Thứ nữ công lược

Chương 262: Không cam lòng (thượng)


Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ, Từ Tự Kiệm ba người ăn mặc áo đen mũ nồi bắt chước sai vặt, xếp hàng quỳ trên mặt đất. Nghe được động tĩnh, mọi trong phòng nhìn về phía Thập Nhất Nương, chỉ có Từ Tự Dụ, cúi đầu rũ mắt, sắc mặt tái nhợt.

“Tứ đệ muội, ngươi đã tới!” Tam phu nhân ngồi ở ghế thái sư mặt chát phấn hung ác, chỉ vào một tấm lụa trắng trước mặt Từ Tự Dụ: “Dụ ca nhà các ngươi làm chuyện tốt thật!”

Khóe mắt Thập Nhất Nương liếc qua, chỉ nhìn thấy hai chữ ‘thiên nhai’ trên chiếc khăn. Chữ viết xinh đẹp, đúng là bút tích của Từ Tự Dụ.

Nàng lại nhanh chóng liếc Từ Tự Dụ một cái.

Vốn là đầu đang buông xuống đột nhiên ngẩng thật cao, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, môi mỏng nhếch lên, giữa hai đầu lông mày lộ ra bi tráng và thê lương.

Thập Nhất Nương đã hiểu được mấy phần thái độ của Từ Tự Dụ.

Nàng bất động thanh sắc, lạnh lùng nói: “Ta vừa mới vào cửa, chân còn chưa đứng vững, tam tẩu ập một cái liền giáo huấn. Biết rõ, nói giận dỗi bọn nhỏ, không biết, còn tưởng ta làm chuyện gì trời đất không tha. Cũng không biết Tam tẩu đây là có ý gì?” Ánh mắt mơ hồ nén giận.

Tam phu nhân ngẩn ra.

Thập Nhất Nương trước giờ nhẫn nhịn, sao lúc này … Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm nay liên can trọng đại, nàng không kịp suy tính cẩn thận, vội vàng nói: “Chuyện gì xảy ra? Người hỏi nhi tử tốt của người một chút!”

“Lời này của tam tẩu thật kỳ quái!” Thập Nhất Nương nhìn chằm chằm nàng,”Dụ ca bị ngươi phạt quỳ, ngươi không nói nguyên do, muốn ta hỏi người bị phạt. Chẳng lẽ Dụ ca nói thế nào thì là thế đó?”

Dùng lời nói buộc Tam phu nhân bày tỏ tái độ. Có phải Dụ ca nói gì, thì đó chính là sự thật.

Thái độ của nàng khiến khuôn mặt Tam phu nhân hiện lên một tia sửng sốt.

Từ Tự Dụ lại lộ ra mấy phân kinh ngạc.

Trên gương mặt Từ Tự Cần lại hiện lên một tia vui mừng, vội nói: “Tứ thẩm, việc này không liên quan đến Dụ ca……”

Chẳng qua là không chờ hắn nói xong, Tam phu nhân trợn mắt trừng mắt nhìn qua: “Trưởng bối nói chuyện, nào có chỗ cho ngươi xem mồm!”

Từ Tự Cần còn muốn cãi cọ, Tam phu nhân đã xoay người nói với Thập Nhất Nương: “Ta vốn không mặt mũi nói, nếu ngươi hỏi, ta liền đành phải nói. Cũng tốt cho ngươi biết, rốt cuộc Dụ ca nhà các ngươi đã làm chuyện bẩn thỉu gì.” Nói xong, giương mắt liếc qua Từ Tự Dụ đang cúi đầu quỳ gối nơi đó không nói một lời: “Dụ ca nhi nhà các ngươi không biết chép được hai câu thơ vớ vẩn từ đâu ra, mượn tên ta đến Cam phủ làm khách, lại thừa dịp nhóm mama, bà tử không chú ý liền chạy vào sân mà Viện tỷ nhi ở……” Nói xong, nàng dừng một chút:” May mắn đại tẩu ta phát hiện sớm, bằng không, còn không chừng đã làm là chuyện gì vô liêm sỉ nữa!”

Hài tử mười hai, mười ba tuổi chịu nền giáo dục sĩ phu phong kiến, có thể làm ra được chuyện gì?

