy ngươi kiếm thuật kém cỏi thế không? Nếu chuyện này bị truyền ra, sau này thể diện của sư phụ ngươi trên giang hồ đều mất hết rồi!” Tuy ngoài miệng Lý Hàn Y trách cứ nhưng giọng điệu lại hết sức bình tĩnh.

“Sư phụ, ta rút được Thính Vũ kiếm rồi.” Lôi Vô Kiệt gắng gượng mỉm cười nói.

Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng: “Mới rút được kiếm ra đã vui vẻ vậy rồi à? Sau làm sao mà dạy ngươi kiếm thuật thượng thừa đây?”

“Sư phụ, ta hiểu lý do rút kiếm của mình rồi...” Lôi Vô Kiệt cảm thấy thân thể kiệt sức, mắt hơi nhắm lại: “Là bảo vệ.” Sau khi nói xong hắn ngửa đầu ra hôn mê bất tỉnh.

Lý Hàn Y thở dài, đặt hắn xuống.

“Ngươi có một đồ đệ tốt.” Tống Yến Hồi chậm rãi nói.

Lý Hàn Y lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Quả nhiên kết cục vẫn là như vậy.”

Tống Yến Hồi không nói tiếp, chỉ nắm chặt Đoạn Thủy kiếm trong tay, bởi vì ngay khoảnh khắc Lý Hàn Y lắc đầu rõ ràng trên người đã có sát khí.

“Nghe nói ngươi có một đồ đệ, mở được Vô Song Kiếm Hạp? Đang tu luyện Thập Tam Phi Kiếm thuật?” Lý Hàn Y đột nhiên quay sang hỏi.

Tống Yến Hồi sửng sốt, gật đầu nói: “Trong vòng năm năm, tất thành Kiếm Tiên.”

“Năm năm? Được, tên đồ đệ này của ta, ba năm thành Kiếm Tiên!” Lý Hàn Y cầm Thiết Mã Băng Hà trong tay, ngạo nghễ nói.

Tống Yến Hồi lui lại một bước, không nói gì.

“Tống Yến Hồi, ngươi với ta thử kiếm ba lần, ngươi bại ba lần. Nhưng đây, là lần cuối cùng ngươi và ta thử kiếm.” Lý Hàn Y cầm kiếm bước từng bước một về phía trước.

“Từ nay trở đi, trong lòng ngươi sẽ không còn lại hy vọng xa vời gì về chuyện chiến thắng ta.”

“Ngươi sẽ biết, khi Kiếm Tiên nổi giận kết quả ra sao?”

“Chạy đi.” Lý Hàn Y đột nhiên cúi đầu, thở dài một tiếng.”

Tống Yến Hồi và Lý Hàn Y thử kiếm ba lần, nhưng không lần nào phân định sinh tử, vẫn lưu lại đường sống. Cho nên có người từng nói nếu tử chiến đến cùng bất kể hậu quả, kết quả cuối cùng ra sao còn chưa biết. Nhưng nếu có người biết trận chiến ngày hôm nay, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ có kết quả.

Nếu là dốc hết sức giao chiến, Tống Yến Hồi chắc chắn phải chết!

Lý Hàn Y cũng gọi một vầng trăng tới, chỉ có điều vầng trăng này không hề ôn nhu hiền hòa mà là bá đạo! Một kiếm chặn kiếm thế của Tống Yến Hồi, một kiếm phá tan đường lui của Tống Yến Hồi, một kiếm cuối cùng hủy diệt hoàn toàn chiến ý của Tống Yến Hồi.

Đó là một kiếm từ trên trời giáng xuống, khí thế vô song, một kiếm thật sự của Kiếm Tiên.

Trong Lạc Hà hiên tại Tuyết Nguyệt thành.

Tư Không Trường Phong mặc áo đen đứng từ xa nhìn Thương Sơn lóe lên ánh sáng lạnh, chậm rãi nói: “Lạc Hà, ngươi từng thấy chiêu kiếm của Kiếm Tiên khi nổi giận chưa?”

“Ai cũng nói tiên nhân thái thượng vong tình, không vui không giận, không đau không buồn, trừ bỏ Nộ Kiếm tiên nổi tiếng với Bá kiếm, những người khác đều không mấy khi nổi giận.” Doãn Lạc Hà đi tới bên cạnh Tư Không Trường Phong nói.

“Đúng vậy, bởi vì không mấy khi giận, cho nên khi nổi giận rút kiếm có thể hủy thiên diệt địa.” Tư Không Trường Phong nói đầy ẩn ý. “Bây giờ, Hàn Y nổi giận rồi.”

