Thông thiên chi lộ

Chương 889: Đếm bảo vật ở trận tiền

"Các ngươi dám chống lại Thiên Kiếm tông, đúng là chán sống!" Thiên Kiếm tông không ngờ có ngần ấy người dám đứng ra cùng Ngụy Tác tấn công sơn môn, một thái thượng trưởng lão quát to.
"Thiên Kiếm tông gì chứ, nên gọi là Súc đầu ô quy tông (tông môn rùa đen rụt cổ)."
Ngụy Tác cười ha hả, rải quang hoa cho một trăm năm, sáu mươi tu sĩ sau lưng, "Đây là quà ra mắt, dù không cướp được gì thì cũng có vốn."
"Hả!"
Ngoài Thiên Kiếm thành sôi lên, Ngụy Tác lấy ra đủ loại pháp bảo.
Vừa nói là một nghìn linh thạch, hiện tại Ngụy Tác cho mỗi người một món pháp bảo, nhiều tu sĩ đâm kích động.
"Thế nào, còn đạo hữu muốn tham gia không?" Ngụy Tác cười ha hả, linh quang lóe lên, lấy ra một mớ pháp bảo lơ lửng trên không trung. Dọc đường vơ vét hai đại tông môn và một đại phường thị, pháp bảo đạo giai trở lên không có bao nhiêu nhưng pháp bảo linh giai hạ phẩm và gần đạt linh giai thì không ít, mà linh giai hạ phẩm pháp bảo đối với tu sĩ thông thường đã hiếm lắm rồi.
"Ngụy tiền bối, bọn vãn bối xin cùng tiến công Thiên Kiếm tông!"
Pháp bảo thật sự khiến người ta động lòng, thấy còn hai, ba trăm pháp bảo lơ lửng trước mặt Ngụy Tác, nhiều tu sĩ không lén được lao lên.
"Các ngươi đều không muốn sống nữa! Vì một món pháp bảo như thế mà dám chống lại Thiên Kiếm tông."
Mấy trưởng lão Thiên Kiếm tông tức xì khói, càng có thêm tu sĩ đứng ra, tới hơn ba trăm người, tổng cộng gần năm trăm tu sĩ tụ tập sau lưng Ngụy Tác, dị thường kinh nhân.
"Thiên Kiếm tông gì chứ, nên gọi là Súc đầu ô quy tông."
Ngụy Tác khinh miệt liếc mấy trưởng lão Thiên Kiếm tông, "Có bản lĩnh thì nói là tu sĩ không cùng mỗ tiến công Thiên Kiếm tông, mỗi người được một món pháp bảo."
"Ngươi...!" Các trưởng lão Thiên Kiếm tông giận run người, hiện tại tụ tập mấy chục vạn tu sĩ, mỗi người một món pháp bảo, lấy hết của Thiên Kiếm tông cũng không đủ.
"Pháp bảo không nhiều nhưng công pháp cùng thuật pháp thì có một ít, có môn là thiên cấp và địa cấp, không biết các vị có hứng không. Có thì cùng mỗ san phẳng sơn môn Thiên Kiếm tông, các vị có thể cùng chung hưởng ghi chép trong đó." Ngụy Tác lấy ra một mớ ngọc phù, ngọc quang sáng lóe.
"Gian thương..." Linh Lung Thiên tắt tiếng. Ngụy Tác hiện tại đích xác cực giống gian thương, công pháp cùng thuật pháp đó gã vơ vét từ hai tông môn dọc đường, đối với gã dĩ nhiên vô dụng. Nhưng đừng nói đến thiên cấp đê giai, dù địa cấp thuật pháp, đối với tu thông thường cũng có sức hấp dẫn khó tưởng tượng nổi. Thường thì mọi thuật pháp cùng công pháp không truyền ra ngoài, linh giai pháp bảo còn có thể mua được chứ thuật pháp cùng công pháp địa cấp trở lên cực khó. Số thuật pháp cùng công pháp này đối với mọi tu sĩ có sức lôi cuốn quá lớn.
Quan trọng nhất là Ngụy Tác nói rằng chỉ cần tham gia là được xem mọi thuật pháp cùng công pháp, tương đương với được xem hơn trăm môn. Đối với tu sĩ thì đó là một bí tàng kinh thiên.
"Có thể phát đạt hay không là nhờ đây!"
"Nhát gan không thể thành đại sự, liều thôi!"
