Thông thiên chi lộ

Chương 771: Thắng lợi ngay trước mắt?

"Vốn ta định để ngươi thống khoái, nhưng đã đổi ý. Sẽ cho ngươi biết mùi sống không bằng chết." Giọng Hoàng Phủ Tuyệt Luân đầy giận dữ.
Một trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp Thiên đế vẫn tinh thiên ngưng tụ tinh thần nguyên khí, lão cũng không thể chống nổi, bị thấu vào thần huyền pháp thân, thiêu đốt tinh huyết, nguyên khí, khiến lão đau nhói.
Thiêu đốt tinh huyết và nguyên khí sẽ khiến gã tổn thất một, hai năm thọ nguyên.
Tuy gã hiểu đạo thuật pháp này nhưng biết bản thân người thi pháp giả mỗi lần tổn hao tinh huyết và nguyên khí tương đương với thiêu đốt mười năm thọ nguyên trở lên, khác nào tự cắt thịt.
Nhưng trong mắt thần huyền đại năng, Kim đơn tu sĩ như gã chỉ là sâu kiến, bị sâu kiến đả thương dĩ nhiên phẫn nộ.
"Choang!"
Đồng thời, ô kim sắc trường kiếm trong thần huyền pháp tướng lại chém ra một đạo bản mệnh kiếm nguyên thậm chí siêu việt tốc độ thần thức phản ứng của Kim đơn tứ trọng, ngũ trọng vào Bất diệt tịnh bình.
Bản mệnh kiếm nguyên chém vào một đạo kiếm lúc trước, cơ hồ ngập vào thân bình.
"A!"
Ngụy Tác trong Bất diệt tịnh bình vẫn thản nhiên nhưng lại kêu lên càng "thảm thiết", "Lão bất tử, ta liều với ngươi!"
"Phù!"
Thinh không sáng lên, bảy tinh quang quang trụ tòng trút xuống, ngưng thành đạo tôn chói lòa.
"Xem ngươi có bản lĩnh không đã!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân lạnh giọng, kiếm quang huyền ảo trông như bay thẳng nhưng chém tan đạo tôn xong thì lại chém trúng vết kiếm lúc trước.
"Thuật pháp của y khiến cả thần huyền đại năng bị thương? Đây là vô thượng cường pháp gì?"
"Đây là Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp của Thiên Huyền đại lục Ngọc Thiên tông, tương đương với dùng thọ nguyên giết đối phương! Y biết thuật pháp này!"
"Phá rồi!"
"Pháp bình sắp bị phá, không thể ngăn được một đòn nữa của thần huyền đại năng! Dù y dùng cách liều mạng thì cũng vô dụng..."
Mọi tu sĩ đô Mi Sơn thành cực kỳ chấn động, thấy tinh quang từ đạo tôn xuyên vào thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân, ô kim sắc thần huyền pháp tướng không ngừng lóe ngân bạch sắc quang điểm, đốt thiêu nguyên khí. Mặc cho Ngụy Tác lật băng tử sắc tịnh bình, Hoàng Phủ Tuyệt Luân chuẩn xác chém trúng một chỗ.
Liên tục ba kiếm, vết kiếm gần như nứt ra, có ánh sáng lóe qua đó, nối với mặt đất như tờ giấy mỏng.
"Tiểu tử đó liều mạng cũng vô dụng, pháp bình tuyệt đối không chống thêm được một đòn."
"Hoàng Phủ Tuyệt Luân định bắt sống y, sẽ có kịch hay." Lưu Duy Chân, Chung Hi và Ôn Thù vốn kinh hãi vì uy lực thuật pháp của Ngụy Tác, nhưng giờ thấy thế thì thập phần đắc ý.
"Ra khỏi mai rùa."
Thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại chấn động thiên địa, ô kim sắc trường kiếm vẩy ra kiếm khí kinh nhân.
"Chát!"
Tịnh bình sáp bị chém vỡ thì thân bình đột nhiên phát ra thanh khí, hình lá sen to lên, lấp lánh thanh quang bao kín vết nứt. Thanh khí ngưng thành một đóa sen lắc lư, chặn được đạo kiếm quang của Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Lại chặn thêm một đòn của thần huyền đại năng!"
"Thân bình còn huyền diệu kinh nhân? Cổ bảo gì nhỉ, lẽ nào là tiên khí trong truyền thuyết."
