Thịnh thế đích phi

Chương 248: Chuyện đính hôn tự cho là thông minh


Mộ Dung thế gia

Sơn trang xanh vàng rực rỡ, khí thế to lớn, quy mô không thua kém biệt viện hoàng gia chút nào. Có lẽ vì người nhà của chủ nhân thưa thớt, nên cả sơn trang cũng hiện lên một bầu không âm trầm và âm u mơ hồ. Vẻ ngoài hoa lệ được đắp lên bằng vô số trân bảo có giá trị liên thành khiến cho người ta có cảm giác nặng nề, bị đè ép đến không thở nổi. Mộ Dung Minh Nghiên bước vào cửa lớn, ở cửa đã có một đoàn hạ nhân đứng đợi từ trước. Nhìn thấy nàng trở lại vội vàng vui mừng nghênh đón, “Đại tiểu thư, rốt cuộc ngài đã về. Lão gia lo lắng gần chết.”

Mộ Dung Minh Nghiên chán ghét cau mày, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt, dáng điệu nịnh nọt của một đoàn hạ nhân trước mắt, còn có mái hiên xà nhà được điêu khắc mỹ lệ đường hoàng, trong đầu không khỏi hiện lên nam tử áo trắng thanh nhã xuất trần như trích tiên kia. Cắn cắn khóe môi, trong mắt Mộ Dung Minh Nghiên dần hiện lên ánh sáng kiên định.

“Gia gia, thái thúc công (em trai của ông cố).” Còn chưa kịp về tới phòng mình, Mộ Dung Minh Nghiên đã bị Mộ Dung gia chủ kêu đến thư phòng. Mà trong thư phòng cũng không chỉ có mỗi Mộ Dung gia chủ, còn có thái thúc công Mộ Dung Hùng mà nàng rất sợ từ nhỏ. Mộ Dung gia chủ “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Cháu còn biết về sao? Cháu là Đại tiểu thư của Mộ Dung gia, ai cho phép cháu được tùy tiện chạy ra ngoài?”

Mộ Dung Minh Nghiên cúi thấp đầu, luống cuống vò nát cái khăn trong tay mà không dám nói gì. Trong mắt người ngoài, nàng là Đại tiểu thư kim tôn ngọc quý của Mộ Dung gia. Nhưng từ nhỏ đến lớn, ở trước mặt gia gia và thái thúc công cũng không có chỗ cho nàng nói chuyện. Cho tới nay, bọn họ nói, nàng chỉ có thể nghe. Nhưng hiện tại… Bọn họ đang muốn nói chính là chung thân đại sự của nàng. Mộ Dung gia chủ nhìn thấy cháu gái ngoan ngoãn như vậy, thì lửa giận trong lòng cũng tiêu tan một chút, giọng nói hơi hòa hoãn: “Ngày mai là ngày cuối cùng của đại hội võ lâm rồi, ông và thái thúc công của cháu đã quyết định xong, gả cháu cho Các chủ Diêm Vương các – Lăng Thiết Hàn.”

“Nhưng… Lăng Thiết Hàn đã bốn mươi tuổi rồi!” Mộ Dung Minh Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu, không nhịn được mà thốt ra. Bốn mươi tuổi, với Mộ Dung Minh Nghiên mới mười bảy, thì đã là lão già rồi, nếu cha của nàng còn sống, thì tuổi của Lăng Thiết Hàn còn lớn hơn cha của nàng mấy tuổi.

“Câm miệng!” Sắc mặt Mộ Dung gia chủ trầm xuống, nhìn Mộ Dung Minh Nghiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Bốn mươi tuổi thì sao? Lấy võ công, tu vi, thân phận và địa vị của Lăng Thiết Hàn, tuổi của hắn ta vẫn còn trẻ. Cháu cho rằng cõi trên này có bao nhiêu người có địa vị ngang với Lôi Chấn Đình hả? Bản thân ông là muốn gả cháu cho Định Vương, nhưng đáng tiếc người ta chướng mắt cháu, ngay cả người cũng không chịu tới.”

