Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 136-2: Lạnh lùng 2

Edit:  Mẹ tớ là Thái Hậu.

Thế lửa cháy càng ngày càng lớn, cả người Vô Ưu Công chúa như chìm trong biển lửa.

“Ngươi…ngươi muốn giết ta….đồ điên kia…” Vô Ưu Công chúa vẫn không thể tin được Thanh Linh lại có ý định giết nàng.

Khí lực để giãy giụa cũng không có, mắt thấy bản thân đang dần bị lửa lớn ăn mòn từng bộ phận. Chính mắt thấy mình đang dần đến tử vong, thống khổ nghĩ đến kết cục thảm thiết của bản thân. Sẽ hóa thành tro bụi, sau đó không còn sống trên cõi đời này nữa.

Thanh Linh đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt đến cực điểm.

Thanh Linh lấy từ trong ống tay áo ra một cây trâm vàng, hờ hững nói: “Không, giết ngươi không phải ta, mà là chủ nhân của cây trâm vàng này.” Nàng vận nội lực ném một cái, kim châm đâm xuyên qua cổ họng Vô Ưu Công chúa.

Lúc này có tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng mà đến.

“Rốt cuộc đã tới rồi sao?” Thanh Linh khẽ nhếch môi cười, nhấc chân đạp thi thể Vô Ưu Công chúa tựa như quả cầu lửa đang cháy lớn vào trong phòng.

Nàng xoay người tìm chỗ ẩn thân, muốn nhìn xem kịch hay bản thân vừa tạo ra. Lúc nàng quay người lại, không biết có một hắc y nhân che mặt đứng sau nàng từ bao giờ. Nàng sợ hết hồn nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người đối diện, nàng cảm thấy an tâm không ít. ()

Chưa kịp hỏi sao Tần Liễm lại xuất hiện ở đây, Tần Liễm đã đưa cho nàng một bộ y phục: “Mau thay quần áo.”

Thanh Linh nghe lời hắn, thay qua loa y phục.

Tần Liễm lại giúp nàng đeo mặt nạ da người, đơn giản biến nàng thành một nam tử trẻ tuổi lạ mặt, buộc giúp nàng khăn che mặt màu đen.

Nhanh chóng xử lý giúp nàng sau đó kéo nàng đi.

“Nhanh lên! Không được để cho người xông vào cấm cung chạy trốn!” Hách Liên Dực dẫn người chạy thẳng vào phòng ngủ.

“Ở kia, mau bắn tên, nhanh!” Hách Liên Dực gấp giọng nói, nhìn quanh khắp nơi một lượt không thấy bóng dáng của Thanh Linh, hắn không cam lòng xiết chặt tay thành quyền.

Ngước mắt nhìn hai bóng dáng đang chạy trốn kia có chút quen mắt, hắn nhếch khóe môi: “Phải bắt hai người kia lại.”

“Vương Gia, phòng ngủ bốc cháy, chúng ta có cần phải dập lửa không?” Một tên thị vệ nói với Hách Liên Dực.

“Lửa phải dập, người cũng phải bắt! Mau bẩm báo Hoàng Thượng tăng thêm nhân thủ cho bản vương đi bắt người.” Hách Liên Dực phân phó nói, hắn không thể tự tiện điều động nhân thủ trong cung, chỉ có thể cho người bẩm bái Nguyên Ung Đế.

Tần Liễm kéo tay Thanh Linh, phá vòng vây, xuyên thẳng qua cơn mưa tên, mang nàng trốn thoát khỏi Phù Liên cung.

“Đáng chết! Nhất định phải bắt lấy bọn họ, đừng để bọn họ trốn thoát.” Hách Liên Dực mang theo người đuổi theo nhưng đuổi theo một đoạn đường lại triệt để mất dấu.

“Trở về, lục soát Phù Liên cung xem có người khả nghi nào ra khỏi Phù Liên cung hay không?” Hách Liên Dực ra lệnh, hắn biết kế hoạch giết người của mẫu phi tiến hành không thuận lợi, mà hắn vừa rồi ở bên trong cũng không thấy thi thể của Vô Ưu, hắn an bài nhân thủ vòng trong vòng ngoài bao vây lấy Phù Liên cung cũng không thấy ai mang vật thể lại ra ngoài.

