Thú tu thành thần

Chương 437: Quái vật


Minh Thiên dẫn đám học trò của mình về thì thấy Băng Thần đã ngồi chơi đồng thời đống giấy kiểm tra đã nằm ngay ngắn trên bàn giáo viên, đi ngang qua Băng Thần thì hắn ta hỏi:

"Trò đã làm được bao nhiều phần rồi mà đã nộp bài thế?"

Băng Thần thản nhiên nói:

"Thưa thấy ta đã làm hết toàn bộ, mấy cái này quá dễ nhắm mắt ta cũng làm được."

Minh Thiên nghe Băng Thần nói thế thì nhanh chóng đi lên bên trên, ngẫu nhiên rút ra vài tờ giấy thì hắn vẫn còn ngửi thấy mùi mực còn mới nguyên chứng tỏ hoàn thánh không lâu, lúc này hắn ta đã không khỏi nhìn qua Băng Thần bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.

"Không lý nào, không biết có phải hắn ta đánh đại không."

Vừa nghĩ tới thì hắn ta liền ngay lập tức kiểm tra kết quả, bắt đầu với những câu đầu tiên tới những câu tiếp theo, càng xem hắn ta càng giật mình, tất cả đều đúng hết, không thể nào.

Băng Thần thấy lão sư biểu lộ càng lúc càng giật mình thì không khỏi thầm than:

"Vừa nãy quên mất phải cố làm sai vài câu đi, bây giờ đúng hết cũng sẽ có phiền phức."

Minh Thiên từ trong không gian lấy ra một tờ giấy trắc nhiệm sau đó cầm xuống đưa cho Băng Thần rồi nghiêm túc nói:

"Ngươi làm cho ta xem."

Băng Thần liếc mắt xuống sau đó trông như có vẻ tùy ý quệt vài đường rồi đưa lại cho Minh Thiên nói:

"Ta đã làm xong rồi."

Minh Thiên kiểm tra kết quả thì vẫn thấy đúng hết, hắn ta tay hơi run rẩy nói:

"Các trò đợi ở đây một chút ta đi đây một lát rồi quay lại công bố kết quả cho mọi người."

Nói xong mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người hắn ta biến mất, Băng Thần nghĩ rồi nói với Hoàng Kim Liên:

"Có vẻ ngày đầu tiên đi học của ta không được suôn sẽ cho lắm thì phải."

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

"Ta lại nghĩ khác, hôm nay phải nói là một ngày cực kỳ thành công của ngươi thì mới đúng."

Băng Thần mỉm cười hỏi:

"Giải thích một chút cho ta nghe xem nào."

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

"Thứ nhất ngươi tấn công Hoàng Lầm một cách không thương tiếc khiến cho đám nam nhân còn lâu mới dám làm phiền ngươi, cá cược thắng giáo viên khó tính như Phạm Thiên Hương rồi khiến cho nàng không thể tuân thủ lời hứa.

Như thế giáo viên cũng không dám làm phiền ngươi, rồi bây giờ một người có danh vọng như Minh Thiên thầy giáo cũng bị ngươi cho chạy mất, đảm bảo mai sao không ai dám làm phiền tới ngươi nữa."

Băng Thần nghĩ nghĩ mỉm cười nói:

"Ngươi nói cũng có phần nào có lý."

Tuy nhiên Băng Thần thì không ngây thơ như nàng hắn ta biết mình sẽ phải đối mặt với những thứ gì, trước tiên bỏ qua những nguy hiểm có thể đến từ những người kề bên thì vẫn còn nhiều những thế lực đen tối sẽ nhắm vào hắn ta.

Ở đâu có ánh sáng thì xung quanh nơi đấy tất nhiên sẽ tồn tại bóng tối, những thứ chết tiệt khó chịu kia sẽ không bao giờ tha cho hắn dễ dàng như thế, có lẽ cũng chình vì thế mà dù trong tim phần tối có nhiều đến đâu thì Băng Thần vẫn chọn đi theo ánh sáng.

Nhưng nói ra những thứ này với mấy cô nàng này thì cũng không có tác dụng gì nhiều, hắn ta cần những sự trợ giúp lớn hơn ví dụ như sự có mặt của Thời Gian Vòng, sự dụng hớp lý hắn ta tin tưởng rằng mình có thể quẩy nát mọi thứ dù đang ở bất cứ nơi nào.

Chuyện của hắn bây giờ chỉ là vững tin chiến đấu mà thôi, mau chóng xử lý xong thằng em khốn nạn thì hắn ta sẽ quay lại trở về với thân phận nam nhân, đồng thời hắn ta có thể dành thời gian để tìm cách phá giải lời nguyền cũng tìm cách lách luật.

Đế Thiên Lan cũng đã ra mặt thì chứng tỏ dù Thiện Nữ có muốn làm gì thì cũng vô ích mà thôi, các lão bà đã an toàn thì hắn cũng yên tâm trên còn đường tìm thêm lão bà mới, à không còn đường tìm thêm sức mạnh mới đúng.

Thời gian tiết học trồi rất nhanh nhưng không thấy lão sư đi về thế nên bọn họ đành về nhà trước rồi tính gì thì tính, Băng Thần không biết hắn ta đoán đúng hết tất cả khi thông tin về hắn đang được rất nhiều ông lớn của thế giới này truyền tai nhau.

Hai tiếng trước.

Tại phòng của Phạm Hào Nam giáo viên Minh Thiên bỗng chốc xuất hiện, hai người đang ngồi uống trà cùng đứng bên cạnh Hoàng Tốn đều cực kỳ bất ngờ, Minh Thiên thấy hai người liền nói:

"Hào Nam ngươi đã tuyển thứ quái vật gì vào trường học này?"

Phạm Hào Nam ngạc nhiên hỏi:

"Sư phụ ngươi nói gì ta không hiểu?"

Phạm Hào Nam lại hỏi:

"Quái vật nào vậy sư phụ?"

Minh Thiên đặt một tờ giấy trên bàn trà rồi nói:

"Học sinh này đã làm hết hai mặt của tờ đề lý thuyết trong vòng ba giây ngươi nói xem không phải quái vật thì là thứ gì, chưa kể nàng ta còn làm xong 10000 tờ đề khác nhau trong vòng chưa tới một tiếng, không lẽ làm bài trong chưa tới 1 giây một tờ, đã thế lúc ta về thì đã thấy nàng đặt bài làm trên bàn rồi còn nằm ngủ nữa."

Phạm Hào Nam tưởng mình nghe nhầm thế nên cấm lấy tờ giấy lật coi thì thấy kết quả đúng hết, Phạm Hào Nam hỏi:

"Sư phụ ngươi có biết tên của người học sinh kia không?"

Minh Thiên nghĩ một chút rồi nói:

"Lớp chủ nhiệm của cháu gái ngươi lại thêm cô bé này rất lạ mặt thế nên ta cũng không biết tên của nàng."

Phạm Hào Nam nghĩ chút rồi nói:

"Có phải nàng ta mặc bạch y từ đầu đến chân đã thế còn là yêu thú, đặc biệt là cực kỳ xinh đẹp nữa."

Minh Thiên gật đầu nói:

"Đúng rồi đấy nàng ta tên gì?"

Phạm Hào Nam nhìn Hoàng Hà cười khổ bọn họ không biết là ai mới lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status