Bị chính người dạy bảo của mình chế nhạo không chút lưu tình như vậy, Mộ Dung Minh Nghiên mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng rất nhanh, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Đến cùng vẫn là cháu gái ruột của mình, lại là huyết mạch duy nhất trên đời này, thấy cháu gái như thế, Mộ Dung gia chủ thở dài, sắc mặt hòa hoãn, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chúng ta cố ý phô trương thanh thế như vậy, còn không phải là suy nghĩ cho cháu sao? Trong thiên hạ này thật sự có mấy người có năng lực như vậy. Định Vương không chịu tới đã nói rõ, hắn ta đều chướng mắt cả cháu lẫn tài phú của Mộ Dung gia. Huống chi, thiên hạ đều biết, Định Vương có tình thâm ý trọng với Định Vương phi, ngay cả thủ phủ của Tây Bắc cũng đặt theo tên của Vương phi. Xem như vì danh tiếng si tình và Từ gia, thì chắc chắn Định Vương cũng sẽ không vứt bỏ và bỏ mặc Vương phi, cho dù cháu có gả đến, thì cũng chỉ đành làm tiểu thiếp. Về phần Sở hoàng và Lê Vương, bên cạnh Sở hoàng đã sớm có Liễu gia, không có chỗ cho chúng ta xem vào, Lê Vương thì chúng ta thấy chỉ sợ cũng khó ra hồn. Nhưng Lăng Thiết Hàn lại khác, hắn ta là Diêm Vương Các chủ, thân ở Tây Lăng, rồi lại có quan hệ tốt với Định Vương. Cho dù thân phận độc lập đứng ngoài các vụ tranh đấu như vậy, nhưng ai cũng không dám đắc tội với hắn ta. Hơn nữa, đến bây giờ, Lăng Thiết Hàn vẫn còn chưa thành gia, cháu gả cho hắn ta, thì chính là Các chủ phu nhân của Diêm Vương các, lại có Mộ Dung gia làm chỗ dựa cho cháu, trên thế gian này, ai dám cho cho cháu sắc mặt để nhìn chứ?”

Mộ Dung Minh Nghiên quật cường cắn môi không đáp, cho dù ông nội nói Lăng Thiết Hàn đến nở hoa, thì trong mắt Mộ Dung Minh Nghiên, làm sao Lăng Thiết Hàn với một thân áo vải, dung mạo không xuất sắc có thể hơn công tử Thanh Trần phong lưu tao nhã được chứ?

Nếu Diệp Ly ở đây, thì tuyệt đối sẽ khịt mũi khinh thường ánh mắt của Mộ Dung Minh Nghiên. Cũng không phải Diệp Ly cảm thấy Lăng Thiết Hàn tốt hơn Từ Thanh Trần, mà là, vốn hai người khác nhau hoàn toàn. Mặc dù Lăng Thiết Hàn không tuấn mỹ như Từ Thanh Trần, Mặc Tu Nghiêu, Phượng Tam, Hàn Minh Tích, nhưng với thân hình cao lớn tuấn vĩ, dung mạo cũng kiên nghị anh tuấn, khí vũ hiên ngang, cho dù đứng cùng với các nhân vật tuấn mỹ có danh tiếng trong thiên hạ, thì cũng tuyệt đối sẽ không bị che khuất. Hơn nữa, nhìn bề ngoài, thì ai cũng cảm thấy tính tình của Từ Thanh Trần tốt hơn Lăng Thiết Hàn, nhưng nếu muốn Diệp Ly nói, thì chỉ sợ tâm địa của Lăng Thiết Hàn còn mềm hơn Từ Thanh Trần vài phần.

Nếu muốn Diệp Ly chọn một vị hôn phu trong số hai người này, thì tám phần Diệp Ly sẽ chọn Lăng Thiết Hàn mà không phải Từ Thanh Trần. Điều này cũng nói rõ vì sao công tử Thanh Trần có dung mạo, tài trí vô song trong thiên hạ, nhưng đến nay vẫn không thể cưới vợ. Có đôi khi, hòa nhã quá mức, thật ra lại là một loại xa cách và lạnh lùng. Chỉ tiếc, Mộ Dung Minh Nghiên không hiểu đạo lý này.

