Thứ nữ công lược

Chương 334: Nhận Định (trung)


Edit: Trang Delfosse Beta: Tiểu Tuyền Thập Nhất Nương theo lời dặn dò phòng bếp đặt mua rượu và thức ăn, trở về chỗ Thái phu nhân.

Trên đường Thất Nương đang nói chuyện: “...... Có chỗ kia gọi là khách sạn Cao thị, bánh in mỏng như tờ giấy, cuốn thịt băm ăn, rất ngon. Nhưng gian phòng quá lớn. Ta không dám ở, ở trong xe ngựa dừng trong viện nghỉ ngơi một đêm. Kết quả lúc đi lão bản còn thu tiền phòng thượng hạng......”

Thái phu nhân cười lệch người trên giường, mấy hài tử thì ngồi ở bên cạnh ghế thái sư, mọi người nghe đến say mê, đặc biệt là Từ Tự Dụ, hai mắt sáng ngời.

Thất Nương nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, dừng đề tài, cười nói, “Guốc gỗ của Hầu gia tìm được rồi?”

Từ Lệnh Nghi nếu kiếm cớ cho nàng đi, khẳng định không muốn làm cho người biết Chu An Bình tới. Nàng cười nói: “Tìm được rồi!” Sau đó thúc dục bọn nhỏ đi ngủ, “...... Thời gian không còn sớm.”

Truân ca còn có chút lưu luyến không rời, Từ Tự Dụ đã đứng dậy hành lễ Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương để cho Từ Tự Dụ mang theo Từ Tự Giới trở về Lệ Cảnh Hiên, mình và Thất Nương, Trinh tỷ nhi đi phía tây, ở Bích Y áp liền chia tay, Trinh tỷ nhi hướng Thiều hoa viện đi, Thập Nhất Nương thì đem Thất Nương đưa đến Lưu Phương ổ.

“Thất tỷ phu tới!” Nàng nâng chung trà lên nếm một ngụm, nhẹ giọng nói.

Đang thay quần áo, Thất Nương thân thể cứng đờ.

“Hầu gia đang chiêu đãi hắn uống rượu.” Thập Nhất Nương nói, “Một hồi sẽ qua giờ cấm đi lại ban đêm. Hơn phân nửa sẽ ngủ lại ngoại viện.”

Thất Nương nghe không có lên tiếng.

Thập Nhất Nương khuyên nhủ: “Thất tỷ phu thành tâm thành ý từ Cao thanh đuổi theo tới đây. Dù sao ngươi cũng phải cho tỷ phu mấy phân mặt mũi. Không bằng thừa dịp khuya hôm nay suy nghĩ thật kỹ, ngày mai gặp mặt nói cái gì cho phải!”

“Có cái gì mà nói.” Thất Nương cúi đầu xuống, “Trừ phi ta sinh con trai, nếu không nói gì cũng không dùng được.”

“Làm sao sẽ không dùng được?” Thập Nhất Nương tiến lên, đứng ở bên cạnh cái áo choàng, “Cuộc sống là dựa vào người tranh thủ. Giữa các ngươi chỉ là bởi vì không có hài tử sinh ra khúc mắc, vậy thì nhanh chóng nói với hắn. Hoặc là quyết định thu thông phòng sinh con trai nuôi ở danh nghĩa, hoặc là để Thất tỷ phu cho người chút thời gian, tìm đại phu nhìn một cái cũng tốt, cầu thần bái Phật cũng tốt. Vốn tốt hơn là gặp chuyện bỏ chạy như vậy.”

“Ta......” Thất Nương ngẩng đầu, khóe miệng mấp mái, muốn nói lại thôi.

Vợ chồng ân ân ái ái, ai nguyện ý ở giữa còn cách một người. Nhưng lời nói này còn không thốt ra khỏi miệng, nói ra chính là ghen tị.

Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm tình của nàng. Ôn nhu nói: “Thất tỷ, nếu không, ngươi thừa dịp này ở Yên kinh tìm đại phu xem một chút đi? Nếu là ba, năm năm còn không có động tĩnh, đến lúc đó thương lượng làm sao cũng không muộn.”

Như vậy cũng có thể cho Chu gia một câu trả lời thỏa đáng, tránh người khác nghị luận nói Thất Nương là vì chuyện con nối dòng tức giận rời nhà.

