Thứ nữ công lược

Chương 472: Nghỉ ngơi điều dưỡng (Trung)


Edit: Thu Thảo Beta: Hạ

Thái phu nhân nghe vậy thì lộ vẻ mừng rỡ. Ngồi trong phòng Thập Nhất Nương ngồi nói chuyện một hồi liền đứng dậy đến chỗ Ngũ phu nhân.

Có tiểu nha hoàn vào một bẩm: “La Tứ phu nhân tới!.”

Thu Vũ vén mành mời vào.

“May là đã mời được Thập Nhất cô phu nhân ra mặt.” La Tứ phu nhân vào cửa đã cười nói”Hôm qua di nương về liền chủ động tới tìm ta. Nói cái gì là bà ấy chưa có đọc thư, không rõ xử lý công việc. Mọi chuyện từ trước đến giờ đều là bà ấy sai. Bảo ta đại nhân đừng so đo với tiểu nhân. Đừng chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết như bà ấy.”

Thập Nhất Nương mỉm cười sai tiểu nha hoàn bưng ghế gấm mời La Tứ phu nhân ngồi: “Di nương cũng vì Thập Nhị muội. Tứ tẩu cũng vì Thập Nhị muội. Hiện tại đã nói chuyện thông suốt rồi, không phải đều tốt đẹp cả rồi sao!?.”

La Tứ phu nhân ngồi xuống, tiểu nha hoàn dâng trà bánh.

Thập Nhất Nương đem chuyện Chu An Bình, chuyện Tứ Nương viết thư, chuyện Từ Lệnh Nghi lập tức đồng ý giúp đỡ đều nói hết với La Tứ phu nhân: “….. cuối cùng vẫn là cần Tứ tẩu và Tứ ca quyết định giúp.”

Cứ như vậy, cũng đã giải quyết được vấn đề lớn.

La Tứ phu nhân thở dài nói: “Thập Nhất cô có thể giúp đỡ rất bận rộn rồi. Ngày mai ta sẽ bảo Tứ ca muội tới gặp Hầu gia!” Lại áy náy nói, “Ta cũng thật sự không có biện pháp. Mới mặt dày mày dạn cầu cứu Thập Nhất cô giúp đỡ.”

“Người trong nhà, tẩu tẩu nói như vậy là quá khách khí rồi.”

Hai người đang nói chuyện, Cẩn ca nhi đã tỉnh.

Thập Nhất Nương vội kêu Cố thị giúp đỡ, ẵm cậu nhóc đi tiểu.

La Tứ phu nhân thấy vậy thì lại kể đến chuyện Hâm ca, con trai của Ngũ Nương: “..... Nhưng mà rất bướng bỉnh, hai bà tử đều không chăm được, may mà có Chước Đào. Bằng không, thật đúng là không có ai dỗ được.”

“Chước Đào!” Thập Nhất Nương cười, trong đầu hiện ra tiểu cô nương trầm tĩnh mặc áo vải bông nhỏ màu xanh nhạt.”Năm nay cũng mười hai, mười ba tuổi rồi?

“Mười hai tuổi.” La Tứ phu nhân cười gật đầu.”Lớn lên lại xinh đẹp.”

“Con bé đã xinh đẹp từ nhỏ rồi.” Thập Nhất Nương cười nói.”Năm ngoái Tuệ Nhi gả ra ngoài. Đi theo Ngũ tỷ từ Dư Diêu tới, cũng chỉ có mình Chước Đào thôi!”

“Ta nói rồi mà, nha đầu này làm đến việc gì cũng lanh lợi như vậy.” La Tứ phu nhân cười “Hâm ca ầm ĩ đòi ăn mì, Chước Đào sợ Hâm ca bị bỏng, cầm quạt ở bên cạnh quạt cho nguội bớt mới đút cho ăn.” Nói xong, lại nói tiếp, “Trái lại Hâm ca lại không giống Ngũ cô gia, giống Hưu ca nhi, giống như đúc ra từ một khuôn vậy.”

“Anh chị em họ máu mủ ruột thịt, sao lại không giống nhau.” Thập Nhất Nương cười. Hỏi đến Tiễn Minh “Ngũ tỷ phu đang ở nhà ạ?”

“Không có ở nhà!” La Tứ phu nhân cười nói, “Nói đi đến một nơi ở ngoại thành gọi là thiền viện ở Thiết Sơn Tự gì đó đọc sách rồi —— Ngũ cô gia ở nhà, người đến người lui, lại đều là những bạn thân thâm giao, không gặp họ cũng không được. Gặp mặt rồi ít nhiều gì cũng lại phải tổ chức ăn uống, trì hoãn việc học, đành phải trốn đến thiền viện, chuyên tâm đọc sách.”

