Thú tu thành thần

Chương 113: Một Băng Thần khác


Băng Thần buổi tối hôm đó đúng như dự định đi tới trụ sở khiến cho các huynh đệ trong Thiên Long bang vui vẻ vô cùng.Đồng phục cũng được quyết định một cách nhanh chóng, một mẫu khiến Băng Thần vừa nhìn đã thích, đặc biệt áo khoác của bang chủ vô cùng bắt mắt.

Sau hôm ấy thì Băng Thần bắt đầu bận rộn với chuyện đám cưới của mình, tuy phần lớn vẫn do các cô nương làm nhưng hắn ta vẫn phải có mặt.

Nhiều ngày sau

Mặc trang phục chú rể đứng trước gương hắn ta mỉm cười sau đó lấy từ giới chỉ ra một chiếc nhẫn vuốt ve thì thầm:

"Mai Hân ta bây giờ đã thành gia lập thất, ngày nào đó ta hồi sinh được ngươi thì ta sẽ cưới ngươi sau đó giúp ngươi tu luyện cùng ta sống qua năm tháng dài đằng đẵng."

Băng Thần ngó qua bảng chỉ số của mình

Tính danh: Băng Thần

Thực lực: Vương cấp tam trọng thiên Yêu Nhân

Huyết mạch: Cửu Vĩ Thần Hồ (Đang tiến hóa)

Thể chất:Đang hình thành

Đẳng cấp:4

Exp:29999/30000

Lực lượng:53000

Tốc độ:65000

Trí lực:80

Thiên phú:98

Vận khí 82 *Công đức:0 ;Long mạch:0*

Hồn lực: 50000

Pháp lực:50000

Mị lực:100 (ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân trong mắt kẻ khác sắc đẹp +khí chất +gia thế)

Tín ngưỡng lực:100000 (10000000 sẽ kích hoạt ẩn tàng kĩ năng "Vạn nhân sùng bái ")

Nguyên tố:Băng,Lôi,Phong, Ám,Hỏa

Tuổi thọ:300 +0

Danh hào:Thần thú nhất tầng (áp chế với 100% ở dã thú,90% ở Yêu thú nếu đối phương huyết mạch yếu hơn mình.)

Nhiệm vụ:Hồi sinh Mai Hân (21/50), Trả thù (2/ 4)

Cất chiếc nhẫn vào trong giới chỉ Băng Thần lắc đầu thầm nói:

" (21/ 50) cũng được gần nửa chặng đường để hồi sinh nàng rồi nhưng dù có hồi sinh được thì ta cũng không thể thực hiện được ước muốn được tổ chức lẽ cưới ở quê của nàng được nữa."

Đi ra khỏi phòng hướng ra ngoài thì thấy khung cảnh tấp nập của mọi người, tiếng cười nói khắp mọi nơi, Băng Thần vui vẻ đi ra ngoài tiếp nhận lời chúc của từng người một. Nhưng bỗng nhiên hắn ta cảm nhận được một luồng sát khí hướng về phía mình.

Cảm giác nguy hiểm một cách khủng bố khiến cho Băng Thần khiến cho hắn thậm chí không dám quay đầu lại chỉ có thể một mạch đi về đàng trước. Xương sống trở lên lạnh buốt Băng Thần đã cảm giác được kẻ kia đang đánh tới nhưng có vẻ tốc độ quá nhanh.

Từ trước mặt hắn một bóng trắng lướt qua

"Ầm "

Tùng Khánh đã cùng người kia giao phong, tiếng vang cùng sự rúng động do nguyên khí va chạm làm cho cả tòa nhà chao đảo. Băng Thần cũng không muốn làm gánh nặng hóa thân thành bán yêu sau đó ngay lập tức dùng hết sức bình sinh của mình tránh đi.

Người kia đã Vũ Tông hắn ta chỉ là một cái Vũ Vương nếu cố quá chắc chắn sẽ trở thành quá cố, may mắn là kẻ kia có vẻ không đánh lại Tùng Khánh viện trưởng.Băng Thần nhìn người kia đầy chán ghét sau đó cắn răng, lui về sau một cây cột sau đó cả người hắn mờ dần rồi biến mất.

Tùng Khánh lấn áp đối phương nhưng người kia né tránh rất tốt nhưng chỉ né tránh chứ hắn ta thoát thân là điều không thể.Chỉ một lúc sau rất đông người đã tụ tập ở khu vực xung quanh quan sát trận chiến nhưng không ai dám lại gần.

Từ Tuấn hỏi Phi Thành trong ánh mắt tràn ngập lo lắng:

"Thiếu chủ ị ám sát viện trưởng đã tới nhưng công tử đâu rồi?"

Phi Thành cũng rất lo lắng lên cũng gắt giọng đáp lại:

"Ta làm sao biết được."

Chiến đầu kéo dài rất lâu cho đến khi người kia có dấu hiệu yếu dần.

Tùng Khánh quyền cước liên tục, người kia bị đánh lui ra, căm ghét nhìn Tùng Khánh sau đó từ đâu lấy ra một thanh kiếm.Nguyên khí tụ lại khiến không gian như năng trĩu, mọi người bây giờ mới hiểu được sự kinh khủng của Vũ Tông.

