Thông thiên đại thánh

Chương 491: Vũ Dương Huyền Tử, sau trăm dặm đất phong (4)


Đây là những lời Giang Hiểu nói với hắn, tuy rằng giảng giải không quá rõ ràng nhưng mà một chút cũng không thể nghi ngờ, cho dù bọn hắn có rời đi thì Giang Tâm Đảo vẫn là của hắn. Đối Giang Hiểu hắn thực sự yên tâm cũng rất có lòng tin.

Bởi vậy khi đám người bọn hắn muốn đi theo Tiểu Báo Tử đến kinh thành. Tiểu Báo Tử cũng không lo lắng nhiều liền đồng ý.

- Hôm nay đi chỗ nào? Ngươi muốn đến chỗ nào? Ta nói cho ngươi biết, đừng có nghĩ đến việc đưa ta đến mấy chỗ lầu xanh. Đừng cho là ta không biết mấy ngày nay ngươi thường trốn đi đâu!

Tiểu Báo Tử cười lạnh nói.

- Ta không dám !

Dù là da mặt của Chu Ba rất dày, nhưng nghe được Tiểu Báo Tử nói vậy thì khuôn mặt già nua đỏ bừng.

- Đại nhân, ta biết một tửu lâu, đồ ăn rất không tệ, chúng ta đến đó được không?

- Ngươi đi đi, ta còn có việc.

Tiểu Báo Tử nói.

- A, đại nhân. Ngài không ăn cơm à?

- Ta muốn đi dạo quanh các nhà sách một vòng. Ta biết đối với loại địa phương này ngươi không có hứng thú.

Tiểu Báo Tử khoát tay nói.

- Đi thôi đi thôi!

- Đại nhân, ngài lại muốn đi hiệu sạch à.

Trên mặt Chu Sẹo hiện lên thần sắc cổ quái, hắn đã cùng với Tiểu Báo Tử đi dạo mấy ngày ở trong kinh thành. Nhưng mà địa điểm đi dạo mỗi ngày của Tiểu Báo Tử đều là hiệu sách. Mấy ngày nay, gần như tất cả các hiệu sách trong kinh thành hắn đều đã đi qua một lần, hơn nữa mỗi một lần cũng đều mua một đống sách về. trong vài ngày đầu hắn còn đi theo Tiểu Báo Tử, về sau Tiểu Báo Tử nhìn thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng khổ, liền dứt khoát đuổi hắn đi. Một mình đi lang thang ở trong hiệu sách, càng được thanh tĩnh.

- Đúng thế! Đại nhân ta lại muốn đi hiệu sách, không chỉ như thế, ta còn muốn tiếp tục mua rất nhiều sách.

Tiểu Báo Tử nói.

- Mau cút đi.

- Dạ!

Chu Sẹo nói, đối với việc đi dạo hiệu sách, một chút hứng thú hắn cũng không có, nghe được Tiểu Báo Tử nói vậy, hắn như được đại xá, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Đi dạo hiệu sách là một cái thói quen nhỏ của Tiểu Báo Tử ở kiếp trước. Ở kiếp này, hắn lại tìm được chỗ tốt rất lớn từ trong sách, vậy nên đối với hiệu sách hắn cũng có một tia tình cảm thân thiết.

Mà kinh thành lại là đô thành lớn nhất của Đại Tấn. là chỗ tốt hạng nhất nhì trong thiên hạ, cũng là trung tâm kinh tế văn hóa của thiên hạ. Tàng thư trong hiệu sách của kinh thành thì phong phú hơn rất nhiều so với quận Vân Châu xa xôi hay là địa phương nhỏ như Gianh Thành. Mà Tiểu Báo Tử cũng tìm được rất nhiều thứ hắn muốn biết ở trong những quyển sách này.

Đã nhiều ngày, tất cả các hiệu sách lớn nhỏ trong kinh thành hắn đều đã đi dạo qua. Tuy rằng hắn còn trẻ tuổi nhưng vung tay lại cực kỳ hào phóng, chỉ cần thấy cái gì vừa mắt, tất nhiên hắn sẽ mua. Bởi vậy hắn cũng trở thành khách quý của những cửa hàng này.

Ngư Thị phố, là một trong những phổ cổ của kinh thành, bên trong một cái hiệu sách gần chợ, Tiểu báo Tử ghé qua nhiều nhất cũng chính là chỗ này.

Lão bản của những hiệu sách này cũng không biết thân phận của hắn, chỉ cho rằng hắn là một thiếu gia phú quý nào đó, đi du ngoạn ở trong kinh thành, nên coi hắn là một con cá lớn.

