Thứ nữ hữu độc

Chương 151: Quả nhiên có bệnh

Nguyên Dục khiếp sợ nhìn Lí Vị Ương, ngay cả nói cũng không nói ra được. Đang nằm trong tay hắn mà không ngờ nàng lại dám đưa ra yêu cầu hắn tru sát hộ vệ của chính hắn, thật là điên rồ!

Không cần nói đến Nguyên Dục, ngay cả Triệu Nguyệt ngồi một bên không thể đứng lên và Bạch Chỉ đang ở chiếu cố nàng cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Lí Vị Ương.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyên Dục trầm xuống: "Lí Vị Ương, ngươi có phải nhầm lẫn rồi không?" Hắn chẳng e ngại nàng kể mọi chuyện ra ngoài, chỉ là hắn không muốn gặp phải phiền toái mà thôi.

"Nếu sáu tên đó không chết, Yến Vương nhất định phải giết ta, về sau ngươi còn phải đối mặt với Thái hậu, Thất hoàng tử và cả Lí thừa tướng phụ thân ta truy tìm và tra hỏi. Bọn họ không phải là kẻ ngu dốt, sợ rằng ngươi còn chưa rời Đại Lịch, sự việc này sẽ vỡ lở. Đến lúc đó vừa đóng dấu liên minh lại sẽ sụp đổ ngay thôi. Yến Vương điện hạ inh, lựa chọn thế nào chắc không cần phải để Vị Ương nhiều lời."

Vốn dĩ Nguyên Dục cho rằng nàng là tiểu nữ tử tùy ý hắn bắt nạt, nên bắt cóc nàng đến hù dọa vài câu là có thể dọa được nàng. Khi đó vì nghĩ đến sự trong sạch của bản thân, nàng sẽ chỉ biết im lặng nhẫn nhịn để không cần gặp lại hắn nữa. Dù sao hắn còn chưa nghĩ tới chuyện trên đời này thật sự có một thiên kim tiểu thư không sợ sự trong sạch bị hủy... Nhưng nếu thật sự giết nàng, mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái, vì dù sao nàng cũng là nghĩa nữ của Thái hậu, thiên kim phủ thừa tướng, là quận chúa Đại Lịch. Hắn không tính ra giá trị của nàng, cũng không biết giết nàng về sau sẽ mang đến hậu quả gì. Cho nên, hắn không dám đặt cược như vậy.

Nhưng nàng muốn hắn giết sáu hộ vệ đắc lực nhất của mình, cái này phải cân nhắc đã. Hắn chuyển hướng đề tài, nói: "Tạm không nói đến, ta có lời muốn hỏi ngươi."

Lí Vị Ương lớn tiếng nói: "Giết người rồi hỏi!" Nói xong, nàng lạnh lùng liếc mắt hắn một cái, cái nhìn lạnh lẽo dường như gây ra tiếng nổ lớn trong trong hư vô.

Nguyên Dục gắt gao nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, hắn không thể ngờ bản thân lại bị đối phương uy hiếp, trong lòng vô cùng giận dữ, cảm thấy nàng thật ngạo mạn vô lý, dõng dạc: "Ngươi cũng biết ta mất bao nhiêu tâm tư mới mời được sáu người này!" Ngươi rõ ràng chỉ là con tin, nhưng ngươi vừa tới đã há mồm ngậm miệng toàn là muốn giết người của ta, ta dựa vào cái gì lại phải chịu uy hiếp của ngươi?! Hắn đè lại lửa giận của bản thân, chậm rãi nói: "Còn nữa, bọn họ có tội gì? Vì sao phải giết?"

"Ý đồ phá hư hoà đàm, phá hủy liên minh hai nước, sáu người này tội ác tày trời, không thể không chết!. Yến Vương điện hạ, mặc kệ hôm nay ngươi bắt ta có mục đích gì, hãy nhớ mục đích chân chính là vì hòa đàm. Hiện tại vừa mới ký kết minh thư, ngươi đã khẩn cấp giết nghĩa nữ Thái hậu, thậm chí còn giết người lung tung trên đường giữa ban ngày ban mặt. Ngươi nói, nếu bị Nam Cương biết được, bọn họ sẽ nghĩ gì? Hoặc là, bọn họ có nhân cơ hội này phái người đến Đại Lịch kết minh, cùng nhau đối phó Việt Tây không?. Với An Quốc công chúa muội muội ngươi, các ngươi có thể nói nàng là tiểu cô nương tùy hứng không hiểu chuyện, nhưng ngươi là một hoàng tử đã phong vương, mỗi tiếng nói hành động đều là đại diện cho bộ mặt và lập trường Việt Tây. Hành vi hiện tại của ngươi mà truyền ra ngoài, ta dám cam đoan với ngươi, cho dù là hoàng đế bệ hạ Việt Tây hay là Bùi hoàng hậu phía sau đều không cao hứng. Đến lúc đó nàng sẽ nói, việc giao cho ngươi thì ngươi không làm tốt, lại chạy đi phá hủy hoà đàm, thật sự là phế vật, vô dụng!. Ta nghĩ, Yến Vương biểu hiện tích cực như vậy, tuyệt đối không muốn làm phế vật đi."

Nguyên Dục bị nàng nói đến xanh mặt, nhưng càng lúc hắn càng thấy một sự rung động chưa từng có. Vừa rồi nàng cố ý đùa giỡn, dùng điểm tâm từ mè vừng bôi lên trên mặt ý đồ lừa hắn để trốn thoát. Hắn còn tưởng rằng bản thân mình ngụy trang hình tượng đăng đồ tử rất giống, khiến cho Lí Vị Ương cũng bị lừa. Hắn đã tính sẵn, chờ mục đích đạt được, hắn sẽ lợi dụng chuyện hoàng thất tài tử đều phong lưu, vả lại theo tin tức hắn nhận được thì thái hậu đã chuẩn bị gả Lí Vị Ương cho hắn. Như vậy sẽ biến thành tiết mục hai người nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, sẽ chẳng ai quá quắt tới mức đi truy cứu rõ ràng. Nhưng nếu đến lúc đó Lí Vị Ương lại không thuận theo, có khi sẽ náo loạn rằng Yến Vương cố ý phá hoại kết minh, Việt Tây và Nam Cương cùng diễn kịch lừa bịp Đại Lịch. Nếu tin đồn này xuất hiện, cho dù cuối cùng không ảnh hưởng đến hai quốc kết minh, thì dựa vào tính cách phụ hoàng cũng nhất định sẽ băm hắn thành thịt nát ——

