Thông thiên đại thánh

Chương 1100: Phân cao thấp


Đại Ô vương triều Lưu Ly Vương chính là tâm phúc trọng thần của Lang đế, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nếu như không có Lang đế, hắn cũng không có thành tựu như hôm nay, hai người bọn họ có mối giao tình sinh tử, Lang đế cũng là ân chủ của hắn, hiện tại, lại bị Chu Báo dùng một quyền đánh chết trước mặt mình, hắn có thể không giận hay sao?

Nhìn thấy Lưu Ly Vương đánh tới, sắc mặt Chu Báo có chút lạnh lẽo, mấy đạo Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm được hắn đánh ra, bắn thẳng tới Lưu Ly Vương, kiếm khí trùng thiên, sắc mặt Lưu Ly Vương đại biến, trong Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm tràn ngập khí tức hủy diệt làm cho hắn phải tránh mũi nhọn, thân hình lóe lên, bắt đầu tránh né.

Chu Báo được thế không tha người, trong nội tâm đã có so đo, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Lưu Ly Vương, chỉ thấy hắn đem một phần kiếm khí kia, hóa thành một đạo Kiếm Nhận Phong Bạo, tản ra lệ khí vô tận, phân tán ra, cuồn cuộn giống như nước lũ, bay về phía Lưu Ly Vương.

Sắc mặt Lưu Ly Vương tái nhợt, tuy không muốn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Chu Báo đúng là có tiền vốn để ngạo mạn, dù mình có thực lực Chân Tiên, nhưng không cách nào đối kháng chính diện với người thiếu niên này, làm cho hắn không chỉ phẫn nộ mà còn phi thường phẫn uất.

- Tiểu tửu, ngươi đi chết đi!

Lưu Ly Vương bị Chu Báo bức vào tuyệt cảnh, chỉ nghe Lưu Ly Vương nổi giận gầm lên một tiếng, há miệng phun ra, một cổ khói đen từ miệng hắn bay ra ngoài.

Vốn Chu Báo đối với khói đen này, chẳng thèm ngó tới, thao túng Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm kiếm khí xông thẳng về phía trước, muốn quấy toái màn khói đen này, nhưng không nghĩ tới, Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm khi tiến vào bên trong màn khói đen này, hình như không có hiệu quả gì, không cách nào cắt được, không chỉ như thế, sau khi cổ khói đen này xuất hiện, bỗng nhiên Chu Báo ngửi thấy một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt xông vào lỗ mũi, Chu Báo lập tức cảm thấy đầu óc có chút mê muội.

- Độc?

Chu Báo chấn động, trên người hắn có Bách Độc Hàn Quang Chướng, hơn nữa Bách Độc Hàn Quang Chướng đã tiến vào Thuần Dương chi cảnh, mà hạch tâm của Bách Độc Hàn Quang Chướng chính là Bích Linh Vạn Độc Châu, cơ hồ có thể nói là vạn độc bất xâm, trước kia hắn đã gặp qua gia hỏa dụng độc, nhưng không có một chút tác dụng gì với hắn, thậm chí chỉ cần mười phần độc vật đột kích, Bách Độc Hàn Quang Chướng sẽ tự động vận chuyển, sẽ tự động luyện hóa độc vật, căn bản là không cần hắn lo lắng, nhưng lúc này đây, đúng là Bách Độc Hàn Quang Chướng có vận chuyển, nhưng bởi vì cổ hương khí này quá mức đậm đặc, trong khoảng thời gian Bách Độc Hàn Quang Chướng không thể nào hóa giải toàn bộ cổ hương khí này, cũng là Động Huyền Thần Quang của hắn lợi hại, cảm giác được không đúng, lập tức vận chuyển, trợ giúp Bách Độc Hàn Quang Chướng chia sẻ một bộ phận áp lực, mà số độc dược vừa rồi tiến vào cơ thể của hắn cũng bị Bách Độc Hàn Quang Chướng từ từ luyện hóa toàn bộ.

- Bành!

Thời điểm Chu Báo bị độc khí ảnh hưởng, lúc vội vàng luyện hóa độc khí, một đạo hàn quang sáng lên, chém mạnh vào yết hầu của Chu Báo.

Mà Lưu Ly Vương phun ra ngụm khói đen này, hành động cũng không dừng lại, trong tay lộ ra một thanh loan đao, hiện ra quang mang u lam, hung hăng chém vào thân thể của Chu Báo.

Tu vi cấp Chân Tiên, cộng thêm Thổ Diễm Thuần Dương pháp khí, Chu Báo bị chém một đao bay ra ngoài, hắn cảm thấy một cổ cảm giác tê ngứa từ chỗ đao chém trúng tràn ngập bản thân.

