Thời đại cấm

Chương 46: Phần Không Đấu Thánh chính thức vẫn lạc


Thấy vậy, Lưu Chính Minh cũng không có biểu lộ gì đặc biệt, chỉ liếc mắt nhìn Càn Minh Nguyệt một chút, ra hiệu nàng đùng có nói gì.

Dù sao số Đấu Thạch đấy bây giờ vẫn còn nằm trong trong Hoàng Thiên Lô đây, tính theo một góc độ nào đó thì Càn Minh Nguyệt cũng là thủ phạm, vậy đương nhiên nàng không thể tự khai ra chính mình được.

Thế là hai người cùng đạt được một sự ăn ý, chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng Phần Không đại thánh. Mà Phần Không đại thánh cũng không phát hiện ra cái gì, hăm hở đi ra ngay trước cơ quan.

Hắn đặt một tay lên vách hang, trên mặt đầy vẻ khoe khoang hướng Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt nói:

“Đây chính là tích luỹ cả đời của ta, nhìn xong chớ có sốc đấy.”

Nói rồi một tay của hắn ấn liên tục trên mặt đá, thủ ấn liên tục biến đổi. Ấn xong, cả cơ quan rung lên, lộ ra một cánh cửa đá. Cánh của đấy liên tục lùi về sau, lộ ra một thông đạo dẫn vào căn phòng.

Phần Không đại thánh vừa bước vào, đột nhiên sắc mặt hắn đại biến. Vội vã nhảy vào căn phòng, hắn hốt hoảng khi không thấy bất kỳ viên Đấu Thạch nào, một viên cũng không tại.

Nộ khí xung thiên, hắn tung một đấm vào ngay mặt tường, cả bức tường ngay lập tức phân liệt làm mấy mảnh.

Nhìn thấy Phần Không đại thánh như vậy, Càn Minh Nguyệt trên mặt trang một bộ ngây thơ, quan tâm hỏi:

“Có việc gì thế sư phụ?”

Nhìn lấy Càn Minh Nguyệt lễ phép như thế hỏi mình, một mặt đằng đằng tức giận Phần Không đại thánh cũng cảm thấy thanh minh hơn chút, hắn quay người, ôn hoà cười với Càn Minh Nguyệt:

“Không có gì, chả qua là có quân vô lại nào đó trộm mất chút đồ của ta thôi.”

Không phải là hắn chưa từng nghi ngờ Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt, nhưng mà hắn vô cùng tự tin là lấy có quan mà hắn để lại, không có am hiểu đỉnh cao về mặt Thiên công thuật cùng sức chưởng khống Đấu khí vô cùng tốt thì hoàn toàn không thể mở được cơ quan. Tất cả mọi người ở đây đều hiện tại là Đại Đấu sư, tất nhiên là đều không thể nhìn vào bên trong được.

Nghe vậy, Càn Minh Nguyệt lại càng diễn đến cùng:

“Đến cùng là quân nào thất đức tới mức làm cái chuyện táng tận thiên lương này, lại dám cướp đồ sư phụ. Ta mà biết ta sẽ cho hắn biết tay.”

Cảm nhận được Càn Minh Nguyệt quan tâm, Phần Không đại thánh trong lòng ấm áp, không hề chú ý tới một bên Lưu Chính Minh đang có hơi chút giật mình.

Cảm thấy cứ tiếp diễn như vậy cũng không phải ý hay, Lưu Chính Minh bèn giả vờ hỏi:

“Tiền bối, lúc trước khi ngài thiết kế là có thiết kế chống lại tinh thần lực nhìn trộm có quan không?”

“Tinh thần lực nhìn trộm? Không, ta thiết lập cài đặt là để cho Đấu Linh cấp tinh thần lực, dù sao ta cũng không muốn để lại cấm chế cao quá tới mức có khi chính ta lại không giải được.”

Nghe vậy Lưu Chính Minh lại bồi tiếp một câu:

“Thế như vậy thì rất có khả năng kẻ trộm sẽ là một kẻ sở hữu tinh thần lực đủ để sánh được với Đấu Linh, tiền bối ngài có nghĩ đến người nào không?”

“Người nào?” Nghe vậy Phần Không đại thánh mới bừng tỉnh: “ Đúng rồi, tên Thiên Minh Hồn Thánh kia cũng là kẻ sở hữu tinh thần lực cao nhất ở đây, cũng chính hắn thoát ra được lâu như vậy rồi, chả lẽ lại không thể nhìn ra nơi này huyền cơ. Đúng rồi, chỉ có hắn thôi. Khốn nạn Thiên Minh Hồn Thánh, đã chết rồi mà vẫn còn gây được cái sự tình này. Thánh cấp cường giả phong độ ngươu vứt đi đâu rồi?”