Chỉ mong Ngũ tỷ phu có thể thật sự chuyên tâm đọc sách.

Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.

La Tứ phu nhân thu lại nụ cười: “Ta cũng đi gặp Thập cô phu nhân rồi.”

Nói xong,mắt có ngấn lệ lóe lên.”Người gầy đến nỗi chỉ còn bộ khung xương, cũng may tinh thần cũng không tệ lắm. Có hai nha hoàn Ngân Bình và Kim Liên giỏi giang giúp đỡ muội ấy. Chuyện trong nhà cũng coi như là đâu vào đấy. So với trước kia, lúc Vương Thái phu nhân chủ trì việc bếp núc vẫn phải mạnh mẽ hơn một chút.”

Từ gia có bà tử thô sử cùng người hầu bên nhà họ Vương thường xuyên qua lại, có một số việc, cũng truyền tới trong tai Thập Nhất Nương. Sau khi dưới danh nghĩa của Thập Nương, Vương Thừa Tổ tự mình đến nhận làm con thừa tự. Vương Lâm – Khương phu nhân về nhà mẹ đẻ cũng chỉ vấn an mẫu thân, tế bái phụ thân. Không bao giờ để ý tới việc vặt nhà mẹ đẻ. Thập Nương lấy thân phận mẫu thân của Mậu quốc công chủ trì việc bếp núc Vương phủ. Mặc dù Thập Nương không hiểu công việc vặt, nhưng lại biết tiết kiệm. Đem bất động sản ở vài chỗ trống không dùng đến của Mậu quốc công phủ ở Yên kinh đều bán hết đi, đuổi một nhóm người hầu đầy tớ, nhìn qua trong nhà rất đơn giản, mộc mạc. Nhưng cũng không giống cuộc sống chặt đầu cá vá đầu tôm* như trước đây, ngược lại cuộc sống lại trôi qua rất ổn định.

(*)chặt đầu cá vá đầu tôm (phá tường phía đông tu bổ tường phía tây): lộn tùng phèo, lộn xộn, giả dối, bấp bênh.

“Lại nói,tỷ muội các muội đều là những người giỏi giang.” La Tứ phu nhân cười nói, “Hi vọng sau này Anh Nương nhà chúng ta lớn lên có thể giống như các cô cô thì tốt rồi.”

Nói đến Anh Nương. Thập Nhất Nương bật cười: “Hôm nào rảnh rỗi thì dẫn con bé tới chơi nhé.”

“Nếu đã tới Yên Kinh, không thể thiếu việc làm phiền các muội.” La Tứ phu nhân cười, cùng Thập Nhất Nương nói chuyện tụ họp bọn trẻ, đứng dậy cáo từ. “Hôm nào đem chuyện này quyết định xong, sẽ lại tới nói cho cô cô”

Thập Nhất Nương có chút mỏi mệt, cũng không có giữ La Tứ phu nhân ở lâu. Sai Thu Vũ tiễn La Tứ phu nhân ra cửa.

Lưu Y Chính cũng đã tới.

Không có Từ Lệnh Nghi ở đây. Coi như mình đồng ý chấp nhận cho Lưu Y Chính châm cứu cho mình, chỉ sợ Lưu Y Chính cũng không dám châm cứu.

Nàng phân phó Thu Vũ đi mời Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi bên ngoài viện. Cầm lấy thiệp cưới đỏ chót rắc nhũ vàng đi đến.

“Năm nay là năm gì thế nhỉ?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Ngày hôm qua nhà Lý tổng binh cưới vợ, hôm nay nhà Trung Cần bá gả con gái.”

“Nhàn tỷ nhi phải không?” Vì hôn sự của nàng, Trung Cần bá vội vàng đem Tào Nga gả ra ngoài.

Từ Lệnh Nghi không biết con gái của Trung Cần bá tên gì, nói: “Có thể là vậy! Nói là trưởng nữ.” Sau đó ngồi ở bên giường. Nhẹ giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Nàng muốn đi không? Thời gian định là mùng bốn tháng mười hai.” Thập Nhất Nương cởi áo nhỏ “Thiếp như thế này, còn có thể đi nơi nào được?”

Đôi mắt Từ Lệnh Nghi khẽ tối lại, phân phó Hổ Phách bưng chậu than đi vào: “Đợi lát nữa cẩn thận sẽ lạnh.”

“Vẫn là đừng đốt than nữa.” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói.”Cẩn ca nhi còn nhỏ, trong phòng đã ấm rồi lại đốt than, con sẽ nóng.”

