Thông thiên đại thánh

Chương 63: Pháp bảo


Trong rừng rậm, bên cạnh tán cây, một con Hoa Lật Thử kéo đồ ăn về nhà, tình cảnh này, làm cho oán khí trong bụng của Tiểu Báo Tử biến mất sạch sẽ.

- Ta muốn nhìn, rốt cuộc tiểu chút chít ngươi có thể chạy đi nơi nào.

Oán khí trong nội tâm đã tiêu, nhưng cũng vì thế mà hứng thú của hắn với tiểu chút chít này tăng lên rất nhiều, đi cùng nó đoạn đường ba bốn dặm này, bỗng nhiên, thân thể tiểu chút chít chùn xuống, nó cứ tiếp tục kéo thịt dê nướng đi về phía trước.

Tiểu Báo Tử nhìn thấy, ở phía trước là một đoạn sườn dốc, dưới sườn dốc, là một bãi cỏ, phải biết, đây là rừng rậm, cây cối rất nhiều, mật độ cực kỳ dày đặc, từ đại thị che trời cho đến bụi cỏ thấp bé, trên những đại thụ che trời đó chính là những đoạn dây leo chằn chịt, giống như đan lại với nhau thành lưới, đem người và dã thú bao phủ vào bên trong, ngay cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu cũng bị lá câu che kín, làm cho cả cánh rừng lộ ra vẻ âm trầm, có rất nhiều địa phương vào ban ngày cũng không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, nếu như đối với người bình thường mà nói, tiến vào rừng rậm, nhất định là nửa bước khó đi, dù không đụng phải dã thú ăn thịt, cũng sẽ bị vây khốn chết trong đó.

Nhưng Tiểu Báo Tử không thể nghĩ tới, trong rừng rậm này, vẫn còn một nơi trống trơn thế này.

Cái vùng đất trống này cũng bất quy tắc, dựa vào một vách núi cực cao, diện tích lớn nhất khoảng hai ba trăm mét vuông, phía dưới là bùn đất màu xám, cũng không có bất cứ thứ gì, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.

Chính vì không có một ngọn cỏ, cho nên khối đất trống này, lại là nơi có ánh sáng mặt trời nhiều nhất, bùn đất cũng thập phần khô ráo, không thể so với trong rừng rậm nơi hắn ở, đất ở đó ẩm ướt và hơi nước dày đặc.

Ở nơi đây vốn tụ tập nhiều dã thú đang phơi nắng, nhưng mà, khi con tiểu chút chít này vừa xuất hiện, tẩu thú trên đất trống lập tức chạy tán loạn, dù là chim thú gì cũng phải bỏ chạy, tất cả đều chạy, nhưng mà, loại bỏ chạy này không phải là bỏ chạy trong lúc nguy cấp, mà là từ từ rời đi, giống như một người đang đi trên đường, nhìn thấy một người mà mình không thích ở trước mặt, liền xoay người rời đi, về phần thịt dê nướng tiểu chút chít kéo theo sau lưng, dù là mãnh thú ăn thịt cũng không thèm liếc nhìn tới.

Tiểu chút chít thấy tình huống như vậy tập mãi cũng thành thói quen, cũng không thèm để ý những tẩu thú đang phơi nắng ở nơi này, trực tiếp kéo thịt dê nướng vào trong vách núi trước mặt.

Vách núi trước mặt có một cái động, không tính quá lớn, cao không đến một người, với thân thể mười tuổi như Tiểu Báo Tử, có thể hoàn toàn đứng thẳng mà đi vào.

Chỉ thấy tiểu chút chít cầm thịt dê nướng kéo vào trong sơn động, sau đó thân thể khẽ động, "XÍU...UU!" Một tiếng rồi biến mất, thời điểm xuất hiện lại, nó đã ở trên một cành thông cực lớn ở bên ngoài động, nó hái xuống mấy quả thông, lại "XÍU...UU!" Một tiếng, biến mất trên nhánh cây, một lúc sau, nó xuất hiện trong hang nhỏ.

Thịt dê nướng ăn với quả thông, tiểu gia hỏa ăn rất vui vẻ, Tiểu Báo Tử cũng không hiểu, nó chỉ lớn cỡ một nắm tay, vì sao có được khẩu vị lớn như vậy, không nói mấy quả thông kia, chỉ riêng thịt dê nướng kia, trong chốc lát đã bị nó ăn mất một nửa.

Sau khi ăn xong, chỉ thấy cái bụng của nó tròn vo trướng lên, lại ợ một tiếng, từ từ bò vào chỗ sâu trong hang động, nằm trên một mảnh vải nhỏ màu vàng, nó muốn ngủ.

