Thứ nữ hữu độc

Chương 217: Cực phẩm nham hiểm

Thái tử phi đang chiêu đãi nữ quyến thì thấy một tỳ nữ từ ngoài cửa bước nhanh đến. Nàng tuy làm ra vẻ như bình thường, nhưng sắc mặt đã có chút trắng bệch, hướng Thái tử phi cung kính hành lễ, sau đó sát vào tai Thái tử phi bên tai nói gì đó. Cách một khoảng cách, Lí Vị Ương nghe không thấy các nàng nói gì, nhưng rõ ràng thấy Thái tử phi hơi biến sắc, như mây đen bao phủ, trâm cài theo động tác của nàng nhẹ nhàng lay động. Tuy rằng trên mặt nàng vẫn bình thản như trước, nhưng đáy mắt đè nén kinh sợ, nàng đứng dậy nói với mọi người: "Các vị, đại sảnh xảy ra chuyện, ta muốn đi xử lý một chút, nơi này giao cho Lư phi."

Lư phi vội vàng đứng dậy xác nhận, các vị phu nhân liền thấy Thái tử phi mang theo tỳ nữ vội vàng rời đi.

Lí Vị Ương cười, ánh mắt xẹt qua một tia nhàn nhạt lãnh mang, nhẹ giọng hướng Quách phu nhân nói: "Mẫu thân, không biết Thái tử phi có việc gì gấp mà phải đi vội vàng như vậy."

Quách phu nhân nheo mắt, nhìn theo hướng Thái tử phi rời đi, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ chuyện thích khách vừa rồi đã tìm được manh mối khác sao?"

Lí Vị Ương nghĩ nghĩ, đôi mắt ánh lên tia cười lạnh như băng hàn chậm rãi nhạt phai như gió, vừa rồi ba thích khách kia rõ ràng là Thái tử an bày, cố ý ở trước mặt mọi người diễn một tuồng kịch, đương nhiên sẽ không tìm thấy chút sơ hở, làm sao có thể đột nhiên lộ ra manh mối? Thái tử phi này tuyệt đối không phải đi vì việc này, vậy nàng vì nguyên nhân gì mà rời đi. Trước mặt mọi người bỏ lại các vị nữ quyến, vội vàng rời đi? Hơn nữa, Lí Vị Ương nhìn phong thái đó, nhất định là thập phần khẩn cấp.

Không riêng gì các nàng, trên mặt những người khác trong phòng khách cũng tỏ ra nghi hoặc, các nàng vài người tụ lại cùng nhau, nhỏ giọng nghị luận. Lư phi trên mặt như còn trấn định, lộ ra nét dè dặt tươi cười, tiếp tục cùng Quách phu nhân nói chuyện câu được câu không. Nhưng vào lúc này, Triệu Nguyệt từ ngoài phòng khách đi vào, nàng đến bên tai Lí Vị Ương, nhẹ nhàng nói mấy câu, trong mắt Lí Vị Ương quang hoa lưu chuyển, lập tức nở nụ cười, nàng nhìn phía Lư phi nói: "Lư phi nương nương, nghe nói phía trước xảy ra chuyện."

Lư phi còn không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, thập phần nghi hoặc nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương thấy vẻ mặt đối phương không giống giả bộ, tươi cười càng thêm ấm áp, trong miệng nhàn nhạt nói: "Chẳng những đã xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn. Thái tử phi rời đi là để xử lý, thế nhưng không cho người đến báo với Lư phi nương nương sao?" Nàng ngữ khí có vài phần vi diệu, không dễ phát hiện.

Lư phi nghe nàng nói vậy, đôi mắt xinh đẹp dẫn theo ba phần không vui, mi tâm hơi hơi nhíu lại, nàng cùng Thái tử phi ở phủ Thái tử từ vào cửa ngày đã là địa vị ngang nhau, nếu không vì bản thân nàng là thứ xuất, Lư thị tuyệt sẽ không chịu ở vị trí Thái tử sườn phi này. Việc đã như thế, nhưng nàng cũng chưa từng lơ là cùng Thái tử phi tranh phong tâm tư. Vừa rồi Thái tử phi vội vàng rời đi, không mảy may có ý giải thích, điều này làm cho Lư thị thập phần không thoải mái, hiện tại nghe được Lí Vị Ương nói vậy, nàng cố tự đè nén tức giận trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Quách tiểu thư, đã có Thái tử phi đi xử lý, vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết thỏa đáng, Quách tiểu thư vẫn nên yên tâm ở lại phòng khách uống trà, không cần tùy tiện đi lại."

Lí Vị Ương mỉm cười, quay đầu nhìn quý phu nhân chung quanh, nói: "Chư vị không biết, vừa rồi tiền viện phát sinh đại sự, hình như là tiểu thư nhà người ta cùng người phủ Thái tử phát sinh chuyện cẩu thả, các vị có hứng thú đi coi trộm một chút không?"

Mọi người vừa nghe, sắc mặt đều biến đổi, các vị phu nhân nhìn quanh bốn phía, bảo đảm nữ nhi nhà mình vẫn còn trong đại sảnh, sắc mặt mới dịu đi một ít, liền có người tò mò hỏi: "Thực có việc này sao?"

Những lời này là đang hỏi Lư phi, Lư phi sửng sốt, lập tức nói: "Sẽ không có chuyện như vậy đâu." Nàng nghe xong lời này, trong lòng run mạnh, không nghĩ tới tin tức của Lí Vị Ương linh thông như thế, tin tức này cho tới bây giờ nàng vẫn hoàn toàn không biết gì cả, vừa rồi theo lời Lí Vị Ương nói tiểu thư nhà người ta, rốt cuộc là ai? Nói xong câu đó, nàng theo bản năng đứng lên, nhìn người chung quanh, lập tức ý thức được không ổn, vội vàng cười nói: "Thái tử phi tất nhiên sẽ xử lý tốt chuyện này, chư vị không cần lo lắng."