“Nếu không thì bảo nhũ nương bế Cẩn ca nhi sang noãn phòng ngủ nhé!.” Từ Lệnh Nghi giúp Thập Nhất Nương cởi áo trong, “Nàng cũng không cần kiêng này, kiêng nọ.”

Thập Nhất Nương nằm ở trên giường, “Thiếp ở cữ cũng không vui. Có con ở bên cạnh thiếp, thiếp cũng bớt buồn chán.”

Từ Lệnh Nghi bảo Hổ Phách đi truyền Lưu Y Chính vào. Cười nói: “Con ngoại trừ ngủ sẽ lại khóc. Có thể cùng nàng chơi cái gì?”

Đang nói có tiếng giày cọ sát trên mặt đất.

Thập Nhất Nương biết là Lưu Y Chính đã đi vào. Không nói thêm gì nữa.

Châm cứu xong, Từ Lệnh Nghi tiễn Lưu Y Chính ra ngoài. Hổ Phách thấy Thập Nhất Nương đã ngủ, rón ra rón rén giúp Thập Nhất Nương đắp chăn.

Buổi tối, Từ Lệnh Nghi nghỉ tại trong phòng Thập Nhất Nương như cũ. Cẩn ca nhi ngủ ở bên gối phụ thân.

“Nàng nói, con bị quấn chặt như vậy có thể khó chịu không?”Từ Lệnh Nghi dựa vào gối ở đầu giường cùng Thập Nhất Nương nói chuyện.

Thập Nhất Nương cũng cảm thấy Cẩn ca nhi có chút không thoải mái. Nhưng Điền ma ma với Vạn ma ma đều là người có kinh nghiệm, nói Từ Lệnh Khoan cũng được quấn như thế mà lớn lên…” Nhìn dáng vẻ cao to của Từ Lệnh Khoan, nàng thật đúng là không có lập trường phản đối.

“Điền ma ma nói, đầy một tháng là được rồi.” Nàng nói. “Là để tránh đứa nhỏ trở thành ngồi xếp bằng*.”

(*)Nếu bọc trẻ vào trong tã, chăn mà không quấn chặt cho trẻ thẳng người, thì trẻ con sẽ co chân như con ếch, xương cốt sẽ cong, lớn lên sẽ thành tật.(Hạ: chả hiểu có thật k nữa)

“Con cũng ngoan đấy chứ.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Bị như vậy cũng không khóc thét lên”

Hai người đang nói chuyện phiếm, Thập Nhất Nương đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đột nhiên tỉnh lại, nhưng sắc trời đã sáng rõ.

Thập Nhất Nương giật mình kinh ngạc.

Sao lại ngủ say như vậy nhỉ? Ban đêm Cẩn ca nhi sẽ tỉnh giấc hai lần. Cũng không biết là ai trông nom Cẩn ca nhi? Cẩn ca nhi có khóc hay không?

Trong lúc suy nghĩ, đã xoay đầu đi tìm Cẩn ca nhi

Trên giường trống trơn, hơn nữa Từ Lệnh Nghi cũng không có ở đây.

Thập Nhất Nương ngồi bật dậy có chút luống cuống hoảng sợ.

Bình phong sơn đen chặn lại tầm mắt của nàng. Không nhìn thấy tình hình bên kia, Thập Nhất Nương cao giọng kêu”Cố ma ma.”

Cố thị cùng Hổ Phách đều từ sau tấm bình phong đi tới.

“Phu nhân, người dậy rồi.” Hổ Phách cười nói, “Hầu gia nói phu nhân đang ngủ say, không cho phép bọn nô tỳ gọi người. ”

Cố thị cười nói: “Lục thiếu gia vừa mới bú sữa xong, Hầu gia đang chơi đùa với Lục thiếu gia!.”

Vừa dứt lời, Từ Lệnh Nghi bế Cẩn ca nhi đi đến: “Cũng không biết sao lại có thể ngủ nhiều như vậy. Ta nói kệ ta, tiểu quỷ này vẫn cứ ngủ.” Vừa nói, ngồi xuống bên giường, khom lưng nhẹ nhàng đặt Cẩn ca nhi nằm bên gối Thập Nhất Nương.”Hôm qua ngủ được, có thấy khỏe không?”

Thập Nhất Nương nhìn hắn với ánh mắt ôn hòa, chậm rãi gật đầu: “Tối hôm qua, Hầu gia vẫn trông Cẩn ca nhi sao?”

Con ngươi không sáng chói như thường ngày, ánh mắt Thập Nhất Nương có chút thâm trầm, thậm chí mang một chút nghiêm nghị.