Mộ Dung Hùng “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Tâm tư của tiểu cô nương, lão phu cũng biết. Cháu chỉ cảm thấy tuổi của Lăng Thiết Hàn lớn hơn cháu quá nhiều, dung mạo cũng không tuấn mỹ bằng rất nhiều công tử trẻ tuổi tới tham gia đại hội võ lâm thôi. Xem ra, Mộ Dung gia đã nuông chiều cháu quá mức rồi, cháu cho rằng dung mạo của cháu rất đẹp sao? Tối nay mới đi gặp tiểu tử Từ gia kia đúng không? Bị người ta cự tuyệt phải không? Dung mạo của cháu ở An thành có lẽ được xưng tụng là mỹ nhân, nhưng Đại Sở cũng không phải Tây Lăng, tiểu tử Từ gia kia đã đi du lịch thiên hạ, mỹ nhân gì mà chưa từng thấy chứ? Chỉ bằng cháu, chỉ sợ đứng chung với tiểu tử Từ gia kia còn không xinh đẹp bằng tướng mạo của người ta! Cháu cũng không cần ngại tuổi của Lăng Thiết Hàn lớn hơn cháu, bốn mươi tuổi mà hắn ta có thể giữ vững tướng mạo như ba mươi tuổi, thì bảy mươi tuổi cũng có thể giữ vững tướng mạo như bốn mươi, năm mươi tuổi. cháu cho rằng khi cháu năm mươi tuổi còn có thể là một mỹ nhân sao? Đến lúc đó, sẽ đến lượt hắn ta ghét bỏ cháu! Nếu gả cho tiểu tử Từ gia kia, còn có Mặc Tu Nghiêu, ông chỉ sợ cháu chưa tới ba mươi tuổi thì đã bị người ta bỏ mặc rồi.”

“Thái thúc công!” Những lời này không thể nói là không sắc bén, Mộ Dung Minh Nghiên lớn đến như vậy rồi mà còn chưa từng bị nhục nhã đến như vậy. Phần nhục nhã này lại do chính người nhà của mình mang đến cho mình, trong nháy mắt, nước mắt chảy ra, có lau như thế nào cũng không ngăn được.

“Khụ… Chú….” Mộ Dung gia chủ ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy Mộ Dung Hùng nói hơi quá. Mặc dù dung mạo của Mộ Dung Minh Nghiên không tới mức độ thiên hạ vô song, nhưng còn không đến mức bị ghét bỏ. Danh hiệu mỹ nhân đệ nhất An thành cũng không phải bọn họ tự phong, mặc dù chú muốn đả kích Minh Nghiên, tránh cho cháu gái không biết nặng nhẹ, nhưng có một số chuyện, hăng quá hóa dở.

Mộ Dung Hùng liếc Mộ Dung Minh Nghiên một cái, thật sự không nói thêm gì nữa. Lúc này, Mộ Dung gia chủ mới nói với Mộ Dung Minh Nghiên: “Tóm lại, chuyện này, ông và thái thúc công của cháu đã quyết định rồi. Không cần nói thêm gì nữa.”

Sao Mộ Dung Minh Nghiên cam tâm được? Hạ quyết tâm, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung gia chủ, nói: “Ông nội, Minh Nghiên còn có chủ ý tốt hơn, Lăng Các chủ chưa chắc là đối tượng tốt nhất.” Đôi chân mày xám trắng của Mộ Dung gia chủ nhíu nhíu, không phải ông xem thường Mộ Dung Minh Nghiên, mà là đứa cháu gái này có cân lượng bao nhiêu, ông rất rõ ràng. Tất nhiên sẽ không tin tưởng Mộ Dung Minh Nghiên có thể có ý kiến gì hay. Mộ Dung Minh Nghiên vội vàng nói: “Công tử Thanh Trần.”