Nhưng Lư phi đã xem nhẹ tính tò mò của mọi người, Lí Vị Ương vừa nói xong câu nói kia, các phu nhân liền bắt đầu đứng ngồi không yên, lục tục đứng lên nói: "Vẫn là đi coi trộm một chút đi, phủ Thái tử phát sinh chuyện trọng đại như vậy, nhất định phải đi xem một chút!" "Đúng vậy, Thái tử phi sợ là tuổi còn trẻ, loại gièm pha này vẫn phải nên cẩn thận xử lý!" "Chúng ta cùng đi đi!" Nói tới đây, mọi người toàn bộ đứng lên, nóng lòng muốn thử đi ra ngoài. Lư phi lập tức bước tới một bước, lại ngăn không được, không khỏi biến sắc, Lí Vị Ương cũng đỡ Quách phu nhân đứng dậy, nhìn Lư phi, mỉm cười nói: "Lư phi nương nương, người muốn đi chung coi trộm một chút không?"

Lư phi hung hăng trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ nếu không có ngươi nhiều chuyện, làm sao lại kinh động nhiều người như vậy, nếu tin tức là thật, chuyện này chẳng phải trở thành trò cười phủ Thái tử sao? Chẳng qua, nàng cũng không biết kế hoạch của Thái tử, cũng không biết hiện thời kế hoạch này đi tới đâu. Nàng vừa định muốn đi lên ngăn mọi người lại, Lí Vị Ương đã nắm cổ tay nàng, tươi cười ấm áp nói: "Lư phi nương nương, yến hội hôm nay là Thái tử phi một tay gánh vác."

Lư phi sửng sốt, cả người đứng trân tại chỗ, có trong nháy mắt nói không ra lời, sau nàng kinh tỉnh lại, đăm chiêu nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, dùng thanh âm cực thấp nói: "Ý ngươi đây là gì?"

Trong ánh mắt Lí Vị Ương tràn đầy ý cười thanh lãnh, nói: "Dù có xảy ra chuyện gì, cũng là do Thái tử phi không an bày ổn thỏa, Lư phi nương nương lại cần gì phải quan tâm?"

Lư phi đứng yên tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, nàng không ngăn cản mọi người nữa, sau đó nhìn Lí Vị Ương rồi liếc mắt một cái nói: "Trong đại sảnh này rất oi bức, ta cảm thấy thân thể không khoẻ, không thể phụng bồi, các vị xin cứ tự nhiên, ta cáo từ trước." Nói xong, nàng được tỳ nữ đỡ đi ra ngoài.

Quách phu nhân nhìn theo bóng lưng Lư phi, lạnh lùng cười nói: "Nàng thật sự nghĩ sẽ không đếm xỉa, đến lúc hỏi đến chỉ cần nói Thái tử phi vì rối ren, bỏ lại mọi người vội vàng rời đi, mới có thể khiến tin tức này phát tán, Thái tử áp sẽ không trách tội nàng ta."

Lí Vị Ương cười nhẹ nói: "Xu lợi tránh hại cũng là nhân chi thường tình, tiền thính náo nhiệt, mẫu thân không nghĩ đi coi trộm một chút sao?"

Quách phu nhân tươi cười đầy mặt, nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem kết quả là thiên kim nhà ai làm ra chuyện gièm pha đến mức này!"

Lí Vị Ương và Quách phu nhân đi tới cửa gian nhã thất, đã thấy có không ít tỳ nữ ngó nghiêng ở ngoài, vô tình nàng lướt qua, cũng không dừng bước chân. Trong nhã thất Thái tử cùng Thái tử phi y ngồi phía trên, sắc mặt đều lạnh như băng. Nhã thất tuy không lớn nhưng lại chứa không ít người, khách khứa trên yến hội đều tới nơi này xem náo nhiệt.

Hạ Hầu Viêm đang quỳ gối ở giữa nhã thất, Lí Vị Ương nhíu mày cười, lập tức thấy Nguyên Liệt cùng vài vị Vương gia khác sắc mặt lãnh đạm đang ngồi một bên. Trên mặt bọn họ mặc dù có khiếp sợ nhưng vẫn không bằng nét khó coi trên mặt Thái tử.

Thái tử lạnh lùng nói: "Hạ Hầu Viêm, ngươi biết tội chưa?" Thanh âm thập phần nghiêm khắc, không biết sao nghe qua lại không có chút khí lực, như là mỏi mệt sau khi bị chọc giận.

Hạ Hầu Viêm dập đầu, lại ngẩng đầu nhìn Thái tử nói: "Thái tử biết rõ thần bị vu oan, có cho thần một trăm lá gan, thần cũng vạn vạn lần không dám vô lễ với Bùi tiểu thư. Huống chi, thần căn bản là không có lý do làm như vậy."

Thái tử vừa muốn phát hỏa, lại bị Nguyên Liệt nhàn nhạt tiếp lời: "Ai nấy đều biết Bùi Bảo Nhi là Việt Tây đệ nhất mỹ nhân, gặp sắc nảy ra ý đó là động cơ của ngươi, mà Bùi gia lại là quý tộc bậc nhất Việt Tây, leo lên quyền quý đó là mục đích của ngươi, còn nói thế nào là không có lý do?"

Hạ Hầu Viêm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Nguyên Liệt nói: "Thần có thể thề với trời, chuyện này thần quả thật không biết, vừa rồi thần từ thư phòng Thái tử đi ra, lại mạc danh kỳ diệu (chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra) bị người ta đánh ngất, đưa lên giường. Thần vô tội, thần có thể thề với trời!"

Nguyên Liệt trên mặt nghiền ngẫm, tươi cười nói: "Phủ Thái tử thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa vừa mới xảy ra chuyện nhiễu loạn, nhóm hộ vệ càng thêm tăng cường tuần tra, ai lại có thể ở trước mắt bao người động thủ đối với ngươi? Hạ Hầu đại nhân, ngươi không cần ngụy biện, ngươi đã sớm bố trí thôi tình hương trong nhã thất, đó chính là chứng cứ. Chúng ta có thể thỉnh một vị thái y nghiệm hương khí trong phòng này là cái gì?"

Hạ Hầu Viêm biến sắc, vội vàng nói: "Thỉnh Thái tử làm rõ, thần căn bản không biết cái gì là thôi tình hương, tất cả đều không phải thần làm!" Trong lòng hắn lúc này đã tức giận đến cực điểm, nguyên bản thiết lập cạm bẫy này vì muốn Nguyên Liệt thân bại danh liệt, cũng vì buộc hắn cưới Bùi Bảo Nhi. Chỉ cần Bùi Bảo Nhi thành Húc Vương phi, như vậy Nguyên Liệt và Quách gia sẽ mỗi người đi một ngả, thậm chí có khả năng trở mặt thành thù. Chỉ cần xúi giục thêm một chút, Quách Gia nhất định chỉ có thể gả cho Nguyên Anh, đến lúc đó lại sắp xếp đưa vào phủ Nguyên Anh một sườn phi trẻ trung xinh đẹp, lại ôn nhu săn sóc, nàng ta sẽ châm ngòi ly gián, khiến Nguyên Anh dần dần lãnh đạm hoài nghi Quách Gia. Không tới một năm, Quách phủ sẽ cùng Nguyên Anh ly tâm triệt để, đến lúc đó mới thật sự là nhất tiễn tam điêu.

