Thông thiên đại thánh

Chương 282: Thống lĩnh thủy quân Giang Thành (Hạ)


Khi Vương Thiên Lôi nghe được Tiểu Báo Tử phải đi Giang Thành làm thống lĩnh thủy quân, nhiệm vụ tiêu diệt thủy phỉ, không khỏi chau mày, nói:

- Hơn nữa, Lý đô đốc cho ngươi đi cũng rất kỳ quái, ngươi ngẫm lại xem, tuy ngươi võ nghệ cao cường, nhưng nói thế nào cũng là một hài đồng mười mấy tuổi, làm gì có kinh nghiệm chỉ huy? Giang Thành là cứ điểm, phòng ngự thập phần khẩn yếu, cho ngươi đi, chẳng phải là trò đùa?

- Đúng vậy a!

Nghe Vương Thiên Lôi nói, Tiểu Báo Tử cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, dù võ công mình cao, tư chất xuất chúng, nhưng cũng chỉ là một tiểu hài tử mười mấy tuổi, trước kia chưa từng lĩnh quân, nếu chỉ là một đám thổ phỉ bình thường, dùng sức hắn tiêu diệt thì cũng có thể, nhưng tình huống ở Giang Thành, Lý Nguyên thân là đô đốc, làm sao mà không biết, chỗ đó cần không phải là cao thủ, mà cần một soái tài (thống lĩnh tài giỏi), ít nhất cũng phải là tướng quân, mà mình, nói dễ nghe là một tiên phong, nói khó nghe là một đầy tớ, bảo mình đi Giang Thành, điều này không hợp với lẽ thường a!

- Tỷ phu, theo ý của ngươi, đô đốc đại nhân muốn làm gì?

- Ý của đô đốc đại nhân, chúng ta không đoán được, nhưng mà, nếu ngươi đã đáp ứng, thì không thể đổi ý, ta biết rõ, đô đốc đại nhân sẽ không hại ngươi, với tu vi bây giờ của ngươi, không nói có thể tiêu diệt đám trộm cướp hay không, nhưng bảo vệ an toàn cho bản thân lại không có vấn đề, ngươi cứ nghĩ mà xem?

- Ta chỉ hy vọng là vậy!

Tiểu Báo Tử cười khổ.

- Ta vốn muốn ở tại Giang Thành mở một cửa hàng lương thực, nhưng lại sợ Giang Thành quá xa, quan hệ lại phức tạp, sợ xảy ra chuyện, hiện tại đúng lúc, ngươi tới Giang Thành tiếp nhiệm, chẳng phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện hay sao?

- Ngươi đúng là biết tận dụng mọi thứ mà.

Tiểu Báo Tử nói:

- Nhưng chuyện này, chi bằng chờ ta đến Giang Thành thăm dò tình huống xong, ngươi mở cửa hàng cũng không muộn, nói không chừng ta đi tới đó được vài ngày, liền bị đuổi về, chẳng phải lúc đó cửa hàng của ngươi sẽ không ai chống đỡ hay sao?

- Làm sao có thể, người khác không biết, nhưng ta còn không rõ sao? Với bổn sự của ngươi, cho dù không tiêu diệt được thủy phỉ, nhưng đứng vững gót chân lại không có vấn đề!

Vương Thiên Lôi nói:

- Nhưng chuyện ở Giang Thành, không nên nói rõ ràng cho tỷ tỷ của ngươi nghe, miễn cho nàng phải lo lắng, ngươi đến Giang Thành đi làm thống lĩnh thuỷ quân, nói chung là thăng quan, nói cho nàng biết ngươi thăng quan là được, nói thế nàng sẽ cao hứng đấy!

- Cũng tốt, không ngờ đi Giang Thành lại có điểm tốt như vậy, không cần phải nghe nàng mở miệng giáo huấn rồi!

- Vậy cũng không nhất định, nói không chừng, chờ ngươi từ Giang Thành trở về, tỷ tỷ ngươi đã chuẩn bị xong việc hôn sự của ngươi đấy!

Vương Thiên Lôi cười to nói:

- Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ để ý, nếu như cô nương quá xấu, ta là người đầu tiên không đồng ý.

- Vậy thì cám ơn tỷ phu!

Tiểu Báo Tử chấp tay cảm tạ Vương Thiên Lôi, nói:

- Phiền toái ngươi giúp ta chú ý một chút, miễn cho việc ta cưới vợ xấu về nhà.

- Nhất định, nhất định!

Vương Thiên Lôi không nhiều lời, hai người cười ha ha, kề vai sát cánh bước ra ngoài.

