Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 122-2: Yêu không hối hận 2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

“Công chúa, người không sao chứ?” Giọng điệu Thanh Linh tràn đầy ân cần, đáy mắt lại thấp thoáng dị quang.

“Ngạo Nguyệt, muội làm sao vậy?” Hách Liên Dực đi đến bên cạnh Ngạo Nguyệt, trên mặt tỏ vẻ ân cần nhưng thực chất trong lòng hắn đang cảm thấy rất tức giận.

Ngạo Nguyệt làm việc càng ngày càng không ổn, sao đến lúc mấu chốt này lại xảy ra vấn đề cơ chứ? Nhìn bộ dạng nàng bây giờ, hắn ẩn ẩn có cảm giác không tốt.

Sau một hồi nôn mửa, Ngạo Nguyệt đã cảm giác đỡ hơn rất nhiều, chỉ là sắc mạt nàng nhợt nhạt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. “Không sao…có thể là đã ăn phải đồ không tốt.”

“Ngạo Nguyệt sao rồi?” Nguyên Ung Đế hỏi.

“Công chúa…” Thái y rối rắm, muốn nói mà lại sợ.

“Có gì cứ nói thẳng.” Nguyên Ung Đế không nhịn được nói.

“Bẩm Hoàng Thượng, Công chúa không phải có bệnh…mà…mà là…có tin vui.”Thái y cắn răng liều chết bẩm báo.

Mọi người trong điện đều tỏ vẻ sửng sốt không nói nên lời, khuôn mặt không thể tin. Ngạo Nguyệt công chúa còn chưa xuất giá, làm sao có thể mang thai, trừ phi nàng lén lút cấu kết cùng nam tử khác.

Ngạo Nguyệt thân là Công chúa Hoàng Thất lá ngọc cành vàng, nếu nàng dám làm chuyện to gan bực này thật không khác gì đánh vào thể diện Hoàng gia một đòn nặng nề. ()

Khi Nguyên Ung Đế phản ứng lại, trong nháy mắt sắc mạt tăm tối vạn phần, hai mắt sắc bén giá rét.

Trong điện không khí thoáng chốc trầm xuống, gió nhẹ thổi vào đại điện mà có cảm giác như gió mùa đông.

“Ngươi nói dối!” Hách Liên Dực giận giữ: “Người đâu, mau tới lôi tên Thái y to gan này xuống.”

Thái y cuống quyết quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng tha mạng, vi thần nào có gan nói bậy.”

Nguyên Ung Đế phất tay ra hiệu, những thị vệ định tiến vào đại điện lập tức lui xuống. “Ngươi nói trẫm nghe, Công chúa mang thai tháng thứ mấy?”Hoàng Thượng lạnh lùng hỏi, ngữ điệu vẫn cứ giá rét như thế.

Hách Liên Dực nắm chặt tay, giấu trong ống tay áo, mồ hôi lạnh túa ra.

“Bẩm…bẩm Hoàng Thượng.” Thái y là người hứng chịu trực tiếp khí tràng của Nguyên Ung Đế, run như cầy sấy: “Công chúa…Công chúa đã mang thai đến tháng thứ ba.”

Nguyên Ung Đế lạnh lùng cười khẽ: “Ba tháng….” Trong điện không khí ngột ngạt đến khó thở.

Tay Hách Liên Dực năm thành quyền, tráo tim từng đợt từng đợt giá lạnh tràn vào. Hắn phiền não muốn chết, tiện nhân này vậy mà dám giấu hắn làm chuyện đồi bại này.

“Đưa hắn xuống.” Nguyên Ung Đế ra hiệu áp giải Thái y xuống. Ông không tin Ngạo Nguyệt chưa xuất giá đã cùng dã nam nhân cấu kết, vì vậy liền thông truyền mấy thái y nữa cùng bắt mạch, nhưng dù có bao nhiêu thái y vẫn chỉ cho ra một kết luận, Ngạo Nguyệt công chúa đã mang thai ba tháng!

Khóe môi Thanh Linh khẽ nhướn, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Công chúa đã mang thai ba tháng?!” sau đó uất ức hô to: “Hoàng Thượng, vi thần thật oan uổng, ngày hôm qua vi thần chưa hề động vào công chúa.”