Một đao đắc thủ, Lưu Ly Vương cũng không truy kích, trái lại, thân hình hắn lóe lên, hướng phía Yến Vân Thiên tiến lên, loan đao trong tay chém xuống Yến Vân Thiên.

Đ-A-N-G...G!

Một tiếng kim thiết va vào nhau vang lên, một đao của hắn không có chém trúng Yến Vân Thiên, mà là chém lên bề mặt Phiên Thiên Ấn đột nhiên xuất hiện, thân thể Lưu Ly Vương bị Phiên Thiên Ấn bức trở về.

- Không tốt!

Nhìn thấy một đao của mình chém lên Phiên Thiên Ấn, trực giác của Lưu Ly Vương báo là không ổn, thân hình lui nhanh về phía sau, loan đao hình thù kỳ lạ chớp động, mà toàn thân của hắn được một màn sáng u lam bao trùm, cùng với hộ thân cương khí, cấu thành một đạo bình chướng dày đặc.

Mà tất cả những thứ này, có thể ngăn cản lửa giận của Chu Báo hay sao?

- Ngươi tránh né không tệ, ta sẽ tiến ngươi về tây thiên!

Chu Báo gầm nhẹ một tiếng, ngẫng đầu lên, kiếm khí đỏ thẫm vạch phá hư không, tản ra uy thế khôn cùng, hung hăng bổ vào người Lưu Ly Vương.

- Không tốt!

Kiếm khí hạ xuống, rốt cuộc Lưu Ly Vương cũng cảm nhận được uy hiếp của tử vong, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng tất cả đã muộn.

Kiếm khí giống như một sợi chỉ màu trắng, phá vỡ phòng ngự của hắn, chém thân thể của hắn thành hai nửa, máu rơi vãi đầy trời, cơ hồ cùng lúc đó, kiếm khí ngưng thực cũng tán ra, tán thành vô số kiếm phong, hình thành một đạo kiếm khí hồng lưu giao nhau, đem xoắn hai nửa thân thể của Lưu Ly Vương thành huyết vụ.

- Cửu Anh Đan Nguyên, đáng chết, là Cửu Anh Đan Nguyên!

Lời còn chưa dứt, một tên Chân Tiên đã đứng đậy kinh hô, sau khi kiếm khí dung hóa thân thể của Lưu Ly Vương thành huyết vụ,chúng nhanh chóng hội tụ với nhau thành một bãi máu huyết đậm đặc.

Mà khói đen Lưu Ly Vương phun về phía Yến Vân Thiên đến bị Chu Báo đánh tan, nhưng chỉ trong nháy mắt, đạo khói độc mà vừa rồi hắn phun ra vẫn chưa tiêu tán, hương khí quỷ dị cũng chưa tiêu tán, vào thời điểm Lưu Ly Vương bị Chu Báo giết, rốt cục có người nghe thấy cổ hương khí này, không may không chỉ có một người.

Mà có một Chân Tiên đầu tiên hóa thành một bãi máu đặc, sau đó là người thứ hai, thứ ba, trong khoảng thời gian ngắn, Quy Bối Sơn lại tiếp tục đại loạn, từng đạo quang hoa bốc lên, ý đồ ngăn cản cổ độc khí đan nguyên này, nhưng chỉ nhận được công cốc, đều là phí công.

Mà độc tính của đoàn khói độc đó đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng, Chu Báo tinh tường, không gian chung quanh đoàn khói độc màu đen này đều toát ra màu sắc hôi bại, tất cả những vật chất tiếp xúc với chúng, bị dính vào, hoặc ở gần chúng nhất, đều ngã xuống.

- Cửu Anh Đan Nguyên?

Chu Báo chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng thời điểm này, hắn đã cảm giác được Bích Linh Vạn Độc Châu đã bắt đầu phát ra một loại ý chí tham lam.

Mà cổ ý chí này rất kiên định, cũng rất liều lĩnh, Bách Độc Hàn Quang Chướng tự hành vận chuyển, ở xung quanh thân thể của Chu Báo hình thành một bích chướng màu yêm lam, mà trong màu yêm lam của bích chướng, có ẩn chứa một cổ cảm giác làm cho người ta như bị thực cốt tiêu hồn.

- Đây là Bách Độc Hàn Quang Chướng, Bách Độc Hàn Quang Chướng cấp bậc Thuần Dương pháp khí, còn dung luyện Tổn Nguyên Đào Hoa Chướng!

