Thiếu niên ca hành

Chương 7: Phật Nộ Đường Liên



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Công tử võ công rất giỏi.” Người kia đứng lên, gật gật đầu.

Tiêu Sắt phẩy tay: “Không, không, chỉ là một ảo thuật nhỏ thôi. Ta không biết võ công đâu.”

“Không biết võ công ư?” Người kia cười nhạt. “Con đường tiếp theo ngập tràn hung hiểm đó. Ta thấy, công tử đừng nên nhảy vào vũng nước đục này làm gì.”

“Sao đây? Tiêu Sắt nhíu mày. “Ngươi muốn nuốt lời ư?”

Người kia lắc đầu: “Đương nhiên ta sẽ không nuốt lời, nhưng ta chỉ nói ta không ra tay, còn những người đi cùng ta thì khác, họ không có nhiều kiên nhẫn đến vậy. Ta nghĩ, giờ đây họ cũng đã ra tay rồi.”

“Ồ?” Tiêu Sắt cười. “Nhưng chúng ta cũng vẫn còn một người nữa, tuy đầu óc hắn hơi kém thông minh nhưng công phu cũng rất khá. E rằng đồng bọn của ngươi cũng chưa chắc đã giành được phần hơn đâu.”

“Nếu như ngươi biết chúng ta là ai, sẽ không chắc chắn đưa ra kết luận vậy đâu.” Người kia kiêu ngạo nói.

Tiêu Sắt khoanh tay, lười biếng nói: “Thiên Ngoại Thiên, Bạch Phát Tiên. Nếu là mười hai năm trước, nói cái tên này ra chắc chắn có thể áp đảo mọi thứ.”

Người kia giật mình, trong mắt lóe tia sáng lạnh lẽo, giọng nói vốn bình thản lạnh nhạt nay trở nên hung hãn: “Ngươi là ai? Sao ngươi nhận ra ta? Sao ngươi có thể biết Thiên Ngoại Thiên?”

Tiêu Sắt nhún vai: “Đây cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, người biết các ngươi không nhiều, nhưng chung quy lại vẫn có người biết…”

Tiêu Sắt còn chưa nói xong, người kia đã lướt tới, tay trái vươn ra muốn tóm lấy hắn.

Đường Liên vội vàng đưa tay ra cản lại, lại bị người đó dùng ngọc kiếm bên tay phải đẩy lui. Trong nháy mắt, người đó đã túm được cổ áo Tiêu Sắt. “Ngươi đi cùng bọn ta.”

Tiêu Sắt thản nhiên nói: “Ta đã thắng rồi.”

Người kia cười lạnh: “Nhưng nếu ngươi đã biết Thiên Ngoại Thiên, vậy chắc hẳn đã biết chúng ta là người như thế nào.” Dứt lời, hắn kéo Tiêu Sắt lao ra bên ngoài. Đường Liên muốn đuổi theo nhưng đám người hầu cận bên cạnh Bạch Phát Tiên đã lập tức rút kiếm xông tới cản hắn lại.

Nhưng Tiêu Sắt lại nhìn về phái Minh Hầu Nguyệt Cơ vẫn đứng xem bên kia hô lớn: “Mười ba năm trước, huyết án ở Vọng Y lâu, hung thủ là…”

“Cái gì?” Nguyệt Cơ lập tức nhảy xuống.

Minh Hầu cũng xoay người, nắm chặt thanh đao khổng lồ trong tay.

Lúc này Tiêu Sắt đã bị Bạch Phát Tiên tóm lấy xông ra khỏi Mỹ Nhân trang.

Minh Hầu và Nguyệt Cơ không hề do dự vội vàng đuổi theo. Mấy người hầu kia cũng quay ra ngăn cản bọn họ. Nhưng bên hông Nguyệt Cơ lóe lên ánh sáng bạc, lưỡi đao khổng lồ trong tay Minh Hầu cùng đồng loạt vung lên, đám người kia kẻ thì bị cứa đứt yết hầu, người thì bị chém thành hai mảnh.

“Sát khí quá mạnh.” Thiên Nữ Nhụy khẽ kêu lên.

Đường Liên nhíu mày. “Ta đã giao thủ với bọn họ hai lần, nhưng đây là lần đầu thấy họ bộc lộ sát khí mạnh đến vậy. Rốt cuộc vừa rồi Tiêu Sắt nói như vậy là có ý gì?”