Trời vừa sáng, trong không khí tràn ngập hương vị tươi mát.

Sáng sớm hôm nay, cửa thành cũ nát của Giang Thành vừa mở ra, thành cửa vừa mở ra, trước cửa thành đã có xe ngựa tụ tập ở cửa thành, xe ngựa như ong vỡ tổ đi ra ngoài thành, âm thanh thét to của người đánh xe, âm thanh quát tháo khi bị cản đường, tiếng hàng hóa va chạm vào nhau, tiếng chửi bậy, còn có tiếng cười hì hì của người quen chào nhau, âm thanh hỗn tạp, tiếng động lớn chấn động lỗ tai.

Một màn này chính là cảnh diễn ra vào mỗi buổi sáng ở cửa thành, với tư cách là trọng điểm vận tải đường thủy của Trung Hòa quận thành, Giang Thành là nơi tập kết hàng hóa ban đêm trước khi đi tới Trung Hòa quận thành, buôn bán cực kỳ phồn hoa, mỗi ngày có vô số ngựa xe lui tới, đặc biệt là vào thời gian sáng sớm, giống như giờ cao điểm đi làm ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử, cũng không biết có bao nhiêu đồ và hàng hóa được chuyển ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành, số hàng hóa này kéo dài hơn mười dặm trên quan đạo, tất cả thương nhân đều có một điểm chung, đều có tương lai của riêng mình, đi theo mục đích của mình.

Hôm qua có một trận mưa, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, tuy đây là quan đạo, nhưng lại là quan đạo bên ngoài thị trấn, chất lượng mặt đất không phải quá tốt, chỉ là một cơn mưa nhỏ, lại bị vô số ngựa xe chà đạp, chỉ nhìn thấy cát bay đá loạn, giọt nước giàn giụa, chỉ qua nửa canh giờ, quan đạo biến thành một đống bừa bộn.

Tô Nhị Cẩu lắc lắc cái cổ, cầm một cây chổi cùn, đi tới cửa thành, lúc này mặt trời đã lên cao, sáng sớm đám thương nhân đã mang hàng hóa đi khỏi thành, cửa thành lui tới chỉ là người đi đường bình thường, một ít người từ nông thôn vào thành, một ít người rời thành đi nông thôn, vụn vặt lẻ tẻ, cũng không còn vẻ náo nhiệt như sáng sớm.

Tô Nhị Cẩu cầm cây chổi, bắt đầu từ cửa thành, một mực quét ra bên ngoài thành, đem nước bùn giữa lộ, quét chúng đi, tuy cũng không sạch sẽ gì, nhưng ít ra đã không còn là một đống bừa bộn, ít nhất vẫn bảo đảm mặt đất không quá kém.

Đây là việc cố định hàng ngày của hắn, hắn đã sống ở Giang Thành được năm mươi sáu năm, làm việc này đã hơn bốn mươi năm, được cái danh ngạch công nhân quét dọn, thời gian trôi qua cũng được xem là tiêu dao.

Gần đây Giang Thành không yên ổn, nhưng mà, Giang Thành này, dù có loạn đến thế nào, cũng không ảnh hưởng tới Tô Nhị Cẩu hắn, lại nói, một tên quét dọn như hắn thì có thể chọc phiền toái gì chứ?

Cho nên, trong những ngày này, cuộc sống của một gia hỏa chiếm được danh ngạch quét dọn như hắn cũng thoải mái hơn nhiều.

Tô Nhị Cẩu không cần quét dọn đường phố sạch sẽ, cũng không cần chú ý quá nhiều, nhưng trong lòng của hắn có khá nhiều việc.

Lão hàng xóm Hoàng gia đúng là ngu, hắn cũng thật khờ, thiếu nợ đối nghịch với ai cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại đối nhịch với Vũ Đô Đầu, ỷ vào nhà mình mặt phố nên có lợi nhuận khá tốt, vào tối hôm qua, bị Vũ Đô Đầu gán cho tội danh tư thông với thủy phỉ, không chỉ tịch thu cửa hàng, ngay cả bản thân cũng bị giam vào trong đại lao của huyện nha suốt đêm, thời điểm nha dịch của huyện nha tới bắt người, người trong nhà lão kêu khóc rất thảm thiết.

- Khuê nữ của lão Hoàng rất xinh đẹp, hơn nữa giáo dưỡng không tệ, hiện tại gia đình suy bại, không biết có nên tìm cơ hội đem người về hay không, nếu như...

Trong đầu nghĩ tới chuyện tốt, hắn tự nở nụ cười, vào lúc hắn đang cười cao hứng, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, ngẩng đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status