“Khanh không cần nói nữa, trẫm biết khanh oan uổng.” Nguyên Ung Đế âm trầm nói.

Chuyện ‘Diệp Đàm lăng nhục Ngạo Nguyệt công chúa’ đã không còn gì để bàn cãi, hiện tại chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết trong sạch của Ngạo Nguyệt công chúa sớm đã không còn. Có lẽ nàng muốn bảo vệ gian phu nên mới bày kế vu hãm Diệp Đàm.

Vốn Ngạo Nguyệt vẫn còn ở thiên điện nghỉ ngơi lúc này liền nhanh chóng chạy vào, quỳ xuống đất: “Phụ Hoàng, thái y đều nói hươu nói vượn, hài nhi không mang thai!” Bởi vì vừa mới trải qua một trận ói nữa nên sắc mặt nàng đã trắng lại càng trắng.

Có đến mấy tháng y đều chẩn ra nàng mang thai, giờ nàng phủ nhận Hoàng Thượng sẽ chịu tin nàng sao?

“Gian phu là kẻ nào?” Nguyên Ung Đế ép hỏi.

Sắc mặt Ngạo Nguyệt thoáng chốc lúc đỏ lúc trắng: “Phụ hoàng, hài nhi không có, nhất định là bọn họ chẩn sai rồi.” Mặc dùthời gian nàng ở chung với Phong Lộng không hề ngắn nhưng nàng cùng hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Những tên nam nhân khác lại càng không có cơ hội chạm vào nàng, nàng dám khẳng định nàng vẫn trong sạch.

Nhưng hiện tại chuyện gì đang xảy ra? Nàng làm sao lại có thể mang thai ba tháng được?

Nàng lại mới vừa kiện cáo trước mặt Phụ hoàng đêm qua Diệp Đàm cướp mất sự trong sạch của nàng, nàng không thể lại chứng minh mình còn là hoàng hoa khuê nữ trước mặt Phụ Hoàng được nữa, nếu không chuyện nàng vu hãm Diệp Đàm sẽ bị lôi ra ánh sáng.

Nàng lọt vào tình cảnh không thể tiến mà cũng không thể lùi, trong lúc nhất thờ, nàng trầm mặc không nói.

Hách Liên Dực cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, trong nội tâm âm thầm trách móc: “Ngạo Nguyệt, ngươi gieo gió gặt bão, đừng mong Hoàng huynh cứu ngươi.”

“Gian phu rốt cuộc là kẻ nào?” Sắc mặt Nguyên Ung Đế càng ngày càng lạnh.

Ngạo Nguyệt quỳ gối trong điện, mồ hôi ướt đẫm lưng áo: “Phụ hoàng…”

“Cho tới tận bây giờ ngươi vẫn muốn che chở tên gian phu đó sao?” Nguyên Ung Đế mạnh bạo vỗ lên tay ghế, tay vịn ghế cứ vậy mà gãy.

“Phụ hoàng, con không có…”Ngạo Nguyệt nhỏ giọng nức nở, tư vị có khổ mà không thể nói thì ra lại chua xót đế vậy. Nàng vẫn một thân hoàn bích nhưng lại không thể nói, cũng không dám nói.

Thanh Linh biết rất rõ Ngạo Nguyệt vẫn còn một thân trinh trắng, thái y chẩn nàng ta mang thai ba tháng, đó là khi Hách Liên Dực kéo nàng ta ra khỏi điện, nàng đã nhanh chóng châm một châm có bôi thuốc vào tay nàng ta.

Thuốc trên ngân châm có tên là Tô Hợp, Tô Hợp có tác dụng làm giả hỉ mạch. Đặt Tô Hợp và Điền Diệp cùng một chỗ có thể khiến người khác muốn nôn mửa.

Thuốc được Thanh Linh bôi trên tay chính là Điền Diệp, kết hợp với Tô Hợp có trong thân thể Ngạo Nguyệt biến thành một màn ‘Công chúa Ngạo Nguyệt chưa xuất giá đã có thai ba tháng.’

Tô Hợp cùng Điền Diệp đều là những loại dược Thanh Linh chuẩn bị cho màn ‘Bình Nhạc Huyền Hầu lăng nhục Công chúa Ngạo Nguyệt’. Chỉ là hai loại dược này khá khó tìm, Thanh Linh bày ra kế hoạch Hách Liên Dực giết Phong Lộng, thứ nhất là tranh thủ phái người đi tìm dược, thứ hai nàng muốn trước mặt Nguyên Ung Đế, Ngạo Nguyệt khai Hách Liên Dực phái sát thủ ám sát nàng.