Đương nhiên kế sách này một khi thi hành, thanh danh Bùi Bảo Nhi nhất định sẽ bị tổn hại, nhưng Việt Tây không giống Đại Lịch, ở đây công chúa có thể công khai nuôi dưỡng nam sủng, có những phu nhân đã từng nuôi dưỡng nhân tình bí mật, Bùi Bảo Nhi làm thiên kim danh môn bị Húc Vương nhục nhã, bắt Húc Vương chịu trách nhiệm đồng thời cũng nhận nhận đến tội danh. Hơn nữa Bùi Bảo Nhi xuất thân cao quý, không thể làm sườn phi hoặc thị thiếp, cho nên kế sách này nguyên bản là không hề sai sót... Chỉ là hắn thật không ngờ, bản thân lại trở thành nhân vật chính, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Lúc này, Thái tử phi nhìn phía Bùi Bảo Nhi, ôn nhu nói: "Bùi tiểu thư, ngươi muốn nói gì không?"

Bùi Bảo Nhi trên người đã mặc xiêm y, chỉ tiếc vạt áo đã bị nước mắt thấm ướt, trang điểm trên mặt cũng mơ hồ lem luốc, nàng nhìn phía Thái tử cùng Thái tử phi, khóc không thành tiếng: "Thiếp là bị vu oan, thiếp thật không ngờ có người làm ra chuyện như vậy, thiếp không biết gì cả." Trên thực tế, nàng biết hết, cũng tình nguyện hy sinh danh dự bản thân để gả tới Húc Vương phủ, nàng rất tự tin vào bản thân, nàng cảm thấy với mĩ mạo cùng tài năng của mình sẽ có một ngày có thể lay động trái tim Húc Vương. Nàng lại thật không ngờ chuyện này lại phát sinh đường rẽ! Hạ Hầu Viêm là cái gì? Chỉ là quan lục phẩm, lục phẩm là gì chứ?

Bùi Bảo Nhi nàng là thân phận gì, tôn quý cỡ nào! Nếu nàng sinh sớm hai năm, vị trí Thái tử phi với nàng cũng sẽ dễ như trở bàn tay, vương tôn quý tộc còn là tùy ý để nàng chọn lựa, làm sao lại có thể gả ột quan viên lục phẩm. Huống chi Hạ Hầu Viêm này chỉ là phụ tá phủ Thái tử, Bùi gia nhiều năm tỉ mỉ bồi tài cho nàng như vậy, nàng lại gả ột nam nhân như thế, toàn bộ người Bùi gia chẳng phải biến thành trò cười rồi sao?

Nguyên Liệt lãnh đạm nhìn nàng nói: "Bùi tiểu thư, ta tin lời ngươi nói là không biết chuyện này, nhưng ngươi nói hoàn toàn vô tình với Hạ Hầu Viêm, nói ra chỉ sợ đại gia đều không tin! Nếu ngươi không chủ động đi vào gian phòng này, hắn làm sao có thể bắt ngươi đến, lại làm sao có thể hạ thôi tình hương hãm hại ngươi?" Kỳ thực Nguyên Liệt sớm biết, Tưởng thái y hạ dược lúc bang bó vết thương cánh tay của mình, chỉ có dùng thôi tình dược mới có thể khiến thân thể hắn như nhũn ra, nếu không phải hắn nặng lòng đa nghi, sớm có phòng bị, chỉ sợ thật như bọn họ nghĩ.

Bùi Bảo Nhi nghe hắn nói như vậy, không khỏi phát run, tức giận nói không hoàn chỉnh, liên tục lặp lại nói: "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, ta vô tội, ta bị người khác hãm hại." Nói xong nàng như nhớ tới điều gì, tràn ngập hi vọng nhìn Bùi Trân nói: "Tỷ tỷ, tỷ phải làm chứng uội, muội rõ ràng bị té, bị thương mắt cá chân muốn đến nhã gian nghỉ ngơi một lát, tỷ nói muội ở đây chờ tỷ, không phải sao?"

Bùi Trân vội vàng làm chứng nói: "Đúng! Đúng! Bảo nhi đúng bị thương, thiếp thay nàng đi tìm người, không nghĩ tới..." Nàng nói nửa chừng thì dừng, lại không biết nói tiếp thế nào. Kỳ thực nàng đối với việc Bùi Bảo Nhi được nuông chiều cũng không vui, vốn nàng là thứ xuất, ở trong nhà kém Bùi Bảo Nhi, thật sự có ba phần ghen tị. Nhưng loại tình huống trước mắt, vô luận như thế nào vì thanh danh Bùi gia nàng cũng muốn nghĩ cách bảo hộ Bùi Bảo Nhi, nghĩ đến đây nàng tiếp tục nói: "Thiếp rời đi bất quá chỉ nửa khắc, Hạ Hầu Viêm làm sao có thể mê đảo Bảo Nhi? Trong này nhất định có người động tay động chân, thỉnh Thái tử điện hạ nghiêm tra, trả lại trong sạch uội muội thiếp."

Thái tử không nói gì, mâu quang chợt lóe, nhìn về phía Nguyên Liệt, Nguyên Liệt nhìn ánh mắt của hắn lạnh lùng cười, khẩu khí thản nhiên nói: "Bùi Trân tiểu thư, người phát hiện chuyện này không ai khác mà là ngươi, hiện tại ngươi lại luôn miệng biện giải uội muội, không phải mâu thuẫn sao?"

Bùi Trân lắp bắp biện giải nói: "Thiếp, thiếp không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy." Lúc đó tỳ nữ không chút nghĩ ngợi đi ra phía trước xốc mành lên, nếu nàng sớm biết sẽ nhìn thấy cảnh tượng kia, nàng có chết cũng không vào!