Nguyên Dục đứng tại chỗ giằng co hồi lâu. Lí Vị Ương hiểu rõ hắn rất chờ mong lần kết minh này nên lấy nó để uy hiếp hắn. Dù hắn biết rõ điều đó, lại không thể không chịu nàng uy hiếp. Hắn có hai lựa chọn, một là giết sáu gã hộ vệ, hai là giết Lí Vị Ương. Hắn rất hi vọng có thể chọn cái thứ hai, nhưng từ đầu đến cuối, hắn không thể giết nàng, bởi vì nàng rất hữu dụng. Nếu nàng chết không minh bạch, kế hoạch của hắn sẽ uổng phí toàn bộ.

"Đang thực hiện lại bỏ dở nửa chừng, tất sẽ gặp loạn, Yến Vương điện hạ vẫn nên suy ngẫm kỹ càng đi thì hơn!" Lí Vị Ương dựa thân mình vào lưng ghế, nhắm mắt trầm tư.

Nguyên Dục vẫn không nhúc nhích, tuy sáu người chỉ là thuộc hạ, giết cũng không đau lòng, nhưng dù sao đều là xuất thân ám vệ, dù ở bên trong hoàng tộc Việt Tây một ám vệ chân chính cũng có giá trị vô cùng. Bên người hắn chỉ có mười hai tên, lần này xuất hành đã mang theo tất cả, chẳng lẽ vì một Lí Vị Ương mà tổn hại một nửa sao, chẳng phải là khiến hắn đau lòng muốn chết —— hơn nữa, hắn là kẻ tỉ mỉ tinh tế, mặc dù là giết người cũng thích kiểu bức tử người khác lãng mạn từng chút một, xoạch một phát giết sáu người, thật sự là cao giá.

Hắn nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt lóe lên: "Quận chúa cần gì phải lấy tánh mạng sáu người kia. Ta biết bọn họ không cẩn thận đã làm tỳ nữ của ngươi bị thương. Ta sẽ lập tức phái người chẩn trị cho nàng, cam đoan sẽ mau chóng khỏi, một chút vết sẹo đều không lưu lại, lại bắt bọn hắn quỳ xuống nhận tội với quận chúa. Quận chúa khoan hồng độ lượng, coi như nể mặt ta, tha mạng cho bọn hắn đi."

Lí Vị Ương nở nụ cười, dùng loại ánh mắt đang nhìn thằng ngốc mà nhìn Nguyên Dục.

Sắc mặt Nguyên Dục trở nên xanh mét, Lí Vị Ương nhất quyết không tha, muốn mạng của sáu người kia.

Trong lòng Lí Vị Ương không có chút thương hại nào, cái gọi là ám vệ đó, tất cả đều giết người như ma, trên tay ai không dính máu của hơn trăm mạng người. Hiện tại nàng muốn mạng bọn hắn trả giá cho Triệu Nguyệt, có gì là không thể.

"Quận chúa, ngươi là một cô nương, tâm địa tự nhiên là thiện lương, làm ra sát nghiệt như thế buổi tối chắc sẽ rất hoảng sợ."

Sắc mặt Lí Vị Ương trầm tĩnh, dường như không hề phản ứng, cứ như căn bản không nghe thấy Nguyên Dục đang nói gì.

Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ hai mặt nhìn nhau, tình hình này bọn họ thật sự hồ đồ rồi, không phải họ bị người bắt đến sao, giờ thì ngược lại, đối phương lại giống như người bị chèn ép vậy?.

Nguyên Dục sắc mặt quả thực khó coi tột đỉnh, "Lí Vị Ương, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao? Ta dám bắt ngươi đến thì giết ngươi ở đây có gì là khó!"

Lí Vị Ương dường như giống một tượng đá, hắn nói gì cũng không phản ứng.

Nguyên Dục hổn hển, lạnh lùng nói: "Chỉ là tánh mạng sáu người, ta đường đường là Yến Vương còn không để vào mắt! Ta để ngươi suy nghĩ, miễn cho đến lúc đó ngươi hối hận!"

Ánh mắt Lí Vị Ương bình tĩnh mà khinh miệt, nàng muốn để đối phương biết, Lí Vị Ương không phải là một người có thể để kẻ khác bắt nạt hay vũ nhục. Hiện tại là sáu hộ vệ kia, đương nhiên tương lai là Yến Vương Nguyên Dục cũng chạy không thoát. Tất cả, chỉ là vấn đề thời gian. Nàng không trêu chọc phiền toái, nhưng cũng không tránh phiền toái, hoàn toàn ngược lại, mỗi lần phiền toái chủ động tìm tới nàng thì sát khí trong lòng nàng luôn ẩn ẩn xuất hiện.

Ngươi đưa lên cửa, ta hà tất phải e ngại?

Dù Nguyên Dục là kẻ tâm ngoan thủ lạt, nhưng dưới ánh mắt Lí Vị Ương, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy rùng mình. Trên người thiếu nữ này lại có khí thế cường hãn mà bá đạo giống như Bùi hoàng hậu. Bùi hoàng hậu là quốc mẫu Việt Tây, là phượng hoàng của Bùi gia, còn Lí Vị Ương trước mắt thì là cái gì?

Nguyên Dục nổi giận đùng đùng rút trường kiếm, cứng rắn đặt trước mặt Lí Vị Ương, nhưng đối phương ngay cả mí mắt cũng không động. Hắn đột nhiên cảm thấy thất bại khó có thể hình dung, trên đời sao lại có một nữ tử cố chấp như vậy, chẳng lẽ nàng không biết tánh mạng nàng còn nằm trong lòng bàn tay hắn sao, dựa vào cái gì dám đặt điều kiện với hắn!. Nhưng —— nhưng, không thể không nói, từng câu từng chữ nàng nói, tất cả đều là điều hắn cố kị nhất!. Nguyên Dục linh quang chợt lóe, đúng, Lí Vị Ương muốn trút giận vì tỳ nữ của nàng —— trường kiếm của hắn bỗng đổi hướng, đặt trên cổ Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt đứng còn không nổi, càng không nói gì đến phản kháng.