“À!” Thập Nhất Nương nhíu nhíu mi,” Không biết này Viện tỷ nhi là ai?”

” Là nữ nhi thứ xuất của đại ca ta.”

“Hóa ra là cháu gái của ngươi a!” Thập Nhất Nương nhìn Tam phu nhân với ánh mắt sắc bén, nhấn mạnh ba chữ “cháu gái”, “Ta thật không rõ lời này của Tam tẩu. Lại nói tiếp năm nay Dụ ca đã là mười hai. Đồng tử ba thước không vào nội đường. Dụ ca nhi nhà chúng ta thật sự là hảo cước lực, lại không phải nhà ngoại hắn, thế nhưng có thể đi vào thùy hoa môn, một đường đi đến sân viện của Viện tỷ nhi. Không chỉ tìm ra được sân của Viện tỷ nhi, còn có thể thuận lợi nhìn thấy Viện tỷ nhi, làm ra được ít chuyện không sạch sẽ nữa. Đám nha hoàn, bà tử Trung Cần Bá phủ thật đúng là ‘không chú ý’ thật đúng dịp a! ‘không chú ý’ thật thần kỳ a!” Nàng âm thầm trào phúng, cuối cùng còn liếc mắt Từ Tự Cần một cái.

Tam phu nhân bị nghẹn đến không nói nên lời.

Thập Nhất Nương thấy khí thế nàng ta yếu đi, thuận thế lấy lại quyền chủ đạo. Hỏi Tam phu nhân: “Không biết tam tẩu lấy được chiếc khăn này từ đâu?”

Tam phu nhân hòa hoãn khẩu khí mới nói: “Là chiều hôm nay đại tẩu đưa cho ta……”

Không đợi nàng nói xong, Thập Nhất Nương liền cường ngạnh cắt ngang lời nàng, phân phó Hổ Phách đứng bên cạnh: “lấy chiếc khăn kia lại tay cho ta nhìn xem. Ta thật muốn biết, đã chép cái gì vớ vẩn, lại không dám nhìn mặt người!”

Từ lúc vừa vào nhà, Hổ Phách đã bị thái độ bức người của Thập Nhất Nương làm cho hoảng sợ, nghe vậy một lát mới phục hồi tinh thần lại. Vội vàng ngồi chồm hổm nhặt chiếc khăn đưa cho Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cầm khăn bày ra, chậm rãi đích thì thầm: “Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược láng giềng. Vô vi ở kì lộ, nữ nhân cộng triêm cân.”

Theo của nàng thanh âm, Tam phu nhân dần dần trở nên bình tĩnh. Nàng như người chết đuối bắt được một khúc gỗ, khôi phục khí thế vốn có: “Tứ đệ muội xem cẩn thận. Kia chính là bút tích của Dụ ca nhà các ngươi.”

Thập Nhất Nương nghe liền “soát” một tiếng gấp khăn lại, lẩm bẩm: “Cũng không biết là ta đọc quá ít sách, hay là thói đời thay đổi. thơ của Vương Tử An cũng bị xem là ‘vớ vẩn’ rồi.”

Giọng nói của nàng hơi thấp, cũng rất trong trẻo, mọi người trong phòng nghe được nhất thanh nhị sở.

Sắc mặt Tam phu nhân trở nên xanh mét.

Thập Nhất Nương cũng đã trực tiếp hỏi Hổ Phách: “Hôm nay ai hầu hạ bên cạnh nhị thiếu gia.”

Hổ Phách biết Thập Nhất Nương đang đấu với Tam phu nhân, nói chuyện làm việc còn cung kính hơn ba phần so với ngày xưa, cúi đầu buông tay nói: “Hồi phu nhân, hôm nay người hầu hạ bên cạnh nhị thiếu gia chính là Thấm Hương.”

“Gọi nàng tiến vào!”

Hổ Phách lên tiếng mà đi.

“Tứ thẩm, thơ này là bảo Nhị đệ viết.” Sau khi bị mẫu thân khiển sách, Từ Tự Cần vẫn không lên tiếng, lúc này thừa dịp nói: “đi xem Viện tỷ nhi, cũng là chủ ý của ta.”