Mọi người ở đây đều là những người biết hàng, đều có kiến thức rộng rãi, ánh mắt cũng rất độc, liếc mắt nhìn qua đã biết rõ, sắc mặt bọn họ đều khó xem.

- Phải nhanh mới được cạc cạc cạc cạc cạc!

Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng khó nghe trong đám người truyền ra.

- Cửu Anh Đan Nguyên, chính là Cửu Anh Đan Nguyên, cạc cạc cạc, xem ra đúng là ông trời phù hộ cho ta rồi!

Khi đang nói chuyện, đột nhiên có một bộ khô lâu phá vỡ hư không xuất hiện, đứng ở trước mặt màn khói đen, mở miệng rộng ra, nuốt toàn bộ khói đen vào bụng.

- Ngươi mừng sớm thế, đây là chiến lợi phẩm của ta!

Chu Báo cười lạnh một tiếng, tay vừa nhấc lên, xuất Phiên Thiên Ấn ra, trấn áp đầu khô lâu kia.

- Tiểu tử, ngươi dám đối nghịch với ta!

Bỗng nhiên đầu khô lâu kia hét to một tiếng.

Trong ánh mắt Chu Báo lạnh lẽo.

- Lá gan của ngươi quá lớn, vậy mà dám quấy rối Nhân Hoàng đại điển, cho dù ngươi chết ở trong tay ta, cũng không ai nói được gì.

Trong lúc nói chuyện, kim quang trên Phiên Thiên Ấn đại thịnh, nện một cái thật mạnh xuống đầu khô lâu kia.

Đông đông đông thùng thùng...

Giống như có người dùng quyền đánh lên chuông đồng, Phiên Thiên Ấn và khô lâu đụng nhau, cái khô lâu màu vàng chưa bị đánh nát, nhưng cũng xuất hiện nhiều vết nứt, phát ra một tiếng gào thét, bắt đầu thối lui.

- Thằng nhãi ranh, ngươi dám...

Hổn hển rống một tiếng, trong nháy mắt vang dội khắp nơi, một đạo âm thanh phá không mà tới, không ngờ là một đầu khô lâu màu đen.

Ánh mắt Chu Báo phát lạnh, đưa tay nện lên khô lâu một quyền, quát to.

- Mẹ kiếp, mọi người chết rồi sao? Cái thằng này công nhiên phá hư Nhân Hoàng đại điển, không có người quản sao? !

Oanh!

Một quyền đập trúng đầu khô lâu này, ánh mắt của hắn có chút ngưng tụ, thân hình lóe lên, xuất hiện trước đoàn khói độc màu đen, bích chướng màu yên lâm lưu chuyển, từ từ thu hồi đoàn Cửu Anh Đan Nguyên.

- Dược trưởng lão, thỉnh yên tĩnh!

Cơ hồ khi Chu Báo thu hồi Cửu Anh Đan Nguyên, Ngọc Thái Hư vốn nhắm mắt cũng mở mắt ra, thò tay điểm lên hư không, liền đánh hai cái đầu lâu vào hư không.

- Có ân oán gì, có thể đợi Nhân Hoàng đại điển chấm dứt rồi giải quyết.

Sau khi nói xong, liền nhắm mắt dưỡng thần, mà Dược trưởng lão vừa ra tay, cũng không lên tiếng nữa.

Mà ở giữa sân, sau khi Bách Độc Hàn Quang Chướng hấp thu Cửu Anh Đan Nguyên thì phát sinh dị biến, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tu luyện, Chu Báo hít sâu một hơi, thu hồi Phiên Thiên Ấn vào đan điền, đem Bách Độc Hàn Quang Chướng vừa hấp thu Cửu Anh Đan Nguyên trấn áp xuống.

Lại nhìn tình huống trong tràng, lúc này, A Đột thượng nhân bị khôi lỗi vây quanh, nguy cơ tứ phía, chỉ có chống đỡ chứ không có sức hoàn thủ, trên người có chín vết thương, nghĩ đến, không bao lâu nữa, hắn sẽ chết rất khó coi.

Chứng kiến tình huống này, Chu Báo cười hắc hắc, cũng không có đi tương trợ, ngược lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía A Dục Vương.

A Dục Vương bị ánh mắt hung ác của Chu Báo nhìn chằm chằm, run rẩy, nghĩ đến tình cảnh Lang đế bị phân thân toái cốt vừa rồi, hắn thoáng cái đã từ ghế ngồi đứng dậy.

- Ta rời khỏi, ta từ bỏ đại điển, không tham dự Nhân Hoàng hậu tuyển nữa, từ bỏ cạnh tranh!