Kỳ thật sơn động này không sâu, chỉ khoảng hai mét, cho nên, ở bên ngoài, Tiểu Báo Tử có thể nhìn thấy rõ tình cảnh trong sơn động.

- Vải? Tại sao ở đây có vải? Chẳng lẽ trước kia có người ở trong động sao?

Tiểu Báo Tử nao nao, hắn liếc trái nhìn phải, nhìn cái động nhỏ này không giống như có người ở a.

- Tiểu chút chít này đúng là bại hoại a.

Đợi đến lúc Tiểu Báo Tử lại nhìn về phía tiểu chút chít, đã thấy tiểu gia hỏa kia đã ngã vào trên mảnh vãi, nằm ngáy o..o....

- Nếu như tiểu gia hỏa này thật sự không có chiêu thức bảo vệ tính mạng, hay tính cảnh giác phi thường cường đại, bằng không, chỉ còn cách giải thích là mạng nó quá lớn, dám ở giữa ban ngày ban mặt thế này, như thế nằm ngáy o..o..., chẳng lẽ nó không sợ bị chó nói ngậm vào mồm sao?

Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử nghi hoặc, hắn cũng không ẩn tàng thân hình của mình, hắn âm thầm đi ra, đi thẳng vào trong sơn động, trong lúc đi tới, cũng không che dấu bước chân rất nặng, thậm chí còn vận dụng nội lực, từng bước như nện mạnh xuống đất, đừng nói là một con Hoa Lật Thử linh mẫn, dù là một con heo lười ngủ như chết, đoán chừng cũng bị đánh thức.

Hết lần này tới lần khác thì con tiểu chút chít này vẫn không tỉnh lại, Tiểu Báo Tử đi đến cửa động, nó chẳng những không tỉnh, ngược lại còn xoay người, chép miệng chậc chậc lưỡi ba tiếng, vẻ mặt vô cùng sảng khoái, giữa mũi miệng, vẫn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

- Ta kháo, tiểu gia hỏa này muốn chết mà, thực mẹ nó còn lười hơn cả heo, ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc ngươi cậy vào cái gì, mà dám ở trong Mãng Thương Sơn đi lại tùy ý như thế.

Dù oán khí của hắn với tiểu chút chít này đã tan, nhưng nhìn bộ dáng không thèm kiêng nể gì, trong nội tâm vẫn nhịn không được sinh ra một tia uất nghẹn, thò tay bắt lấy, không ngờ, thời điểm bàn tay của hắn còn cách tiểu chút chít một thước, đột nhiên tấm vải dưới thân của nó sáng lên, ngăn cản bàn tay của Tiểu Báo Tử.

- A...

Không chỉ ngăn cản, Tiểu Báo Tử bất ngờ không đề phòng, tay và màn sáng va chạm với nhau, lập tức cảm thấy, bàn tay của hắn bị hàng chục cây kim đâm vào, đau đớn rất kịch liệt, rốt cục đau đớn không nhịn được, kêu lên một tiếng.

Một tiếng này rất lớn, làm cho tiểu chút chít này bừng tỉnh, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Tiểu Báo Tử đang đau đớn ở cửa động cũng không kinh hoảng, trái lại, càng mừng rỡ cười "Khanh khách" không dứt.

Khá tốt là đau đớn chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau khi tay của Tiểu Báo Tử rời khỏi màn sáng, đau đớn liền tư từ tiêu mất, lật tay xem xét, lòng bàn tay không có khác thường gì, chỉ hơi ửng đỏ một chút, giống như bị phỏng, lại nhìn bộ dáng vui vẻ của tiểu chút chít, trong lòng của hắn xuất hiện cảm giác vô cùng phiền muộn.

- Mẹ khiếp, xem ra sau này lúc đi ra ngoài nhất định phải xem lịch, mình liên tục chịu thiệt khi dây dưa với tiểu gia hỏa này, thật sự là không đáng!

Hiện tạo trong đầu của Tiểu Báo Tử ngoại trừ phiền muộn ra, còn có một tia vui mừng.

Bảo bối a, là bảo bối chân chính a!

Vừa rồi hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, cái màn sáng vừa rồi được phát ra từ tấm vải dưới thân của tiểu chút chít kia, mặc kệ tấm vải kia là gì, Tiểu Báo Tử vẫn có thể xác định, nhất định là một kiện bảo bối, một kiện bảo bối xuất hiện trước mặt như vậy, ngươi nói xem làm sao Tiểu Báo Tử không thích chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status