Thất Nương nghe tinh thần rung lên.

Thập Nhất Nương thấy nàng hiểu ý của mình, trong lòng chấn tĩnh, cười nói: “Nếu Thất tỷ đồng ý, ta xin Hầu gia sáng mai hẹn Thất tỷ phu ra ngoài thư phòng, các ngươi nói chuyện chút? Thất tỷ phu khó khăn lắm mới tới Yên kinh một chuyến, các ngươi sớm một chút giải tỏa khúc mắc trong tim, cũng có thể cùng Thất tỷ phu đi thăm chút thân thích, xem một chút danh lam thắng cảnh Yên kinh.”

Thất Nương nghe động tâm.

“Vậy cứ như thế là định đi.” Thập Nhất Nương cười đứng dậy cáo từ, trở về Thùy Luân Thủy Tạ.

Từ Lệnh Nghi vẫn chưa về, nàng tìm sợi tơ đỏ lấy ra ngoài, ngồi ở trên giường chuyên tâm đánh túi lưới hoa mai.

Chỉ chốc lát, Từ Lệnh Nghi trở lại.

Thập Nhất Nương bỏ lại đầu giường mang giày đứng lên.

“Làm cái gì đấy?” Từ Lệnh Nghi đã nhanh chóng chạy tới.

Thần sắc hắn hơi say, lẳng lặng nhìn túi lưới hoa mai đỏ thẫm nằm ở trong giỏ nhỏ: “Đánh túi lưới?”

“Ừ.” Thập Nhất Nương ngắn gọn đáp một câu, một mặt thu thập, một mặt phân phó tiểu nha hoàn đi bưng canh giải rượu.

Từ Lệnh Nghi nhưng cầm túi lưới lên đánh giá: “Nhỏ như vậy, đánh phức tạp thế, làm cái gì?”

“Đeo ít đồ.” Thập Nhất Nương đem túi lưới thu trở lại, tiện tay đặt ở giỏ kim chỉ.

Từ Lệnh Nghi thuận thế ngồi xuống giường.

Tiểu nha hoàn bưng canh giải rượu tới.

Thập Nhất Nương nhận lấy canh, đích thân đưa cho Từ Lệnh Nghi: “Thất tỷ phu ngủ rồi?”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, bưng canh uống một hơi cạn sạch, sau đó thở một hơi: “An trí ở tại phòng khách ngoại viện.”

Thập Nhất Nương nhận lấy chén canh đặt ở trên khay hoa hải đường sơn đỏ, hướng nha hoàn hầu hạ bên cạnh ra hiệu, bọn nha hoàn lặng yên không một tiếng động nối đuôi nhau lui ra.

“Nói những gì?” Nàng ngồi vào Từ Lệnh Nghi bên cạnh.

Từ Lệnh Nghi tựa vào mảnh vải đay phủ gối dựa màu vàng hơi đỏ: “Nói chuyện vợ chồng cãi nhau, hắn cho là Thất di giận trở về nhà mẹ đẻ. Cả đêm đi nhà mẹ đẻ đón người, thế mới biết nàng tới Yên kinh. Cũng nhanh chóng phóng roi thúc ngựa chạy tới.”

Bất quá cách hai ngày tìm tới đây.

Cho dù nhìn thấy mui xe, nhưng cũng cần thời gian thám thính!

Càng làm cho Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn chính là Chu An Bình lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người hắn!

“Hắn còn nói những gì?”

“Chuyện khác thật không có nhiều lời.” Từ Lệnh Nghi nói, “Bởi vì là vợ chồng giận dỗi, ta cũng không tốt hỏi nhiều.”

Thập Nhất Nương nghe âm thầm gật đầu.

Thất Nương là bởi vì chuyện thông phòng mà rời nhà, truyền đi, không khỏi trên lưng đeo tiếng không hiền thục. Chu An Bình này, phía trước bất luận hắn ta đã làm gì, tình nghĩa đối với Thất Nương như thế nào, có thể làm trò trước mặt người ngoài, còn có thể bảo vệ Thất Nương nhiều như vậy, ít nhất là người chú ý mặt mũi. Người như vậy, hơn phân nửa thông tình đạt lý, dễ dàng khai thông.