Thi thể của Vô Ưu nhất định vẫn còn ở trong Phù Liên cung.

Sau khi trốn ra khỏi Phù Liên cung, Tần Liễm kéo Thanh Linh núp trong một cái hang nhỏ hẹp trong một ngọn núi giả.

Hang động ở hòn non bộ tương đối kín đáo, không dễ gì bị phát hiện có thể đơn giản tránh thoát đám người Hách Liên Dực.

“Người dẫn quân xông vào Phù Liên cung sao lại là Hách Liên Dực?” Đợi đến khi nhân thủ rút hết về, hai người mới đi ra khỏi cái hang đó, Thanh Linh không nhịn được mới hỏi.

Vô Ưu Công chúa nói hai người bước vào Phù Liên cung không lâu đã có Cấm vệ quân bao vây, Diêu đại nhân là Thống lĩnh của Cấm vệ quân sẽ dẫn người lục soát Phù Liên cung.

Trong lòng nàng xuất hiện nghi vấn, thời gian nàng cùng Vô Ưu Công chúa tiến vào Phù Liên cung cũng không ngắn, Diêu đại nhân đã sớm dẫn người đến mới phải. Nhưng trái lại, qua thời gian rất lâu, Diêu đại nhân không tới, dẫn người lục soát lại là cái tên Hách Liên Dực nhân mô cẩu dạng* kia.

Nhân mô cẩu dạng: nghĩa tương đương với câu mặt người dạ thú bên mình… ()

Tần Liễm dựa lưng lên một tảng đá, bộ dạng lười biếng lại khó có thể nén lại khí chất cao quý trang nhã của bản thân.

Hắn cong môi cười nhẹ, khuôn mặt mị hoặc mê người, vươn tay ôm lấy eo thon của Thanh Linh vào lòng, ôm nàng thật chặt mới nói: “Đáng lẽ ra phải là Thủ lĩnh Cấm vệ quân Diêu đại nhân.” Hắn cụp mi liền thấy đôi mắt to của nàng đáng tràn đầy hiếu kì.

Không biết tại sao, lòng hắn vừa động, động tác nhanh chóng lột mặt nạ của Thanh Linh, đôi môi chuẩn xác ngậm lấy môi nàng.

Người này câu đầu tiên mở miệng hãy còn nghiêm trang lắm. Thanh Linh đang tập trung tinh thần nghe hắn nói không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt, nàng liền bị hắn ép hôn.

Nụ hôn nóng cháy dần thay đổi, trở nên vội vàng hơn, tựa như sói xám đói vài ngày đột nhiên thấy con mồi ngon miệng ngay trước mắt, chỉ hận không thể một miếng nuốt trọn nàng vào bụng.

Hắn càn quét hết thảy trong miệng nàng, nụ hôn của hắn dọc theo cần cổ thon dài một đường đi xuống.

“Dừng lại!” Nàng thừa dịp lý trí vẫn con vài phần thanh tỉnh lên tiếng hô ngừng. Nếu nàng vẫn cứ phóng túng hắn cần thì cứ lấy, chỉ sợ hôm nay hắn khống chế cũng không nổi.

Nam tử của nàng đã sớm ý loạn tình mê, nàng hô ngừng, hắn tựa như không nghe thấy, ngược lại lại càng trở nên vội vàng cuồng dã.

Thanh Linh vô lực trợn trắng mắt, người này thế nào mà cứ nghĩ đến chuyện đen tối là không thèm quan tâm đến hoàn cảnh! Nàng ngoan tâm kéo một đầu tóc đen của hắn, hắn bởi vì bị nàng kéo đau mới phải dừng lại động tác.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng của hắn hiện lên thủy quang, vừa đáng thương lại vừa ủy khuất.

Người này rất giỏi giả đáng thương, rõ ràng hắn là người chiếm được tiện nghi, thế mà vẫn cứ dùng ánh mắt kia vô hình lên án nàng. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác coi như không thấy được ủy khuất của hắn.

“Chàng còn chưa nói với ta người dẫn nhân thủ xông vào Phù Liên cung tại sao không phải là Diêu đại nhân mà lại là Hách Liên Dực?” tql mở miệng, cố gắng dời đi sự chú ý của hắn.