Dù tu vi của A Dục Vương cũng cực kỳ cao minh, nhưng dưới sự áp bách của Chu Báo, hắn vận đủ nội khí hô to một tiếng, tất cả mọi người đều nghe rành mạch.

Hồng Thái Sư và A Đột thượng nhân cũng nghe rành mạch, chỉ thấy thân thể của A Đột thượng nhân rung lên mãnh liệt, hắn biến mất trong bầy khôi lỗi, hóa thành một đoàn ánh sáng, phá vỡ không gian, xuất hiện ở trước mặt A Dục Vương, mặt âm trầm, liếc nhìn Chu Báo, trong miệng liên tục cảm thán, sau đó không nói gì nữa, xem như cam chịu với lựa chọn của A Dục Vương.

Quy củ của Nhân Hoàng đại điển, chỉ cần người tham gia tuyên bố rời khỏi, như vậy liền có hiệu lực tức thời, cũng không thể nhúng tay vào đại điển nữa.

- Như vậy, Hồng Thái Sư a, chỉ còn lại hai chúng ta!

Nhìn thấy Khổng Tước Vương thức thời rời khỏi, Chu Báo đắc ý cười lên, đưa mắt nhìn sang bầy khôi lỗi rậm rạp trước mặt.

Nói một nghìn một vạn câu, có lẽ câu nói sau cùng mới là trọng điểm, mới được câu trọng yếu nhất, hiện giờ Nhân Hoàng đại điển mới tổ chức một nửa, phát sinh vấn đề, chết nhiều đế vương như vậy, nhưng vẫn chưa chết hết a, nếu đã chưa chết hết, như vậy, chuyện nên làm vẫn phải làm cho xong, vấn đề nên giải quyết phải giải quyết, bằng không thì, những người này, chẳng phải là chết vô ích sao.

Từ chuyện vừa xảy ra, có thể nhìn ra, Ngọc Thái Hư muốn Huyền đế làm Nhân Hoàng hậu tuyển, nhưng hắn đã chết, trong thời gian ngắn, Ngọc Thái Hư muốn tìm được người thay thế là không thể nào, như vậy, đối với Hồng Thái Sư mà nói, hiện tại Nhân Hoàng đại điển tiếp tục mới có lợi cho hắn nhất, không có Huyền đế là đối thủ cạnh tranh, như vậy, hắn nắm chắc chiến thắng rất lớn, trên thực tế, hắn có nắm chắc tuyệt đối, đem Dương Hoàng nâng lên vị trí Nhân Hoàng hậu tuyển.

- Không được, việc này rất trọng đại, chúng ta phải lập tức thương nghị đối sách, hơn nữa Hoàng Kim Vương Tọa đã bị hủy, Nhân Hoàng đại điển cũng không thể tiếp tục nữa, ta đề nghị Nhân Hoàng đại điển phải lùi lại!

Người đầu tiên đưa ra ý phản đối không phải Ngọc Thái Hư, mà là Trần Tẫn Trung, thân là lão tổ cầm quyền Trần gia, lúc này tất cả quá trình tổ chức Nhân Hoàng đại điển đều do hắn phụ trách, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cảm thấy thấy mất mặt, hơn nữa, hắn cũng không cho rằng dưới điều kiện hiện giờ, Nhân Hoàng đại điển còn có thể tiếp tục.

- Ha ha, cũng không thể nói như vậy, sau khi kéo dài, kéo dài tới khi nào, năm trăm năm sau sao? Không nên quên, những đế vương này, đều là người do chúng ta lựa chọn kỹ càng mà ra, là những đế vương kiệt xuất nhất trong thiên hạ, cũng là người phù hợp nhất với vị trí Nhân Hoàng hậu tuyển, sau khi kéo dài, chẳng lẽ còn phải đi tìm Nhân Hoàng hậu tuyển nữa sao, cho dù tìm được cũng không có khả năng ưu tú như những người ở đây. Có thể từ trong tràng chiến đấu vừa rồi mà vẫn sống sót, bản thân đã nói lên bọn có đầy đủ lực lượng và thủ hạ trung thành tận tâm, chẳng lẽ điều này không thể chứng minh bọn họ ưu tú nhất hay sao?

Hồng Thái Sư nhìn chằm chằm vào Trần Tẫn Trung, chậm rãi nói.

- Lại nói, lúc này tổ chức Nhân Hoàng đại điển, là bát đại Yêu Vương khơi mào xung đột trước, không nói tới chuyện bọn họ gây phiền toái cho chúng ta, nhưng bây giờ bọn họ đã chết, tiếp tục nữa, sẽ có người không an phận tới quấy rầy, nếu cứ kéo dài nữa, sẽ cho những gia hỏa có tâm tư chuẩn bị trong thời gian này an bài người khác thế vào, lại đảo loạn một lần nữa, như vậy, thể diện của năm đại tông môn sẽ bị mất hết!