"Thượng cổ pháp bảo cỡ này nghìn năm chưa xuất hiện!"
Nhiều tu sĩ Mi Sơn thành không dám tin. Băng tử sắc tịnh bình phát ra tử sắc quang văn và thanh khí, khiến tất cả cảm nhận được đạo vận kinh nhân và Hoang cổ khí tức nồng hậu cực độ. Không ai ngờ là một món pháp bảo Ngụy Tác vừa luyện chế được.
"Hoàng Phủ lão đầu không phá được Bất diệt tịnh bình." Linh Lung Thiên cười lạnh.
Nhữn nguười ở ngoài không thể thấy rõ nhưng nó và bọn Ngụy Tác nhìn thấy vết kiếm trên bối giáp Hoang cổ cự ngao khôi phục một nửa.
"A! Hoàng Phủ Tuyệt Luân, ta làm quỷ cũng không tha ngươi! Đừng mong phá được tịnh bình!" Ngụy Tác luyện hóa Thiên long huyết hóa thạch, đồng thời phát ra đạo tôn vào Hoàng Phủ Tuyệt Luân. Đương nhiên gã vẫn "gầm hét".
"Chát!"
Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại tung ra kiếm quang đáng sợ chén tan đạo tôn, trúng bối giáp Hoang cổ cự ngao khiến thanh khí mờ mờ bị dòng kiếm khí thổi tan, biến thành hình lá sen trên thân bình.
"Sao lại như thế!"
Tu sĩ Mi Sơn thành hít hơi lạnh. Ngay cả Hoàng Phủ Tuyệt Luân thi pháp cũng hơi sững lại.
Băng tử sắc tịnh bình lóe bảo quang, như thiên nhiên sinh thành, vết kiếm tan biến vô ảnh vô tung. Tịnh bình khôi phục như cũ!
"Lẽ nào là Hằng vũ tinh kim... Vật này chứa đại đạo thần văn, có chân tiên khí tức, là tiên khí chân chính!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân rúng động, bị thần văn Ngụy Tác ngưng luyện và khí tức kinh nhân của Hoang cổ cự ngao che mắt, cho là tiên khí. Với tu vi của Ngụy Tác không thể triệt để phát huy uy lực thần diệu. Nếu lấy được, dù gặp thần huyền đại năng tu vi cao hơn, ít nhất lão cũng giữ được mạng.
"Ha ha ha ha! Không ngờ ngươi có thứ này, đúng là trời giúp ta."
Hoàng Phủ Tuyệt Luân tựa hồ trẻ lại mấy chục tuổi, bật cười vang. Truy sát Ngụy Tác lại là truy sát được một món tiên khí, quả thật không ngờ.
"A! Lão bất tử, ta già như ngươi thì ngươi cũng không hơn gì." Bất diệt tịnh bình lại vang lên tiếng Ngụy Tác gầm rú.
Lại thâm một đạo tôn sáng cực độ lao vào Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Dù tốn, hai ba mươi năm thọ nguyên, có được một món tiên khí chân chính cũng đáng, trừ Trấn thiên pháp tướng gần như là tiên khí thì có lẽ y còn đồ tốt khác. Bắt được y, Thiên Kiếm tông chưa biết chừng sẽ vượt Huyền Phong môn, thành Thiên Huyền đại lục đệ nhất tông môn cũng nên!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân thấy băng tử sắc tịnh bình toát lên kinh nhân đạo vận rồi Ngụy Tác gầm lên thì lão hào hứng, dù bị đạo thuật pháp của gã khiến cho đau nhói nhưng vẫn thấy hài lòng. Lão không công kích Bất diệt tịnh bình nữa mà toàn lực chống đỡ Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp.
"Tiểu tử, vật này không phải của ngươi, mau giao ra, ta sẽ để ngươi thống khoái."
"Hoàng Phủ lão đầu, đừng mơ, ta liều với ngươi! Thiêu hết thọ nguyên của ngươi!"
"Chết cười, ta ít nhất còn một trăm bốn, năm mươi năm thọ nguyên, với thần thông của ta, cùng lắm ngươi chỉ hao tổn được hơn hai mươi năm thọ nguyên. Tiểu tử, nên nghĩ cho kỹ, nếu dừng tay thì ta để ngươi thống khoái, nếu ngoan ngoãn trả lời, ta sẽ chỉ phế trừ tu vi, chà cho ngươi đường sống." Hoàng Phủ Tuyệt Luân xót ruột thọ nguyên tổn hao, lên tiếng khuyên. Đạt đến đảng cấp như lão, nhục thân linh khí hơn hẳn tuyệt đại đa số linh dược, chỉ có tiên giai linh dược mới hữu dụng, thọ nguyên đã tổn hao chỉ khi tu vi đột phá mới bổ sung được.