Chỉ tiếc vở kịch Hách Liên Dực giết Phong Lộng vì chuẩn bị không chu toàn mà khiến hai huynh đệ bọn họ đoán được phân nửa. ()

“Ngạo Nguyệt, ngươi khiến phụ hoàng cảm thấy rất thất vọng.” Nguyên Ung Đế  nói, sau đó gọi người tới phân phó: “Công chúa Ngạo Nguyệt mắc bệnh nặng, cần tĩnh dương. Đưa Công chúa đếnVạn Phúc am, phái người theo dõi, không có lệnh của trẫm, không kẻ nào có thể đi vào.”

Ngạo Nguyệt chưa xuất giá mà đã có thai, lại không chịu khai tên gian phu. Nguyên Ung Đế bất đắc dĩ ngoài mặt nói nàng bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, thực chất là đang công khai giam lỏng nàng.

“Ngạo Nguyệt, ngươi thân là Công chúa Nam Hạ lại to gan dám làm chuyện đòi bại thế này, khiến Hoàng thất Nam Hạ mất hết mặt mũi. Trẫm cho ngươi ba ngày suy ngẫm, nếu sau ba ngày vẫn không khai tên gian phu kia ra, trẫm coi như không có người nữ nhi này, đến lúc đó tự động uống Luân Hồi, coi như trả giá vì lỗi lầm này.”

Luân Hồi là bí dược Hoàng Thất Nam Hạ, kịch độc, đặc biệt xử trí những người phạm lỗi lớn: “Ngươi, tự giải quyết cho tốt!”  Nguyên Ung Đế ngoan tâm nói rồi phất tay áo rời đi.

Ngạo Nguyệt bị dẫn xuống, Hách Liên Dực tới điện môn, khi đi qua người Thanh Linh liền hừ lạnh: “Coi như hôm nay ngươi gặp may.”

Hắn nói xong liền rời đi, số tên Diệp Đàm này thật ***quá tốt!

Khi Thanh Linh trở lại Diệp phủ thì trời cũng đã tối, Hương Thảo thấy nàng đi vào Mặc Trúc viện liền hưng phấn chạy ra: “Nhị công tử, người không có việc gì, thật tốt!”

Nghe tin Thanh Linh bị triệu vào cung vì tội lăng nhục Công chúa Hoàng Thất, Hương Thảo gấp đến sắp khóc, bây giờ nhìn Thanh Linh bình an trở về, nàng liền yên tâm.

Thanh Linh cười: “Em yên tâm, công tử nhà em người hiền có trời phù hộ, chuyện có lớn hơn nữa thì cũng có…”Tần Liễm, nàng chợt nghĩ đến Tần Liễm, bất luận nàng gây ra họa gì cũng có hắn chịu trách nhiệm giúp nàng.

“Nhị công tử.” Bạch Nhiên từ ngoài viện đi vào.

“Đã thả Phong Lộng rồi sao?” Thanh Linh hỏi, trước khi về phủ, nàng đã phân phó Bạch Nhiên đi thả Phong Lộng.

Ngạo Nguyệt đã không thể khiến nàng gặp phiền toái được nữa, giữ Phong Lộng cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Bạch Nhiên nói: “Thuộc hạ đã để hắn đi nhưng hắn nói muốn gặp người một lần, Nhị công tử có muốn gặp hắn hay không?”

“Gặp một lần cũng không sao.” Thanh Linh nói.

Thanh Ling đi tới một hạ viện vắng vẻ trong thành, khi nàng bước vào đã thấy Phong Lộng đứng ở hành lang.

Nghe được tiếng bước chân, Phong Lộng nhìn Thanh Linh: “Diệp Nhị công tử có thể nói cho Phong Lộng Ngạo Nguyệt giờ sao rồi không?”

Thanh Linh thẳng thắn nói chuyện Nguyên Ung Đế xử trí Ngạo Nguyệt ra sao.

Phong Lộng nghe xong, trầm mặc thật lâu: “Diệp Nhị công tử có thể đáp ứng Phong Lộng một chuyện được không?”