- Hồng Thái Sư nói có lý!

Một bên, sau khi nhận được ám chỉ của Chu Báo, đột nhiên Tống Tử Phật mở miệng ngoài dự đoán của mọi người.

- Ngọc Điện Chủ, Hồng Thái Sư, còn có Trần lão, Nhân Hoàng đại điển đã đi tới nước này, tuyệt đối không có đạo lý kéo dài, không bằng sớm lựa chọn trong số bọn họ, tránh khỏi phức tạp, đêm dài lắm mộng a!

- Có lý, chuyện xảy ra vừa rồi mọi người đã nhìn thấy, chuyện tình trọng đại, xem ra sau ngày hôm nay, chúng ta cũng không có thời gian xử lý chuyện khác, không bằng quyết định trong ngày hôm nay đi, có một số việc càng kéo dài, phiền toái càng lớn!

Lúc này đây mở miệng là Thanh lão.

Trong bốn đại tông môn đã có hai tông môn đã tỏ thái độ, Long Lôi Cung và Dao Trì dù không có mở miệng, nhưng lại âm thầm gật đầu, hiển nhiên là đứng về phía Tiên Cung và Đại Luân Tự, về phần những thế lực khác, bọn họ có được thực lực khổng lồ, nhưng lại không được năm đại tông môn thừa nhận, mà trong sự kiện này bọn họ không có quyền lên tiếng, chỉ có thái độ xem kịch vui, nghe thấy năm đại tông môn tranh giành, mấy gia hỏa tới xem lễ mỉm cười, cũng bắt đầu ồn ào.

Sắc mặt Ngọc Thái Hư vốn khó nhìn, lúc này biến thành tái nhợt.

Lúc này lời nói của Trần Tẫn Trung bị bác bỏ, cẩn thận ngẫm lại, bọn họ nói cũng có đạo lý, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu kéo dài, năm đại tông môn nhất định sẽ không có thời gian để ý tới Nhân Hoàng đại điển, hơn nữa, coi như lựa chọn lại một lần nữa, chỉ sợ ở trong Đông Tứ Vực, cũng không thể tuyển ra những đế vương ưu tú hơn bốn gia hỏa còn sống, nếu đã thế, chẳng bằng giải quyết chuyện này trong hôm nay, tuy không phải viên mãn, nhưng cuối cùng vẫn là cách ổn thỏa nhất, không phải sao?

Suy nghĩ tới điểm này, hắn cũng đành phải gật gật đầu, đem ánh mắt nhìn về phía Ngọc Thái Hư, Ngọc Thái Hư tức giận nhìn chằm chằm vào Hồng Thái Sư, Hồng Thái Sư cũng không sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ trào phúng và đùa cợt.

- Ngọc Thái Hư a Ngọc Thái Hư, lúc này ngươi tính toàn không kẽ hở, lại cấu kết bát đại Yêu Vương đến Nhân Hoàng đại điển quấy rối, mượn cơ hội cho con tư sinh của ngươi nắm giữa Hoàng Kim Vương Tọa, sau đó thuận nước đẩy thuyền, cướp lấy Nhân Hoàng hậu tuyển bảo tọa, đáng tiếc, người tính không bằng trời tính a, ngươi tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, trong Nhân Hoàng đại điển lại đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, thậm chí có người điều khiển Chi Tôn tiên khí, giết con tư sinh của ngươi ngay tại chỗ, tiếp theo là hủy Hoàng Kim Vương Tọa, thiếu chút nữa giết chết ngươi, ha ha, lúc này đây, ngươi đã thua lỗ lớn, tương lai ở trong Linh Tiêu Điện, chỉ sợ quyền nói chuyện cũng bị hạ thấp a!

Hồng Thái Sư nhìn Ngọc Thái Hư tức giận, trong nội tâm vô cùng sảng khoái, trên mặt vui vẻ cũng càng ngày càng đậm.

- Tốt, nếu tất cả mọi người đã nói như thế, như vậy, Nhân Hoàng đại điện sẽ tiếp tục a

Cắn chặt răng, Ngọc Thái Hư suy nghĩ một chút, gật đầu nói ra.

- Nhân Hoàng hậu tuyển, sự kiện trọng đại, hiện tại chỉ còn lại có bốn vị đế vương, vừa rồi xảy ra chuyện mà vẫn không chết, chứng tỏ bốn vị đế vương này là nhân tuyển tốt nhất cho Nhân Hoàng hậu tuyển, như vậy, chúng ta sẽ chọn một người trong bốn người còn lại a!