“Ta xem Chu An Bình nói chuyện, làm việc hào sảng mang theo mấy phân trầm ổn, không phải là điên cuồng. Có thể ăn nói khép nép đuổi đến Yên kinh, ” Từ Lệnh Nghi nói, “Không bằng nàng khuyên nhủ Thất di. Ở Yên kinh mấy ngày, rồi theo Chu An Bình hồi Cao thanh sao!”

Mâu thuẫn căn bản giữa Thất Nương cùng Chu An Bình là hài tử, không đem chuyện này giải quyết xong, dù Thất Nương có trở về, cũng khó nói nàng không rời nhà lần nữa. Nhiều lần như vậy, vợ chồng ân ái cũng sẽ mỏi mệt. Có rất nhiều vợ chồng chính là vì như vậy thành bất hoà.

“Chuyện Thất tỷ phu tìm đến, ta đã nói cùng Thất tỷ.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Có một số việc Thất tỷ còn nhất thời chưa thông suốt......” Nàng đem chuyện mình tính toán để cho Thất Nương cùng Chu An Bình hai cái mượn ngoại phòng nói chuyện nói cho Từ Lệnh Nghi.

“Được a!” Từ Lệnh Nghi nói, “Ta ngày mai hẹn Chu An Bình, nàng đem Thất di ra ngoài thư phòng.”

Thập Nhất Nương gật đầu, hầu hạ Từ Lệnh Nghi rửa mặt, mấy lần muốn nói lại thôi.

Từ Lệnh Nghi nhìn kỳ quái.

Thập Nhất Nương cũng không phải là người ấp a ấp úng như vậy.

“Tại sao?” Giọng hắn chậm lại.

Mặc dù liên quan đến Thất Nương, nhưng chuyện này nếu không hỏi rõ ràng, Thập Nhất Nương cảm thấy chuyện Thất Nương sẽ giải quyết không tốt.

Mặc dù như vậy, nàng vẫn chần chờ chốc lát mới nói: “Lúc trước Thất tỷ phu cưới Thất tỷ, trong nhà có thông phòng, cũng từng bao con hát. Ta nghĩ nhờ ngài tìm hiểu hộ, trong những cô gái kia, có người mang thai không.”

Từ Lệnh Nghi vừa nghe liền hiểu được: “Là vì chuyện con nối dòng sao?”

Thập Nhất Nương gật đầu: “Nếu như có thể biết là nguyên nhân do ai thì tốt!”

Chuyện như vậy, dĩ nhiên tốt nhất là hỏi Thất Nương. Nhưng nàng thật sự không rõ Thất Nương có biết chuyện Chu An Bình trước hôn nhân hay không.

“Chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.” Từ Lệnh Nghi giội cho nàng một bầu nước lạnh, “Chưa lấy vợ, ngay cả có chuyện như vậy, cũng sẽ nghĩ biện pháp che đậy.”

Cũng thế. Bằng không, Nhị thái thái chắc chắn sẽ không đem Thất Nương gả đến Chu gia.

Thập Nhất Nương có chút như đưa đám.

Từ Lệnh Nghi cũng không chấp cười nói: “Ta tưởng chuyện gì? Nếu như qua mấy năm còn không có động tĩnh, ở trong phòng thu người là được!”

Cùng hắn nói những thứ này như đàn gảy tai trâu, Thập Nhất Nương dời đề tài, cùng hắn nói đến chuyện mở tiệc chiêu đãi người Khương gia đến: “...... Đầu tiên là bởi vì lễ trưởng thành của thiếp thân. Nếu như không động tĩnh nữa, chỉ sợ sẽ cảm thấy chúng ta có chút chậm trễ.”

“Chuyện đều đến dồn dập.” Từ Lệnh Nghi nghe nói, “Nếu chuyện Thất di có thể giải quyết trong hai ngày này, thì định ngày mười lăm! Nếu còn có chút khúc chiết, nàng trước sai mama đi qua vấn an, hẹn thời gian, kéo thêm mấy ngày.”

Thập Nhất Nương ưng thuận.

“Còn có Lý gia bên kia, ” Từ Lệnh Nghi nói, “Không thể kéo dài được nữa. qua hai ngày này rút thời gian đi xem một chút, nếu nàng cũng cảm thấy không tệ, thì định ngày luôn đi! Như vậy Vương gia bên kia cũng có thể nhanh một chút đẩy đi. Kéo tới kéo lui dễ dàng thành thù.”

