Thứ nữ công lược

Chương 598: Sủng ái (Trung)


Buổi sáng trước ngày Từ Tự Truân mở tiệc, trời mưa.

Nửa đêm, mưa đã tạnh. Sáng ngày hôm sau, lá cây được nước mưa cọ rửa càng xanh mướt so với bình thường, không khí cũng trong lành hơn so với bình thường. Đợi đến lúc mặt trời lên cao, hoa sen”tách tách” nứt hở nhụy, cả viện thơm mát, người người ngửi được hương thơm khiến tinh thần phấn khởi.

“Chọn ngày rất đẹp” Thái phu nhân nhìn ngoài cửa sổ, cười quay đầu hỏi Thập Nhất Nương, “Khách mà Truân ca nhi mời, đều đã tới chưa?”

“Đều đến cả rồi ạ!” Thập Nhất nương nhận lấy chén trà từ tay tiểu nha hoàn dâng cho Thái phu nhân, “Có Vương công tử Vương Doãn, con trai của Vương Lệ đại nhân. Đậu công tử Đậu Tịnh, con trai Đậu các lão…” Nàng nói tỉ mỉ cho Thái phu nhân nghe, “Tiệc bố trí ở thủy tạ Thùy Luân, bên đó mát mẻ, thích hợp thưởng sen, thả câu. Truân ca nhi mời Giới ca nhi cùng nhau chiêu đãi khách. Con bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tiệc tám đĩa mười hai bát. Trừ thịt gà, vịt cá, còn bảo người ra roi thúc ngựa mang ‘Thủy bát tiên’ tươi từ Nam Kinh về, ướp lạnh rồi trực tiếp bưng lên, ăn vừa mát lại vừa ngon miệng.

Thái phu nhân nghe im lặng trong chốc lát, nói: “Truân ca nhi mời Giới ca nhi cùng đãi khách?” Trong giọng nói mang theo vài phần không đồng ý.

Thập Nhất Nương vội nói: “Hai bé từ nhỏ đã thân, Truân ca nhi lại một mực cầu xin, con nghĩ hai huynh đệ ở chung một chỗ, sẽ trông nom lẫn nhau nên đồng ý rồi.”

Thái phu nhân nhàn nhạt cười, ôm lấy Cẩn ca nhi đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe người lớn nói chuyện: “Hôm nay Tứ ca đãi khách ở hậu hoa viên, con muốn đi không?”

Cẩn ca nhi lắc đầu: “Con muốn trồng sâu!”

“Trồng sâu?!” Thái phu nhân nghi hoặc nhìn Thập Nhất Nương một cái.

Thập Nhất Nương vội vàng nói chuyện sâu bọ cho Thái phu nhân.

Thái phu nhân luôn luôn cảm thấy trẻ con nên nuôi thô ráp chút ít, trẻ con lớn lên như vậy chưa nói tới cứng cáp, còn có thể mạnh mẽ, gặp chuyện cũng không đến nỗi không chịu được sóng gió. Huynh đệ Từ Lệnh Nghi khi còn bé cũng lớn lên như vậy.

Lão nhân gia mở miệng cười, vẻ mặt lại thoải mái đi không ít. Thơm một cái lên mặt Cẩn ca nhi, nói: “Cẩn ca nhi của chúng ta thật là thông minh. Còn biết trồng sâu!”

Cẩn ca nhi hé miệng cười.

Thái phu nhân lại nhẹ giọng căn dặn Thập Nhất Nương: “Nhớ bảo người dùng đĩa thủy tinh đựng‘Thủy bát tiên’ tới, bóng bẩy trong suốt, mới thú vị.” Lại nói, “Dụng cụ để đựng thứ này, cũng phải chú ý.”

Thập Nhất Nương cảm thấy lời của Thái phu nhân có hàm ý. Nhanh chóng soát lại cuộc hội thoại vừa rồi trong đầu, không khỏi âm thầm suy đoán: chẳng lẽ là chỉ Giới ca nhi sao? Là cảm thấy Giới ca đi theo Truân ca nhi ra ngoài xã giao không ổn lắm hay là sợ Giới ca nhi chưa từng trải qua chuyện như vậy, lễ nghi không đoan trang, làm mất mặt mũi của Truân ca nhi đây?