Thanh Linh tựa như biết hắn nói gì: “Ta có thể giúp ngươi gặp Ngạo Nguyệt một lần.”

Phong Lộng khẽ kinh ngạc, hắn còn chưa nói mà Diệp Đàm cũng đã biết hắn muốn nói gì: “Đa tạ.”

Đêm khuya thanh vắng, Thanh Linh phân phó người vào Vạn Phúc am đưa Ngạo Nguyệt đi ra.

Sau khi ra khỏi Vạn Phúc am, Ngạo Nguyệt được đưa tới một tòa đình tại rừng trúc lân cận.

Ngọn đèn trong đình tranh tối tranh sáng, nàng đứng xa xa nhìn Phong Lộng.

Phong Lộng mặc một bộ vũ y hoa lệ, trong ngực ôm đàn tỳ bà, lẳng lặng nhìn Ngạo Nguyệt từng bước từng bước lại gần hắn.

Ngạo Nguyệt mặc hồng y, bên ngoài khoác áo lụa mỏng thêu Mẫu Đơn, vận búi tóc hoa lệ, cài trâm ngọc trai. Nàng yên tĩnh bước từng bước chân, tựa như tiên tử đi dưới ánh trăng.

Trong đình có rượu, có điểm tâm, nàng vừa đến, Phong Lộng liền kéo nàng ngồi xuống: “A Nguyệt, ta mời nàng.” Hắn rốt đày ly rượu, Ngạo Nguyệt mỉm cười uống hết.

“A Nguyệt, lâu rồi ta không múa cho nàng xem, hôm nay ta múa cho nàng xem lần cuối cùng được không?”

“Được.” Đôi mắt nàng long lanh như ngọc lưu ly.

Tiếng tỳ bà vang lên, Phong Lộng chậm rãi múa theo nhạc. Tiếng tỳ bà dần nhanh hơn, Phong Lộng cũng múa càng nhanh hơn. Vũ y tung bay như cánh hoa, vũ điệu say đắm lòng người.

Đột nhiên eo eo khẽ khom, tỳ bà đặt sau lưng, tiếp đó hắn đẩy ngược lên.

Lúc hắn thẳng lưng lên, điệu mua cũng kết thúc. Ngạo Nguyệt đứng dậy ôm lấy hắn, hai mặt nhắm thật chặt, Phong Lộng hai tay ôm nàng thật chặt.

Hai người ôm nhau, dù có sống hay chết cũng quyết không buống nhau ra.

Ngạo Nguyệt mở mắt, đáy mặt phức tạp, cuối cùng bình tĩnh lại. Nàng nhanh chóng rút một cây trâm nhọn trên búi tóc.

Nàng cầm cây châm đâm thật mạnh vào lồng ngực của Phong Lộng: “Thật xin lỗi, chàng đứng trách ta.” Là nàng ích kỷ, nàng không có cách nào nói ra gian phu là ai, ba ngày sau dù sao nàng cũng phải chết.

Phong Lộng là của nàng, cho dù nàng chết, hắn vẫn phải là của nàng, nàng muốn hắn phải theo nàng xuống Hoàng Tuyền.

Khóe miệng Phong Lộng tràn máu tươi, thanh âm yếu ớt: “A Nguyệt, ta không trách nàng.”

“Thật xin lỗi…”Bất chợt Ngạo Nguyệt phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt nàng liền hiểu, bàn điểm tâm và rượu đều có độc. Thì ra, hắn cũng đã tính toán xong con đường cho cả hai.

Hai người cũng nhau ngã trên đất, Ngạo Nguyệt ôm Phong Lộng, mỉm cười: “Chúng ta….quả nhiên tâm ý tương thông.”

“Từ bây giờ nàng không cần vì ta mà làm những việc ngốc nghếch nữa rồi.”Phong Lộng cũng cười nói, nàng đã vì hắn làm quá nhiều việc trái lương tâm, rất tốt, về sai không cần phải thế nữa.

Hơi thở hắn ngày càng yếu, tầm mắt bắt đầu mơ hồ: “Yêu ta nàng có hối hận không?”

“Không hối hận.” Ngạo Nguyệt trả lời.

“Yêu ta chàng có từng hối hận?” Nàng hỏi.

“Không hối hận.”Phong Lộng kiên định trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status