"Lí Vị Ương, nếu ngươi còn cao ngạo, ta sẽ giết tỳ nữ của ngươi."

Trong lòng Lí Vị Ương hơi hơi chấn động, nhưng trên mặt cũng không hề có cảm tình, dường như cầm trong tay Nguyên Dục không phải là trường kiếm, mà là đầu gỗ.

Triệu Nguyệt rũ mắt xuống, nàng mơ hồ biết nguyên nhân vì sao Lí Vị Ương làm vậy. Nếu giờ phút này các nàng yếu thế, về sau sẽ chỉ có thể bị đối phương tùy ý chèn ép, ngược lại nếu Lí Vị Ương mạnh mẽ, một là vì trút giận cho bản thân, một lý do khác là ở cảnh cáo Nguyên Dục, thân phận và địa vị của nàng tuyệt đối không cho phép hộ vệ bên người hắn phạm thượng!. Bọn họ dám động thủ thì sẽ phải trả giá đại giới!

Con người đều sẽ bị coi thường, nếu Lí Vị Ương khóc lóc nức nở, mềm mỏng cầu xin tha thứ thì Nguyên Dục sẽ càng giẫm đạp nàng. Nhưng hiện tại nàng lạnh lùng đưa ra yêu cầu cường ngạnh như thế, ngược lại khiến Nguyên Dục cố kị, sầu lo, bởi vì hắn không thể giết nàng, lại không hiểu rõ rốt cục nàng còn có chiêu bài nào.

"Được, ngươi muốn bọn họ chết, tự mình kiểm tra đi!" Nguyên Dục tức giận cực độ, oán hận vứt trường kiếm lại.

Không bao lâu, tùy tùng mang theo sáu cái đầu người đi đến, Nguyên Dục giữ ở trước mặt Lí Vị Ương ép nàng nhìn. Chỉ là Lí Vị Ương biểu cảm bình thản nhìn, chẳng ngại Bạch Chỉ bên cạnh đã không khống chế được muốn ói, nàng vẫn thờ ơ.

Mùi máu tươi tanh nồng tràn ra trên nền gạch xanh, Nguyên Dục vẫy tay, lập tức có người mang sáu đầu người đi, hắn cười lạnh: "Hiện tại ngươi có thể mở miệng nói chuyện chưa?"

Lí Vị Ương cười cười, nói: "Dĩ nhiên có thể, không biết Yến Vương điện hạ muốn nói gì?"

Trên mặt nàng luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này cười rộ lên lại lộ vẻ động lòng người, đáng yêu nói không nên lời. Nguyên Dục lắp bắp kinh hãi, hắn ngày xưa chứng kiến, có nữ tử thanh tú dịu dàng, cũng có các tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục, cũng có thanh lâu nữ tử kiều mị nóng bỏng, tâm địa ác độc cũng có, kiêu ngạo ương ngạnh cũng có, thông minh giảo hoạt đều có. Trong vô số nữ tử này, kẻ biến sắc mặt nhanh nhất là muội muội hắn, An Quốc công chúa vừa kiêu ngạo lại bá đạo. Nhưng giờ so với nàng dường như lại không bằng, Lí Vị Ương trước mắt cường hãn như hổ báo, chỉ là một nụ cười rộ lên lại thanh lệ hơn cả hoa sen.

Hắn có chút hồ đồ, không rõ rốt cục Lí Vị Ương là loại người gì.

Hắn nghĩ ngợi trong đầu: "Lí Vị Ương này bản tính cương liệt, ta sẽ đổi biện pháp thu thập nàng." Ngay tức thời hắn cười nói với Lí Vị Ương: "Ngươi tuổi không lớn nhưng lại rất có khí thế. Cũng đúng, dù sao số mệnh ngươi là được làm vương phi, sau này ngoan ngoãn đi theo ta, đảm bảo cho ngươi hưởng phúc vô vàn."

Lí Vị Ương cười nói: "Thế nào gọi là hưởng phúc vô vàn?"

Nguyên Dục sửng sốt, cười ha ha: "Chỉ cần ngươi muốn, tất cả đều có!"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Ta muốn ánh sao trên trời, muốn lấy bóng trăng trong nước, muốn cái đầu của Bùi hoàng hậu, ngươi cũng tặng cho ta sao?"

Nguyên Dục biến sắc, giận không thể nhịn được, vốn định mắng to, nhưng vừa thấy Lí Vị Ương mỉm cười, lập tức cưỡng chế lửa giận, nói: "Ngươi là người thông minh, nên biết hiện giờ hoàng đế và thái hậu của các ngươi đều đáp ứng sau kết minh sẽ gả ngươi cho ta làm Yến Vương phi. Dù sao ngươi cũng phải gả cho ta, ra vẻ thanh cao làm gì?. Cống hiến vì bổn vương, ta sẽ không so đo việc vừa rồi, sai người chữa thương cho tỳ nữ của ngươi, cũng sẽ đưa ngươi an toàn trở về."

Triệu Nguyệt nghe xong lời này, không khỏi phun ra một ngụm, trợn mắt không nói.

Nguyên Dục cố cười nói: "Ta là con thứ tư của hoàng đế Việt Tây, Nguyên Dục. Còn ngươi tuy ngươi là nghĩa nữ thái hậu nhưng thực tế chỉ là thiên kim thừa tướng, nghe nói vẫn là thứ xuất, đường đường thân phận Yến Vương phi cũng không phải là hạ nhục ngươi đi. Còn nữa, vừa rồi ta đã biểu hiện thành ý của mình, có phải ngươi cũng nên biểu hiện một chút thành ý hay không?"

Lí Vị Ương nhìn hắn, trên mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt, ngầm ý trào phúng: "Ồ? Thành ý? Không biết Yến Vương muốn thành ý gì?"

Nụ cười của Nguyên Dục dần tắt, hắn đi đến phía trước Lí Vị Ương, ánh mắt như sói nhìn nàng chằm chằm: "Lí Vị Ương, ta hỏi ngươi, vị tam công tử Lí gia có lai lịch gì?! Ta nghe nói hắn là con nuôi, vậy các ngươi nhận hắn từ chỗ nào?"

