Thời đại cấm

Chương 88: Đến Lâm Vũ Trấn


Thanh thanh gió lặng, mặt trời chói chang, cây cối muôn vẻ cũng đều đang đón chào một ngày tràn ngập ánh nắng, chim chóc ríu rít tại các tán cây.

Tại trên một hốc cây cây thuộc vùng rìa của Quang Hợp Sâm Lâm, một con chim mẹ đang loay hoay chăm lo cho trứng của mình, mong chờ cho trứng nở, còn chim bố thì đang đi kiếm đồ ăn, cùng với mấy khúc gỗ để kiên cố lại tổ.

Bỗng một làn gió mạnh thổi qua, một quả trứng ngay tại rìa mép cũng bị ảnh hưởng, nhanh chóng hướng rìa hốc cây lăn đến. Chim mẹ cuống cuồng định chặn lại, nhưng tất cả đã quá muộn, quả trứng đã rơi xuống khỏi gốc cây.

Gốc cây cách mặt đất bao nhiêu? Tận những hơn một mét. Có thể thấy kết cục của quả trứng không vỡ là không thể nào.

Chim mẹ cuống lên, vội bay xuống để đỡ lấy quả trứng. Thế nhưng tốc độ rơi kèm với sự kích thước của quả trứng đâu phải một con chim sáo sậu thông thường có thể gánh nổi? Kể cả khi đây có là trung cao cấp vị diện?

Mắt thấy quả trứng đã sắp chạm đất, nghĩ đến viễn cảnh sau đó, chim mẹ trong lòng tuyệt vọng.

Sau đó...

Rồi không có sau đó...

Một luồng linh lực huyền ảo nắm thành một cái đệm êm ấm, nhanh chóng đón trọn lấy cả quả trứng, khiến cho nó không hề có tới một vết nứt.

“Phù, cũng may là ta để ý kịp, nếu không thì xong rồi.” Một thanh âm thở phào nhẹ nhõm vang lên.

Chim mẹ nghe thấy thế xoay người lại, thì mới phát hiện ra ngay tại sau lưng mình đã xuất hiện một thanh niên tuổi gần mười tám, mái tóc đen nhánh đang hơi nhếch mép cười.

Chỉ thấy ngón tay trỏ tay hắn đang chỉ về phí trước, một luồng linh lực mỏng như tơ xuất phát từ đấy nhưng lại vô cùng bền vững liên kết với cái đệm phía trước.

Hắn nhanh chóng kéo chiếc đệm kết bằng linh lực lại gần chính mình, linh lực tán ra, quả trứng lại rơi xuống trên tay của hắn.

Nhìn lấy quả trứng trên tay của mình, chỉ thấy người thanh niên kia hơi lắc đầu, giọng điệu hơi mang chút tự giễu:

“Xem ra sau này ta phải chú ý với luyện khinh công mới được, không chỉ cần một đợt gió thoảng qua khi di chuyển cũng đủ khiến cho những sinh linh như này phải chịu khổ rồi. Tuy rằng đối với tu hành giả như ta mà nói, những sinh vật này tựa như sâu kiến yếu ớt đồng dạng, không chịu nổi dù chỉ là một kích, có dính nhân quả cũng không ảnh hưởng tới ta, bất quá vô duyên vô cớ tự thân giết chết một sinh linh không chút chống trả chỉ vì đi đường bất cẩn, thấy thế nào cũng không phù hợp con đường tu hành của ta rồi.”

“Bất quá...” nói đến đây người thanh niên này dừng lại, sau đó trên mặt nở một nụ cười:

“Đã gặp tức là có duyên, thôi để ta ban tặng ngươi một bộ thân pháp này, nó cũng có khả năng giúp đỡ ngươi tu luyện.”

Hắn nghĩ thầm trong lòng:

“Trên căn bản thì công pháp nào cũng bị nhồi nhét hết vào Hỗn Chân công rồi. Hỗn Chân công thì lại không thể tặng được, dù sao mình cũng chưa luyện được đến Đăng Phong Tạo Cực, cảnh giới chưa đến, có rất nhiều chỗ vẫn còn quá huyền ảo, thậm chí lại còn việc bị đánh rớt cấp khiến cho rất nhiều ý nghĩa lại không được lộ ra toàn bộ, trên căn bản là chính ta cũng chưa học xong, còn lại có lẽ chỉ có Lăng Ba Vi Bộ may ra còn có thể trợ giúp nó tu luyện được, may là ta đối Lăng Ba Vi Bộ lý giải cũng có thể gọi là đại thành, bất quá chân chính Phiêu Hốt Nhược Thần cũng chưa nắm giữ, nếu không làm soa còn xuất hiện tình huống này?”