“Vi phu nói, phu nhân có thể cho vi phu tiếp tục chuyện vừa rồi không?” Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, ôm eo nàng thật chặt. ()

“Khốn kiếp, nghĩ cùng đừng nghĩ!” Nàng quả quyết cự tuyệt. “Mau nói!”

“Phu nhân…” Hắn lại dùng ánh mắt vừa đáng thương vừa ủy khuất lên án nàng.

Nàng trừng hắn: “Chàng nếu không nói ta liền giận!”

Hắn nhìn vẻ mặt sinh động của nàng, tâm tình không hiểu vì sao trở nên vui vẻ, nhéo nhéo má nàng cho đến khi người trong ngực xù lông lên mới mở miệng ung dung giải thích cho nàng nghe.

Vô Ưu Công chúa vừa mang Thanh Linh tiến vào Phù Liên cung, Tần Liễm liền biết tin.

Phù Liên cung là cấm cung, Vô Ưu Công chúa từ nhỏ đã sống trong cung, tất nhiên biết rõ Phù Liên cung là cấm cung mà Thanh Linh chưa chắc đã biết được điều đó.

Vô Ưu Công chúa biết rõ chuyện còn dám dẫn Thanh Linh vào đó, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là âm mưu.

Thanh Linh biết vào ngày này hàng năm, Nguyên Ung Đế nhất định sẽ đến ở Phù Liên cung trọn một ngày. Hắn truyền tin gấp cho Hách Liên Thành, thỉnh hắn kéo dài thời gian cũng âm thầm vận dụng nhân thủ trong cung nhìn chằm chằm phụ cận Phù Liên cung.

Thanh Linh hiểu, gật đầu: “Khó trách lâu như vậy Hoàng Thượng cũng chưa đến.” thì ra là có người chặn đường.

Diêu đại nhân muốn đi Phù Liên cung, Tần Liễm phái người đến báo với hắn Hoàng Thượng đang gặp phải thích khách.

Diêu đại nhân là thủ lĩnh Cấm vệ quân Nam Hạ, bảo vệ Hoàng Thượng là nhiệm vụ thiết yếu. Hắn không thể không dừng bước chân đến Phù Liên cung quay người trở lại bảo vệ Hoàng Thượng. Hách Liên Dực biết Diêu đại nhân không kịp thời xuất hiện tại Phù Liên cung lại có tin tức có người đã xông ra khỏi cấm cung, sau đó lại cho người xin chỉ thị của Hoàng Thượng thêm một đội nhân mã, thời gian trì hoãn đi rất nhiều.

Thanh Linh ngây ngốc nhìn nam tử trước mặt, Thục phi hao phí tâm tư bày kết cục đưa nàng vào chỗ chết lại bị hắn hủy hết hơn phân nửa.

Có tiếng bước chân hướng bên này mà đến, Tần Liễm thấp giọng nói bên tai nàng: “Nơi này không thể ở lâu, cùng vi phu đi đến một nơi.” Hắn kéo nàng rời khỏi.

Nguyên Ung Đế đột nhiên bị người ám sát nhưng chỉ bị thương nhẹ. Trong lúc để Ngự y băng bó vết thương lại nghe tin phòng ngủ của Liên phi ở Phù Liên cung cháy lớn. Vừa nghe tin, Nguyên Ung Đế nhảy dựng lên, vội vàng khoác áo, ngay cả đầu tóc vẫn chưa kịp chải liền phóng tới Phù Liên cung.

“Liên nhi…Liên nhi…” Nguyên Ung Đế chạy vào Phù Liên cung, tóc tai mất trật tự không chịu nổi. Chính mắt nhìn thấy phòng ngủ của Liên phi cháy dữ dội, cả người liền trở nên âm trầm, hai bàn tay nắm thành quyền trắng bệch.

“Phụ Hoàng.” Hách Liên Dực thi lễ.

“Ai phóng hỏa?” Thanh âm Nguyên Ung Đế nặng nề.

“Bẩm Phụ Hoàng, có người nhìn thấy Diệp Thanh Linh xông vào cấm cung, phóng hỏa phòng ngủ của Liên phi nương nương.” Hách Liên Dực nói.

Có ai muốn đạp chết tên tiện nhân Hách Liên Dực này không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status