Từ Lệnh Nghi có chút kinh ngạc: “Sao thế?”

“Không có gì ạ!” Miệng Thập Nhất Nương khẽ nhếch lên, khuôn mặt liền bừng sáng, “Chỉ là ngủ rất ngon!

Từ Lệnh Nghi cảm thấy thái độ hôm nay của thê tử có chút kỳ lạ. Nhưng nhìn kỹ, cùng với thường ngày không có gì khác biệt, không nói ra được kỳ quái ở chỗ nào.

“Vậy thì tốt!” Hắn cười cười đứng dậy.”Ta cùng Lưu Y Chính sẽ đến xem bệnh cho nàng rồi lại đi ngoại viện.”

Sắp tới tết rồi, các chưởng quỹ trong cửa hàng Từ gia, trưởng thôn trang ở điền trang sẽ đợi hoặc quay về Yên Kinh để đối chiếu sổ sách, hoặc tặng quà tết. Hai ngày nay,Từ Lệnh Nghi vô cùng bận rộn gặp mặt những người này.

Thập Nhất Nương gật đầu cười, để Hổ Phách dìu đỡ chậm rãi đi tịnh phòng rửa mặt.

Dương thị rất bất ngờ: “Mấy ngày qua, Hầu gia đều nghỉ ở nhĩ phòng sao?”

Nghe nói thân thể phu nhân không khỏe!” Dương ma ma thấp giọng nói.” Năm ngày liên tiếp, Lưu Y Chính đều vào phủ chẩn mạch cho phu nhân.Thuốc sắc tại nhĩ phòng chưa từng gián đoạn.” Lại nói, “Hầu gia sợ nhũ nương, nha hoàn chăm Lục thiếu gia không tốt, mấy ngày này đều tự mình bế Lục thiếu gia!”

Đều là con trai, nhưng khác biệt quá lớn!

Nghĩ tới đây, tâm của Dương thị như bị đâm một nhát. Dương thị cắn môi, nói nhỏ, “Vậy ngươi biết mấy ngày này, Hầu gia đều làm gì ở đó không?”

“Ban ngày đều ở ngoại viện.” Dương ma ma nói.”Buổi sáng tiễn Lưu Y Chính ra cửa, giờ tuất buổi tối trở lại vấn an Thái phu nhân xong thì quay về chính phòng.”

Dương thị khẽ gật đầu,lâm vào trầm tư.

Từ Lệnh Nghi quay về trong phòng, Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi đã ngủ.

Hắn từ tịnh phòng đi ra ngoài, rón rén bước trên mặt đất lên giường.

Thập Nhất Nương vẫn bị giật mình tỉnh giấc, mắt nàng lim dim buồn ngủ: “Hầu gia về rồi ạ!?”

“Ừm!” Từ Lệnh Nghi thấy Cẩn nhi đang ngủ say, ôm Thập Nhất Nương ôm vào ngực.

Thập Nhất Nương”Ưm” một tiếng, ngọ nguậy nhẹ một cái, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, lại ngủ thiếp đi.

Từ Lệnh Nghi nhìn Cẩn ca nhi nằm bên gối một chút, lại nhìn Thập Nhất Nương nằm trong ngực một chút, nghĩ đến buổi sáng, lúc ra cửa cùng Lưu Y Chính nói chuyện.

“Châm cứu cộng với uống thuốc bổ sung khí huyết. Có rất nhiều chỗ lợi đối với bệnh tình của phu nhân.”

Lúc ấy Từ Lệnh Nghi nghe vậy, trong lòng bèn thả lỏng. Ai ngờ, Lưu Y Chính lại nói thêm: “Nhân tiện mượn dịp này, phu nhân muốn khỏi hẳn, nếu không đủ thời gian ba, năm năm, chỉ sợ cũng phí công vô ích.”

Hắn nghĩ đến “bản lĩnh cực đỉnh” của Lưu Y Chính, nghĩ muốn trêu chọc Lưu Y Chính hai câu. Nhưng thấy được một đôi ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

Nói cách khác, đây là lời nói hết sức chân thật!

Ý nghĩ trong đầu hiện lên, Từ Lệnh Nghi không khỏi nhẹ nhàng thở một hơi. Vô cùng thương yêu, dán mặt mình lên gương mặt gầy yếu của nàng. Tay cũng rất tự nhiên mà ôm nàng thật chặt ở trong ngực.

“Mặc Ngôn, nàng nhìn qua giống như dịu dàng mềm yếu, thế nhưng luôn luôn kiên trì. Lần này, cũng nhất định có thể chuyển nguy thành an!.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status