Sau đó hắn nhắm mắt một cái, tay cũng chỉ vào trên quả trứng, một quang đoàn xuất hiện, trực tiếp chui xuyên qua vỏ trứng, đi thẳng vào trong tinh thần của sinh linh còn chưa nở bên trong, vừa khắc ghi lấy thân pháp vào đầu, vừa tẩy rửa qua tiên thiên thân thể của nó, đả thông trên người nó toàn bộ khiếu huyệt.

“Nhớ lấy nhóc, nhỏ yếu chính là nguyên tội, không phải ai cũng có thiện tâm như ta đâu. Nay ta ban cho nhóc [Lăng Ba Vi Bộ], tại trong võ học thế giới như này xem ra cũng có thể coi như một loại đỉnh cấp thân pháp, cố gắng lấy đó mà tu luyện, tự chưởng khống vận mệnh của mình nghe không? Dù sao có thực lực không phải là có tất cả, bất quá là có thể nắm giữ được những gì mình mong muốn nhất cũng là đủ rồi. Còn danh tự của ta?”

Sau đó hắn dường như có chút buồn cười, bèn truyền âm nói tiếp:

“Bản toạ xưng tự Y Thánh!”

Quả trứng nhận lấy quang đoàn tẩy rửa xong, hơi rung rung lên một cái, như để đối với thanh niên phía trước bái tạ.

Tất cả quá trình chỉ diễn ra trong có vài giây, chim mẹ đến giờ mới hết mộng bức, nơi nào còn không rõ là thanh niên trước mắt đã ban cho con mình một tạo hoá, vội vàng cúi đầu cảm ơn.

Không thể không nói, tại các thế giới có tồn tại năng lượng tu luyện đặc biệt như linh khí thế này, tuy vẫn có một số phàm thú không thể tu luyện, bất quá cũng cải tiến linh trí của chúng hơn rất nhiều, khiến cho dù chỉ là một con chim sáo sậu thông thường cũng hiểu được ơn tình lễ nghĩa.

Chim mẹ cúi đầu trực tiếp là gần nửa khắc, đến khi nó ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng người thanh niên phía trước đâu, còn quả trứng thì đã lại xuất hiện ở trên tổ, nếu không phải là trên quả trứng xuất hiện nhàn nhạt linh khí màu xanh lam thì nó còn tưởng vừa xong chỉ là ảo giác do mệt mỏi.

Bất quá hôm nay thực sự là quá kích thích đối với một con chim sáo thông thường như nó rồi, thế nên nó vỗ cánh bay lên trên tổ, ánh mắt trìu mến nhìn lấy các con của mình, sau đó ôm lấy tất cả, chìm vào trong giấc ngủ.

Lại nói thanh niên kia, ngay sau khi cứu lấy quả trứng về sau, hiện tại cũng đang rảo bước đi ra khỏi khu rừng. Hắn tung mình lên một cái cây cao, ánh mắt quét hết toàn bộ vùng đất mênh mông phía trước.

Chỉ thấy trước hắn chính là một cái trấn nhỏ, tuy rằng người qua lại tấp nập, bất quá lại lộ ra một vẻ khó hiểu tiêu điều.

“Xem ra đây chính là Lâm Vũ trấn a.” Người thanh niên ấy tự mình thì thào.

Sau đó như nghĩ đến chuyện gì, hắn cũng không thể không tự cho mình một cái gật đầu:

“Y Thánh sao? Cũng không phải là danh xưng hão huyền. Dù sao kết hợp lấy một chút kiến thức y khoa hiện đại của ta, cộng với trên căn bản ta nắm vững toàn bộ kiến thức về dược lý cùng y thuật tại Phi Vũ đại lục, cộng với khả năng đối chính mình năng lượng cực kỳ thông thạo, tuy không dám tự xưng là đệ nhất của cả đại lục, bất quá đối với cái Sàng Hài Châu nơi này thì thật sự là quá đầy đủ rồi. Cùng lắm tiêu tốn tí điểm mau lấy kiến thức y khoa hiện đại a.”