Quả nhiên là hoài nghi đến Lí Mẫn Đức.

Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Yến Vương điện hạ không biết bản thân hỏi rất kỳ quái sao? Gia tộc như chúng ta muốn nhận con nuôi, đương nhiên là chọn người từ họ tộc."

Nguyên Dục đương nhiên biết điều này, hắn cũng từng điều tra, quả thực trong gia tộc Lí gia có một cô nhi, sinh ra thì cha mẹ đều mất, được bá phụ nuôi nấng, lúc hơn một tuổi bị ôm về chủ trạch Lí gia, trở thành con nuôi tam phòng Lí gia. Nếu tam phu nhân còn tại thế, nhất định hắn có thể tìm được cách hỏi ra nhưng tam phu nhân đã chết, nhà bá phụ kia cũng qua đời, không ai chính mắt nhìn thấy đứa trẻ kia, căn bản hắn không có biện pháp khẳng định thân phận Lí Mẫn Đức.

Vốn dĩ, nếu Lí Mẫn Đức là con nhà bình thường, mặc kệ có đúng hay không thì chỉ cần giết chết là xong. Nhưng hắn là cháu Lí Tiêu Nhiên, lại tuấn mỹ trời sinh, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, dễ khiến dư luận xôn xao, không thể tùy tiện khiến hắn biến mất, nếu hành động vội vàng chỉ sợ ảnh hưởng đến kết minh. Nhưng bắt đầu từ khi Nguyên Dục đến Đại Lịch đã phát giác có người âm thầm theo dõi bản thân, hôm nay hắn trăm phương ngàn kế mới thoát khỏi theo dõi —— hắn không xác định được đây có phải do phụ hoàng an bày hay không, nhưng cứ như vậy hắn càng thêm hoài nghi thân phận Lí Mẫn Đức.

Hắn liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái, hàng mày nhăn lại, lộ ra vẻ đau xót, đắng giọng nói, "Quận chúa, kỳ thực ta cũng không có ác ý, lúc trước ta có một đệ đệ, mới sinh ra đã bị người bắt đi, không biết lưu lạc ở nơi nào. Phụ hoàng ta vô cùng tưởng niệm hắn, những năm gần đây tìm kiếm khắp chung quanh, đáng tiếc đều không thu hoạch được gì. Lần này ta đến Đại Lịch, ngẫu nhiên nhìn thấy đường đệ Lí Mẫn Đức của ngươi, cảm giác đầu tiên của ta, hắn là người hoàng thất Việt Tây, nhưng ta không dám vội vàng xác nhận. Ngươi có biết, hoàng đệ của ta không phải mẫu hậu sinh ra nên mẫu hậu ta luôn hi vọng hắn không xuất hiện, ta sợ bản thân vội vàng đi nhận lại hắn sẽ mang đến phiền toái cho hắn, nên mới muốn tìm kiếm chân tướng từ ngươi. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có ác ý, nhưng phụ hoàng phái ta bí mật tìm kiếm hắn ——..." Nói tới đây, âm thanh nghẹn lại, trong mắt lệ quang mênh mông.

Lí Vị Ương nhìn hắn tỏ vẻ cảm tình chân thật, cùng bộ dáng kia cứ như hai người vậy. Nàng lập tức đoán ra, nhất định hắn chuẩn bị hù dọa, bức bách nàng nói ra tình hình thực tế, nhưng giờ thấy nàng tỏ thái độ cường ngạnh, lập tức sửa lại, đi dụ dỗ nàng. Đáng tiếc, đối với Lí Vị Ương mà nói, thái độ cứng hay mềm nàng đều không để ý.

"Yến Vương điện hạ, ta không biết ngươi nói cái gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi, đường đệ Mẫn Đức họ Lí, về phần thân thế hắn, tất nhiên ngươi đã điều tra rồi, không thể nghi ngờ. Ta không biết điều gì khiến ngươi nhìn hắn lại liên tưởng đến hoàng đệ ngươi. Nhưng nếu thật là hắn, nhất định ta sẽ nói cho ngươi, dù sao nhận tổ quy tông là một chuyện tốt, không phải sao?"

Nguyên Dục nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, rất lâu không nói chuyện, hắn ý thức được, bản thân không có biện pháp lừa bịp nàng. Hai mắt hắn di chuyển lướt qua lúm đồng tiền của nàng, lệ quang trong mắt biến mất như ảo thuật không thấy đâu nữa, thay đổi thành vẻ cười nói: "Quận chúa không hổ là nữ trung hào kiệt, khiến ta càng kính trọng. Nếu ta cưới ngươi, nhất định sẽ thương ngươi yêu ngươi, quyết không lạnh nhạt. Nhưng người ta có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi hãy nghĩ rõ ràng, nếu ngươi không thành thật trả lời, ta còn nhiều biện pháp nhục nhã ngươi, khiến ngươi không thể không nói."

Lí Vị Ương nghe vậy ngẩng đầu lên, trong hai mắt mang theo lãnh ý, miệng khẽ cười nói: "Vậy sao, ta có thể góp ý được. Trên đời này khổ hình nhiều vô vàn, mọi thứ ta đều quen thuộc, nếu Yến Vương có hứng thú lấy ta làm thí nghiệm, vậy thì xin mời cứ tự nhiên đi."

Nguyên Dục không định giết Lí Vị Ương, dĩ nhiên sẽ không lưu lại vết thương rõ ràng trên người nàng, căn bản là không thể dụng hình được.

Lí Vị Ương nhìn bộ dáng hắn càng nôn nóng, bật cười nói: "Ồ, ta đã quên, ngài còn muốn tha ta một mạng. Vậy đi, dùng trăm ngàn cái ngân châm để châm được không, nghe nói tư vị kia giống như bị vạn con kiến cắn nuốt, bề ngoài không lộ ra vết thương, trên thực tế lại vô cùng thống khổ. Yến Vương có bằng lòng thử một lần không?"

Nguyên Dục thấy nàng tươi cười đầy mặt, trong ánh mắt lại cực kì nghiêm cẩn, căn bản không giống như đang đùa, trong lòng hắn không khỏi hơi phát lạnh.

