Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 138-7: Nhỡ chàng chiều ta thành hư thì sao? 7

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Hái hoa mai để chế hương sao?” Thanh Linh hỏi, Lãnh Ly là đại sư chế hương, khả năng lớn nhất hắn hái hoa mai chính là để chế hương.

Lãnh Ngưng gật đầu: “Sáng sớm hoa mai còn e ấp, hái hoa mới nở để chế hương mới có thể đem đến hiệu quả tốt nhất.

Ca ca đang chờ ta, không nhiều lời với muội nữa, ta đi trước.”

“Được, tỷ mau đi đi.” Thanh Linh nói.

Thanh Linh một thân một mình đi giữa cánh rừng mai nở, xuyên qua mấy nhành hoa mai, Thanh Linh nhìn thấy Cơ Khinh Hoa cùng Hách Liên Dực.

“Ở đây lại còn có hoa mai màu xanh nhạt, bổn công chúa lần đầu được nhìn thấy đấy, thực sự quá đẹp.”

Thanh âm Cơ Khinh Hoa rõ ràng truyền vào tai nàng.

Hách Liên Dực nhặt hoa mai rớt trên vai nàng, thâm tình nói: “Ở trong mắt bổn vương, hoa mai nở tuy đẹp nhưng còn không bằng một phần vạn Công chúa.” Hắn cúi đầu trộm một nụ hôn trên má nàng.

Cơ Khinh Hoa thấp giọng kêu, làn má đỏ ửng, đấm nhẹ một quyền vào ngực Hách Liên Dực, sẵng giọng: “Chàng cũng thật là, cũng không sợ bị người ta bắt gặp.”

Hách Liên Dực ôm eo nàng, kéo nàng vào trong ngực, thanh âm nhiễm một tầng tình dục khàn khàn: “Trông thấy thì đã sao? Bản vương hận không thể cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết rõ, nàng là nữ tử bản vương yêu nhất.”

Toàn thân Thanh Linh nổi một tầng da gà, nàng rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa. Nhẹ chân đi theo một lối nhỏ khác rời đi.

Hách Liên Dực đúng là rất lời hại, chưa được vài ngày đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của Cơ Khinh Hoa.

Cơ Khinh Hoa ở Đông Lăng quốc quyền cáo chức trọng, Hách Liên Dực lại thực hiện mỹ nam kế với nàng không phải là muốn lợi dụng thế lực trong tay Cơ Khinh Hoa để giúp hắn đạt thành mục đích sao?

Nàng đi dọc theo con đường nhỏ, đường dẫn vào ngày càng sâu, phong cảnh lại càng xinh đẹp. Thanh Linh không ý thức được bản thân cũng đã đi khá xa, giờ phút này bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng xao xác của nhành mai.

Nàng dự định quay người trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng thét thảm thiết của nữ tử. Vốn nàng cũng dự định xen vào việc của người khác, chỉ là thanh âm của nữ tử này có chút quen thuộc. ()

“Đừng…đừng tới đây!”

“Tiểu mỹ nhân, bổn hoàng tử nhớ nàng muốn chết…”

Nghe giọng nói này, nàng liền nhận ra được đó là Cơ Nguyên và Lãnh Ngưng. Lãnh Ngưng chắc chắn đã rơi vào tay Cơ Nguyên, nếu như còn không ra tay cứu nàng, nàng hẳn sẽ bị tên háo sắc kia phá hủy.

“Vô Ảnh.” Thanh Linh hô một tiếng, Vô Ảnh lập tức hiện thân.

Nếu như Thanh Linh không có phân phó gì khác, Vô Ảnh vẫn cứ giống như trước đây, âm thầm bên cạnh bảo hộ Thanh Linh.

Gần đây Thanh Linh cũng có thế lực riêng của bản thân, Vô Ảnh liền chọn vài người có võ công cao cùng nàng bảo vệ Thanh Linh.

“Tiểu thư, muốn cứu Quận chúa Lãnh Ngưng sao?” Vô Ảnh hỏi.