Sau đó hắn hướng về phía Lâm Vũ Trấn, khẽ lẩm bẩm:

“Nơi đây sẽ là nơi mà ta đặt bước đầu tiên của kế hoạch.”

Giọng nói lộ ra một vẻ tự tin hiếm ai sánh được.

Bất quá giấu tại trong tay áo hắn, tiểu Kim nghe vậy lại nghĩ thầm:

“Bệnh tự kỷ của chủ nhân càng ngày càng nặng rồi.”

Lâm Vũ trấn là một trấn nhỏ, thuộc về dưới của Thanh Lục Quận, khuôn viên chỉ có gần mười dặm, bên trong chỉ có trấn chủ là có tu vi Siêu Thánh Nhập Thần.

Phía Bắc có hồ Huyền Quang, phía Đông có núi Kiển Nhai, phía Tây chính là Quang Hợp sâm lâm, phía Nam giao thông thuận tiện với Long Hành trấn, chính vì thế nên địa hình nơi đây vô cùng là phù hợp để sinh sống, dân cư tập trung cũng được gọi là nhộn nhịp.

Do Sàng Hải Châu do tam quốc phân chia, không tồn tại bất kỳ một tông phái nào, thành ra thế lực chủ yếu ngoại trừ hoàng thất cùng với các tổ chức dưới quyền ra thì nắm quyền chính là các gia tộc.

Lâm Vũ trấn bên trong lấy ngũ đại gia tộc vi tôn từ thuở mới thành lập, tự Hà gia, Triệu gia, Lỗ gia, Đỗ gia cùng Hoàng gia. Hiện tại, người có tu vi cao nhất trong trấn, cũng là Hoàng gia đại trưởng lão, đương nhiệm trấn chủ.

Bên cạnh cũng có hai vị trấn phó chính là Lỗ gia đại trưởng lão cũng Đỗ gia đại trưởng lão, tu vi đều là Nhập Thánh cảnh đỉnh phong.

Mỗi một gia tộc trong ngũ gia đều sở hữu số lượng Nhập Thánh cảnh cường giả tả hữu năm sáu người, bất quá chỉ có Hoàng gia là ít nhất, đến nay chỉ có mỗi ba vị, phân biệt làm hai cái Sơ kỳ một cái trung kì, trong khi các gia tộc khác đều thường là từ trung kỳ đổ lên.

Thế nên hiện tại Hoàng gia cũng chỉ có thể nhờ vào đại trường lão đương nhiệm thì mới có thể duy trì được bố cục năm nhà hiện tại, một khi đại trưởng lão mất đi thì Hoàng gia kết cục sẽ là một là bị đuổi khỏi Lâm Vũ trấn, hai là chịu đến bốn nhà kia sâu xé.

Dù sao đây là thế giới lấy võ vi tôn, tuy rằng hiệp nghĩa đích thực là có tồn tại, bất quá tại trong công cuộc đấu tranh tàn khốc như vậy, để bảo tồn gia tộc của mình, giữ cho chính nó lớn mạnh, không thể không có các hành động thân bất do kỷ, thế nên tranh đấu kiểu mạnh được yếu thua giữa các gia tộc kỳ thực vô cùng phổ biến.

Không có kẻ địch vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, đây chính là một câu nói từ tuyên cổ.

Ngay sau khi Lâm Vũ trấn được thành lập, rất nhiều cư dân do không chịu nổi chi tiêu ở bên trong trấn nên đã tự lập bỏ ra ngoài tạo thành một dãy quần thể làng ở bên ngoài Lâm Vũ trấn, có thể xưng một tiếng ngoại ô.

Bất quá từ khi đám sơn tặc Ngũ Long trại hoành không xuất hiện, cư dân xung quanh nhanh chóng bị chúng tấn công, giết chóc đi theo mỗi bước chân chúng đi tới.

Chúng cướp lấy tất cả, trang sức, gạo, không chừa một thứ gì cả.