Nói rồi hắn quay sang phía Lưu Chính Minh:

Tiểu bối, ngươi rất thông minh, chính hợp ý ta.”

Lưu Chính Minh một mặt làm bộ khiêm tốn:

“Không không, vãn bối đâu có nói gì nhiều, chính ngài cũng sẽ tự suy luận được. Ta chỉ là suy đoán một số sự tình mà thôi.”

Chính ở dưới Hoàng Tuyền Thiên Minh Hồn Thánh cũng không biết mình đã chết rồi lại còn phải cõng thêm cái nồi này, nếu không hắn nhất định sẽ tát mấy phát vào mặt tên Phần Không đại thánh, ngươi cmn thế mà quên rằng ta là Hồn Ảnh người sao, cùng là cấp bậc Thánh đỉnh thì sao ta lại phải ham mấy viên Đấu Thạch của các ngươi? Ân, nếu như hắn đánh lại được Phần Không đại thánh.

Cứ thế, dưới trạng thái bị Lưu Chính Minh hốt du cùng vỗ mông ngựa, Phần Không đại thánh tuy cứ có cảm giác sai sai nhưng vẫn không phát hiện được gì cả, bèn thở dài:

“Ân, âu cũng là số mệnh rồi. Lấy tàn hồn của ta như bây giờ là hoàn toàn không thể cho các ngươi thêm điểm chỗ tốt nào nữa, vi sư xin lỗi ngươi, nha đầu.”

Thấy vậy, Càn Minh Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy nhói lòng, nàng lại gần an ủi:

“Không sao, sư phụ đã có lòng thì đồ nhi cũng nên lĩnh. Dù sao nếu không có người thì Đại Khôn quốc cũng đã gặp nguy rồi.”

Nghe vậy thì Phần Không đại thánh trong con mắt đột nhiên có tinh quang loé lên:

“Đại Khôn quốc... Hoàng thất.... Đúng, ta nhớ ra rồi, sao ta lại có thể quên được nhỉ?”

Lần này đến cả Lưu Chính Minh cũng ngạc nhiên:

“Tiền bố nhớ ra cái gì?”

Nghe Lưu Chính Minh hỏi, Phần Không đại thánh trên mặt lộ vẻ bí hiểm:

“Đúng là bây giờ ta không còn có gì để đưa cho các ngươi, nhưng các ngươi nên nhớ ta đã từng là một trong bát đại thánh. Năm xưa, khi Đại Khôn quốc tổ sư mới lập quốc, trên trời đã loé xuống một dị tượng, nghe đồn là một Tiên khí từ trên tiên vực rơi xuống. Nhưng ngay sau đó nó đã biến mất. Điều này cũng dẫn đến mấy gia hoả Đấu đế kia cũng tiến tới, sau đó họ cũng không có tìm ra cái gì cả. Nhưng họ vẫn có thể xác định được rằng là món Tiên khí đấy vẫn ở đấy, chỉ là bị ẩn núp mà thôi.”

Nghe vậy Càn Minh Nguyệt lại lộ vẻ tò mò:

“Nếu họ không tìm thấy làm sao họ vẫn có thể xác định được?”

Phần Không đại thánh bèn trả lời:

“Đơn giản là Thanh Long đế quốc cũng sở hữu một món Tiên khí như vậy, đây cũng chính là lý do Thanh Long đế quốc mới có thể cầm được vị trí đứng đầu tất cả thế lực tại Đấu Thiên đại lục. Khi lão tổ của họ đem món Tiên Khí đến, thì có thể cảm giác được là có dị động xảy ra. Vậy nên theo họ suy đoán thì món Tiên Khí kia tuy không nằm ở đấy nhưng cũng sẽ không xa lắm, cụ thể là tại Đại Khôn quốc. Ta nói cái này là để nếu các ngươi sau này có cơ hội thì có thể đi loanh quanh Đại Khôn quốc tìm thử một chút, nếu như mà dưới cơ duyên xảo hợp mà tìm được thì đây có thể chính là vốn liếng của các ngươi đứng vào hàng ngũ đỉnh phong tại Đấu Thiên đại lục.”

Lưu Chính Minh bèn hỏi nốt:

“Thế tiền bối có biết được rằng món Tiên khí đấy là cái gì hay không?”