Nguyên Liệt trong tươi cười không hề khinh miệt, ý đùa cợt, nhưng trong mắt Thái tử, ý cười này tràn ngập ý châm chọc: "Thái tử điện hạ, việc cho tới bây giờ người truy cứu, nghiêm tra cũng vô ích. Theo ta thấy, bọn họ dù sao cũng đã ngủ cùng nhau, đến cùng cũng là một đôi uyên ương đồng mệnh, thành toàn cho bọn họ, phủ Thái tử cùng Bùi gia cũng là đám hỏi!"

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Nguyên Liệt, buông hai hàng mi, che giấu ý cười trong mắt, giờ nàng đã hiểu hết, là Bùi Bảo Nhi có ý tính kế Nguyên Liệt, lại bị Nguyên Liệt tính kế.

Bùi Bảo Nhi nghe xong lời này, ánh mắt mở lớn kinh hãi, nàng lập tức không để ý thế thống tiến về phía trước vài bước, dùng sức kéo lấy làn váy Thái tử phi, ngón tay cơ hồ trắng bệch: "Thái tử phi, không! Thiếp không muốn! Không cần gả cho hắn, hắn là cái gì, hắn là cái gì!" Thanh âm nàng dị thường thê lương, quả thực là phẫn nộ đến cực điểm! Ở nàng xem ra, gả cho Hạ Hầu Viêm còn không bằng đã chết!

Nàng vừa dứt lời, Hạ Hầu Viêm trong lòng rùng mình, lập tức nói: "Thái tử điện hạ, việc này không điều tra rõ ràng thì vạn vạn không thể oan uổng thần cùng Bùi tiểu thư, việc này không chỉ có quan hệ đến danh dự Bùi tiểu thư, còn quan hệ đến Bùi gia, sao có thể dễ dàng quyết định như lời Húc Vương. Rõ ràng là cố ý vu hãm thầm tội bất nghĩa!"

Nguyên Anh bên cạnh nghe vậy, gương mặt anh tuấn mỉm cười nói: "Hạ Hầu đại nhân làm gì nói mấy lời này, cưới Bùi tiểu thư chính là thiên đại hảo sự, có có thể đưa ngươi lên thẳng mây xanh!"

Hạ Hầu Viêm trên mặt xanh mét. Hắn không phải đồ ngốc, hắn sao có thể không biết thân phận bản thân, làm sao có thể xứng đôi cùng Bùi gia? Chỉ sợ Bùi gia không chịu được cửa hôn sự này, vừa mới đáp ứng, quay đầu lại sẽ phái người đến giết hắn, đến lúc đó hắn mới thật sự là giỏ trúc múc nước chẳng được gì, tiền mất tật mang.

Lí Vị Ương mỉm cười, hàm ý lưu chuyển. Bùi Bảo Nhi đang muốn quay đầu cầu xin người khác, lại thấy Lí Vị Ương, sắc mặt lập tức đại biến, hoàn toàn thất thố kêu lên: "Nhất định là ngươi! Là ngươi hãm hại ta!"

Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Lí Vị Ương, đã thấy nàng lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Ánh mắt Nguyên Liệt với Lí Vị Ương vừa chạm nhau, lập tức rời đi, không chút để ý nở nụ cười nói: "Bùi tiểu thư thật sự là người thú vị, bị bắt tội thông dâm lại còn có thời gian đi liên lụy đến Quách tiểu thư, thử hỏi Quách tiểu thư hãm hạ ngươi lúc nào?"

Lí Vị Ương mỉm cười, nàng nhìn về phía các vị phu nhân nhàn nhạt nói: "Ta đương nhiên ở cùng với các đại gia." Vì thế bên cạnh liền có không ít người nhìn Bùi Bảo Nhi tùy tiện đổ tội, mở miệng vì Lí Vị Ương làm chứng: "Đúng vậy, lúc sự việc phát sinh, Quách tiểu thư cùng đại gia chúng ta ở cùng nhau, chưa từng rời đi."

Người Quách gia nghe đến đó, đều hiểu ý cười cười, bọn họ hiểu ra rồi, trên thực tế người Bùi Bảo Nhi muốn hãm hại là người khác, chỉ tiếc không thành công... Đương nhiên, mặc kệ là Bùi Bảo Nhi hay Hạ Hầu Viêm, bọn họ không ai dám đem sự tình hãm hại Nguyên Liệt phơi bày, hãm hại hoàng thất quốc gia, tội danh này tuyệt không nhẹ, Bùi Bảo Nhi làm sao có thể nói ra chân tướng? Cho nên nàng chỉ có thể liều mạng níu Lí Vị Ương không tha. Bởi vì Lí Vị Ương là người nàng ghét hận nhất, nước bẩn cũng phải hắt chung lên người nàng! Đáng tiếc, khi phát sinh sự tình, Lí Vị Ương có bằng chứng ngoại phạm.

Thái tử phi khó xử nhìn về phía Thái tử, đã thấy hắn hơi buông ánh mắt, làm ra bộ dáng đăm chiêu, nhưng nàng theo dõi vẻ mặt này của đối phương, theo bản năng nhìn thoáng qua tay trái hắn, ngón cái cùng ngón trỏ Thái tử hơi hơi chạm vào nhau, như đang xoa nắn. Thái tử phi đã quen, mỗi lần Thái tử muốn giết người, sẽ có động tác nhỏ như vậy. Nàng nhìn thoáng qua Bùi Bảo Nhi đang khóc lóc nỉ non, nhàn nhạt đẩy tay nàng ra, ngữ khí lạnh lùng nói: "Bùi tiểu thư, việc đã đến nước này ta khuyên ngươi vẫn nên nhận mệnh đi, mau chóng về Bùi gia thương nghị hôn sự, đừng làm cho sự tình trở nên không thể cứu vãn!"

Bùi Bảo Nhi không thể tin nhìn Thái tử, lại nhìn Thái tử phi, tóc tai đã tán loạn, ánh mắt cũng là đen thùi một mảnh, má hồng sớm đã bị nước mắt làm lem luốn, khuôn mặt tuyệt lệ kia đã trở nên khó nhìn như thế, nàng lẩm bẩm: "Các ngươi, các ngươi cư nhiên cũng không cứu ta! Các ngươi cư nhiên..." Nàng nói chưa xong, lại nghe Thái tử lãnh đạm nói: "Bùi tiểu thư, việc gì cũng phải suy nghĩ rõ rang. Nghĩ rõ ràng rồi mới nói."