” Ngươi câm mồm cho ta.” Tam phu nhân tức giận tới mức phát run: “Ngươi đừng tưởng rằng kéo mọi việc đến người ngươi, ta sẽ không phạt ngươi. Ngươi biết chuyện không báo, để Dụ ca nhi phạm phải chuyện lớn thế này, chờ phụ thân ngươi trở về, ta sẽ nói cho phụ thân biết. Để hắn phạt ngươi thật nặng.”

” Không phải thế” Từ Tự Cần vội vàng nói, “Chuyện này là lỗi của ta, không liên quan đến Nhị đệ……”

Loại tranh luận này không thể có được kết quả, không có ý nghĩa gì.

Thập Nhất Nương ôn hòa cười cười với Từ Tự Cần: “Mẫu thân ngươi nói đúng, các ngươi huynh hữu đệ cung (giữa các huynh đệ cung kính, tôn trọng nhau) là chuyện tốt, nhưng cũng không thể nhìn thấy hắn làm sai mà không chỉ. Đây không phải là đạo lý vì ca ca.” Uyển chuyển ngăn cản ý tốt của Từ Tự Cần.

Từ Tự Cần sửng sốt.

Ánh mắt Từ Tự Dụ lại tối tăm.

Trong lòng Tam phu nhân thì có vài phần đắc ý.

Thứ trưởng tử (con trai cả là thứ), lại không để ý nam nữ đại phòng, tư tương thụ dư (bí mật trao đổi)…… Miễn là có chút đầu óc, đều sẽ bắt lấy cái này không tha.

Nàng dựa vào chính là cái này, cho nên mới lặng lẽ gọi Thập Nhất Nương tới.

Trong mắt Tam phu nhân có ý cười.

Hổ Phách liền dẫn Thấm Hương đến.

Không đợi các nàng hành lễ, Thập Nhất Nương đã đem chiếc khăn tới trước mặt Thấm Hương: “chữ trên chiếc khăn này là do nhị thiếu gia viết?”

Hổ Phách không biết trong hồ lô của Thập Nhất Nương bán thuốc gì. Nhưng nàng biết, trong loại trường hợp này, trừ phi trước đó đã đối đáp nhiều lần, nói dối tạm thời sẽ luôn có sơ hở. Không bằng nói thật mới tốt. Cho nên lúc đầu nàng liên tục căn dặn Thấm Hương phải nói thật. Mặc dù như thế, giữa hai đầu lông mày của Thập Nhất Nương nghiêm nghị vẫn khiến cho Thấm Hương lạnh run, đôi môi mấp máy một hồi lâu, không thể phun ra chữ nào.

Một đám người ở đây làm bộ làm tịch, chẳng qua là bắt nạt hắn không được ai bảo vệ thôi.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân không cần hỏi nhiều, chữ trên chiếc khăn này là ta viết.” Giọng nói lộ ra mấy phần buồn bã.

Thập Nhất Nương cười nhạt, nói lại một câu đã nói với Từ Tự Cần: ” các ngươi huynh hữu đệ cung là chuyện tốt, nhưng cũng không thể nhìn thấy hắn làm sai liền kéo về mình, Đây không phải là giúp người, mà là hại người.”

Từ Tự Dụ kinh ngạc, Từ Tự Cần lại cười rộ lên.

Thập Nhất Nương xoay người nhìn Thấm Hương đang không ngừng hoảng sợ.

Thấm Hương cắn chặt răng, gật đầu nói:” Là nhị thiếu gia viết.”

Tam phu nhân nhẹ nhàng thở ra.

“Viết lúc nào?” Thập Nhất Nương mềm nhẹ hỏi nàng, “Viết ở đâu? Dùng lụa trắng sản xuất ở đâu? Mực chế tạo ở đâu?”

Thấm Hương trợn mắt há hốc mồm.

Những chi tiết này, làm sao mà nàng sẽ chú ý.

Không đợi nàng trả lời, Thập Nhất Nương đã nói: “Nói như vậy, ngươi không biết?”

Thấm Hương bất giác gật đầu.

“Nếu cái gì ngươi cũng không biết, làm sao nói là nhị thiếu gia viết?”

Thấm Hương giật mình, không biết nên trả lời thế nào.

Thập Nhất Nương lập tức nói: “Có phải bởi vì trên này là bút tích của nhị thiếu gia hay không?”

Thấm Hương vội gật đầu.