Mộ Dung gia chủ liền biến sắc, cả giận nói: “Ông đã nói với cháu nhiều như vậy, mà cháu vẫn khăng khăng một mực! Nói đến cùng vẫn không nỡ từ bỏ khuôn mặt kia của Từ Thanh Trần mà thôi, còn dám nói đường hoàng như vậy. Đừng quên, mấy năm nay, là ai cho cháu cuộc sống cẩm y ngọc thực.” Mộ Dung Minh Nghiên rưng rưng uất ức nhìn Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung Hùng cau mày, giơ tay lên ngăn trở cháu trai đang rống giận, nhìn Mộ Dung Minh Nghiên chằm chằm, nói: “Cháu nói xem.” Mộ Dung Minh Nghiên mừng rỡ, vội vàng nói: “Công tử Thanh Trần có trí kế vô song, nếu… Nếu có thể làm cho hắn ta đồng ý ở rể Mộ Dung thế gia……”

Mộ Dung gia chủ “Hừ” khẽ một tiếng, cười lạnh nói: “Ở rể? Cháu nghĩ thật hay, cháu cũng không nhìn xem Từ gia là gia đình như thế nào, có thể làm cho hắn ta đồng ý cưới cháu đã là khó càng thêm khó, còn muốn ở rể….”

Nói lời này, chính trong lòng Mộ Dung gia chủ cũng không thoải mái. Không có gì khiến cho người ta chán ghét nhất bằng việc để cho một người luôn kiêu ngạo với gia tộc của mình phải thừa nhận chính mình không bằng người khác. Nhưng trong mắt thế nhân, chỉ sợ Từ gia có một nghèo hai trắng, thì cũng cao hơn địa vị của Mộ Dung gia nhiều. Cái gọi là thư hương môn đệ… Hừ!

Mộ Dung Minh Nghiên nhớ tới sự vô tình của Từ Thanh Trần, đôi mắt đẹp cũng không khỏi được ảm đạm, nhưng vẫn nói tiếp: “Thái thúc công và gia gia thần thông quảng đại, nhất định sẽ có biện pháp. Nếu công tử Thanh Trần có thể trở thành người của Mộ Dung gia chúng ta, thì dựa vào quan hệ của công tử Thanh Trần và Định Vương phi, căn bản chúng ta không cần nhấc lên quan hệ với tổ chức sát thủ, hoàng thất Tây Lăng cũng không dám động đến Mộ Dung gia dễ dàng. Hơn nữa, có công tử Thanh Trần tương trợ, lo gì không thể làm cho Mộ Dung gia nâng cao thêm một bước.”

Nghe vậy, Mộ Dung gia chủ hơi do dự. Có thể làm cho Mộ Dung gia nâng cao thêm một bước thì tất nhiên không còn gì tốt hơn, một khi Từ Thanh Trần ở rể Mộ Dung gia, Mộ Dung gia và Từ gia cũng là thân thích. Mà quan trọng nhất là, con cháu đời sau của Mộ Dung gia chính là con cái của công tử Thanh Trần danh dương thiên hạ, đến lúc đó còn có ai dám nói con cháu Mộ Dung gia đều là thương nhân, cả người đầy hơi tiền nữa đây? Nhưng… xưa nay, trong mắt của Từ gia luôn không chứa được một hạt bụi, sao lại đồng ý đề nghị như vậy đây? Mộ Dung gia chủ tướng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Mộ Dung Hùng, chần chờ một chút, rồi mới nói: “Nếu vậy, thì quả thật Từ Thanh Trần thích hợp hơn Lăng Thiết Hàn. Dù sao… Lăng Thiết Hàn thân là đầu lĩnh sát thủ, chỉ sợ cũng không dễ khống chế. Nhưng chuyện này… Chỉ sợ không dễ thành.”

Mộ Dung Hùng híp đôi mắt già trầm ngâm, trong mắt bắn ra tia sáng bén nhọn, nói đầy ngạo nghễ: “Có gì mà không dễ, Mộ Dung Hùng ta chịu gả cháu cố gái cho hắn ta đã là phúc khí của hắn ta rồi!” Không phải vì Mộ Dung Minh Nghiên đủ xứng đôi với Từ Thanh Trần, mà vì Mộ Dung Minh Nghiên là cháu cố gái của Mộ Dung Hùng lão. Danh vọng cao thủ đệ nhất thiên hạ khiến cho lão có đủ lòng tin cho rằng Từ Thanh Trần sẽ không từ chối đề nghị này. Mộ Dung gia chủ nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Mộ Dung Minh Nghiên đang quỳ trên mặt đất, nhìn lại Mộ Dung Hùng đang có lòng tin tràn đầy, thật sự vẫn đồng ý.