"Nếu không dùng ngân châm thì đổi biện pháp khác nhỉ?" Trong lời nói của Lí Vị Ương không mang theo chút sợ hãi nào, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, giống như thật sự đang đưa ra ý kiến cho hắn vậy.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyên Dục dường như vặn vẹo, hắn quay đầu bước nhanh ra ngoài, tiếng mành che "phập" một tiếng rồi rủ xuống. Rất nhanh sau đó có hộ vệ tiến vào, mạnh bạo kéo Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ ra ngoài. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt bước chân tập tễnh, hơi hơi nhắm mắt lại.

Vốn dĩ nàng có thể yêu cầu đối phương trị liệu cho Triệu Nguyệt, nhưng như vậy Nguyên Dục sẽ bắt được nhược điểm của nàng, biết nàng bảo hộ bản thân tỳ nữ, hắn sẽ lợi dụng bọn họ uy hiếp nàng. Cho nên, Lí Vị Ương càng biểu hiện không cần, hắn sẽ càng cảm thấy hai người kia không có giá trị lợi dụng, sẽ không hành hạ bọn họ quá đáng.

Lí Vị Ương bị giam một mình trong một căn phòng hoa lệ, đây là đêm dài nhất của nàng từ lúc chào đời tới nay.

Nàng luôn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không thể ngủ nổi, trong đầu luôn suy tính xoay vần. Ngồi như vậy, vẻn vẹn hai canh giờ. Dường như trong đêm đen, nàng đột nhiên tỉnh táo liếc mắt nhìn cửa, quả nhiên thấy cửa bị đẩy ra, người vào không phải là Nguyên Dục mà là hai tỳ nữ thanh xuân mĩ mạo. Trên tay các nàng là những chiếc khay đựng, trên khay là một bộ quần áo xinh đẹp rực rỡ kèm theo thoa cài, trong đó một người cung kính quỳ về phía Lí Vị Ương nói: "Quận chúa, Vương gia nhà ta thỉnh ngài thay quần áo, sau đó cùng dùng bữa tối."

Người khác đều là tiên lễ hậu binh, Nguyên Dục làm ngược lại. Lí Vị Ương biết, Nguyên Dục thoạt nhìn rất cường thế, bệnh đa nghi lại lớn, nếu vừa rồi nàng tỏ ra một chút sợ sệt đối với dụng hình thì hắn sẽ dùng biện pháp đó để đối phó nàng. Dù sao trên đời này biện pháp tra tấn có rất nhiều, hoàn toàn có thể khiến người ta nói thật, Nguyên Dục lại lớn lên trong cung, cái gì làm cho người ta sợ hãi muốn chết hắn đều nghĩ ra được. Nhưng Lí Vị Ương cố tình biểu hiện không hề sợ hãi, thậm chí còn tích cực giúp hắn bày mưu tính kế, khiến hắn càng không hiểu nàng suy nghĩ cái gì, dứt khoát thay đổi biện pháp.

Lí Vị Ương cự tuyệt trang điểm, chỉ mặc quần áo bản thân, dẫn đầu đi ra ngoài. Hai tỳ nữ liếc nhau, cũng không dám nhiều lời, cung kính đi phía trước, dẫn đường cho Lí Vị Ương. Rất nhanh đã đưa nàng đến một gian phòng, trong đó có một người chủ động đẩy cửa giúp nàng, rồi mọi người cùng lui xuống.

Lí Vị Ương chậm rãi tiến vào, so với gian phòng vừa ở thì phòng này còn xa hoa, lộng lẫy hơn, nhưng không hề thô tục, ngược lại lại có một loại hơi thở cao nhã thoát tục. Không có những bài trí dư thừa, dù là một bồn hoa, một bức họa, cũng được bày ở vị trí thỏa đáng nhất, biểu hiện ra gu thưởng thức bất phàm. Trên đường xuất hành rõ ràng có thể ở sứ quán nhưng đối phương lại cố tình mua một tòa nhà ở Đại Lịch, có thể thấy được là đã sớm có chuẩn bị.

Lí Vị Ương đi vào, thấy một thiếu niên tuấn tú đang ngồi ở trước mặt bàn, tựa hồ luôn chờ đợi nàng. Vừa nãy rõ ràng hắn vẫn là một tên tội phạm bắt cóc ác độc thì giờ đã biến thành một công tử thanh thoát nhẹ nhàng. Thấy nàng tiến vào, hắn hơi hơi cười.

Mặc kệ người này là dạng người gì, nhưng dung mạo hắn khi nhìn gần mà nói thật là cực kì xuất chúng.

Lí Vị Ương biết hoàng thất Việt Tây đều mĩ mạo xuất chúng, lúc trước nhìn An Quốc công chúa xinh đẹp kiều diễm, giờ lại gặp Nguyên Dục xinh đẹp kỳ quái. Khó trách mọi người đều nói rằng tộc Nguyên thị đều là mỹ nhân, hơn nữa tướng mạo nam tử thường xuất chúng hơn nữ tử gấp trăm lần. Các tiểu thư Việt Tây ai ai cũng muốn cầu làm phu quân, kẻ đã có chồng cũng nguyện ý bỏ chồng chạy trốn, có thể đoán ra nam tử đó anh tuấn đến nhường nào.

Nghe nói lúc hoàng đế Việt Tây vẫn còn là thái tử, diện mạo tuấn mỹ đến nỗi mỗi khi hắn cưỡi ngựa xuất hiện ở đầu đường đều làm cho các thiếu nữ kích động tới điên cuồng đuổi theo đuôi cầu yêu. Vì đạt được hắn ưu ái có thiếu nữ còn tranh đấu gay gắt với nhau, không để ý bản thân là nữ tử mà ra tay quá nặng, thậm chí có nữ tử xuất thân ti tiện không thể vào cung, cũng không có khả năng lọt vào mắt xanh của hắn mà tự sát thân vong. Hiện giờ, dĩ nhiên những đứa con của ông ta cũng kế thừa tướng mạo xuất chúng như vậy, hơn nữa còn xu thế trò giỏi hơn thầy nữa.

Nguyên Dục ra vẻ tươi cười mê người: " Việc hôm nay thật sự là ta quá mức lỗ mãng, cảm thấy hổ thẹn vô cùng, còn hi vọng quận chúa bao dung!. May mắn sáu tên hộ vệ lỗ mãng kia đã lấy cái chết tạ tội, quận chúa cũng không bị tổn thương gì, bằng không ta đã đắc tội lớn rồi."