Bất quá tất cả như thế vẫn là không quá mức khiến cho thường dân phải khiếp sợ, dù sao đây cũng chính là thời buổi loạn lạc, không phải ai có võ công thâm hậu cũng sẽ đi ra làm chư hầu một phương, hay tham gia chiến đấu vì vương triều, cũng có rất nhiều kẻ lên núi xưng vương, vào hang xưng hoàng, kết hợp với yêu thú ẩn nấp trong rừng sâu, thế nên kì thực việc bị ăn cướp vẫn là còn trong phạm vi chịu đựng được.

Nhưng mọi việc không chỉ có như vậy, Ngũ Long trại lại còn thường xuyên bắt cóc trẻ con, vì lý do gì thì không một ai biết.

Bất quá điều này đối với dân làng xung quanh thực sự chính là ác mộng. Đã từng có người cố phản kháng, rất tiếc sức phàm yếu ớt như vậy đối với một võ giả chính là con sâu cái kiến, một chưởng bên dưới, tất cả đều thành thịt vụn.

Đã từng có người cầu cứu bên trong trấn, bất quá tất cả dường như cũng là quá muộn, ngay tại khi cường giả của Lâm Vũ trấn đi đến, bọn chúng đều đã chạy hết cả rồi.

Thế nên dần dà, dân lành tất cả đều đã bỏ đi hết, chỉ còn lại mỗi Lâm Vũ trấn đối đầu lấy Ngũ Long sơn trại.

Đối với Ngũ Long trại mà nói, Lâm Vũ trấn biểu lộ vô cùng chán ghét. Bởi bọn chúng đối với kinh tế nơi đây phá hoại chính là vô cùng nặng nề, tới mức mà cả trấn thậm chí đã phải thêm nhiệm vụ vào Nhiệm Vụ đường, đối võ giả chính là bảo hộ các xe buôn hàng cùng với khoáng sản để đi buôn bán, canh phòng,... càng hơn chính là phòng ngự, dù sao đối với Lâm Vũ trấn đối với Ngũ Long Trại cũng vô cùng kiêng kỵ, bởi cả năm trại chủ đều có tu vi Nhập Thánh đỉnh phong, thậm chí cũng có thể gọi là Bán Bộ Nhập Thần, nếu không có Hoàng trại chủ toạ trấn, chỉ sợ Lâm Vũ trấn đã sớm bị diệt.

Đối đầu với Ngũ Long Trại, ân oán giữa các đại gia tộc mới có thể tạm thời bỏ xuống, cộng đồng chống địch.

Chính vì thế nên tại cửa thôn cũng luôn luôn có võ giả đứng gác, tu vi tất cả đều là Tiên Thiên Tông Sư đỉnh phong, cũng có người hơi lộ ra chút Đại Tông Sư khí tức, có thể nói thủ hộ vô cùng sâm nghiêm. Đây cũng có thể nói là ngũ đại gia tộc cùng nhau hợp tác, mỗi bên bỏ ra lấy lực lượng trung kiên của chính mình.

Đứng trước đội hình gồm tầm bốn chục Tông Sư Cấp cùng Đại Tông Sư cấp, ngay cả Nhập Thánh cảnh sơ kỳ bình thường cũng chỉ có thể nắm chắc lấy cái chết. Bất quá đương nhiên, đối với trung kỳ mà nói, cũng có lộ ra chút không đủ dùng.

Bất quá đương nhiên, tác dụng chính của đội này chính là để canh gác cùng báo động. Nếu có Nhập Thánh cảnh đến, đối đầu chúng không phải là đội hộ vệ này mà là chính các Nhập Thánh cường giả của các gia tộc. Dù sao cũng không phải ai cũng có tâm truy cầu võ đạo, cũng không phải ai cũng có hi vọng đột phá đến cảnh giới cao hơn, nên cũng có kha kha trưởng lão thưởng không bế quan đả toạ cũng là phải đi xử lý chính sự, dù sao bế quan cũng không có ích là mấy.

Thanh niên kia đối với đội hình cũng không có chút nao núng, chỉ đơn giản là đợi lấy một thương hàng đi qua, sau đó đánh ngất một tên võ giả rồi lẻn vào là được, dù sao dịch dung cùng đổi khí đối với hắn mà nói chính là vô cùng đơn giản.

Thế rồi chỉ sau vài khắc dỡ hàng, hắn đã nhanh chóng xuất hiện tại phía trước của Nhiệm Vụ đường, nơi đang dán đầy thông cáo, nhiều nhất chính là bảo hộ thương đội di chuyển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status