“Bởi vì Lôi Vô Kiệt? Tống Yến Hồi làm bị thương Lôi Vô Kiệt thật à?” Doãn Lạc Hà nhíu mày, tuy cô chưa gặp Lôi Vô Kiệt mấy lần nhưng trong lòng cũng thầm tán thưởng vị thiếu niên hào sảng kia.

“E rằng vì Lôi Vô Kiệt rút kiếm. Bởi vì đây là lý do rút kiếm mà hắn sợ nhất. Thật ra Hàn Y rất để ý tên đệ tử này, bởi vì Hàn Y đã đợi hắn rất nhiều năm.” Tư Không Trường Phong thở dài: “Lạc Hà, ngươi và Tống Yến Hồi từng trải qua chút chuyện bên bờ sông Thương Lan. Hắn được xưng là ‘Nhất Kiếm Đoạn Thủy’, còn ngươi lại là ‘Nhất Chưởng Đoạn Giang’, ngươi tới cứu hắn một lần đi.”

“Không thì, đường đường thành chủ Vô Song thành một trong thiên hạ tứ thành, hôm nay sẽ chết trong Tuyết Nguyệt thành.”

Doãn Lạc Hà gật đầu, tung người nhảy về phía Thương Sơn. Chỉ có điều bản thân nàng cũng nghi hoặc, với tu vi của mình, liệu có ngăn được cơn giận của Kiếm Tiên không?

Đoạn Thủy kiếm của Tống Yến Hồi đã rơi xuống tay Lý Hàn Y.

Chỉ thấy Lý Hàn Y tay trái cầm Thiết Mã Băng Hà, tay phải cầm Đoạn Thủy kiếm, hơi nâng tay lên, dường như muốn thi triển kiếm thuật hai tay tuyệt thế.

“Thế nhân đều biết Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân từng dùng đao kiếm thuật hai tay tung hoành giang hồ, nhưng rất ít người thấy Lý Hàn Y ta dùng kiếm thuật hai tay. Chết dưới chiêu kiếm này có còn gì tiếc nuối?” Lý Hàn Y lạnh lùng nói.

Tống Yến Hồi phun ra một ngụm máu tươi, cười thảm nói: “Hôm nay thử kiếm này, cuộc đời cũng chẳng uổng.”

“Ngươi bị cả thành kéo mệt rồi, nếu ngươi không phải thành chủ Vô Song thành, chắc chắn tu vi hôm nay không chỉ có thế.” Lý Hàn Y thở dài, đã thi triển kiếm thuật hai tay.

“Hạ thủ lưu tình!” Doãn Lạc Hà từ xa bay tới, thấy cảnh này vội hô.

Nhưng Lý Hàn Y vẫn không dừng lại, hai thanh kiếm vẫn không nhanh không chậm chém ra.

“Không!” Doãn Lạc Hà hét lớn, thành chủ Vô Song thành chết thảm tại Tuyết Nguyệt thành, hậu quả này thật không dám tưởng tượng!

Thiết Mã Băng Hà đột nhiên về vỏ kiếm.

Đoạn Thủy kiếm cắm bên chân Tống Yến Hồi!

Ánh kiếm tan đi, Tống Yến Hồi không chút thương tổn, hắn vốn đã nhắm mắt chờ chết lại hờ hững ngẩng đầu: “Vì sao?”

Lý Hàn Y không trả lời, quay người bế Lôi Vô Kiệt lên, rảo bước lên trên núi.

“Được, kiếm của ngươi là thanh kiếm bảo vệ, giống như mẫu thân ngươi. Tuy đây là kết quả ta không muốn chứng kiến nhất, nhưng ngươi vốn nên như vậy. Bởi vì phụ thân ngươi họ Lôi, mẫu thân ngươi họ Lý. Ta chấp nhận kết quả này.” Lý Hàn Y hạ giọng nói.

Cuối cùng Doãn Lạc Hà cũng chạy tới bên cạnh Tống Yến Hồi, thấy tuy khắp người hắn đâu đâu cũng có vết thương nhưng vẫn còn hơi thở, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi yên lòng cô lại không nhịn được đá hắn một cái: “Đánh ba lần đều không lại, còn cứng đầu đòi đánh! Ngươi thấy đủ chưa!”

Tống Yến Hồi lặng lẽ nghiêng người né tránh. Nếu nói tới người hắn sợ hãi nhất trong Tuyết Nguyệt thành, hoàn toàn không phải Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên vừa rồi chỉ chút nữa là đẩy hắn vào chỗ chết mà ngược lại là nữ nhân này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status