Thanh Linh gật đầu: “Đúng vậy.” Bằng hữu của nàng cũng không nhiều, Lãnh Ngững cũng xem như hảo bằng hữu, nếu như Lãnh Ngưng xảy ra chuyện. nàng không thể cứ mặc kệ không quản được.

“Xú kỹ nữ, dám đánh bổn hoàng tử…”

Lại nghe thêm một tiếng kêu thảm thiết nữa của Lãnh Ngưng, lòng Thanh Linh trùng xuống, thi triển khinh công, nhanh chóng đi qua.

“Mau đuổi theo tiểu thư.” Vô Ảnh nói với những ám vệ khác, bản thân tăng nhanh tốc độ đuổi theo Thanh Linh.

Lúc Thanh Linh phát hiện ra Cơ Nguyên và Lãnh Ngưng cũng là lúc thị vệ của Đông Lăng cũng nhìn thấy nàng.

“Đứng lại, nếu như quấy rầy nhã hứng của Đại Hoàng tử, mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ được.” Một thị vệ nói.

“Dáng dấp cô nương này tràn ngập linh khí, không biết chừng có ai kín đáo tặng Đại Hoàng tử đó.” Một thị vệ khác có khuôn mặt xấu xa đến mức đáng khinh nói.

Mấy người thị vệ còn lại cũng theo đó mà ồn ào, khi nữ tử đó gần đến nơi, một quyền phóng nhanh như gió mà đánh tới trên người Cơ Nguyên.

Chờ các thị vệ hồi phục tinh thần, muốn ngăn cản Thanh Linh lại có một nhóm hắc y nhân với khuôn mặt lạnh tanh xuất hiện, một quyền đánh bọn hị ngã xuống đất.

Thanh Linh nhìn thấy Cơ Nguyên đang xé y phục của Lãnh Ngưng, đè nàng ở trên một sườn dốc. Cũng không biết Lãnh Ngưng lấy đâu ra khí lực, hai tay bị Cơ Nguyên nắm chặt đặt trên đầu, mạnh mẽ dùng sức đẩy Cơ Nguyên ra.

Cơ Nguyên không đoán được Lãnh Ngưng có thể khỏe như vậy, thiếu chút nữa bị đẩy ra, hắn lại càng đè Lãnh Ngưng xuống: “Xú kỹ nữ, xem bổn hoàng tử hôm nay thu thập ngươi thế nào?”

Lãnh Ngưng dùng hết khí lực toàn thâ, giãy giụa rất lợi hại. ()

“Hừ, rượu mới không uống lại muốn uống rượu phạt.” Cơ Nguyên từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, cưỡng chế ép Lãnh Ngưng nuốt thuốc.

Lãnh Ngưng bị sặc ho khan, hai tay cũng bị Cơ Nguyên gắt gao nắm chặt.

Động tác trên tay Cơ Nguyên ngày càng nhanh, Lãnh Ngững không thoát nổi, tuyệt vọng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt bất lực.

Cơ Nguyên cảm thấy ót có chút đau xót, hắn bị người ta giật thẳng tóc. Động tác trên tay dừng lại, bị đau mà ngẩng đầu lên.

Sau đó một giây sau hắn liền bị đạp bay.

“Đừng…đừng vào vào ta.” Đôi môi Lãnh Ngưng run rây, hoảng sợ nói.

“Quận chúa.” Thanh Linh thay nàng khép vạt áo, cởi áo choàng trên người xuống trùm lên người nàng, bao lấy thân thể đang run rẩy vì lạnh và sợ hãi.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Lãnh Ngưng chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Thanh Linh, an tâm không ít, mừng rỡ nói: “Thanh Linh, muội đến rồi.”

“Xú nha đầu, tại sao lại là ngươi?” Cơ Nguyên ngã trên đất, ngẩng đầu cả giận nói, sắc mặt có chút dữ tợn. ()

Rất nhanh hắn lại lộ ra bộ dáng thô bỉ vốn có: “Rất tốt, đến cũng đã đến rồi, ngươi cùng nàng ta mau chóng lại đây hầu hạ bổn hoàng tử.”