Hắn vừa nói vậy, Bùi Bảo Nhi giật mình, nàng đột nhiên ý thức được, bản thân cái gì cũng không thể nói. Nếu nàng nói ra, Thái tử nhất định sẽ giết nàng. Tâm nàng kịch liệt co rút, ngón tay run lẩy bẩy, móng tay không tự chủ được đâm vào lòng bàn tay! Nàng rõ ràng đã sắp thành công, chỉ thiếu một bước mà thôi, thế nhưng lại thất bại trong gang tấc! Đều là tại Quách Gia, đều là tại Nguyên Liệt! Bọn họ bắt tay hại nàng, hại nàng phải gả ột tiểu quan lục phẩm, còn khiến thanh danh nàng bị hủy hoại. Sau này cả đời nàng cũng không ngẩng đầu lên nổi, trở thành đối tượng bị mọi người nhạo báng.

Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, mạnh mẽ đứng lên, lớn tiếng nói: "Không, ta không cần, ta tuyệt đối không gả cho Hạ Hầu Viêm! Hắn không xứng với ta, ta muốn gả cho trang tuấn kiệt trên đời! Mọi chuyện hôm nay, vốn là người khác hãm hại ta, ta tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nghe lời!" Nói xong, nàng đột nhiên quay đầu trừng Lí Vị Ương, chỉ vào nàng nói, "Đều là ngươi, đều là ngươi hại ta, là ngươi bày kế! Ngươi ghen tị mĩ mạo của ta, cố ý hãm hại ta!" Nói xong, nàng bất chấp, đột nhiên bổ nhào vào người Thái tử, lớn tiếng nói: "Thái tử điện hạ, Quách Gia muốn trừ bỏ thiếp, cho nên nàng mới làm như vậy, Thái tử điện hạ, ngài nhất định phải cứu thiếp, cứu thiếp, thiếp không muốn gả cho hắn, tuyệt không gả cho hắn!" Nàng hô khàn cả giọng.

Lí Vị Ương nhàn nhạt cười, ban đầu nàng cho rằng Bùi Bảo Nhi là nữ tử thông minh, nhưng hiện tại xem ra, nàng chẳng những hồ đồ, hơn nữa còn rất hồ đồ, lại đáp ứng Thái tử điện hạ đi làm loại chuyện này. Nghĩ cũng biết, chẳng những bị hủy danh dự, mà nếu nàng thật sự gả vào Húc Vương phủ, Nguyên Liệt bị nàng mưu hại như thế, làm sao có thể không hận thấu nàng đây? Đến lúc đó, nàng làm gì qua được những ngày lành? Nói đến cùng, trong lòng Bùi Bảo Nhi cái gì cũng biết, nhưng nàng cố chấp lại ra quyết định điên cuồng thế này. Nàng cho rằng, trên thế giới này nam nhân nào cũng sẽ quẩn quanh bên làn váy nàng, mà Nguyên Liệt không phải hoàn toàn không quan tâm nàng, cho nên nàng mới có thể quyết tuyệt như thế.

Thái tử đảo mắt, phảng phất như không nhìn thấy bộ dáng Bùi Bảo Nhi đang khóc không thành tiếng. Bùi Bảo Nhi thấy năn nỉ hắn không được, lại xoay người xông đến hướng Nguyên Liệt, thê thanh nói: "Húc Vương, chuyện hôm nay là thiếp sai, mà thiếp cũng là bị người ta mưu hại, người cũng biết, thiếp tuyệt sẽ không làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy!" Nói xong, một đôi đôi mắt đẹp lóe lệ quang nhìn về phía Nguyên Liệt, hiển nhiên vốn định làm cho hắn tin tưởng nàng không tham gia vào âm mưu của Thái tử, kích thích tâm tình thương hương tiếc ngọc nơi hắn, nói xong, nàng còn không ngừng cầu xin, nước mắt chảy xuôi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, thoạt nhìn thập phần làm cho người ta trìu mến.

Tấn Vương bên cạnh thở dài một tiếng nói: "Bùi tiểu thư, ngươi quả thực không đồng ý gả cho Hạ Hầu Viêm sao?" Bùi Bảo Nhi nhìn thoáng qua Tấn Vương, quả quyết từ chối nói: "Thiếp đương nhiên là không chịu!" Tấn Vương nhìn thoáng qua Nguyên Liệt, khẩu khí cũng là thập phần tiếc hận: "Tình huống hôm nay, nếu ngươi nhất định không chịu gả cho Hạ Hầu Viêm, chỉ có..."

Hắn còn chưa nói xong, lại nghe thấy Nguyên Liệt lạnh lùng thốt: "Chỉ có hai con đường, một là ngươi tự sát, bảo toàn danh tiết, hai là ngươi quy y, thanh đăng cổ phật (xuất gia, cả đời lạm bạn với Phật tổ)." Hắn nói một câu như vậy, rõ ràng nhìn thấy Bùi Bảo Nhi biến sắc, khóe miệng Nguyên Liệt xuất hiện một tia nhợt nhạt ý cười, lại âm lãnh nói: "So với chết và xuất gia, gả cho Hạ Hầu đại nhân kỳ thực là lựa chọn không tồi – nói đến cùng hắn cũng là người có tài."

Bùi Bảo Nhi hoảng sợ mở to hai mắt, vừa rồi sắc mặt của nàng còn mang theo một tia hi vọng, hiện thời lại như tro tàn. Nàng vốn nghĩ, tất cả đều là kế của Nguyên Liệt, nàng còn tưởng rằng nước mắt của bản thân có thể lay động hắn, nhưng nam nhân này căn bản ý chí sắt đá, lại rất ác độc! Nàng run run mở miệng nói: "Thật không ngờ, các ngươi lại vô tình như thế, mỗi câu mỗi chữ đều giúp đỡ Quách Gia, rốt cuộc ả có gì tốt, đám các ngươi đều giúp đỡ nàng!" Nói xong, nàng đứng lên, không còn thái độ đau thương vừa rồi, kiên quyết nói: "Một khi đã như vậy, không bằng để ta chết để chứng minh sự trong sạch, thỉnh Thái tử điện hạ hạ lệnh treo cổ thiếp đi. Dù sao, thiếp bị người ta vu oan thế này, cũng không muốn sống nữa!" Chung quy là nhịn không được nàng thất thanh khóc to.