Nhưng lại không tiện hỏi rõ, nàng cười đáp “vâng”, trước hết cứ phân phó xuống y như Thái phu nhân nói. Đợi Thái phu nhân đi ra ngoài, lập tức phái Trúc Hương đi thủy tạ Thùy Luân tìm hiểu: “… Xem xem bên kia có thiếu gì không? Người hầu hạ có chu đáo không? Ngũ thiếu gia đang làm gì đó?”

Trúc Hương lập tức đi thủy tạ Thùy Luân.

Thập Nhất Nương ôm Cẩn ca nhi trở về nhà, đầu tiên là sửa cách nói “trồng sâu” của con cho đúng, sau đó phân phó mấy người Thu Vũ tìm mấy chậu thủng bị vứt bỏ hoặc là không ai dùng giao cho Hoàng Đại Mao, để Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ cùng Cẩn ca nhi đi đào đất, tìm giun trong vườn hoa.

Cẩn ca nhi sung sướng, hớn hở chạy đi cùng hai gã sai vặt.

Trúc Hương cười quay lại nói: “Cát Cân mang theo mấy người Bích Loa, Vũ Hoa trong phòng Tứ thiếu gia hầu hạ ở nhà thủy tạ. Mọi người chơi rất vui vẻ. Vương thiếu gia còn vẽ một bức tranh, Lý thiếu gia phối hợp làm một bài thơ tuyệt cú năm chữ. Lúc nô tỳ đi, Ngũ thiếu gia đang cầm giấy Tuyên Thành biểu diễn cho mọi người xem!”

Thập Nhất Nương nói: “Vậy Ngũ thiếu gia nhìn qua như thế nào?”

Trúc Hương nhớ lại nói: “Rất tốt ạ! Còn vui vẻ nói chuyện với Đậu thiếu gia bên cạnh nữa”

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi phái tiểu nha hoàn thỉnh thoảng lại đi qua xem Ngũ thiếu gia, đây là lần đầu tiên Giới ca đứng ra xã giao với khách. Mặc dù có Tứ thiếu gia đi theo, nhưng ta vẫn có chút không yên lòng.”

Trúc Hương cười đáp, xoay người đi sai tiểu nha hoàn nhanh nhẹn.

Có tiểu nha hoàn cười đi vào bẩm: “Phu nhân, quản sự Chu gia bên Cao Thanh phái tới đưa thiệp hỉ cho Hầu gia, ma ma bên người Chu thái thái cố ý theo xe tới đây, muốn vào vấn an Thái phu nhân, phu nhân và Ngũ phu nhân.”

Thập Nhất Nương nở nụ cười vui vẻ, tính ngày, Thất Nương cũng sắp sinh, “Mời ma ma đó vào đi?”

Tiểu nha hoàn cung kính đáp “vâng”, dẫn ma ma bên người của Thất Nương đi vào.

Ma ma kia ăn mặc sạch sẽ, có vẻ đã đi rửa mặt chải đầu rồi tới đây.

“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân” nàng quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương, đỏ bừng cả khuôn mặt, hai đầu lông mày còn chớp động, không cách nào che dấu kích động, “Nhờ phúc của Tứ phu nhân và Ngũ phu nhân, thái thái nhà nô tỳ đã sinh được tiểu thiếu gia mập mạp.”

Sinh con trai, cuối cùng Thất Nương cũng đứng vững chân ở Chu gia.

Thập Nhất vui mừng cho Thất Nương. Khen thưởng ma ma tới báo tin, cẩn thận hỏi tình hình của Thất Nương. Biết lúc sinh hơi khó khăn, nhưng cả mẹ cả con đều bình an, nàng dẫn ma ma này đi chỗ Thái phu nhân, sau đó đi chỗ Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân vừa nghe xong, lập tức cười khanh khách. Thưởng bạc cho ma ma này, bảo người dẫn đi nghỉ ngơi. Sau đó không nhịn được lại cười lên: “Đáng tiếc không tiện hỏi ma ma đó tình hình cụ thể. Muội đoán vẻ mặt của Chu An Bình và nương huynh ấy nhất định rất đặc sắc. Đặc biệt là nương của Chu An Bình, muội xem lần này bà ấy muốn kết thúc thế nào.” Nói xong, cao giọng bảo Hà Hương giúp nàng chuẩn bị bút mực, “Muội muốn viết thư để ma ma kia mang qua, hỏi thăm kỹ tình huống bên kia.” Có vẻ kích động nóng lòng muốn thử.

Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân đã chung đụng mấy năm nay, ít nhiều cũng hiểu được tính tình của Đan Dương, cộng thêm mình cũng rất muốn biết, không khỏi mỉm cười, hai người thương lượng viết thư gửi sang Cao Thanh.

Trở lại trong nhà, Cẩn ca nhi đã về, đầu đầy mồ hôi đang vun đất ở dưới mái hiên, nhét giun vào đất trong chậu, bận bịu không biết trời đất là gì.

Nhìn thấy Thập Nhất Nương, cậu nhóc ngẩng đầu hô “Nương”, rồi lại tiếp tục cúi đầu bận việc, chơi vui không biết trời đất.

Thập Nhất Nương cười vào phòng.

Chỉ chốc lát, nàng nghe thấy tiếng Cẩn ca nhi gọi to “Cha”, biết là Từ Lệnh Nghi đã về, phân phó nha hoàn bày bữa trưa, mình thì đi ra ngoài đón.

Từ Lệnh Nghi khụy gối bên cạnh Cẩn ca nhi, dịu dàng nhìn Cẩn ca nhi, lắng nghe Cẩn ca nhi dùng giọng nói trong veo nói con “nuôi giun” như thế nào. Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ đứng xa xa dựa vào tường, khoanh tay.

Nhìn hai cha con tựa vào nhau, Thập Nhất Nương không khỏi dừng bước, khóe miệng nhếch lên có tự chủ, mặt mày dịu dàng ấm áp như dòng nước mùa xuân.

Từ Lệnh Nghi rất hiểu con trai muốn làm gì, hắn cười ha ha. Đáy mắt toát ra mấy phần thú vị của người lớn nhìn trẻ con không biết.

Cẩn ca nhi nắm chặt cái xẻng nhỏ trong tay, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Từ Lệnh Nghi, thật giống như rất không hài lòng đối với việc phụ thân cười như vậy.

Từ Lệnh Nghi càng cảm thấy thú vị, đi ôm Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi lại lùi mấy bước tránh phụ thân ôm, xị mặt nhìn Từ Lệnh Nghi.

Thập Nhất Nương thầm kêu không tốt.

Có đôi khi chuyện mà người lớn cảm thấy buồn cười, nhưng ở trong mắt trẻ con lại là chuyện quan trọng nhất.

Nàng bước nhanh tiến lên, muốn giải vây cho hai người.

Từ Lệnh Nghi cảm thấy trẻ con tỏ vẻ người lớn cũng là chuyện rất thú vị, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của con trai, hắn lập tức ý thức được thái độ của mình làm tổn thương Cẩn ca nhi. Từ Lệnh Nghi vội vàng thu lại nụ cười, nói: “Con cứ nuôi ở trong chậu cũng không được. Nếu giun bò đi thì làm sao bây giờ?”

Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm, dừng bước.

Cẩn ca nhi không phải là đứa trẻ hay cáu kỉnh, lập tức bị lời của Từ Lệnh Nghi hấp dẫn, suy nghĩ một chút, chạy vào phòng.

Lúc này Từ Lệnh Nghi mới phát hiện Thập Nhất Nương, cười đứng lên, ôn nhu hỏi nàng: “Có nóng không?”

“Thiếp một mực ở trong nhà, không nóng đâu ạ!” Thập Nhất Nương cúi chào, “Hầu gia vào nhà nghỉ ngơi đi, thiếp múc nước rửa mặt cho Hầu gia!”

Đang nói, Cẩn ca nhi từ trong nhà chạy ra.