Thiên Nữ Nhụy lắc đầu: “Vụ huyết án Vọng Y lâu cách đây mười ba năm vốn là một vụ án chết, không biết vì sao bạn chàng lại nhắc tới. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây, đuổi theo ư?”

Đường Liên suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không, huyết án đó chắc chắn có liên quan tới Minh Hầu Nguyệt Cơ. Tiêu Sắt cố tình để gã tóc trắng bắt hắn đi, sau đó hắn lại kéo theo Minh Hầu Nguyệt Cơ là muốn để hai bên đánh nhau. Bây giờ chúng ta phải đi tìm Lôi Vô Kiệt.”

“Lôi Vô Kiệt là ai? Ở đâu?”

“Ở hậu viện. Hắn bảo vệ món đồ kia, nếu như gã tóc trắng kia không nói sai e rằng giờ hắn….”

“Ầm!” một tiếng nổ mạnh truyền tới, mọi người không kìm được bịt chặt tai lại.

“Ta là Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia Lôi Vô Kiệt! Còn kẻ nào không muốn sống thì lên cả đây.” Lôi Vô Kiệt đứng bên trên chiếc quan tài vàng, hai tay cầm một nắm thuốc nổ, hô lớn, dáng vẻ vô cùng hiên ngang khí phách.

Lúc này đám người áo đen vây quanh xe ngựa dường như cũng bị hắn hù dọa, thoáng lùi về sau mấy bước.

Lôi Vô Kiệt thở nặng nề, vừa rồi hắn nằm trong xe ngựa, đột nhiên cảm thấy hơn mười luồng khí lạnh từ bên ngoài xe truyền tới, hắn vội vàng khởi động chân khí chống cự. Lại phát hiện ra những luồng khí kia vô cùng quỷ dị, triền miên kéo dài mà âm độc nặng nề, khi chân khí của hắn chạm phải liền bị dung hợp hóa giải, hắn cảm giác toàn thân bị những luồng âm khí đó bao phủ, hoàn toàn không thể thở nổi, rơi vào đường cùng phải dùng toàn bộ chân khí toàn thân, trong nháy mắt đồng tử rực đỏ, áp lực nặng nề trên người mới nhẹ đi rất nhiều, hắn cố gắng đứng dậy, gào thét một tiếng, rốt cuộc cũng đẩy lui được đám âm khí kia. Nhưng thành xe cũng nhanh chóng sụp đổ, Lôi Vô Kiệt không hề nghĩ ngợi, ném những viên thuốc nổ ra xung quanh, rốt cuộc cũng đã ép được đám người kia lui lại mười bước.

Giờ đây Lôi Vô Kiệt đã nhìn thấy rõ bộ dáng của đám người kia, họ đều mặc trường bào màu đen, đều không cầm binh khí nhưng đôi tay ai nấy đều trắng bệch.

"Các ngươi là ai?" Lôi Vô Kiệt hỏi.

Nhưng không có ai trả lời hắn, gã cầm đầu vung nhẹ tay, trong nháy mắt tám người phía sau lưng gã đồng loạt nhảy lên, tám đôi tay quỷ đồng loạt vươn về phía Lôi Vô Kiệt, cái đánh bên dưới, cái muốn túm đầu, cái thì đánh từ sau lưng, cái thì nhằm thẳng vào tim hắn, ngoài ra bốn đôi tay còn lại thì đồng loạt khóa trụ hai tay hai chân hắn. Nếu như người khác bị khống chế như vậy, chắc chắn không còn đường sống. Ai cũng chỉ có một đôi tay, làm thế nào có thể cản được tám người đồng loạt tấn công một lúc, trừ phi hắn có ba đầu tám tay.

Nhưng giờ khắc này Lôi Vô Kiệt đúng là đã biến thành ba đầu sáu tay, đồng thời xuất hiện thêm bốn Lôi Vô Kiệt khác, bọn họ tựa lưng vào nhau, tạo thành tư thế phòng ngự vô cùng hoàn mỹ.

Gã áo đen cầm đầu sửng sốt: “Tốc độ nhanh thật.” Gã cẩn thận đánh giá Lôi Vô Kiệt, lại thấy cả người Lôi Vô Kiệt tỏa luồng khí nóng hỏi, đôi mắt đã đỏ rực như lửa.

“Thuật Hỏa Chước ư? Thảo nào…” Gã áo đen cầm đầu khẽ vung tay.