Nhìn đến trò khôi hài này, trán Thái tử ẩn ẩn hiện gân xanh, hắn thật không ngờ, ban đầu kế hoạch là nhằm vào Quách Gia cùng Nguyên Liệt, giờ lại bày ra chuyện thế này. Hạ Hầu Viêm tuy là người có tài, nhưng dù sao cũng xuất thân đê hèn, năm đó hàn môn chiết quế đã là thập phần khó khăn. Đáng tiếc, bất luận hắn nỗ lực thế nào, cũng không có cách nào cũng không nổ bật trên quan trường vốn chú trọng gia thế. Cho nên hắn mới mượn cơ hội giữ đạo hiếu ba năm thoát khỏi quan trường mà chạy vào phủ Thái tử. Chỉ cần hắn có thể phụ tá Thái tử đăng cơ thuận lợi, trở thành người tâm phúc bên người Thái tử, tương lai tự nhiên có thể sống yên ổn trong triều. E là vị trí tể tướng, cũng không phải không mơ tới được, đó là Hạ Hầu Viêm tấn chức chi giai!

Còn nếu cưới Bùi Bảo Nhi, sự việc này có thể sẽ phiền toái. Bùi gia tuyệt sẽ không cho phép một kẻ xuất thân đê hèn, chỉ là chức quan lục phẩm làm con rể Bùi gia. Khác nào Hạ Hầu Viêm chỉ còn con đường chết. Thái tử không khỏi thập phần đáng tiếc, hắn thật rất thích mưu thần này, nhưng đến tình trạng này, hắn biết làm sao bây giờ? Hắn chỉ có thể nói: "Bùi tiểu thư, vẫn là thỉnh Bùi đại nhân tới thương lượng hôn sự đi."

Bùi Bảo Nhi không nghĩ tới bất kể mình náo loạn thế nào, đối phương đều cùng một câu nói. Nàng không khỏi đưa mắt nhìn bốn phía, đáng tiếc lúc này đây, phụ thân mang theo bốn ca ca nàng ở lần rồi, đại bá phụ bởi vì cáo bệnh ở nhà, cũng không tới tham gia yến hội. Toàn bộ yến hội, Bùi gia bất quá chỉ có nàng cùng Bùi Trân hai người, mà Bùi Trân giờ sớm đã khúm núm, sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời, hiện thời nàng nên làm sao đây?

Ngay thời điểm nàng sắp tuyệt vọng, một nam tử trẻ tuổi từ ngoài bước vào, hắn cẩm bào màu lam, bên hông quải ngọc bích lang hoàn, thân hình cao ngất thon dài, dung mạo tuấn mỹ, mục như hàn tinh, giơ tay nhấc chân thong dong tao nhã, nhìn quanh thần phi. Hắn mỉm cười nhìn về phía mọi người, ánh mắt cũng không ngừng trên người Bùi Bảo Nhi.

Đi tới trước, tay áo dài nhẹ phẩy, hướng Thái tử thi lễ: "Thái tử điện hạ, Bùi Huy thất lễ." Thái tử nhìn thấy là hắn, sắc mặt nhất thời vui vẻ, lập tức đứng lên nói: "Ra là Bùi công tử đã trở lại." Lí Vị Ương nhìn về phía nam tử tên Bùi Huy này, ánh mắt hơi biến hóa. Bùi Hậu tổng cộng có hai vị huynh trưởng, đại ca tên là Bùi Uyên, chưởng quản ba mươi vạn binh quyền, phong trú quốc đại tướng quân, chỉ có một con gái một tên Bùi Miên, vì không có con trai, liền đưa con trưởng của chi thứ hai tên là Bùi Bật lên thừa tự làm đích tôn trưởng tôn. Nhị ca Bùi Hoàng Hậu tên là Bùi Phàm, Bùi Phàm tổng cộng có năm trai hai gái, con trai trưởng đưa lên thừa tự cho đại phòng, còn lại bốn con trai lần lượt là Bùi Huy, Bùi Hiến, Bùi Bạch, Bùi Dương, hai nữ nhi tên là Bùi Trân cùng Bùi Bảo Nhi. Công tử tuấn mỹ trước mắt này là thứ tử của Bùi Phàm, Bùi Huy. Bùi Bảo Nhi vừa thấy là hắn, trong lòng mừng như điên, không chút nghĩ ngợi lập tức xông đến: "Nhị ca, ca cứu muội!"

Bùi Huy lãnh đạm nhìn nàng liếc mắt một cái, trên mặt mỉm cười nói: "Ngươi là nữ nhi Bùi gia, sao có thể thất lễ trước mặt mọi người như thế, còn không lau nước mắt, lui xuống rửa mặt chải đầu một chút!"

Bùi Bảo Nhi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Bùi Huy, vừa muốn nói gì, đã thấy Bùi Trân đi lên, đỡ lấy nàng nói: "Tiểu muội, muội làm theo lời nhị ca đi." Bùi Bảo Nhi còn muốn nói chuyện, nhưng Bùi Huy đã chuyển ánh mắt, rõ ràng là không quan tâm nàng. Bên cạnh, sớm có người đưa ghế dựa, nhưng Bùi Huy không ngồi xuống, hắn nhìn phía Thái tử nói: "Thái tử điện hạ, thần vừa đến phủ, đã có người báo thần biết mọi chuyện, hiện thời cục diện thế này, không biết ý điện hạ thế nào?"

Thái tử nhìn Bùi Huy liếc mắt một cái nói: "Chuyện này thật sự khó giải quyết, theo lời Húc Vương, Bùi tiểu thư phải gả cho Hạ Hầu Viêm để bảo toàn danh tiết." Trên thực tế, Bùi Bảo Nhi còn có danh tiết gì đáng nói, chuyện này sẽ chỉ làm nàng trở thành trò cười cho toàn bộ Đại Đô.

Lí Vị Ương lãnh đạm cười, nhìn thoáng qua Bùi Huy, nghe nói vị Bùi công tử này tâm cơ thâm trầm, thận trọng, vậy hắn sẽ giải quyết việc này như thế nào?