Không ít tu sĩ vốn định tụ thủ bàng quan, thậm chí nhắc nhở người khác đừng nên thấy bảo vật mà quên mạng cũng động lòng.
Nhiều tu sĩ Thiên Kiếm tông biến sắc, lần này tới năm, sáu trăm tu sĩ đứng ra, sau lưng Ngụy Tác tụ tập hơn nghìn tu sĩ.
"Đạo hữu nào có pháp khí uy năng đạt đạo giai trở lên, hoặc công hiệu đặc biệt với kim thiết nguyên khí, nếu còn e dè rằng tại hạ không diệt được Thiên Kiếm tông mà không dám tham gia, chỉ cần nguyện ý là có thể dùng pháp khí đó với giao dịch thuật pháp cùng công pháp của tại hạ. Đưa ra pháp khí là có thể đọc thuật pháp cùng công pháp rồi đi khỏi." Ngụy Tác làm gian thương tại Linh Nhạc thành không phải hư danh, lại tiếp tục tung mồi.
"Giờ đông thế này, lại chỉ trao đổi pháp khí, Thiên Kiếm tông không thể biết ta là ai." Tất cả xôn xao, vô số tu sĩ che mặt, lướt lên lấy pháp khí ra giao dịch.
"Vị đạo hữu này xưng hô thế nào?" Ngụy Tác hỏi trung niên Kim đơn đại tu sĩ bước ra đầu tiên.
"Tiền bối, tại hạ Hoàng Ngô." Trung niên Kim đơn đại tu sĩ vội đáp.
"Việc xem xét và trao đổi pháp khí do Hoàng đạo hữu phụ trách, tốt nhất mỗi người một món, lúc đó sẽ cùng công phá cấm chế của Thiên Kiếm tông!" Ngụy Tác bảo Kim đơn đại tu sĩ đó. Cùng lúc, gã đưa hoàng đồng cổ phủ là đạo giai thượng phẩm pháp bảo duy nhất lấy được từ hai tông môn cho y.
"Đa tạ tiền bối! Tại hạ chết vạn lần cũng không từ!" Kim đơn đại tu sĩ đó hành đại lễ với Ngụy Tác, thu pháp bảo rồi quay đi phụ trách trao đổi pháp khí và xem xét ngọc phù.
"Nào, để bọn mỗ xem còn thứ gì có thể đối phó Súc đầu ô quy tông này không."
Ngụy Tác ngang nhiên tế xuất một món phi độn pháp bảo là phổ thông ngọc đài, lơ lửng trên không trung, lấy từ nạp bảo thủ trạc ra một đóng đồ rồi gọi to.
Đồng thời Ngụy Tác lấy Dưỡng quỷ quán ra, nhỏ một giọt máu Hỏa địa long vào gọi lục bào lão đầu.
Vơ vét dọc đường, trừ những pháp bảo, đơn dược và nguyên liệu luyện khí dễ nhận ra phẩm giai thì gã còn chưa kịp kiểm kê.
Hiện tại đối với Ngụy Tác, không cần vội, bọn Diệp Cố Vi cần hai, ba ngày nã mới bố trí xong Tạo hóa ngọc trì, gã đủ thời gian tiến công sơn môn Thiên Kiếm tông.
"Đồ tốt! Đây là Phần thiên châu! Uy năng huyền giai thượng phẩm!"
"Đây là Thánh huyết cổ phù! Phát ra được nhiều sóng máu đạo giai thượng phẩm!"
"Hoàng đạo hữu, phân phát vật này đi, đây là Thiên lôi trận bàn, có thể liên tục phát ra thần lôi uy năng không tệ..."
"..."
Từng món hữu dụng được bọn Ngụy Tác giao cho Hoàng Ngô phân chia.
"Kiểm kê ngay trước mắt đối thủ..." Cơ hồ mọi tu sĩ đều tắt tiếng.
Nghênh ngang kiểm kê nhưng thứ để đối phó đối thủ ngay trước mặt đối thủ mà họ không dám thò ra, đối thủ còn là siêu cấp đại tông môn. Cảm giác này thật khó tả.
"A! A! A!"