Sau khi nói xong, hắn quay trở về ghế ngồi của mình, nhắm mắt lại.

- Chuyện này dễ giải quyết rồi, Ngọc Thái Hư tuyệt đối sẽ không cam lòng mà để cho Dương Hoàng nhẹ nhõm thượng vị, tất nhiên sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, như vậy, chỉ cần ta làm hoàng tước rình phía sau là được, về phần A Dục Vương và Lang đế...

Nghĩ tới hai người này, trên mặt Chu Báo hiện ra nụ cười âm tàn.

- A Đột thượng nhân là người Lưu Ly vương triều sao? Ta sẽ đưa hai người này về quê quán!

Trần Tẫn Trung nghe lời nói của Ngọc Thái Hư, âm thầm buông lỏng một hơi, dù Ngọc Thái Hư hay là Hồng Thái Sư, cũng không phải hắn có thể đắc tội, Trần gia có một ít địa vị trong Linh Tiêu Điện, nhưng so với Ngọc gia cùng Hồng gia là hai cự đầu, chênh lệch hết sức rõ ràng, hắn không muốn bị kẹt vào tranh đấu của hai đại cự đầu này.

Ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Quy Bối Sơn hoang tàn, lòng hắn không khỏi co rút lại, hít sâu một hơi, nhắm con mắt lại, vận chuyển pháp lực trong cơ thể, liền khôi phục lại sức sống và tinh thần như ban đầu.

- Nhân Hoàng đại điển là thịnh hội mà Đông Tứ Vực ta tổ chức năm trăm năm một lần, tuy lúc này có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, nhưng đồng thời, cũng giúp chúng ta tuyển ra bốn vị thích hợp nhất làm người chọn lựa, chuyện kế tiếp, chúng ta sẽ từ bốn đế vương này tuyển ra một người làm Nhân Hoàng hậu tuyển, thống trị thiên hạ, bốn vị đế vương. Các ngươi không có dị nghị gì chứ?

- Không có!

- Không có!

- Không có!

- Không có!

Cho dù vừa rồi xảy ra một ít chuyện, nhưng lại giúp bọn họ diệt sạch đối thủ cạnh tranh, lại nói sau khi hoảng sợ qua đi, bốn gã đế vương đều thập phần buông lỏng, trong lời nói cũng trở nên lưu loát.

- Như vậy, xin mời bốn vị đế vương biểu hiện ra thực lực của các ngươi, chứng minh các ngươi có tư cách thống trị thiên hạ a!

Sau khi nói xong, hắn liền rời khỏi nơi này.

Chỉ còn lại địa phương bằng phẳng ở chính giữa Quy Bối Sơn.

Hồng Thái Sư là người có động tác trước tiên, hắn từ từ bước vào trong trận, trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ tự tin.

- Ba vị, các ngươi cùng lên đi!

Sau khi nói xong, chỉ thấy hư không sau lưng hắn có bốn người hiện ra, mỗi một đạo nhân ảnh đều có khí tức cực kỳ cường đại, mỗi một bóng người đều có thực lực cấp bậc Tán Tiên.

- Những thứ này không phải là vật sống, là khôi lỗi do ta luyện chế thành, tổng cộng có ba ngàn bảy trăm tên, các ngươi cùng tiến lên, chỉ cần có thể sống sót dưới khôi lỗi của ta, là các ngươi thắng, nếu không, các ngươi đều phải chết!

Hồng Thái Sư híp mắt, ánh mắt lưu chuyển, cuối cùng, dừng lại trên người Chu Báo.

- Vân Châu Chu Báo, ta nghe nói qua tên của ngươi, cũng biết thực lực của ngươi không giống người thường, nhưng không nghĩ tới, trên người của ngươi lại có một kiện Thượng phẩm Thuần Dương pháp khí cường đại như thế, ở đây trừ ta ra, chỉ có thực lực ngươi là mạnh nhất, thế nào, ngươi lên trước chứ?

- Ha ha, được a, không có vấn đề, lão tử đập chết ngươi!

Không chút nghĩ ngợi, Chu Báo liền tế ra Phiên Thiên Ấn, hết sức hướng về phía Hồng Thái Sư nện xuống, cơ hồ cùng lúc đó, A Đột thượng sư cũng động đậy, trong tay xuất hiện một cái quải trượng tản ra kim quang, lao thẳng về phía Hồng Thái Sư.

- Đến tốt!