Đại hội võ lâm năm nay, có thể nói được là, mọi người khi đến thì cao hứng, mà khi về thì mất hứng. Ngày tỷ võ thứ hai đã chọn lựa được mười cao thủ đứng đầu, mà chưa đến ngày tỷ võ thứ ba đã chết một nửa rồi, còn về phần chết thế nào, thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Dù sao, con rể của thủ phủ đệ nhất thiên hạ, ai cũng muốn làm, nhưng hết lần này tới lần khác, con gái của Mộ Dung gia thì chỉ có một. Nên tất nhiên phải tận lực làm cho đối thủ của mình giảm bớt một chút. Cho nên, khi tỷ võ mới bắt đầu, khi vốn là Thập đại cao thủ, lại chỉ xuất hiện có một nửa, thì tất cả mọi người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

“Lăng Các chủ, năm nay có ý định lên đài thử thân thủ không?” Trấn Nam Vương nghiêng đầu, cười hỏi Lăng Thiết Hàn đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc dù trên mặt bình tĩnh như bình thường, nhưng trong lòng Trấn Nam Vương lại hết sức cẩn thận với Lăng Thiết Hàn. Lần gặp mặt này, lão lại hoàn toàn không thấy rõ trình độ của Lăng Thiết Hàn, nói cách khác, hiện tại, cho dù Lăng Thiết Hàn không thể mạnh hơn lão, thì cũng tuyệt đối sẽ không thua lão nửa phần. Song, tuổi của Lăng Thiết Hàn vẫn còn trẻ hơn lão mười mấy tuổi. Còn khi nghĩ đến Mặc Tu Nghiêu còn nhỏ hơn Lăng Thiết Hàn tới bảy, tám tuổi, đột nhiên, Trấn Nam Vương sinh ra cảm giác uể oải và bất đắc dĩ. So với Mặc Tu Nghiêu, thì lão đã già rồi.

Vốn nên so với Mặc Tu Nghiêu, phải chính là con trai của lão, nhưng đáng tiếc, con của lão còn kém xa con trai của Mặc Lưu Danh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Lôi Đằng Phong đang ngồi sau mình, Trấn Nam Vương bắt đầu nghĩ lại, có phải mình đã dọn đường quá bằng phẳng cho Đằng Phong, cho nên, cho tới bây giờ, mọi mặt của thằng bé mới không bằng Mặc Tu Nghiêu? Có lẽ… Sau khi trở về nên để cho một mình nó đảm đương một phía…

Lăng Thiết Hàn mở mắt, lạnh nhạt nói: “Không có hứng thú, sao Thế tử Trấn Nam Vương không đi lên thử một chút?” Bên trong những người được gọi là tân tú này, ngoại trừ thanh niên tên là Nhâm Kỳ Ninh kia còn có chút đáng xem, thì căn bản những người khác không thể vào mắt Lăng Thiết Hàn. Mới vừa đánh một trận với Mặc Tu Nghiêu, tạm thời Lăng Thiết Hàn cũng không có hứng thú đánh với tiểu bối. Huống chi… Hiện tại, An thành còn có đối thủ lợi hại hơn. Lăng Thiết Hàn cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên tay ghế, thản nhiên chuyển ánh mắt đến sơn trang hoa lệ của Mộ Dung thế gia cách đó không xa.