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt một tia cảm tình cũng không có.

Nguyên Dục hơi hơi nhíu nhíu mày, từ trước hắn cười một cái vô số thiếu nữ đều phải khuynh đảo vì hắn, vì sao Lí Vị Ương lại nhìn như không thấy?

Thực tế, Lí Vị Ương cũng biết hắn xuất chúng, nhưng do nhìn gương mặt điên đảo chúng sinh của Lí Mẫn Đức nhiều năm như vậy nên nàng đã có khả năng miễn dịch, dù hắn có tuấn mỹ thì cũng chỉ đến thế, huống chi dung mạo Nguyên Dục so với Lí Mẫn Đức còn kém hơn ba phần. Còn nữa, Lí Vị Ương vốn là người lãnh tâm lãnh tình, đối với người có dung mạo xinh đẹp đều có vài phần chán ghét, Nguyên Dục cười càng ôn nhu, Lí Vị Ương càng thấy ghê tởm. Cũng may Nguyên Dục không biết trong lòng Lí Vị Ương cảm tưởng gì, bằng không thật sự sẽ tức hộc máu.

"Hôm nay mời quận chúa cùng ta dùng bữa, sau đó ta sẽ tự mình đưa ngươi trở về." Biểu hiện Nguyên Dục vô cùng nghiêm cẩn, bộ dáng hành vi nghiêm túc, giống như thật sự hối hận rồi, thành tâm xin lỗi Lí Vị Ương.

Bữa tối trên bàn cũng chuẩn bị rất kỳ công hoàn hảo, đồ mặn đồ chay đồ canh đồ nguội, điểm tâm là mứt hoa quả nhiều màu, đồ ăn vặt chiên rán bình dân món nào cũng có... Hơn nữa đều là khẩu vị Đại Lịch, dĩ nhiên là phải tốn không ít công sức. Nhưng tát người ta xong còn đưa viên kẹo, hình như Yến Vương này nghĩ nàng rất đơn giản?.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, kỳ thực cũng không kỳ quái, bởi vì bề ngoài của nàng vốn chỉ là một tiểu nha đầu vừa độ thanh xuân, đối phương không còn biện pháp nên sẽ dùng mỹ nhân kế.

Thái độ Nguyên Dục không thể soi mói, khuôn mặt thì luôn tràn ngập tươi cười, Lí Vị Ương chỉ nói: "Tỳ nữ của ta đâu?"

"Ta đã phái đại phu chẩn đoán cho Triệu cô nương, còn thay nàng bôi thuốc, chỉ cần về điều dưỡng mấy ngày là không có trở ngại." Giọng nói của hắn bình thản vô cùng. Trong mắt hắn, Triệu Nguyệt cũng chỉ là một tỳ nữ, là loại tiện tì không cần thương hại, càng không cần xin lỗi.

Thấy Nguyên Dục khinh miệt tỳ nữ bản thân như thế, trong lòng Lí Vị Ương lửa giận lại hừng hực thiêu đốt, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra chút phẫn nộ nào, hiện giờ Yến Vương có vẻ rất tao nhã ôn nhu. Nhưng lúc nào hắn cũng có thể trở mặt, hơn nữa có thể đẩy bọn họ đến chỗ chết được. Ban đầu Lí Vị Ương cho rằng địch nhân chỉ có Thác Bạt Chân thôi, nhưng ý tưởng này sai lầm rồi, có một số người dù ta không tìm hắn, hắn cũng sẽ chủ động tìm tới ta. Ví dụ như An Quốc công chúa khiêu khích, lại như Yến Vương Nguyên Dục bắt cóc nàng.

Nhưng nàng không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng, đến thời điểm thuận lợi nàng sẽ khiến họ phải trả giá vì hành vi càn quấy hôm nay mà khóc lóc nức nở. Đương nhiên, nếu đến lúc đó bọn họ còn có thể khóc được.

Yến Vương nhìn nàng, chậm rãi nói: "Chỉ cần ngươi nói với ta, rốt cục Lí Mẫn Đức có lai lịch gì, gần đây hắn tiếp xúc với ai, kẻ nào bí mật trợ giúp sau lưng hắn, như vậy chẳng những ta thả ngươi đi, còn có thể thuận lợi vui vẻ đón ngươi về Việt Tây, quyết không nuốt lời!"

Lí Vị Ương kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Yến Vương bảo ta giả tạo chứng cớ. Ngươi nghĩ ta là người thế nào? Ngươi lại nghĩ bản thân ngươi là loại người nào?"

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng cùng vô tội của Lí Vị Ương, khiến Nguyên Dục sửng sốt: "Chẳng lẽ ngươi không muốn gả cho ta? Ta là Yến Vương Việt Tây, tài phú nhiều không đếm được, Việt Tây lại giàu có cường thịnh hơn nhiều Đại Lịch của ngươi, ngươi gả cho ta tất nhiên vinh quang hơn làm một quận chúa hữu danh vô thực ở Đại Lịch nhiều lắm. Nghe nói, vì ngươi cá tính hung hãn mà không ai dám cưới ngươi?. Gả cho ta đi, ta cam đoan, ngươi sẽ trở thành Yến Vương phi cao cao tại thượng. Chẳng lẽ ngươi không muốn giống các thiên kim tiểu thư, giúp chồng dạy con, làm một hiền thê lương mẫu?"

"Yến Vương phi?" Lí Vị Ương đột nhiên cười to nói: "Hiền thê lương mẫu, là cái gì? Giúp chồng dạy con, là cái gì? Vinh hoa phú quý, thì làm sao!" Nàng cười to, rõ ràng có sự trào phúng nói không nên lời.

Nguyên Dục khó hiểu nói: "Ngươi không biết ý nghĩa cái này là sao?"

Lúc này, bên cạnh ngọc án có đốt nhang thơm, hương khí phiêu tán, Nguyên Dục hàng mày giãn ra, hít thật sâu mùi hương, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng dần dần ửng hồng. Lí Vị Ương từ xa ngửi đã thấy mùi hương này hình như cảm giác có chút phiêu huyễn, nàng cười lạnh một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng.