"Đánh rắm! Ngươi và ba tên kia ngu như nhau, tưởng ta tin lời ngươi chắc, ta có chết cũng không để ngươi dễ chịu." Trong Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác lại kêu lên "thảm thiết", không ngừng kích phát Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp. Gã lơ lửng trong Bất diệt tịnh bình, uốn theo hình rồng, không ngừng hấp nạp tinh thần nguyên khí tôi luyện nhục thân. Tu luyện kiểu này như tẩm dầu đốt, cực kỳ thống khổ, nên tiếng kêu của gã rất thật, không ai nhận ra giả dối.
"Chết đến nơi mà còn dám mắng bọn ta."
"Dám mắng bọn ta ngu xuẩn, để xem ai ngu xuẩn hơn!"
"Tại hạ phải xử lý y!"
Lưu Duy Chân, Chung Hi và Ôn Thù, ba thái tử của Vân Linh đại lục đều không dám tin, không ngờ chỉ lặng lẽ xem kịch mà bị mắng đến phát khùng.
"Y cũng cứng cỏi nhưng thi triển thuật pháp này không thể đọc lâu." Nhiều tu sĩ Mi Sơn cho răng cách này của Ngụy Tác thập phần thảm liệt.
"Tiểu tử, ta đã cho ngươi cơ hội, chốc nữa ngươi sẽ biết thế nào là hối hận!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại chém bay một đạo tôn, thần huyền pháp thân rực vô số tinh quang, như lân hỏa bốc cháy.
"A!... Tóc ta sao lại trắng rồi..." Trong Bất diệt tịnh bình phát ra tiếng kêu thê thảm.
"Trắng cái đầu ngươi." Linh Lung Thiên trợn tròng trắng. Ngụy Tác đầu tóc lấp lánh ngân quang, sinh lực khôn tả, đầu tóc bạc chỗ nào đâu.
"Tóc trắng rồi... thọ nguyên tiêu hao gần hết, không còn chịu được lâu nữa. Y chết là khi Thiên Kiếm tông phát triển." Hoàng Phủ Tuyệt Luân thập phần kích động, thần huyền pháp tướng xoay quanh Bất diệt tịnh bình.
"Y đã biến thành lão đầu, không còn sống được lâu nữa." Bọn Lưu Duy Chân nhìn nhau, hớn hở.
"Ba tên ngốc, nhìn cái gì, không dám hco ta biết danh hiệu, lần này ta không chết thì thề sẽ truy sát đến Thiên Huyền đại lục giết các ngươi." Ngụy Tác lại kêu to.
"Lại mắng bọn ta..." Bọn Lưu Duy Chân giận xì khói.
"Cho ngươi biết cũng không sao! Bọn ta là tán tu Thiên Huyền đại lục trung bộ, Kim Lan chân nhân, Thanh Trúc chân nhân, Hàn Cúc chân nhân." Ôn Thù sợ hai người kia bị chọc giận mà để lộ nên quát to.
"A! Các ngươi chết chắc rồi!" Ngụy Tác vừa gầm vừa không ngừng hóa ra đạo tôn đánh Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Y vẫn chưa chết?" Hoàng Phủ Tuyệt Luân thập phần kích động, lão cho rằng Ngụy Tác tối đa phát ra được hai mươi mấy đạo tôn là không chống nổi nhưng gã liên tục phát ba mươi đạo tôn, thần huyền pháp tướng bị thiêu rừng rực mà gã vẫn kích phát.
"Ta sẽ không tha các ngươi... A, tóc ta rụng hết rồi... da cũng nẻ rồi! A, làm quỷ ta cũng không tha các ngươi..." Ngụy Tác kêu to như tiếc thọ nguyên, lại như nghi ngờ.
"Tóc rụng hết rồi... da hóa thành tro, thể nội đơn khí đã triệt để khô kiệt. Sắp chết rồi." Hoàng Phủ Tuyệt Luân sáng mắt! Cảm giác thắng lợi ngay trước mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status