Trấn Nam Vương hắng giọng cười một tiếng, nói: “Chút võ công không đáng nói của Đằng Phong nơi nào có thể lên đài tỷ võ, nó cũng không phải là người trong giang hồ, cần gì để ý tới chút tranh giành khí phách ấy.” Những lời cuối cùng là nói với Lôi Đằng Phong, dù sao Mộ Dung gia không thể nào gả con gái cho Trấn Nam Vương phủ, Lôi Đằng Phong tỷ võ hay không, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

“Phụ vương nói rất đúng.” Lôi Đằng Phong gật đầu đáp. Trấn Nam Vương hài lòng gật đầu, nhìn con trai một cách vui mừng, nói: “Sau khi hồi kinh, Đằng Phong liền dẫn binh xuôi nam đóng giữ đi.” Nghe vậy, Lôi Đằng Phong không khỏi vui mừng, ý đồ dụng binh của Phụ vương, hắn cũng biết. Lúc này muốn hắn mang binh xuôi nam cũng chính là cho phép một mình hắn lãnh binh, chỉ cần hắn thống lĩnh thỏa đáng, thì hoàn toàn có thể có binh quyền chân chính thuộc về mình. Thấy con trai hiểu được ý của mình, Trấn Nam Vương vỗ vỗ bờ vai của nó, nói: “Tuổi của con cũng không nhỏ, cũng nên một mình đảm đương một phía. Phụ vương cũng già rồi……”

“Phụ vương đang lúc cường thịnh, con đa tạ Phụ vương……” Lôi Đằng Phong nói.

Cha con Trấn Nam Vương nói những lời này, hoàn toàn không có ý tứ tránh người, ngay cả Từ Thanh Trần đang ngồi ở một bên giả vờ ngủ say, cũng như hoàn toàn không để ý đến. Vốn đây chính là Trấn Nam Vương thử dò xét Từ Thanh Trần, tài danh của công tử Thanh Trần, thiên hạ đều biết, nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải có tài hoa là được, còn cần có quyết đoán và nhẫn tâm.

Địa hình giáp biên giới của Nam Chiếu và Tây Lăng phức tạp, muốn tốc chiến tốc thắng, căn bản không thể được. Cho nên, từ lúc mới bắt đầu có ý định tấn công Nam Chiếu trước, Trấn Nam Vương cũng chưa tính đánh bất ngờ tốc chiến, vì vậy, giữ bí mật hay không, tương đối cũng không quan trọng như vậy. Hoặc nói, nếu có thể thử dò xét ra thân phận chân chính của Từ Thanh Trần, thì cho dù tiết lộ một chút quân tình, Trấn Nam Vương cũng sẽ cảm thấy đáng giá.

Nếu Từ Thanh Trần lựa chọn cứu Nam Chiếu, thì đã nói lên, người này tâm từ thủ nhuyễn (người mềm lòng, không quyết đoán, nhẫn tâm), không đủ gây sợ hãi. Nếu Từ Thanh Trần lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thì cũng không cần lo lắng quá mức. Còn nếu Từ Thanh Trần lợi dụng Nam Chiếu và Tây Lăng kiềm chế lẫn nhau, thậm chí làm một vài chuyện khác, thì như vậy… Tây Bắc, ngoại trừ Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ra, người cần cảnh giác lại nhiều thêm một người nữa.

Từ Thanh Trần lại làm như không nghe thấy, cũng không cố ý quan tâm đề tài này, giống như cha con Trấn Nam Vương đang nói về chuyện nhà cực kỳ bình thường, phụ thân tán dương, khen ngợi con trai, mở mắt mỉm cười nói với Lôi Đằng Phong: “Chúc mừng Lôi Thế tử.”

Lôi Đằng Phong cười nói: “Đa tạ công tử Thanh Trần.” Nụ cười lại không đạt tới đáy mắt, thật ra nhân sinh của Lôi Đằng Phong cũng hơi uất ức. Mặc dù hắn cũng có thủ đoạn không tệ, nhưng bị đè ép phía trên lại là ngọn núi lớn Trấn Nam Vương, hoàn toàn không có chỗ để thể hiện. Người xưa luôn nói: hổ phụ vô khuyển tử (một người cha xuất sắc sẽ không sinh ra đứa con tầm thường), làm sai thì chính là trúc tốt lại ra măng xấu (đời cha xuất sắc lại sinh ra đời con vô dụng). Bàn về thủ đoạn, năng lực, kiến thức, cho dù hắn không bằng Mặc Tu Nghiêu, thì cũng tuyệt đối không thua đám người Gia Luật Hoằng, Gia Luật Dã, Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Lê, nhưng ấn tượng duy nhất được nhắc tới trong miệng người khác lại luôn là Thế tử Trấn Nam Vương. Cúi đầu, trong đôi mắt của Lôi Đằng Phong hiện lên ánh sáng kiên nghị, hắn nhất định sẽ làm cho thế nhân biết cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy!