Nàng chậm rãi nói: "Hiền thê lương mẫu là vì lợi ích của nam nhân, lừa mình dối người! Giúp chồng dạy con, là khiến nữ nhân an phận, bảo thủ!. Vinh hoa phú quý, trong nháy mắt là của người khác, sao ta có thể vì giam trong nhà giàu mà dương dương tự đắc! Ngay cả gả cho ngươi thì ta có thể được gì, một cái danh hiệu Yến Vương phi? Yến Vương, không cần nói đùa với ta nữa, những thứ kia ta không cần, không muốn chút nào!" Đời này, nàng sẽ không sống để lấy lòng người khác nữa.

Nguyên Dục sửng sốt, xuất phát từ trực giác bẩm sinh, hắn ẩn ẩn cảm thấy, thiếu nữ trước mắt nhất định có tâm sự sâu xa, kỳ quái. Nhưng hắn thật sự không đoán ra, thoạt nhìn nàng cái gì cũng có, trừ hôn sự không thuận lợi thì nàng có thể có tâm sự gì?

Nguyên Dục cười làm lành: "Quận chúa đừng tức giận, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi, dù ngươi thật sự không đồng ý hòa thân, ta cũng không miễn cưỡng, mỗi người đều có mục đích riêng mà thôi. Như vậy đi, nếu ngươi khai ra tất cả về Lí Mẫn Đức, ta sẽ nói với hoàng đế Đại Lịch đổi người hòa thân, ngươi thấy thế nào?"

Khuôn mặt Lí Vị Ương không hề có một chút vui sướng: "Ta đã nói vô số lần, Mẫn Đức là người Lí gia ta, không quan hệ với hoàng thất Việt Tây của ngươi, ngươi muốn ta oan uổng hắn như vậy, còn có ý đồ tìm hiểu bí mật trên người hắn, nếu muốn biết thì đi mà tìm hắn, cần gì tới hỏi ta?"

Nguyên Dục thầm nghĩ, nếu có thể bắt được hắn thì ta còn vất vả tiếp đãi ngươi sao? Kinh đô này ai chẳng biết tam công tử Lí gia và An Bình quận chúa cảm tình rất tốt, bí mật của hắn Lí Vị Ương ngươi không biết mới lạ! Hắn nhìn thoáng qua lư hương cách đó không xa, trên mặt hiện ra một tia mỉm cười thần bí.

Lí Vị Ương, ngươi luôn miệng nói không thèm để ý đến sự trong sạch, nhưng nếu thật sự không còn trong sạch thì ngươi có thể trấn định tự nhiên như vậy sao?

Lí Vị Ương chú ý tới ánh mắt Nguyên Dục, ánh mắt của nàng dừng ở phía trên lư hương. Trong hoàng thất có nhiều chỗ che giấu hương phấn, nhưng hoàn toàn khác mấy loại mê hương hạng ba bên ngoài, chúng đều có cùng tác dụng trợ hứng. Nguyên Dục dùng loại này, chính là Tiêu Dao hương mà hoàng thất các nước hay dùng, không nói đến giá trị rất đắt mà hiệu quả cũng là hạng nhất. Nhưng, đó là khi muốn gia tăng tình thú khi hai người đều ý loạn tình mê, Nguyên Dục dùng loại hương này, rõ ràng là đã quá tự mãn về tướng mạo của mình, cho rằng dù thế nào Lí Vị Ương cũng không thể không bị hắn mê hoặc.

Tự kỷ như vậy, quả nhiên là buồn cười.

Lí Vị Ương không biết, chẳng phải Nguyên Dục tự kỷ, là vì ở quốc nội có nhiều mỹ nhân ngã vào lòng hắn, cho nên hắn cũng coi Lí Vị Ương là loại nữ tử có thể nắm giữ dễ như trở bàn tay. Nghĩ cũng biết, là một thiên kim danh môn, có thể không ngại ngần các loại hình phạt, cũng có thể thờ ơ với những lời cầu xin, nhưng nếu không có trong sạch thì nàng còn không khăng khăng một mực thuận theo nam nhân sao? Đến lúc đó, không phải hắn cầu nàng, mà là nàng phải chạy tới nói cho hắn tất cả.

Hắn phụng mệnh Bùi hậu, bí mật điều tra tung tích nam hài năm đó, hơn nữa Bùi hậu hoài nghi bên người nàng có gian tế mới khiến đứa nhỏ kia có thể trốn thoát trong gang tấc. Nhiều năm, Bùi hậu luôn âm thầm điều tra kết quả xem ai là tên gian tế, xem ai ở che chở đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, theo ý nàng thì ngoài Việt Tây hoàng đế ra nhất định còn có rất nhiều người... Nàng muốn trừ bỏ đứa nhỏ này thì phải diệt trừ các thế lực đối địch trong nước đã. Cho nên Nguyên Dục nhất định phải tìm được danh sách thông tin những kẻ đó từ trong miệng Lí Vị Ương, có lẽ những kẻ đó cũng không trực tiếp tiếp xúc với Lí Vị Ương, nhưng chỉ cần nàng đồng ý phối hợp, hắn sẽ có biện pháp bắt được đám người này, một lưới bắt hết!

Nguyên Dục chậm rãi đứng lên, đi tới gần Lí Vị Ương, hắn từng chút đến gần, Lí Vị Ương dường như cảm nhận được hắn hô hấp. Thanh âm hắn cực nóng, mang theo dụ dỗ: "Quận chúa, lần đầu tiên thấy nàng ta đã cảm thấy nàng vô cùng thông minh, chính là kiểu nữ tử ta muốn. Nhưng vì sao nàng lại giúp Lí Mẫn Đức? Hắn không thể cho ngươi cái gì, ngược lại ai lại gần hắn đều phải chết, nếu nàng đứng về phía hắn sẽ chỉ bị hắn liên lụy, nhưng ta thì khác! Tiểu mỹ nhân như nàng, vì sao phải tự hủy diệt mình —— "

Lời nói kế tiếp của Nguyên Dục, nói là để Lí Vị Ương nghe, không bằng nói hắn đang lẩm bẩm, "Hắn tuy là con phụ hoàng, nhưng cả đời ông ta đều không thể thừa nhận, thậm chí phụ hoàng cũng không dám quang minh chính đại chiêu cáo sự tồn tại của hắn. Nàng phải biết, hắn là kết quả của một đôi huynh muội loạn luân, cho nên hắn không được dung thứ, nhất định phải diệt trừ thống khoái. Nếu nàng giấu diếm thay hắn, ngược lại chính nàng sẽ gặp họa." Hắn nói đến chỗ kích động, bỗng nhiên bắt lấy tay Lí Vị Ương, thì thào: "Ta cũng không kém hắn mà —— "

Lời này sao quen tai vậy, Lí Vị Ương không tự chủ được cảm thấy buồn cười. Chính là một nam tử tuấn tú mà cười nói thế, sợ hắn sẽ nghĩ nàng điên rồi, hoặc là người mù, không nhìn thấy dung mạo của hắn. Cho nên nàng nhẹ giọng nói: "Ta thật sự là khó mà hiểu được ngươi."