Bùi Huy cười nhẹ, Bùi Bảo Nhi là trân bảo của Bùi gia, cũng là quân cờ quan trọng nhất trong tương lai, đáng tiếc mỹ nhân xinh đẹp thường không có đầu óc, nàng chỉ vì bị Thái tử nói hai ba câu sở hoặc, lại chủ động chạy tới hướng Nguyên Liệt hiến thân. Chuyện này chỉ mang sỉ nhục đến cho Bùi gia! Chẳng qua hắn không đem tâm tư này biểu hiện ra ngoài, khẽ cười nói: "Không biết Thái tử điện hạ có thể để thần cùng Hạ Hầu đại nhân nói chuyện một chút được chứ."

Thái tử sửng sốt, lập tức nhìn phía Hạ Hầu Viêm, Hạ Hầu Viêm cũng không thể lý giải nhìn Bùi Huy. Bùi Huy nhìn hắn, tươi cười thập phần đạm mạc nói: "Hạ Hầu đại nhân yên tâm, ta không có ý khác, bất quá là muốn cẩn thận tìm hiểu thêm một chút chuyện phát sinh hôm nay, như thế sẽ có quyết định hợp lý hơn."

Thái tử nhìn phía Bùi Huy, đương nhiên gật đầu: "Được, cũng không phải việc gì khó! Người đâu, dọn ra một phòng để Bùi công tử cùng Hạ Hầu đại nhân nói chuyện."

Nguyên Liệt cũng nhàn nhạt liếc mắt đánh giá Bùi Huy, ánh mắt thập phần bình tĩnh nói: "Sự việc này là tất cả mọi người chính mắt nhìn thấy, không biết Bùi công tử còn muốn nói chuyện gì."

Bùi Huy cũng nhìn Nguyên Liệt, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt thâm thúy phảng phất cất giấu hàn băng, chậm rãi nói: "Mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, càng không thể chỉ nghe lời nói của một bên, ngay cả thật muốn gả cưới, cũng nên thương lượng kỹ càng một chút! Húc Vương làm gì nóng vội như thế, có vẻ ngài dụng tâm kín đáo chăng!"

Nguyên Liệt ngồi dựa vào ghế, thả lỏng cơ thể và tinh thần, cười ý vị thâm trường: "Một khi đã như vậy, Bùi công tử tự nhiên đi." Kỳ thực, Nguyên Liệt cũng thật muốn biết đối phương sẽ làm như thế nào, cục diện trước mắt này, làm thế nào cũng vô pháp xoay chuyển. Bùi Bảo Nhi nếu không gả cho Hạ Hầu Viêm, cũng chỉ có hai con đường, không xuất gia thì chính là tự sát. Ngay cả Bùi Huy mánh khoé thông thiên, hắn cũng không có biện pháp mở ra con đường thứ ba! Bùi Huy muốn cùng Hạ Hầu Viêm nói chuyện là muốn tìm kiếm chứng cớ gì, mà Nguyên Liệt đối với thuộc hạ của mình thập phần tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại nhược điểm gì trong tay đối phương.

Bùi Huy cùng Hạ Hầu Viêm một mình đi ra ngoài, Nguyên Liệt uống một ngụm trà, lại nghe thấy bên cạnh Nguyên Anh nói: "Vị Bùi công tử này có tiếng giảo hoạt, không từ thủ đoạn, ngươi cũng không nên khinh thường."

Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Không ngại, ta chính là muốn biết rốt cuộc Bùi gia còn có dạng người nào."

Nguyên Anh gợi lên bờ môi, tựa tiếu phi tiếu nói: "Rồi ngươi sẽ sớm biết, bọn họ sẽ không đơn giản để ngươi an bài."

Nguyên Liệt vẻ mặt trấn định dị thường, do đó có vẻ lãnh khốc đôi chút, không phản ứng gì với lời nói của Nguyên Anh. Hắn về phía Lí Vị Ương, mỉm cười. Kỳ thực, hắn cũng không thèm để ý cuối cùng Bùi Bảo Nhi có thể lấy lại thanh danh hay không, hắn chính là muốn khiến người Bùi gia thấy ngột ngạt mà thôi. Đương nhiên, bản thân Nguyên Anh là người bề ngoài trung hậu nội tâm độc ác, hắn thế mà lại đánh giá Bùi Huy như thế, có thể thấy được đối phương cũng không phải nhân vật đơn giản.

Lí Vị Ương từ khi thấy Bùi Huy, đã luôn chú ý động tĩnh trong sân, hiện thời Bùi Huy lại mang Hạ Hầu Viêm rời đi, ánh mắt Lí Vị Ương liền dừng lại trên người tỳ nữ nỉ non bên kia. Nàng lập tức buông ánh mắt. Chuyện này sợ là động tay động chân không ít, nếu Bùi Bảo Nhi thật sự gả cho Hạ Hầu Viêm, chỉ sợ Bùi gia cùng Thái tử trở mặt không nói, Bùi Trân kia trở về cũng tuyệt không có kết cục tốt, thủ đoạn Nguyên Liệt thật đúng là độc ác. Bất quá, cái này cũng là ăn miếng trả miếng! Bùi Bảo Nhi thật sự là gieo gió gặt bão. Không bao lâu, nàng liền thấy Bùi công tử kia bước nhanh đi đến, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tựa tiếu phi tiếu, lúc đi ngang Lí Vị Ương, hắn tựa hồ vô tình liếc nàng một cái, tươi cười như thân quen, mà ánh mắt lại hàn như băng sương, lạnh thấu.

Vẻ mặt Lí Vị Ương lại thập phần lãnh đạm, một chút cũng không thèm để ý đến địch ý của đối phương, trên thực tế, Bùi Huy đứng yên lỗi lạc thì đã uy thế mười phần. Loại khí chất trầm ổn bên trong này, ẩn ẩn khí độ thong dong tự nhiên chỉ huy thiên quân vạn mã, khí độ như vậy Lí Vị Ương trước đây cũng nhìn thấy trên người Tưởng quốc công. Xem ra, Bùi Huy vẫn là một viên đại tướng. Vậy hắn sẽ xử trí sự tình hôm nay như thế nào? Hắn có thể giúp Bùi Bảo Nhi sao?

Thái tử cũng hơi lo lắng nhìn Bùi Huy, hắn xưa nay đã biết Bùi Huy là nhân vật thông minh lợi hại, lại không biết hắn kết quả là lợi hại tới trình độ nào. Có lẽ hành quân đánh giặc hắn thật có khả năng, nhưng đối với sự tình lục đục với nhau kiểu này, lại là ai nấy đều thấy rõ ràng, sợ là không thể trở mình.