Tay cậu nhóc cầm đĩa đựng hoa quả có chân cao, trùm lên chậu nuôi giun đất, sau đó vỗ vỗ tay nhỏ bé, rất đắc chí vừa lòng, nhìn Từ Lệnh Nghi: “Như vậy nó sẽ không chạy nữa!”

Từ Lệnh Nghi buồn cười: “Mặc dù sẽ không chạy, nhưng cũng sẽ ngạt chết”

Cẩn ca nhi nhìn chậu, lại nhìn Từ Lệnh Nghi, cuối cùng đưa ánh mắt tới người Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cũng không biết giun đất có thể ngạt chết không, nhưng nghĩ có khả năng này, lại là lời Từ Lệnh Nghi nói ra, nhẹ nhàng gật đầu với Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi chán nản, bĩu môi.

Từ Lệnh Nghi lập tức tiến lên ôm con trai: “Được rồi, chúng ta để mẫu thân tìm mảnh vải đay che phía trên là được”

Cẩn ca nhi chớp mắt, quay đầu nhìn Thập Nhất Nương: “Nương, nương mau tìm mảnh vải đay cho con, nếu không giun đất của con sẽ chạy mất!”

Thập Nhất Nương cưng chiều dùng khăn xoa cái trán đầy mồ hôi cho con trai, đi theo sau Từ Lệnh Nghi đi vào phòng khách, cười nói: “Được rồi! Để nương giúp con tìm mảnh vải đay.”

Cẩn ca nhi vữa giãy dụa muốn xuống, vừa nói với Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ: “Các ngươi ở bên cạnh nhìn, đừng để giun đất của ta chạy đi”

Từ Lệnh Nghi dừng bước.

Hai thằng bé sai vặt có chút sợ hãi nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, vội vàng đồng thanh đáp “vâng”.

Cẩn ca nhi ngừng giãy, lúc này Từ Lệnh Nghi mới ôm Cẩn ca nhi vào phòng.

Thập Nhất Nương gọi nha hoàn đi vào hầu hạ hai cha con rửa mặt, thay quần áo, tìm mảnh vải đay, rồi cùng Cẩn ca nhi đã rửa mặt sạch, đi ra hiên.

Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ vẫn canh giữ ở đó.

Cẩn ca nhi và hai sai vặt ba chân bốn cẳng, che mảnh vải đay lên trên chậu hoa, lúc này mới hài lòng trở về ăn trưa.

Ăn trưa xong, lại chạy đi nhìn giun đất: “Tiểu Mao, Nhị Võ, các ngươi đếm xem, xem giun đất có chạy đi không!?”

Hai tiểu nô tài thật sự muốn đổ đất trong chậu ra để bới giun.

Thập Nhất Nương vội vàng ngăn cản: “Con xem Quý Đình tức phụ trồng hoa, bỏ hạt giống vào trong đất, chỉ vẩy chút nước, sau đó qua ít ngày tự nó ra mầm. Con đổ ra thế, giun đất làm sao lớn lên được!”

Cẩn ca nhi gật đầu, mặc dù bỏ qua ý định đổ đất ra đếm giun, nhưng vẫn căn dặn Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ: “Các ngươi nhớ mỗi sáng sớm thức dậy tưới nước cho giun đất.”

Con trai thật là quá đáng yêu!

Thập Nhất Nương cười, hôn chụt một cái thật kêu lên má con trai, dắt Cẩn ca nhi đi ngủ trưa.

Xế chiều, Thập Nhất Nương kể chuyện xưa cho Cẩn ca nhi.

Kể xong một chuyện xưa Cẩn ca nhi liền chạy ra đi xem giun đất mà cậu nuôi ở dưới mái hiên, còn hỏi Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ canh giữ ở một bên: “Nó dài ra chưa?”

Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ lắc đầu. Hoàng Đại Mao lại nói: “Nào có nhanh như vậy ạ, ít nhất phải bốn, năm ngày!”

Cẩn ca nhi có chút thất vọng, an tĩnh ngồi ở trong lòng Thập Nhất Nương nghe chuyện xưa.

Trúc Hương đi đến, nàng nháy mắt với Thập Nhất Nương: “Phu nhân, Ngũ thiếu gia vừa trở về sân viện của mình.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status