Đôi mắt Nguyên Dục đột nhiên chảy ra nước mắt, không ngờ hắn khóc trước mặt nàng, hắn cầu xin, lại mong ngóng: "Ta rất sợ hãi, nàng biết không, vừa rồi ta nói cho nàng phụ hoàng phái ta tới tìm hoàng đệ, kỳ thực là lừa gạt nàng, thực tế nàng nói đúng, là Bùi hoàng hậu sai ta tới! Nàng ta đã nói, nếu ta không thể đem đầu Lí Mẫn Đức và kẻ đứng sau lưng phản kháng nàng về, sẽ bắt ta trả giá đại giới! Ta thật sự rất sợ hãi! Ta không đáng phải bị thế, đúng không? Nàng thật sự muốn nhìn ta đi tìm cái chết như vậy sao?"

Nguyên Dục muốn mượn dung mạo tuấn mỹ của bản thân làm Lí Vị Ương đồng tình, thương hại, thậm chí là có tình cảm yêu thương. Nước mắt hắn cứ như là thật, dường như thật sự tràn ngập sợ hãi với bất hạnh trong tương lai. Nếu Lí Vị Ương là thiếu nữ chưa trải đời, nhất định sẽ không tự chủ mà bị hắn mê hoặc, vì khi một mỹ thiếu niên đau khổ cầu xin ngươi so với Yến Vương hung thần ác sát ban nãy thì đáng yêu hơn nhiều.

Trước mắt người này, vừa rồi vẫn là một tên dã thú hung tàn, giờ đã biến thành một thiếu niên bất lực, muôn vàn biến hóa, mục đích chỉ có một, người trước là lừa Lí Vị Ương sợ hãi, người sau là lừa nàng thương hại. Đường đường là Yến Vương điện hạ mà nói cười là cười, nói khóc là khóc, kỹ thuật so với con hát còn tốt hơn. Lí Vị Ương không khỏi lắc đầu, một nam tử như hắn lại đi cầu xin nàng, còn không cho rằng đó là sỉ nhục, quả nhiên là khiến người ta khó tin, nhưng thủ đoạn Yến Vương cũng thật cao tay. Ít nhất, Thác Bạt Chân dùng thủ đoạn dụ dỗ, đe dọa đều làm, nhưng loại giả vờ rơi nước mắt cầu xin này hắn không thèm làm. Loại chuyện này, không phải người bình thường sẽ làm được.

Lí Vị Ương nhìn hắn, ánh mắt dường như thật dịu dàng, nhưng bên trong sự dịu dàng này lại cất giấu sắc bén: "Yến Vương, Tiêu Dao hương là thứ tốt, chẳng qua nếu sử dụng quá nhiều sẽ chậm rãi làm người ta sinh nghiện. Nhìn bộ dáng ngươi không giống lần đầu tiên sử dụng, ta khuyên ngươi, vẫn nên cẩn thận suy nghĩ biện pháp giải nghiện thì hơn."

Nước mắt Nguyên Dục bỗng chốc như đông cứng lại, trên gương mặt xinh đẹp dị thường lúc này một nửa là nước mắt, một nửa lại trở nên vô cùng vặn vẹo, khóe miệng run rẩy hồi lâu. Hắn chậm rãi đứng lên, lui về phía sau vài bước, nhìn Lí Vị Ương nói: "Ngươi đã biết rõ ta giả vờ, lại còn cố ý xem ta biểu diễn, ngươi coi ta trở thành con hát sao?"

Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói: "Đương nhiên ta sẽ không nghĩ ngươi là con hát, đây là chính ngươi muốn biểu diễn cho ta xem, ta cần gì phải cự tuyệt?"

"Ngươi ——" Nguyên Dục chưa bao giờ gặp người như nàng. Trước đây hắn muốn có tin tức từ miệng nữ nhân nào thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được: sợ chết hắn sẽ dùng hình, không được thì dùng vinh hoa phú quý mê hoặc, nếu vẫn thất bại thì hắn sẽ dùng tướng mạo và thân thế địa vị bản thân ra dụ dỗ. Cuối cùng đó là chiêu đau khổ cầu xin, chiêu này rất hiệu quả, nhất là đối với các thiếu nữ, khi đó thì các nàng dù ôn nhu chung thủy đến nhường nào, hay là loại trinh tiết liệt phụ gì, đến cuối cùng đều phải quỳ gối dưới chân hắn, chỉ cần các nàng đều có chung một bệnh là trong lòng có sự đồng tình thương cảm, hắn rất nắm chắc sẽ thành công.

Ai có thể cự tuyệt một người toàn tâm toàn ý luyến mộ ngươi, hơn nữa nếu mỹ thiếu niên không được ngươi giúp sẽ chết thê chết thảm... Cho nên hắn chưa từng thất bại!

"Lí Vị Ương, từ đầu đến giờ ngươi đều đùa giỡn ta!" Chút ít nhẫn nại cuối cùng của Nguyên Dục cũng hết, hắn ném bàn làm đồ ăn trên bàn rơi xuống, trong nháy mắt vẻ lịch sự nho nhã, ẩn tình bên ngoài đã bị xé rách, lộ ra vẻ mặt vô cùng dữ tợn!

Suốt cả một ngày, hắn dùng hết tất cả các thủ đoạn, giờ đều bị Lí Vị Ương làm cho phát cuồng rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status