Nhiều tiền bối Thiên Kiếm tông cơ hồ thổ huyết, không ngừng gầm lên. Như thế có khác gì tát thẳng vào mặt họ, nhưng Thiên Kiếm tông không ai dám ra, còn Hoàng Phủ Tuyệt Luân thì có lão dẫn đầu, mang thêm vài lão bất tử còn có lẽ đấu được một trận, nhưng lão đã chết, không ai chặn nổi một đòn của Ngụy Tác, ra bao nhiêu chết bấy nhiêu.
"Ngươi tưởng thế thì hữu dụng hả, Thiên Kiếm tông nghìn năm tích lũy, đại đạo cấm không thể bị công phá, ngươi nến bớt lực khí tìm một ngôi mộ có phong thủy đẹp mà chôn mình." Tào Dực cười lạnh, tựa hồ hoàn toàn không sợ nhưng thật ra hai gối run lên, sống lưng ướt mồ hôi.
"Tào Dực, kết quả của ngươi sẽ thảm lắm."
Ngụy Tác không thèm nhìn Tào Dực, cầm một vật như ngân sắc ngũ giác tinh lên hỏi to: "Đây là cái gì nhỉ?" Vơ vét được của hai đại tông môn và một phường thị có không ít đồ hữu dụng nhưng nhiều thứ quá cổ quái, lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên cũng không nhận ra.
"Tựa hồ là độc môn pháp khí của Ngân Tinh chân nhân, Thiên tinh trụy lạc, uy năng đạo giai thượng phẩm." Một tu sĩ ở xa lên tiếng.
Trong mấy chục vạn tu sĩ đến xem, không ít người có pháp khí đặc biệt nhìn được từ xa, hoặc họa lại thật rõ rõ tình cảnh của bọn Ngụy Tác về ngay trước mặt, tất cả chia thành nhiều nhóm như xem kịch.
"Vậy hả... ai biết vật này không?" Ngụy Tác lấy ra một viên u lam sắc tinh thạch cỡ ngón tay.
"Hình như là Thiên lan lam ngọc..."
"Thiên lan lam ngọc cái gì, là Nam minh ly hỏa tinh! Hàm chứa ly hỏa vô cùng, dùng chân hỏa ném ra thì uy năng không kém gì một viên Tuyệt diệt kim đơn!"
"..."
Nhiều tu sĩ tắt tiếng, tình hình không khác gì một giám bảo đại hội.
"Thật không coi chúng ta ra gì, không diệt y thì Thiên Kiếm tông mất hết danh dự!" Một trưởng lão Thiên Kiếm tông thổ huyết.
"Nhiều người quả nhiên sức tăng..." Ngụy Tác tròn mắt, mấy chục vạn tu sĩ tụ tập đương trường, kiến thức cộng lại quả nhiên thập phần kinh nhân, nhiều vật vô danh được giám định ra.
"Vật này là gì?" Ngụy Tác lấy luôn một mảnh hoàng sắc nguyệt nha bảo thạch thu được từ các lão bất tử ở Chập Khí hải ra. Từ khi bị Vũ Hóa Phàm chơi một vố, gã luôn e dè những mảnh tinh thạch cổ quái.
"Vật đó... có phải cảm giác như ngưng nhũ, rất mềm không?" Đột nhiên, một tu sĩ hỏi to.
"Đích xác." Ngụy Tác sáng mắt hỏi, "Các hạ biết lai lịch vật này?"
"Đây là chí bảo của thượng cổ Ảo Nguyệt cung, dùng chân hỏa dung hóa rồi đặt vào cổ bảo thì sẽ lần ra pháp trận, qua đó biết cách sử dụng. Vật này là Nguyệt quế thạch, là đại đạo bảo vật hóa sinh trên một cây nguyệt quế thụ mười vạn năm tại thượng cổ Ảo Nguyệt tông! Tại hạ đọc được trong cổ điển tàn thiên như thế!" Tu sĩ đó cực kỳ chấn kinh.
"Như thế khác nào giám định ra cổ bảo?!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu cùng hít sâu một hơi, hiểu rõ giá trị của nó. Ngụy Tác nhận ra tu sĩ đó chỉ là một tán tu trẻ tuổi Thần hải cảnh ngũ trọng, chắc vô tình đọc được.
"Đa tạ đạo hữu! Số linh thạch này các vị cứ chia nhau!" Ngụy Tác lấy ra một túi linh thạch ném cho tu sĩ đó.
Cùng lúc, gã lấy ra thanh sắc cổ du đăng có thần văn, lấy được tại Thất bảo mật địa của Công Đức tông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status