Tám người lúc đầu theo lệnh kẻ kia tấn công Lôi Vô Kiệt đã bị đẩy trở về, nhưng bọn họ lại nhanh chóng đồng loạt nhảy lên, đánh giống như khi nãy y như đúc. Thế nhưng giờ Lôi Vô Kiệt không kịp ngăn cản, bất ngờ thay, từ phía sau lưng hắn bay ra một đóa hoa sen.

Bông hoa sen màu đen, yêu kiều mà quỷ dị.

Trên không trung, bông hoa sen bung ra, bảy cánh hoa đánh thẳng về phía bảy người, tốc độ của nó cực nhanh, bảy người áo đen kia tin chắc những cánh hoa quỷ dị này có thể xuyên thủng đầu học, vì bọn họ đều từng nghe qua tên loại ám khí này – Phật Nộ Đường Liên. Đây là một trong những ám khí đáng sợ nhất của Đường môn, chia làm bốn loại Thiên Biện liên, Trọng Đài liên, Trùng Biện liên và Thất Biện liên. Đóa sen này chỉ là Thất Biện liên (sen bảy cánh), nếu không bọn họ không có cơ hội trốn thoát. Vì lẽ đó, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau né tránh.

Nhưng có một kẻ không lùi bước, tay phải của hắn vẫn vươn về phía tim Lôi Vô Kiệt, chỉ cần tiến thêm một tấc là có thể lấy mạng hắn. Nhưng hắn không có cơ hội tiến thêm bước nữa, vì có một bóng người từ sau lưng Lôi Vô Kiệt nhảy lên, ánh sáng trong tay lấp lánh, giống như đang nắm một chùm ánh trăng, trong nháy mắt đã chém đứt bàn tay quỷ. Ngay sau đó, bóng người kia giơ chân phải lên dùng sức đá kẻ kia bay ra ngoài, rồi vững vàng đứng trên nóc quan tài.

“Đường Liên.” Gã áo đen cầm đầu nhíu mày. “Không ngờ ngươi có thể sống sót từ trong đó đi ra.”

Đường Liên quay đầu nhìn Lôi Vô Kiệt. “Sao rồi?”

Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi trên người, giờ phút này dường như toàn thân hắn đang cháy rừng rực, không chỉ tỏa hơi nóng cuồn cuộn ra bên ngoài, đôi mắt cũng đỏ bừng, hắn thở ra một hơi: “Công phu này ta mới luyện thành chưa lâu, còn chưa đủ thuần thục. Giờ thì tốt rồi, có thể đánh tám người, mười người như hắn không thành vấn đề.”

“Khẩu khí lớn thật.” Gã cầm đầu cười nhạt. “Nhưng thuật Hỏa Chước là thuật thiêu đốt lửa trong tim mình để có được thần lực trong thời gian ngắn. Nhưng củi của ngươi thì có thể đốt được bao lâu đây?”

“Ta không biết đốt được bao lâu, nhưng vẫn đủ để đánh bại đám người không ra người, quỷ không ra quỷ các ngươi.” Lôi Vô Kiệt bước lên phía trước một bước, hiên ngang nói.

“Cứng họng thật.” Người kia chỉ cười khẩy.

Đột nhiên Đường Liên đưa tay ngăn Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt hoang mang nhìn hắn, lại thấy Đường Liên chỉ tay lên bầu trời đêm và nói: “Ngươi nhìn xem.”

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, chỉ thấy trăng tròn treo trên không, hỏi: “Sao vậy?”

“Đệ không thấy có gì lạ sao?”

Lôi Vô Kiệt mở to hai mắt nhìn kỹ một hồi, do dự nói: “Trông cứ như là giấy…”

Đường Liên thở dài: “Hôm nay là ngày hai mươi hai, lẽ ra trên bầu trời phải là trăng lưỡi liềm mới đúng, sao có thể xuất hiện trăng tròn.”

“Ý của sư huynh là…”

“Đây là thuật Cô Hư. Thuật Cô Hư là một loại trận pháp tà môn. Người trong trận Cô Hư sẽ giống như đang trải qua một giấc mơ vậy. Ở đây tất cả đều là hư ảo mà cũng đều là thật.” Đường Liên nói.

Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Sư huynh, huynh nói gì vậy, đệ nghe không hiểu.”

“Cẩn thận.” Đường Liên nhìn xuống bên dưới Lôi Vô Kiệt hét lên.

Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên trong quan tài có vô số bộ xương bàn tay trắng bệch đang muốn túm lấy hai chân hắn. Lôi Vô Kiệt vội vàng nhảy lên, nhưng giữa không trung lại xuất hiện một bàn tay quỷ khác muốn móc tim hắn, hắn đánh một quyền ra lại giống như đánh vào trong không khí, khí lực toàn thân rơi vào khoảng không. Hắn vội vàng ổn định khí tức, mới giữ được cân bằng, nghiêng ngả rơi xuống đất. Hắn tập võ từ nhỏ, cũng đã gặp không ít cao thủ, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy trận pháp quỷ dị đáng sợ như vậy, sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh, hắn quay đầu nhìn về phía Đường Liên: “Sư huynh.”

Chỉ thấy Đường Liên khẽ cau mày, nhắm chặt hai mắt.

Lôi Vô Kiệt gọi với: “Sư huynh! Huynh không cần bỏ cuộc sớm như vậy.”

Đang lúc hắn gào thét thì Đường Liên vung tay lên, một mũi tên Chu Nhan trong tay áo phá không chui ra, bắn thẳng về một bàn tay quỷ phía sau lưng Lôi Vô Kiệt, trong nháy mắt nó xuyên thủng bàn tay kia. Lôi Vô Kiệt chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn tay quỷ biến mất nhưng trên mặt đất lại lưu lại vết máu, kinh sợ nói: “Sư huynh, sao huynh biết cái nào là thật vậy?”

Đường Liên vẫn nhắm hai mắt như cũ, nhíu mày giống như tập trung nghe cái gì đó: “Trong trận Cô Hư, những gì đệ nhìn thấy chưa chắc đã là thật, nhưng mà vô số sát ý lại giấu trong cái ảo giác ấy. Lúc này, đệ cần quên đi đôi mắt, dùng đôi tai để cảm nhận. Nghe gió đoán vị trí chính là một trong những môn học bắt buộc ở thành Tuyết Nguyệt, hôm nay ta sẽ dạy cho đệ trước. Cái gọi là nghe gió đoán vị trí, chính là ở chữ “gió”. Trời đất rộng lớn như vậy, gió ở khắp mọi nơi. Mà nhược điểm lớn nhất của trận Cô Hư chính là nó ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài, vì lẽ đó trong trận Cô Hư, đệ chỉ cần cẩn thận lắng nghe, ở chỗ nào bên cạnh đệ nghe thấy tiếng gió bị xé rách cũng chính là lúc kẻ thù lộ ra vị trí của mình.” Sau khi nói xong, Đường Liên nhảy vọt lên, giữa không trung túm được một kẻ áo đen lôi ra ngoài, trong tay Chỉ Tiêm nhận lưu chuyển, thoáng cái đã cắt đứt cổ họng đối phương, sau đó đá hắn xuống đất.

Mà lúc này hai tay Lôi Vô Kiệt cũng đồng thời chuyển động, trên dưới toàn thân múa ra một vòng tròn hoàn mỹ, ngăn cản tất cả bàn tay quỷ dù là thật hay ảo ở bên ngoài, rồi sau đó hắn cũng nhắm mắt lại. Hắn gắng sức tập trung, lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, đó chính là quyền phong do bản thân hắn tạo ra, nhưng cẩn thận nghe kỹ, lại có thể nghe thấy bên ngoài quyền phong có một loại âm thanh đang chầm chậm lưu động cùng tiếng gió, rồi đột nhiên, có thứ gì đó nhẹ nhàng xé rách tiếng gió ấy. Lôi Vô Kiệt tập trung cao độ đánh một đòn Vô Phương quyền về hướng ấy. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, một bóng người áo đen hiện ra, phun một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.

“Có thiên phú đấy.” Đường Liên khen.

Lôi Vô Kiệt mở mắt, cười nói: “Dù sao cũng tập võ từ nhỏ, thính giác cũng đã luyện rất lâu.” Đang lúc hắn đắc ý, một bàn tay đột nhiên từ dưới đất trồi lên, túm lấy mắt cá chân hắn, Lôi Vô Kiệt giật mình, lại thấy một mũi tên Chu Nhan phá không đâm vào trong lòng đất, bàn tay kia liền mất đi khí lực.

“Tiếc là chưa đủ chín chắn.” Đường Liên thở dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status