"Hỏa Ngưu Nhất Kiếm "

Một đường lửa to lớn kéo nhanh về phía Tùng Khánh nhưng hắn ta là viện trưởng của Thiên Nguyên học viện lấy ra một thanh đao lớn vung một đường

"Kim Ngọc Kiếm Thức "

Một đường kiếm kéo dài cắt ngang luồng kiếm khí kéo về hướng người kia, kẻ kia quá bất ngờ dùng hết nguyên khí xung quanh mình hóa thành một tấm chắn.Nhưng chỉ một khoảng khắc sau đó hắn ta cảm giác có cái gì không đúng, bóng cây phía sau mình lại có động tĩnh.

Có điều hắn vẫn tập trung trước đối thủ chính của mình, hắn tự tin như thế bởi phía sau không hề có sát khí, chỉ cần như thế có thể nói không có người muốn gây hại cho mình.

Kẻ đột nhập mắt mở trừng trừng vì hắn ta thấy được có bảy cái trắng toát đuôi đã xuyên qua thân thể của mình.Rõ ràng không có sát khí mà, các bộ vị trọng yếu đều bị xuyên qua hắn ta cố gắng quay mặt về sau thì thấy phía sau mình từ trong hư không hiện ra một người.

Nhưng lần này kẻ tấn công hắn lại là Băng Thần một siêu cấp sát thủ,lúc nãy Băng Thần đã khỏi động ám thuộc tính để trở lên tạm thời vô hình.Núp trong bóng cái cây Băng Thần thấy thời cơ của mình đã tới, kẻ ám sát đã buông lỏng cảnh giác đồng thời còn phải ngăn chặn công kích của Tùng Khánh.

Băng Thần lui thật nhanh ra ngoài người này chết chắc rồi phải tránh xa đề phòng hắn ta tự bạo, cả thân thể lại một lần nữa trở lên trong suốt.Kẻ kia bị đậm một nhát tại cổ họng, một ngay tim, nội tạng cũng có năm cái lỗ to, tiểu tử kia lại ân mình.

Tùng Khánh cũng lui ra xa bởi vì sợ đối phương tự bạo, hắn nhìn xung quanh gào lên:

"Mọi người mau tránh xa nói này đề phòng người này tự bạo."

Kẻ này dù gì cũng là Vũ Tông thế nên sức sống rất ngoan cường, hắn nhìn về Tùng Khánh, bất chấp cổ họng bị đâm xuyên vẫn cố gắng thì thào. Nhưng khi vừa nhép chữ đầu tiên thì đầu hắn ta bị bảy chiếc đuôi từ hư không đâm nát như tương, sau đó bảy chiếc đuôi lại vung ngang cắt thân kẻ này thành bảy mảnh.

Tùng Khánh cùng những người xung quanh hít một hơi lạnh, bọn họ trong đời giết người không ít nhưng tàn bạo như Băng Thần thì chưa từng.Đáng sợ nhất là ánh mắt lạnh nhạt kia giống như vừa giết xong một con gà để làm đồ nhậu vậy , không có hoan hỉ, không có buồn rầu, mọi người lại một lần nữa đổi mới cách nhìn đối với Băng Thần.

Đối thủ không có cơ hội phản kích, hắn ta làm kẻ kia trọng thương sau đó khiến hắn tuyệt vọng muốn buông ngoan thoại thì lại dứt điểm.Băng Thần vốn muốn dứt điểm trong lần công kích đầu tiên nhưng không thể bởi vẫn còn nguyên khí bao bọc ở đó.

Bảy chiếc đuôi dần tan biến hai tai cũng biến mất Băng Thần cúi xuống đống nhão nhoét kia dùng nguyên khí lật qua lật lại rồi quay qua hỏi Tùng Khánh:

"Viện trưởng ngươi có biết người này thuộc thế lực nào hay không?"

Tùng Khánh nhìn hắn không đáp mà nói:

"Ngươi đi theo ta, chuyện này rất nghiêm trọng cần phải có biện pháp ứng đối ngay lập tức."

Băng Thần đã rõ người này chắc chắn thân phận không đơn giản, lấy ra giới chỉ của người này hắn ta đi theo Tùng Khánh, Nhạc Thiên Quân cũng đi theo.Hôn lễ không khí bỗng nhiên trùng xuống một cách đáng sợ các khách mời đều ngay dại.

Hồng Hiên, Từ Tuấn,Phi Thành cũng các thành viên của Thiên Long bang đứng hình, bang chủ vừa hóa kiếp cho một Vũ Tông.Nhất là Hồng Hiên cả người run rẩy, nắm tay hắn ta siết chặt, sự cuồng nhiệt khiến người khác cũng cảm nhận được.

Các thành viên khác trong bang cũng thế, bang chủ của mình tự tay kết liễu một Vũ Tông, làm sao lại không kích thích, tay bọn họ đều vô ý thức nắm chặt chiếc áo khoác của bang phái.

Những người thiếu niên lần trước không nghĩ đến chuyện tham gia Thiên Long bang lúc này cũng sôi sùng sục.Hoa gia hai huynh đệ sắc mặt tái mét, bọn họ cảm giác rất nhiều luồng sát khí đang tập trung về mình.

Một người hạ nhân bên cạnh nói nhỏ:

"Thiên Long bang chắc chắn không có ý tốt các công tử mau chóng rời đi."

Hai người dưới sự bảo vệ của cường giả gia tộc lui về khách sạn, lần này bảo vệ có đến tận bốn cái Vũ Hoàng cao thủ.Nhưng bọn họ lo lắng nhất vẫn là lần này khảo nghiệm của Thiên Nguyên học viện , tính mạng của bọn họ giống như ngàn cân treo sợi tóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status