“Ý ngươi là hình dáng? Ta cũng không biết, có người nhìn nó giống một cây bổng, có người lại thấy nó giống như một cây trượng, riêng ta là một tên lục tinh luyện đan sư thì ta lại thấy nó giống một cái chân đỉnh. Nhưng suy nghĩ của ta có vẻ không thực cho lắm, dù sao cái kia cũng là một món Tiên khí, làm sao lại có hình dáng của một cái chân đỉnh được.” Phần Không đại thánh cảm thán.

Tuy thế hắn lại không biết là chỉ một câu nói của hắn lại làm cho cả Lưu Chính Minh lẫn Càn Minh Nguyệt trong lòng đều nổi lên thao thiên hải lãng. Hai người ngay lập tức trao đổi thông qua Thân nô ấn.

“Ngươi nghĩ có thể là nó không?” Càn Minh Nguyệt hỏi.

“Gần như 99%.” Lưu Chính Minh tự tin đáp, bởi vì hắn đương nhiên hiểu rõ điều này đại diện cho cái gì.

Cơ duyên của nhân vật chính a. Đồng thời cũng không phải như hệ thống nói sao, cái chân đỉnh thứ nhất chính là tại Đại Khôn quốc. Kết hợp cùng với cả diễn biến thế giới này nếu không phải hắn xuyên qua đến, Càn Minh Nguyệt đương nhiên là sẽ đi đến Đại Khôn quốc. Tuy không biết rằng là có thể gặp được Phần Không di tích hay không chứ nàng gần như chắc chắn sẽ bị cuốn vào cái vòng xoáy này, đồng thời khả năng vô cùng cao là từ trong loạn thế chiếm được cái chân đỉnh.

Từ trong trực giác Lưu Chính Minh tựa như cảm thấy được rằng đây chính là số mệnh, là khí vận của nàng. Tất nhiên, hắn vẫn tôn trọng lý trí bình thường của hắn, đồng thời cũng đề phòng một số tình huống cẩu huyết, nên là tỉ lệ hắn đưa ra cũng chỉ có 99% mà thôi.

Phần Không đại thánh đương nhiên là không biết hai người đang tại trao đổi điều gì, chỉ coi rằng là hai ngươi đang thâm tình nhìn nhau, bèn ho khan một tiếng:

“Được rồi, thời gian của ta cũng đến rồi. Hậu bối, nhớ chăm sóc Bất Diệt Linh Viêm cho tốt đấy. Còn đồ đệ của ta, tuy vi sư cùng ngươi chưa phải biết đã lâu, cũng không quá trực tiếp hướng dẫn ngươi điều gì cả, ta rất mong là có thể thấy được tương lai khi ngươi dương danh khắp cả Đấu Thiên đại lục, mọi người sẽ không còn biết ta như một vị trong bát đại thánh nữa, mà sẽ biết ta dưới cương vị là sư phụ của...” nói đến đây thì hắn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nói:

“Thật có lỗi, vi sư đến giờ vẫn chưa biết tên ngươi là gì?”

Càn Minh Nguyệt đáp lại:

“Đồ nhi họ Càn tên Minh Nguyệt.”

Nghe xong câu trả lời đấy, Phần Không đại thánh lại dường như có chút trầm ngâm:

“Hoàng thất Đại Càn quốc à? Tên cũng rất hay. Được rồi, vi sư chờ mong ngày đấy, cái ngày mà ngươi trở thành trụ cột của Đấu Thiên đại lục. “ Nói xong lời này, Phần Không đại thánh ngửa đầu lên trên, cả thân ảnh cũng bắt đầu dẫn mờ nhạt đi, hắn thì thào, nhẹ tới mức không ai nghe được:

“Hoàng thất Đại Càn Quốc sao, xem ra nhân quả ta thiếu ngươi giờ đã được hoàn trả hết rồi, giờ hai chúng ta đều như nhau. Ân, quả là vận mệnh an bài.”

Càn Minh Nguyệt lúc này hai mắt đã dâng trào ra hai dòng nước mắt, mọt chân vẫn quỳ hướng xương cốt của Phần Không đại thánh, nghẹn ngào nói:

“Đồ nhi xin hứa sẽ không làm cho sư phụ thất vọng!”

Còn Lưu Chính Minh, tuy hắn không có quá nhiều cảm tình với Phần Không đại thánh, nhưng cũng là nhận của người ta ân huệ, cùng cúi người ôm quyền.

Thấy vậy, Phần Không đại thánh ôn hoà mỉn cười, hướng hắn gật đầu, rồi thân ảnh dần dần tan biến, đến khi không còn sót lại chút nào. Giây phút này, một tôn Đấu Thánh đỉnh phong chính thức vẫn lạc, thế gian lại không Phần Không Đấu Thánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status