“Tiểu nhân bái kiến công tử Thanh Trần.” Ba người Từ Thanh Trần đang tán gẫu, thì một nam tử trung niên ăn mặc như người hầu của Mộ Dung thế gia đi tới hành lễ với Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần ngồi thẳng dậy, mỉm cười gật đầu nói: “Không cần đa lễ.” Trong đôi mắt nhìn Từ Thanh Trần của người này lại có thêm mấy phần nịnh nọt và lấy lòng, cười nói: “Đâu có, lão thái gia và lão gia của chúng ta cho mời công tử vào trong trang để nói chuyện.” Sáng nay, Mộ Dung Hùng và Mộ Dung gia chủ cũng không xuất hiện trên đài tỷ võ, mặc dù trong lòng mọi người đều kinh ngạc, nhưng cũng không có chuyện gì để nói. Vốn đại hội võ lâm luôn luôn không cho ai xen vào, lần này, Mộ Dung gia dốc hết sức chuẩn bị là đã làm nhiều rồi.

Ngồi ở đây cũng không phải là nhân vật tầm thường, nên tất nhiên nhìn ra được thái độ khác biệt của người nọ dành cho Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần lại nhíu mày nói: “Không biết Mộ Dung gia chủ có gì chỉ giáo?”

Người nọ cười làm lành, nói: “Tất nhiên gia chủ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với công tử Thanh Trần.” Từ Thanh Trần gật đầu, đứng lên, nói: “Như vậy, xin đi trước dẫn đường.”

Lăng Thiết Hàn ngồi bên cạnh cũng đứng lên, cười nói: “Tại hạ ngưỡng mộ phong thái của Mộ Dung thế gia đã lâu, không biết có thể đi vào thăm quan không?”

“Này…” Người nọ hơi khó xử, chắc chắn bây giờ gia chủ và lão thái gia không hy vọng Lăng Thiết Hàn tới cửa, nhưng Lăng Thiết Hàn là Diêm Vương Các chủ đứng đầu sát thủ, một thân uy nghi kia, sao hắn có thể ngăn cản được? Lăng Thiết Hàn cũng không gây khó khăn, hào phóng cười nói: “Không cần khó xử, chỉ là giao tình của Bản các chủ cùng với Định Vương và Vương phi rất tốt, nên cũng nhận lời Định Vương cần phải bảo vệ công tử Thanh Trần an toàn. Nếu Bản tọa đi không tiện, thì cũng đành phải mời Mộ Dung gia chủ đi ra ngoài ôn chuyện với công tử Thanh Trần.”

Như thế mà còn không gọi là làm khó? Người truyền lời xanh cả mặt, cười lớn nói: “Công tử Thanh Trần tới là khách, Mộ Dung gia sẽ bảo đảm an nguy của công tử.”

“Người đầu tiên ra tay với công tử Thanh Trần trong đại hội võ lâm không phải là người của Mộ Dung gia sao?” Ngồi ở phía sau Lăng Thiết Hàn, Lãnh Lưu Nguyệt lãnh đạm nói.

“Đã như vậy, cũng xin mời Lăng Các chủ.” Người truyền lời cắn răng nói. Hắn nhận được lệnh là cần phải mời công tử Thanh Trần đến, nếu không mời được người, thì… Bình thường, lão thái gia đều xử lý người không làm được việc trước rồi mới hỏi lý do.

Đưa mắt nhìn đoàn người đi khỏi, Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Phụ vương, có phải Mộ Dung gia định……”

Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, sự tàn khốc liền hiện lên trong đôi mắt, “Lão thất phu Mộ Dung Hùng kia đã muốn chết, vậy Bản vương thành toàn cho lão ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status