Chỉ nghe thấy Bùi Huy chậm rãi nói: "Muội muội thần không cần gả cho Hạ Hầu Viêm, cũng không cần thiết tự sát hay xuất gia."

Nguyên Liệt nhíu mày, nhàn nhạt cười nói: "Ồ? Trên đời này còn có biện pháp không cần làm gì cũng có thể bảo toàn danh tiết? Theo lời Bùi công tử nói, còn có con đường nào cho nàng nữa?"

Bùi Huy cười lạnh một tiếng, nói: "Vị Hạ Hầu đại nhân này ngay cả có ý nghĩ muốn cưới, cũng là vô lực hồi thiên." Nghe như thế, Tĩnh Vương Nguyên Anh không khỏi nhìn đối phương, trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý niệm, hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, ngữ khí dẫn theo ba phần nghi hoặc nói: "Không biết Bùi công tử nói lời này là có ý gì."

Bùi Huy mỉm cười nói: "Bởi vì hai người bọn họ đều là bị người ta mưu hại, mà Hạ Hầu đại nhân là một hoạn nhân, sao có thể sinh tâm bức gian."

"A? Hoạn quan?" Thái tử kinh hãi, nghẹn họng nhìn đối phương trân trối.

Bùi Huy mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Kỳ thực ta không nghĩ đem chuyện này lộ ra, chẳng qua có một số việc nếu không nói, chẳng phải là thiên đại hiểu lầm, để người sau lưng ngầm cao hứng sao!" Nói xong, ngữ khí hắn thập phần tiếc hận: "Hạ Hầu đại nhân sẽ không nhục nhã muội muội ta, giữa hai người bọn họ không có tư tình gì cả, bởi vì từ một năm trước, Hạ Hầu đại nhân từng bị thương, sớm đã giống như hoạn quan, không thể cưới vợ sinh con, lại càng không gần nữ tử! Hôm nay bị thế này, rõ ràng là có người cố ý mưu hại hắn, vu oan muội muội ta."

Nghe thế, sắc mặt mọi người trong nhã thất đều thay đổi, Lí Vị Ương cũng mỉm cười, ánh mắt như sông ngân của nàng nhìn chằm chằm người trước mắt, vị Bùi công tử này thật đúng là thú vị, thế mà lại mở ra một con đường thoát.

Giữa sân một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy Bùi Huy nhàn nhạt nói: "Nếu đại gia không tin, có thể đi kiểm tra thực hư, Hạ Hầu đại nhân thật là không có năng lực cưới vợ sinh con, đương nhiên loại chuyện này, ta cảm thấy vẫn là không nên làm quá đáng, vẫn là cho hắn lưu lại một chút thể diện, chỉ cần thỉnh hai vị thái y nghiệm chứng một phen, không phải là có thể chứng minh rồi sao?"

Mọi người thật không ngờ diễn qua hồi trăm, ngay tại thời điểm đã nghĩ đến việc Bùi Bảo Nhi phải gả cho Hạ Hầu Viêm, đột nhiên Bùi Huy lại nói ra chuyện như vậy, nhất thời hai mặt nhìn nhau. Mặc kệ bọn họ thông minh bao nhiêu, cũng không thể nghĩ ra được Hạ Hầu Viêm kia lại là hoạn quan, ngay thời điểm ước chừng không thể thay đổi bí mật này lại được lộ ra.

Nhưng lời nói Bùi Huy còn văng vẳng bên tai, mọi người không thể không tin, càng nghĩ: vừa rồi vị Bùi công tử đi cùng Hạ Hầu Viêm, chỉ sợ không chỉ là nói chuyện đơn giản như vậy. Lí Vị Ương nghĩ đến thay đổi tiến thêm một bước, vừa rồi Bùi công tử này vừa đi, sợ là đi khuyên bảo Hạ Hầu Viêm huy đao tự cung, ha, sự việc này thật đúng là buồn cười. Bất quá, Bùi Huy có thể nghĩ ra loại chủ ý nham hiểm này, hắn cũng không phải người lương thiện gì, thậm trí có thể nói là cực phẩm ác nhân.

Nguyên Liệt sửng sốt, trên mặt lập tức nở nụ cười thập phần tao nhã, thanh âm không lớn, lại để mỗi người đều nghe được rành mạch: "Ồ? Hắn sớm đã là hoạn quan, vì sao chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới?"

Bùi Huy không khỏi nhìn hắn liếc mắt một cái, đôi mắt tản mát ra một loại âm lãnh cùng tàn khốc, còn ẩn ẩn lộ ra một tia chán ghét, chậm rãi nói: "Sự tình này có thể tung hô ọi người đều biết sao, nếu không phải vừa rồi ta lấy đại nghĩa ra nói chuyện, hắn cũng sẽ không thể đem bí mật này nói ra, đương nhiên, Húc Vương nếu là không tin, có thể cùng thái y đi nghiệm chứng." Không đợi mọi người phản ứng lại, hắn lại nói: "Ngươi sẽ không cho rằng ta mua chuộc thái y nói dối mọi người."

Hiện tại Hạ Hầu Viêm chỉ sợ thật sự đã là hoạn quan, chẳng qua một năm trước hoạn cùng hiện thời vừa mới động thủ, dù sao cũng là không giống nhau. Nhưng ai để ý đâu? Cái đại gia muốn, chỉ là một kết quả, một đường xuống đài cho Bùi Bảo Nhi. Đến nước này, ngay cả Lí Vị Ương cũng không thể không bội phục vị Bùi công tử này tâm tư chi ngoan, thủ đoạn chi lạt, phản ứng nhanh chóng, thật là nhân vật tâm cơ thập phần khó lường.

Lúc này Bùi Huy nhìn phía Lí Vị Ương, ánh mắt phảng phất lộ ra một tia cười lạnh.

—— lời tác giả ——

Tiểu biên: ta phát hiện, ngươi càng ngày càng đáng khinh, muốn luyện công, tất trước tự cung, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Tiểu tần: ﹁_﹁

Tiểu biên: ta dự đoán Bùi gia chết hết, Bùi Hậu gục...

Tiểu tần: ngươi không hiểu, ta viết đến bây giờ, luôn có một loại xúc động, để Bùi Hậu tiêu diệt nữ chủ, sau đó nàng làm nữ chủ đi...

Tiểu biên: ta đây liền đem ngươi hủy diệt nhân đạo, viết đi!

Tiểu tần: ﹁_﹁
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status