Hồng Thái Sư nhìn thấy Phiên Thiên Ấn nện tới, lại liếc mắt nhìn quải trượng lao tới, thấp khẽ quát một tiếng, sau đó, khôi lỗi phía sau hắn liền động đậy, bao bọc xung quanh hắn, hơn mười khôi lỗi có thực lực Tán Tiên trực tiếp nghênh đón Phiên Thiên Ấn.

- Beng!

Một tiếng vang thật lớn, khôi lỗi nghênh đón Phiên Thiên Ấn bị nện nát bấy, nhưng lại bị những khôi lỗi phía sau cản trở lại, thế đi của Phiên Thiên Ấn yếu bớt, dù thời gian dừng lại trong nháy mắt, thân hình Hồng Thái Sư đã chạm vào hải dương khôi lỗi, A Đột thượng sư, cũng bị mấy chục khôi lỗi cuốn lấy, trong thời gian ngắn, không thể thoát thân.

Cùng lúc đó, đại hán đầu trọc đứng bên cạnh Lang đế, chính là Đại Ô vương triều Lưu Ly Vương, nhưng mục tiêu của hắn không phải là Hồng Thái Sư, mà là Chu Báo, chỉ thấy thân hình hắn giống như thỏ chạy, bắn thẳng tới Chu Báo, hai tay nắm lại.

Hắn gầm lên một tiếng, liền xuất hiện trước mặt Chu Báo, sau lưng phát hiện một pháp tướng cực lớn, chính là một đầu voi cực lớn, theo động tác của hắn, đầu voi màu trắng kia nâng cái chân lên, giẫm về phía Chu Báo.

- Đến tốt!

Chu Báo khẽ quát một tiếng, tay nhấc lên, kiếm khí đỏ thẫm giao nhau từ ngón tay hắn lao tới, vô số mũi kiếm hình thành một cơn gió lốc màu đỏ thẫm, xoắn cái chân voi nát bấy.

- Ách!

Lưu Ly Vương không ngờ Chu Báo lại mạnh mẽ như vậy, hai nắm đấm công kích về phía Chu Báo lại bị Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm quấy nát bấy, kêu rên một tiếng, hắn lui về phía sau, nhưng Chu Báo trước mặt đã biến mất.

- Không tốt!

Nhìn thấy thân hình Chu Báo bỗng nhiên biến mất, Lưu Ly Vương vô ý thức cảm giác được không tốt, trở lại phòng thủ, nhưng hắn chưa kịp công kích, trong tai đã nghe tiếng gầm lên giận dữ của Lang đế.

- Hỏng bét!

Đúng là hỏng bét, Chu Báo căn bản không có ý định dây dưa với Lưu Ly Vương, mà dùng Tam Giới Tiểu Na Di đến bên canh Lang đế, một quyền đánh về hướng Lang đế.

- Ngươi dám!

Lang đế phẫn nộ quá một tiếng, trên cổ của hắn xuất hiện một đạo kim quang, vòng cổ do mười tám đầu khô lâu bắn ra ngoài, đánh tới trước mặt Chu Báo.

- Chết đi!

Chu Báo mỉm cười, thế đi của quyền không giảm, lập tức đánh tới Lang đế, đánh mười tám đầu khô lâu kia bay ngược về Lang đế, nắm đấm cũng đánh lên người Lang đế.

- Không!

Không cam lòng gầm lên một tiếng rồi dừng lại, Lang đế đã bị một quyền của Chu Báo, đánh nát bét.

Một quyền đánh chết Lang đế, thân hình Chu Báo lại lóe lên, xuất hiện tại ở sau lưng Lưu Ly Vương.

- Ngươi đáng chết!

Trơ mắt nhìn Lang đế bị một quyền của Chu Báo giết chết, Lưu Ly Vương nổi giận gầm lên một tiếng, đánh mạnh về phía Chu Báo.

Phân cao thấp a!

Thanh âm không phải lớn, nhưng lại tràn ngập ý chí chiến đấu cường đại và tự tin vô cùng lớn.

Chỉ thấy Chu Báo lăng không mà đứng, một bộ thanh sam đón gió mà động, hai tay chắp sau lưng, giống như một thư sinh đứng trên đỉnh núi cao, hăng hái, chỉ điểm giang sơn.

- Ngươi đúng là không tệ, không thể tưởng được trong Trung Thổ Vực, lại có một người trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy, đúng là vượt qua dự kiến của ta!

Hồng Thái Sư cũng không cam chịu yếu thế, thân ảnh xuất hiện trên không trung, một thân áo bào đỏ thẫm, eo buộc đai lưng ngọc, đầu đội Tử Kim Quan, dưới hàm là chòm râu đen dài cả tấc, nhìn qua Chu Báo với vẻ mặt tán thưởng.