Nhanh như vậy liền quyết định tương lai Trinh tỷ nhi. Thập Nhất Nương không khỏi có chút do dự.

“Tại sao?” Từ Lệnh Nghi thấy cười nói, “Có phải ngại Lý gia của cải ít một chút hay không?”

“Vậy thì không phải.” Thập Nhất Nương nói, “Cha có mẹ có, không bằng mình có. Ta không nhìn thấy hài tử, trong lòng không có buông.”

Từ Lệnh Nghi nghĩ lúc trước nàng cố ý nhắc tới chỗ Lâm Đại phu nhân làm mai. Cười nói: “Nói như vậy, ngươi nhìn thấy hài tử Thiệu gia kia rồi?”

“Đi hoàn lễ Lâm Đại phu nhân gặp mặt một lần.” Thập Nhất Nương nói, “Vóc dáng cao gầy, tướng mạo cũng tốt. Cùng Trinh tỷ nhi nhà chúng ta hết sức xứng đôi.”

Từ Lệnh Nghi nghe nàng nói như thế ngược lại có chút không dám chắc.

Thập Nhất Nương làm việc luôn luôn ổn thỏa, nếu nàng nói như vậy, nhất định là có đạo lý của nàng. Huống chi Trinh tỷ nhi cũng cao gầy như vậy.

Hắn nghĩ ngợi một hồi lâu, nói: “Hay là chờ ngươi ra thấy tiểu tử Lý gia kia rồi nói sau!” Giọng nói bất giác trì hoãn.

Cũng đúng, mình ngay cả Lý Tễ còn không có nhìn thấy, hiện tại kết luận, có hơi sớm chút ít.

“Ta đây còn chưa đi gặp Lý gia Nhị công tử.” Thập Nhất Nương cười nói đứng dậy, hầu hạ Từ Lệnh Nghi ngủ lại.

Từ Lệnh Nghi nhìn trong vạt áo nàng lấp ló sợi tơ hồng, biết nàng đem ngọc bài mình đưa giắt trước ngực, cười hôn một chút hai má của nàng, lúc này mới nằm xuống.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, vấn an Thái phu nhân sau, Thập Nhất Nương bồi Thất Nương đi thư phòng ngoại viện.

Từ Lệnh Nghi cùng chu An Bình ngồi ở gần cửa sổ trên giường uống trà, phía sau Chu An Bình là tiểu cô nương mắt hạnh má đào đứng thẳng.

Thập Nhất Nương ngẩn ra.

Định thần nhìn lại, nguyên lai là Hương Vân.

Nàng không khỏi liếc Thất Nương.

Thất Nương đã sắc mặt xanh mét.

“Đại phu nhân, ” Hương Vân phù phù một tiếng quỳ xuống, “Ngài trách lầm đại gia......” Nàng nước mắt rơi như mưa, “Ta từ nhỏ hầu hạ ngài, ngài chính là không tin được ta, chẳng lẽ cũng không tin được đại gia sao?”

Thập Nhất Nương vừa nghe, nhanh chóng liếc Chu An Bình.

Mày ngài tuấn tú, mặt Chu An Bình trầm như nước, khóe mắt khẽ run rẩy.

“Hương Vân, ” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngươi trước lui xuống đi! Có chuyện gì, đợi lát nữa rồi hãy nói. Ta và đại gia đại phu nhân các ngươi còn có chuyện muốn nói đây!”

“Phu nhân!” Hương Vân hai mắt đẫm lệ đứng lên, thần sắc có thảm thiết réo rắt.

Thập Nhất Nương thì liếc Hổ Phách đưa ánh mắt.

Hổ phách hội ý gật gật đầu, tiến lên nâng Hương Vân: “Hương Vân tỷ tỷ cùng ta đi rửa mặt!”

Từ Lệnh Nghi cũng đứng lên, lấy cớ có việc muốn phân phó Thập Nhất Nương, dẫn Thập Nhất Nương ra cửa.

Trên đường Lâm Ba đã chạy tới.

“Hầu gia,” hắn thở hào hển, thấp giọng nói, “Hoàng trường tử phi đã quyết định ra rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status