Cho nên, Tiểu Báo Tử vừa đến Ngư Thị phố, liền lập tức bị một đám lão bản xung quanh nhiệt tình vời đến.

Tiểu Báo Tử cũng cười chào hỏi lại những lão bản đó. Trong lúc bước vào một cửa hàng ở mặt tiền, cước bộ của hắn chợt dừng lại, ánh mắt chú ý sang một bên.

- Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp.

Một cô nương thật xinh đẹp, khuôn mặt tinh tế, dịu dàng động lòng người, bộ dáng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, bên người mang theo một tiểu nha hoàn, đang đi lang thang ở trong Ngư Thi phố.

Hai tiểu cô nương này đều mặc nam trang, nhưng Tiểu Báo Tử chỉ liếc mắt một cái, liền nhận ra bọn họ là nữ giả nam trang. Không chỉ có hắn đã nhìn ra mà hầu hết đám người ở trong Ngư Thị phố này cũng đều nhìn ra.

Nhưng ầm Ngư Thị phố là một phố bán sách, người tới nơi này đều là người nhã nhặn. chứng kiến hai tiểu cô nương giả trang thành nam nhân, cũng làm như không phát hiện. Ngược lại, đám lão bản nhìn thấy các nàng giống như là nhìn thấy dê béo, nhiệt tình hướng tới các nàng mời chào mua sách.

Đương nhiên, trong đó cũng có một vài ánh mắt không có hảo ý, đối với những thứ này, Tiểu Báo Tử cũng chỉ cười nhẹ.

Nay cô gái giả trang nam nhân này nhất định là rất có lai lịch. Hiện tại đang đi theo phía sau, chí ít có năm sáu tên cao thủ đang âm thầm trông chừng. Nếu ai không có mắt tìm hai tiểu cô nương này phiền phức, vậy có thể xác định chắc chắn là đã đá trúng thiết bản rồi.

Sau đó, hai tiểu cô nương đang đi dạo xung quanh bỗng ngẩn đầu lên, chạm vào ánh mắt của Tiểu Báo Tử.

Nhìn thấy Tiểu Báo Tử, tiểu cô nương đầu tiên là lặng đi một chút. Sau đó trên mặt hiện lên một tia hoang mang, cánh tay khẽ huých vào tiểu nha hoàn bên cạnh rồi chỉ chỉ vào Tiểu Báo Tử. Tiểu nha hoàn kia cũng ngẩng đầu nhìn sang chỗ Tiểu Báo Tử, đồng dạng nàng cũng lặng đi một chút, sau đó khuôn mặt nổi lên biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

- Các nàng biết ta!

Chứng kiến biểu tình của hai người, lại liên tưởng đến đám cao thủ ẩn ở phía sau, Tiểu Báo Tử nhất thời hiểu rõ, hiện tại hắn rất nổi tiếng, rất được ưa chuộng.

Không phải có một câu nói như vậy sao. Người nổi tiếng thật nhiều rắc rối.

Ở thế giới này mặc dù không có cái gì camera, nhưng cũng không thiếu đại sư am hiểu hội họa. Theo như hắn biết, bức họa vẽ hắn sớm đã được lưu truyền rộng rãi bên ngoài. Mỗi một thế lực cường đại đều có, một mặt là bởi vì bọn họ không muốn bởi vì không nhận ra hắn mà phát sinh chút hiểu lầm, còn mặt khác là có ý đồ riêng.

Rất rõ ràng, hai tiểu cô nương này đã từng nhìn thấy bức họa của hắn, cho nên hiện tại mới có biểu tình như vậy.

Nếu đã bị đối phương nhận ra, Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng cười tiến lên nói.

- Xin chào hai vị công tử!

Thấy Tiểu Báo Tử đột nhiên tiến lên nói chuyện cùng các nàng, hai người hiển nhiên đều chưa có chút chuẩn bị tâm lý, hơi có chút bối rối.

- Ngươi, ngươi nói chuyện với chúng ta sao?

Tiểu cô nương xinh đẹp hỏi.

- Đương nhiên, tại hạ thấy hai vị công tử phong tư yểu điệu, khí vũ bất phàm cho nên muốn đến kết giao một chút. Tại hạ là Vân Châu Chu Báo. Xin hỏi quý tính đại danh hai vị!

- Chu, Chu Báo, ngươi thật sự là Vân Châu Chu Báo!

- Đúng là tại hạ!

Tiểu Báo Tử mỉm cười nói. Tâm thần hoàn toàn đặt ở trên người đám cao thủ xung quanh, khi hắn tiếp cận hai người này thì đám cao thủ ẩn ở một nơi bí mật nào đó ngoài kia đã có chút động tĩnh. Nhưng mà lại không có một người nào tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status