- Nhưng mà, muốn thẳng ta, chỉ sợ không dễ dàng a!

- Không có biện pháp, đã đến mức này, cứ đánh một hồi a!

Chu Báo lộ ra ngữ khí có chút bất đắc dĩ, lại liếc nhìn gương mặt vui mừng của Yến Vân Thiên.

- Ngươi không thấy lão nhạc phụ của ta đang chuẩn bị vui mừng hay sao?

- Ha ha, tốt, ta thích người trẻ tuổi như người, như vậy, cũng không nói nhiều, ta muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng a!

Khi đang nói chuyện, thân ảnh Hồng Thái Sư lại biến mất lần nữa, mấy ngàn khôi lỗi sau lưng lao về phía Chu Báo.

Khóe miệng Chu Báo cười cười, khoát tay, Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm Khí biến thành Kiếm Nhận Phong Bạo, cuồn cuộn mà đi, đụng vào vô số khôi lỗi.

- Oanh!

Huyết nhục bay tứ tung, tứ chi loạn lưu, tuy Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm lợi hại, nhưng bởi vì số lượng khôi lỗi quá nhiều, tu vi cũng cực kỳ cao minh, Kiếm Nhận Phong Bạo cũng không cách nào ngăn cản hết, sau một kích giết được mấy trăm khôi lỗi, rốt cuộc Chu Báo cũng lâm vào vòng vây của mấy ngàn khôi lỗi.

Bành bành bành!

Lâm vào lớp lớp vòng vây, Chu Báo vui mừng không sợ, bỏ qua nắm đấm loạn xạ, hắn không bị thương, tất cả khôi lỗi, cho dù có tu vi gì, dưới một quyền của hắn, đều hóa thành huyết vụ, hiệu quả nắm đấm của hắn không thua gì Phiên Thiên Ấn và Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm.

Chỉ thấy hắn loay hoay với nắm đấm, khôi lỗi chết trong tay của hắn ngày càng nhiều, mẫy ngàn khôi lỗi vây quang cũng không thể làm gì được hắn, nhưng hắn cũng không biết cách tìm chân thân của Hồng Thái Sư trong đám khôi lỗi này.

Đúng, hắn không tìm thấy chân thân của Hồng Thái Sư, tuy hắn tin tưởng Hồng Thái Sư đang ở trong bầy khôi lỗi, với nhãn lực của hắn, muốn nhìn thấy mỗi một khôi lỗi ở đây cũng không có gì khó, nhưng cho dù có thể nhìn thấy rõ mỗi con khôi lỗi, hắn cũng không cách nào xác định đâu là Hồng Thái Sư.

Mấy lần cảm ứng không được, Chu Báo liền không còn biện pháp nào cả.

Thân ảnh hơi xê dịch, ngay cả trong bầy khôi lỗi, hắn nhào đầu vào trong bầy khôi lỗi, hắn cười lạnh, tay lộn lên, một quyển trục màu vàng trong tay hắn hiện ra, chỉ thấy hắn ném quyển quyển màu vàng này lên không trung.

- Tật!

Chu Báo quát khẽ một tiếng, quyển quyển màu vàng kia lóe lên ánh sáng mãnh liệt, sau đó, một đạo hấp lực không gì sánh kịp phóng xuất ra, mà những con khôi lỗi lao về phía Chu Báo không cách nào chống lại hấp lực này, bộ pháp bắt đầu bất ổn, tất cả đều bay về hướng quyền quyển, càng ngày càng ít, càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt, đã có hơn một nửa khôi lỗi bị hút đi.

Kim Cương Trác!

Nhìn thấy lực lượng của quyển quyển, những hít khí lạnh từ giữa sân vang lên, mỗi người đều dùng ảnh mắt kỳ quái nhìn về phía Chu Báo, mà Ngọc Thái Hư cũng không còn nhắm mắt nữa, lúc này mở to mắt nhìn chằm chằm vào Chu Báo.

Vốn là Phiên Thiên Ấn, sau là Bách Độc Hàn Quang Chướng, hiện tại lại là Kim Cương Trác, vừa ra tay là hai kiện Thượng phẩm Thuần Dương pháp khí, tại liên tưởng đến ba món Đại Thuần Dương pháp khí của Luân Tự, còn có những đồn đãi lúc trước, cái gì Kim Hi Ly Diễm Kính, Như Ý Kim Lĩnh Côn... Cái thằng này, tuổi còn nhỏ, lại có nhiều Thuần Dương pháp khí như vậy, ngay cả mình cũng không sánh kịp, hắn đúng là may mắn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status