Cơ Nguyên đứng dây, khập khiễng đi qua. Mi tâm Thanh Linh khẽ nhíu, đang định động thủ, Lãnh Ngưng bên cạnh đã mau hơn nàng một bước.

Lãnh Ngưng tay nắm tảng đá ra sức đập, Cơ Nguyên nhất thời không kịp đề phòng bị nện trúng trán. Hắn lảo đảo lùi ra sau vài bước, nhất thời bị vấp chân, lại ngã lăn quay ra đất.

“Nếu còn lại đây ta đập chết ngươi!” Lãnh Ngưng tay vẫn năm tảng đá, khuôn mặt nàng dữ tợn nhìn hắn.

Thanh Linh nhìn ra được, Lãnh Ngưng mặc dù có chút hiền dịu nhưng lúc đối mặt nguy hiểm, bắt được cơ hội liền ra tay không chút lưu tình.

Vô Ảnh cùng ám vệ đã giải quyết đám người mà Đại Hoàng tử mang đến, nàng đi qua, lặng yên đứng sau bảo vệ Thanh Linh.

“Tiểu Ngưng.” Thanh âm trong trẻo dễ nghe nhưng có vẻ lạnh lùng vang lên.

Lãnh Ly nhanh chóng bước đến, dáng người thon dài xinh đẹp mà không kém phần nho nhã. Trên ngwoif mặc bào phục màu tím, trông phiêu dật dị thường, cao quý mà thanh nhã.

“Ca ca.” Lãnh Ngưng khẽ gọi.

Lãnh Ly đi tới, lúc ngang qua Cơ Nguyên, hắn dừng chân lại một lúc.

“Hắn sao rồi?” Thanh Linh hỏi, Cơ Nguyên nằm trên đất không nhúc nhích, tựa như đã ngất.

“Chết.” Lãnh Ly lạnh nhạt đáp.

Cơ Nguyên chết vì khinh địch? Tâm Thanh Linh trong thoáng chốc gợn sóng, nàng lại gần nhìn Cơ Nguyên. Ót Cơ Nguyên bị lõm vào rất sau, máu chảy lênh láng khiến tuyết trắng trên nền đất cũng nhuốm màu đỏ tươi.

Nàng cầm lấy cổ tay hắn, bắt mạch: “Hắn còn chưa chết.”

“Sắp chết.” Lãnh Ly hờ hững nói.

Cơ Nguyên bị tảng đá nhọn đạp vào, mặc dù còn thở nhưng cũng rất khó sống.

“Chưa chắc, nếu như chữa trị kịp thời, có thể nhặt lại được một mạng.” Thanh Linh nói.

“Không cứu.” Lãnh Ly nói thẳng.

“Nhanh chóng rời đi thôi.” Lãnh Ly lại nói.

Cơ Nguyên là Đại Hoàng tử của Đông Lăng quốc, hắn định làm nhục Lãnh Ngưng, lại bị Lãnh Ngưng làm cho nửa chết nửa sống. Nếu như cứu hắn, không thể dự đoán trước hắn sẽ cắn lại thế nào, đối với Lãnh Ngưng, Cơ Nguyên có chết cũng không buông tha cho nàng.

Cứu Cơ Nguyên, Lãnh Ngưng có thể bị phá hủy. Người mà Cơ Nguyên mang đến, Vô Ảnh đã giải quyết không còn một mống, hiện tại không có người trông thấy một màn vừa rồi. Nếu như hiện tại rời đi, người khác nhất định sẽ không thể đoán ra người đã giết Cơ Nguyên là ai?

Gần Tết rồi nên định cho mọi người chút phúc lợi. Mỗi chương mình up sẽ có chút spoil nhẹ nhàng ở cuối. Người nào đoán ra được bí ẩn cuối cùng nào ^o^

Spoil: Thế tử Lãnh Ly đã rất lâu không xuất hiện rồi. Lãnh Ly là người biết hầu như tất cả mọi chuyện nhiều năm về trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status