Thập Nhất Nương lập tức nói: “Nói cách khác, chẳng qua là ngươi cảm thấy bút tích này giống của nhị thiếu gia, cũng không dám khẳng định có phải là Nhị thiếu gia viết.”

Nàng nói chưa dứt lời, Tam phu nhân đã thầm kêu không tốt, không đợi Thấm Hương trả lời nàng liền tiếp lời: “Ai biết Dụ ca viết lúc nào?”

“Cũng phải.” Thập Nhất Nương mỉm cười, phân phó Hổ Phách: “Đi, gọi toàn bộ người hầu hạ bên cạnh Nhị thiếu gia đến. Nhìn xem có người biết Nhị thiếu gia viết bài thơ lên trên cái khăn này vào lúc nào không.”

Từ Tự Kiệm vẫn luôn quỳ gối bên cạnh mở to mắt nhìn, Thập Nhất Nương liền che miệng không tiếng động đích cười rộ lên.

Tam phu nhân thì trở nên hơi bối rối.

Nàng đợi đến lúc này gọi Thập Nhất Nương đến chính là không muốn khiến chuyện này vỡ lở ra, không muốn để Thái phu nhân biết. Phải biết rằng, một khi sự việc vỡ lở, Từ Tự Cần cũng thoát khỏi liên quan.

Tam phu nhân đành phải nói: “Cũng không phải chuyện tốt gì. Cần gì khiến cho người người đều biết!” Khí thế yếu đi mấy phần.

“Lời này của Tam tẩu thì không đúng rồi.” Thập Nhất Nương lại bám lấy không tha: “Nếu là chiếc khăn này do đại phu nhân Trung Cần Bá phủ lấy ra, Tam tẩu không ở đó, lại nhận định là Dụ ca chúng ta viết, nghĩ đây là ý Cam đại phu nhân rồi. Nếu cứ không rõ mà bỏ đi, ta làm sao ăn nói với Hầu gia?”

Nàng kéo Từ Lệnh Nghi vào.

“Xảy ra chuyện như vậy, hai đứa bé đều ôm chuyện về mình, đủ thấy huynh đệ bọn họ nghĩa nặng, nếu chúng ta không điều tra rõ chuyện, thì phạt Cần ca? Hay là phạt Dụ ca? Nếu cả hai đều không phạt, vậy làm sao ăn nói với Trung Cần Bá phủ? Nếu phạt cả hai, chẳng phải là bao che rõ ràng cho kẻ phạm sai, lại ủy khuất người muốn bảo vệ anh em?”

Nói xong, giọng nói của nàng vừa chuyển, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần kiên quyết: “Chuyện này không chỉ phải tra, còn phải tra rõ ràng. Trừ người bên cạnh Dụ ca, người bên cạnh Cần ca cũng phải tra, còn có người bên cạnh Kiệm ca … Nội viện phải tra, ngoại viện cũng phải tra.” Sau đó từ từ cất cao giọng, ngữ điệu pha lẫn chút nghiêm nghị nói: “Bằng không, danh dự Từ gia ở đâu?”

Phân phó Hổ Phách: “Đi, thỉnh Tam gia và Hầu gia lại đây.” Lại dùng giọng nói mà tất cả mọi người có thể nghe được lầu bầu nói: “Này không chỉ là chuyện riêng một nhà chúng ta, còn liên quan đến thanh danh nữ nhi Cam gia. Nếu không tra rõ. Ta thấy, vị Viện tỷ nhi kia chỉ có thể tự vẫn bày tỏ trong sạch……”

Sắc mặt người trong phòng nghe xong đều biến đổi.

Tam phu nhân thấy thái độ Thập Nhất Nương kiên quyết, sợ nàng cứ tra tiếp, ồn ào đến mọi người đều biết. Mà đám người Từ Tự Cần lại lo lắng cho Viện tỷ nhi.

“Nương, chuyện này là ta gây nên.” Chỉ do dự trong nháy mắt, vẻ mặt Từ Tự Cần đã tràn đầy kiên quyết mà mở miệng: “Lần trước đại biểu muội bị đậu mùa, ta đi thăm, gặp tam biểu muội ở bên cạnh chăm sóc đại biểu muội ……”

Lời hắn nói ra, vừa nhanh vừa vội, một bộ sợ bị người ngắt lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status